Ngày Mười Ba tháng Mười, thành Bá Nghiệp truyền ra mệnh lệnh, tất cả những cánh quân kéo về ‘hộ giá’ đều trở về chỗ của mình, cũng hạ lệnh ngoại trừ cánh quân truy kích ra, các nơi còn lại không được xuất kích, để tránh giẫm vào vết xe đổ của hai thành Hỏa Dục và Tây Hải.
Bởi vậy có thể thấy rằng, có lẽ Quốc chủ Lương Khâu Húc của Đế quốc Kinh Hồng so ra còn kém chí khí bao la như chim hồng chim hộc của Thương Dã Vọng, nhưng vẫn mạnh hơn Vũ Văn Liễu của Chỉ Thủy rất nhiều.
Ngày Mười Bốn tháng Mười, sau khi Thiết Phong Kỳ gây sức ép bên trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng chừng nửa tháng, người Đế quốc Kinh Hồng đã từ chỗ luống cuống tay chân, mạnh ai nấy đánh, trở nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hợp tác. Lúc này, tình cảnh của Thiết Phong Kỳ bắt đầu trở nên gian nan, phía sau bọn họ, truy binh đã bắt đầu xuất hiện, mà ở phía trước bọn họ và hai bên sườn, trọng binh các nơi đều đã được triệu tập lại, đang dần dần hình thành thế bao vây bốn phía.
Ngày Mười Lăm tháng Mười, dưới tình huống trước mặt có chặn đường, sau lưng có truy binh, hai bên trái phải xúm lại vây chặt, rốt cục Phương Hổ quyết định không tiến thẳng nữa mà là chuyển hướng Đông Nam, bắt đầu chạy về phía Hàn Phong quan.
Hành động này của Thiết Phong Kỳ vượt xa ngoài dự liệu của người Đế quốc Kinh Hồng. Trong khi kế hoạch bao vây của bọn họ chưa thành công, Thiết Phong Kỳ đã nhanh chân một bước thoát ra khỏi vòng vây trước khi tấm lưới khổng lồ kia khép lại.
Trong quá trình xông ra khỏi vòng vây, Thiết Phong Kỳ gặp phải trận ác chiến đầu tiên kể từ sau khi bọn họ vào lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng cho tới nay, một cánh quân tới từ miền Tây của Đế quốc Kinh Hồng, có số lượng chừng sáu ngàn người.
Sau khi chiến đấu kịch liệt gần một ngày, Thiết Phong Kỳ tiêu diệt được gần hai ngàn quân địch, tổn thất tám trăm, mặc dù đã đánh lui được quân địch, nhưng Thiết Phong Kỳ đã hứng chịu con số thương vong lớn nhất kể từ khi Thiển Thủy Thanh làm Chưởng Kỳ cho tới nay. Trên đường đi của Phương Hổ đã ngập tràn chông gai hiểm trở, mà giờ đây chiến sĩ của Thiết Phong Kỳ đã không còn được chín ngàn người.
Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, Thiết Phong Kỳ tiếp tục thẳng tiến về phía Đông Nam, phía sau bọn họ, mười mấy cánh quân của Đế quốc Kinh Hồng vừa tới, lập tức đuổi theo sát nút. Truy binh sau lưng Phương Hổ giờ đây đã đạt tới con số mười lăm vạn, mà phía trước còn có chừng năm vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng đang tìm cách chặn lại, thề quyết giữ Thiết Phong Kỳ ở lại Đế quốc Kinh Hồng vĩnh viễn.
Lúc này chỉ còn tám ngày nữa là tới ngày Hai Mươi Ba tháng Mười, sau khi Thiết Phong Kỳ thoát khỏi vòng vây bèn tập kích một tòa thành gần đó, bổ sung lương thực đủ dùng trong mười lăm ngày, sau đó vội vàng rời khỏi.
Bọn họ biết rõ, đây là lần cuối cùng bọn họ có cơ hội bổ sung lương thực.
o0o
Khoan hãy nói tới con đường gian nan hiểm trở của Phương Hổ và Thiết Phong Kỳ, chúng ta quay lại với Thiển Thủy Thanh đang dẫn dắt Linh Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ. Sau khi trải qua hơn mười ngày êm đềm yên tĩnh, rốt cục đội thám báo được phái ra để tìm đường nhỏ dẫn tới Hàn Phong quan đã dần dần quay trở về.
Vùng rừng núi Tiếp Thiên, trong một sơn cốc bí mật cách cốc Tàng Mã khoảng chừng hai mươi dặm.
Một vạn bảy ngàn đại quân đang yên lặng ẩn nấp trong này.
Lệnh cấm khẩu và lệnh cấm xuất nhập của Thiển Thủy Thanh trong giờ phút này đã phát huy công hiệu rất lớn. Gần hai vạn người nhưng không hề phát ra tiếng động dư thừa nào, cho dù là các sĩ quan chỉ huy truyền đạt mệnh lệnh, cũng chỉ nhỏ giọng lén lút tiến hành. Ngoài ra chỉ nghe tiếng gió thổi cây rừng xào xạc, giống như sóng biển xô bờ từng đợt, mang theo những tiếng rào rào hết sức tự nhiên.
Vì muốn giữ tính bí mật tuyệt đối, lần này Thiết Huyết Trấn mang theo những loại lương thực nhẹ nhàng dễ ăn như lương khô, thịt bò sấy khô, nước trong…, có thể ăn trực tiếp mà không cần phải nhóm lửa nấu nướng tạo ra khói. Trong phạm vi chung quanh cốc mười dặm, thiết lập rất nhiều điểm canh gác, ngoài ra còn có các thám báo mặc quần áo của nông dân, giả như đốn củi, đi săn, ngấm ngầm quan sát động tĩnh chung quanh vô cùng cẩn thận.
Nếu như có một ít thợ săn hay tiều phu trong vùng này tới gần, nếu có thể dùng lời nói khéo léo lừa gạt đi nơi khác thì tốt, nếu lừa không được lập tức trở mặt, bắt sống mang vào trong cốc.
May mắn là thám báo trước đó đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ, cho tới bây giờ vẫn chưa có kẻ nào nghi ngờ bọn họ.
Lúc mà Thiết Phong Kỳ do Phương Hổ dẫn dắt đang hành quân trên đường, vừa đi vừa hát vang, chỉ sợ không ai chú ý tới bọn họ, cánh quân của Thiết Huyết Trấn này lại khiêm tốn ẩn nấp, chỉ sợ có người phát giác, cho đến khi tới ngày tiến công.
Từ sau khi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, thời gian qua gần như ngày nào Thiển Thủy Thanh cũng bận rộn việc quân sự. Tuy rằng đang ẩn nấp, không cần phải làm chuyện gì khác, nhưng chính vì như vậy mới cần phải chú ý những vấn đề nho nhỏ.
Một vạn bảy ngàn binh sĩ, nếu cùng dậm chân một cái, vùng rừng núi này cũng phải rung chuyển một hồi. Làm sao để khi tiến vào vùng núi rừng không phát ra thanh âm quá lớn, làm thế nào để cố gắng hết sức giảm bớt chuyện làm bại lộ dấu vết mà có thể khiến cho các chiến sĩ không vất vả quá mức, làm thế nào để xóa đi dấu vết sau khi đi qua, tất cả chuyện này cần phải có học thức.
May mắn là có Ly Sở ở đây.
Tên tiểu tử này là chuyên gia về ẩn dấu hành tung trong rừng núi gần ngang với Vô Song, cũng nhờ hắn dạy mọi người bí quyết hành quân trong rừng, làm thế nào để đề phòng không lưu lại quá nhiều dấu vết rõ ràng. Đồng thời hắn cũng phụ trách công tác xóa dấu vết sau khi đại quân đi qua, cần phải làm cho tất cả nhìn qua kín kẽ như áo trời, không còn dấu vết.
Hiện giờ, sau khi làm xong xuôi tất cả những chuyện này, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã có thể nghỉ ngơi một hồi.
Hắn nằm dài trên một tảng đá lớn, thở ra một hơi thật dài, bên cạnh đột nhiên có một thân thể ấm áp ôm chặt lấy hắn vô cùng âu yếm, chính là Dạ Oanh.
Hai người bọn họ cứ ôm chặt vào nhau như vậy, rất lâu.
- Dạ Oanh!
- Sao?
- Ta cảm thấy hơi khẩn trương.
- Vì sao vậy?
- Không biết, tóm lại là trong lòng ta cảm thấy không yên… Ta sợ sẽ thất bại!
Dạ Oanh cười:
- Trước khi đại chiến, luôn luôn sẽ cảm thấy khẩn trương, không phải chàng thường nói, lão binh khẩn trương trước khi đại chiến, trong khi chiến đấu thì hưng phấn, sau khi chiến đấu xong mới cảm thấy sợ hãi. Mà tân binh lại hưng phấn trước khi chiến đấu, khẩn trương trong khi chiến đấu, tử vong sau khi chiến đấu hay sao? Vì sao một lão binh như chàng lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi như vậy?
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Chỉ là sợ hãi vu vơ mà thôi.
- Nếu như để cho toàn bộ tướng sĩ trong Trấn biết được, thì ra Thiển Thủy Thanh to gan lớn mật, không sợ trời không sợ đất, cũng sẽ có lúc cảm thấy sợ hãi, e rằng bọn họ sẽ cười đến trẹo quai hàm.
Thiển Thủy Thanh lập tức nói:
- Sai rồi, nếu như biết vậy, bọn họ sẽ càng thêm sợ hãi, không biết phải làm sao. Tướng là sự can đảm của toàn quân, quân có thể mất, nhưng lòng can đảm không thể mất!
Hắn cũng không nói gì thêm, sở dĩ hắn cảm thấy sợ hãi là vì hắn lại nghĩ tới lời tiên đoán chết tiệt của Triệu Cuồng Ngôn.
Lão già kia quả thật vô cùng đáng sợ, gần như mỗi lời tiên đoán của lão đều chính xác.
Bao gồm cả Thích Thiên Hữu, bao gồm cả phụ tử của Nam gia.
Lời tiên đoán duy nhất của lão không chính xác, chính là nói về Liệt Cuồng Diễm. Bởi vì Liệt Cuồng Diễm còn chưa chết, nhưng cũng chưa chắc nó đã sai, bởi vì Liệt Cuồng Diễm còn chưa bình phục hẳn vết thương, vả lại còn chưa rời đi cương vị của ông ta.
Nhưng hắn vẫn còn băn khoăn về một lời tiên đoán khác, chính là câu 'Long khốn thiển than', cho tới nay vẫn chưa thấy ứng nghiệm.
Thiển Thủy Thanh không thể nào quên được, cũng không có cách nào để quên. Vận mệnh giống như một bàn tay vô hình đẩy hắn vào con đường chết, hắn phải ra sức giãy dụa.
Lúc này cảm thấy trong lòng đầy cảm khái, hắn lên tiếng nói:
- Sau khi đánh xong trận này, ta sẽ cưới tất cả các nàng, có được không?
- Đây là chàng tự nói, nếu không cưới ta, ta sẽ xả chàng ra làm tám đoạn!
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Tuy nàng chưa làm được nữ Tướng quân, nhưng đã có phong độ của Mẫu Dạ Xoa rồi!
Dạ Oanh cười rộ:
- Đối với người như chàng vậy, phải dùng thủ đoạn khác thường mới có thể quản được. Vân Nghê cùng chung hoạn nạn với chàng, Nhạc Thanh Âm là thánh thủ gảy hồ cầm, Công chúa Thương Mẫn là cành vàng lá ngọc, Cơ Nhược Tử là sủng phi của Chỉ Thủy, là trợ thủ đắc lực cho chàng. Chỉ có ta là không có gì cả, chỉ có thể làm một con cọp cái hung hăng, canh chừng chàng, quản lý chàng, không rời xa chàng, không cho chàng cơ hội tìm nữ nhân khác. Đây là trước khi đi, Cơ tỷ tỷ đã đặc biệt dặn dò ta. Nàng nói rằng trong thành Bá Nghiệp cũng có rất nhiều sủng phi của bậc đế vương, nàng rất lo lắng chàng sẽ lại tìm một người như nàng vậy, lúc ấy địa vị của nàng sẽ khó mà giữ được. Cho nên ta vì chính mình, còn vì tất cả mọi người, phải canh chừng chàng cho thật cẩn thận.
Thiển Thủy Thanh nổi giận:
- Nhược Tử thật là… vì sao lại không dạy dỗ các nàng cho tốt! Chờ sau khi ta trở về, thế nào cũng phải dạy dỗ nàng ta một trận!
Dạ Oanh cười ha hả:
- Chỉ sợ lúc ấy Cơ tỷ tỷ chỉ cần dùng vài câu ngon ngọt để lừa chàng, lúc ấy xương cốt của chàng đã mềm nhũn cả, lào sao còn sức lực để dạy dỗ nàng. Nếu như chàng muốn dạy dỗ nàng ta, chỉ còn cách dạy dỗ trên giường mà thôi.
Những lời này quá rõ ràng, lại vô tình làm cho lửa dục trong lòng Thiển Thủy Thanh bừng bừng trỗi dậy. Chỉ tiếc rằng không đúng lúc đúng chỗ, cho nên Thiển Thủy Thanh chỉ có thể ôm chầm lấy Dạ Oanh, dùng những nụ hôn nóng bỏng mà cuồng nhiệt để dạy dỗ Dạ Oanh.
Dạ Oanh ngẩng mặt lên đón lấy những nụ hôn nóng bỏng, mặc cho Thiển Thủy Thanh tùy ý, gương mặt nàng lúc này trông vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng.
Sau khi hôn một hồi lâu thật là cuồng nhiệt, Thiển Thủy Thanh mới chịu buông Dạ Oanh ra, nhẹ giọng nói:
- Trước kia, lúc ta còn có một mình, ta thích nhất là leo núi, leo lên các đỉnh núi thật cao. Đến lúc ta tham gia vào quân ngũ rồi, lại không còn cơ hội nữa. Sau khi đánh xong trận này, ta sẽ dẫn theo các nàng leo núi, hưởng thụ một chút mùi vị của chuyện leo lên tới đỉnh cao.
- Ta chỉ muốn sinh cho chàng vài đứa con, hưởng thụ mùi vị làm mẹ, loại chuyện hao tốn sức lực như vậy, hay là chàng tìm các huynh đệ của chàng cùng đi là hơn, Mộc Huyết, Phương Hổ, Nhai Vô Song… xin thứ cho bản cô nương không thể bồi tiếp!
Dạ Oanh mơ màng nói.
- Ủa, nàng định tranh thủ tình cảm trong khuê phòng chuẩn bị cho sau này hay sao?
Thiển Thủy Thanh cười hỏi.
Dạ Oanh nghe vậy tức giận, đưa tay ra sau lưng hắn nhéo một cái thật mạnh, Thiển Thủy Thanh bị đau, lập tức kêu lên, khiến cho vài tên quan quân gần đấy nghe thấy phải bật cười.
Dạ Oanh đỏ bừng mặt, cất tiếng oán trách:
- Chính mình hạ lệnh cấm khẩu, không cho binh sĩ nói chuyện với nhau, nhưng lại cùng với nữ nhân của mình nhỏ nhỏ to to, thủ thỉ tâm tình, quả thật là chàng không biết ngượng!
- Cũng nên có chút đặc quyền mới phải.
Thiển Thủy Thanh cười.
Dạ Oanh trừng mắt với hắn.
Thiển Thủy Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi Dạ Oanh:
- Đúng rồi, ta nhớ lần đầu tiên ta gặp Vô Song, ta hỏi hắn họ gì, hắn trả lời rằng mình không có họ, vậy vì sao nàng và Ly Sở đều gọi hắn là Nhai Vô Song vậy?
Dạ Oanh chu miệng đáp:
- Trong trận quyết đấu ở vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy, chính tai ta nghe Ly Sở gọi hắn như vậy. Mọi người đều do cha mẹ sinh ra, có ai là không có họ, chỉ là người ta không muốn nói mà thôi.
- Hay lắm!
Thiển Thủy Thanh nhướng nhướng mày:
- Nói đến họ Nhai, ta lại muốn đến một nơi.
Cách đó không xa Bích Không Tình đang đi tới, trên tay cầm một tấm bản đồ của vùng này, cắt ngang giờ phút thư giãn thân mật của Thiển Thủy Thanh:
- Đội thám báo đã hoàn toàn nắm được tình hình giao thông ở vùng này, vả lại đã tìm được điểm bí mật tạm thời cho quân ta ẩn nấp trước khi phát động tấn công. Tuy rằng điểm này không phải rất bí mật, nhưng hay ở chỗ là nằm ngay dưới mắt địch nhân, hiện tại chúng ta nắm chắc rất lớn sẽ không kinh động quân địch dưới tình huống chạy tới Hàn Phong quan quá sớm.
Thiển Thủy Thanh lập tức bật dậy:
- Thật là tốt quá, báo với huynh đệ lập tức làm tốt công tác chuẩn bị xuất phát, ngày nghỉ đêm đi. Ta muốn chúng ta chạy tới Hàn Phong quan đúng vào đêm Hai Mươi Hai, nào, chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem nên đi như thế nào!