Bích Không Tình cũng cười lạnh lùng:
- Đúng là như vậy, tên Quốc chủ này chỉ biết trốn ở kinh đô, nếu như quân ta có thể đánh tới thành Đại Lương, bất kể thắng bại, Vũ Văn Liễu đều cảm thấy sợ hãi.
Lôi Hoả cũng hừ lạnh:
- Nếu như đã sợ thì không đầu hàng cũng chạy trốn mà thôi, tuyệt đối không có dũng khí để chống lại.
Thiển Thủy Thanh gật đầu nói:
- Cho nên trong ván cờ quyết định này, Vũ Văn Liễu chính là mấu chốt. Chủ tướng kém cỏi bất tài sẽ hại chết ba quân tướng sĩ, Quốc chủ nhát gan, ắt phải mất nhà diệt nước. Lúc này, ta thấy chúng ta có thể ép sát đến bên cạnh Vũ Văn Liễu được rồi!
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh bỗng nhiên nở nụ cười:
- Xem ra, tất cả mọi người đều muốn cường công thành Đại Lương. Tốt lắm, lần này ta cũng thật sự có hứng thú xem thử chúng ta có thể lập nên kỳ tích một lần nữa hay không! Các ngươi đã không sợ chết, chúng ta cùng nhau liều một trận, chỉ cần chiếm được thành Đại Lương, mọi người có thể quay về thành Thương Thiên hưởng phúc lộc, thăng quan phát tài rồi!
Phương Hổ cười ha hả:
- Ta không có hứng thú với chuyện thăng quan phát tài, tuy nhiên nếu trận chiến này thành, tương lai trong lịch sử của đại lục Quan Lan ắt có tên Phương Hổ ta. Quân nhân chúng ta lấy máu đổi vinh quang, chính là để lưu danh hậu thế, cho dù là tên được viết bằng máu tanh đi nữa, cũng không sống uổng đời này!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Quân nhân chúng ta, lấy máu viết sử, mạo hiểm tính mạng lập chiến công đời đời!
Thiển Thủy Thanh quắc mắt đứng lên:
- Được, nếu là như vậy, ta sẽ chính thức hạ quyết định. Một khi phía trước xảy ra quyết chiến, không cần biết thắng bại, Đế quốc Chỉ Thủy cũng chắc chắn phải diệt vong. Chúng ta phải tranh trước đại quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào thành Đại Lương, giành chiếm trước thành Đại Lương! Hiện tại ta ra lệnh, toàn quân lập tức làm tốt công tác chuẩn bị xuất phát, lập tức chuẩn bị xuống núi. Một khi có tin tức xác nhận quyết chiến chắc chắn xảy ra không lầm, chúng ta sẽ hành quân với tốc độ nhanh nhất thẳng tới thành Đại Lương, một đường quá quan trảm tướng, đốt huyết hương tế đại kỳ, đồ thành một loạt. Chúng ta sẽ lấy chiến nuôi chiến, thu lương thực trưng binh ngay tại chỗ, các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ chúng ta nhất định phải đánh vào thành Đại Lương, nêu cao chí khí hào hùng bất bại của lớp quân nhân đầy nhiệt huyết. Trước khi chúng ta tới được thành Đại Lương, nhất định phải làm cho mỗi tên địch nghe tên chúng ta đều sợ mất mật! Phải ép cho bọn chúng chưa đánh đã hàng!
-… Lần viễn chinh này quý ở khí thế! Thiết Phong Kỳ ta có thắng được trận chiến này hay không, phải xem ý chí chiến đấu của chúng ta như thế nào, Đế quốc Thiên Phong, vĩnh viễn trường tồn!
- Đế quốc Thiên Phong, vĩnh viễn trường tồn!
Mọi người cùng nhau gầm lên, giống như tiếng sấm động cuối chân trời…
o0o
Ngày Mười Lăm tháng Mười Hai năm Một Trăm Lẻ Sáu lịch Thiên Phong, rốt cục Thiết Phong Kỳ đã xuất hiện dưới mắt của người Đế quốc Chỉ Thủy. Bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức lấy khí thế mãnh hổ hạ sơn, xông ra khỏi núi Lang Hiêu, giết tới thành gần nhất là thành Huyết Nham.
Trước khi công thành, Thiển Thủy Thanh lại đốt huyết hương, trong vòng nửa ngày đánh hạ thành Huyết Nham, sau đó đồ thành.
Thế tiến tới của Thiết Phong Kỳ ào ạt như cơn hồng thủy, thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh tàn bạo vô cùng, hung danh hiển hách của hắn chỉ trong một đêm đã truyền khắp đại lục.
Mọi người đồn rằng, Thiên Phong Huyết Ma Thiển Thủy Thanh, dọc đường đi tới, không hàng lập tức đồ thành, đốt huyết hương cúng tế trời đất, chính là kẻ ác nhất trong thiên hạ.
Các quốc gia đều trách móc Thiển Thủy Thanh tàn bạo hung ác, không còn nhân tính, thậm chí ngay cả Hoàng đế Thương Dã Vọng không thể không phát ra mệnh lệnh bắt Thiển Thủy Thanh ngưng phương thức công thành với cách thức tàn sát như vậy. Nhưng trời cao Hoàng đế xa, lúc mệnh lệnh của Thương Dã Vọng tới được lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy lại tìm không thấy Thiển Thủy Thanh. Trong lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đã dẫn Thiết Phong Kỳ tiến quân thần tốc, đánh hạ được hai thành nữa như đi vào chỗ không người.
Tuy nhiên tới lúc này, rốt cục tình thế bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Sau khi đồ hai thành Định Châu và Huyết Nham, hung danh của Thiển Thủy Thanh và chuyện huyết hương tế đại kỳ đã lan truyền khắp nơi.
Hung danh vĩnh viễn làm cho người ta sợ hãi hơn là thiện danh.
Ngày Mười Tám tháng Mười Hai, khi Thiết Phong Kỳ tấn công thành Lưu Sa có ba ngàn quân phòng thủ. Đánh tới nửa chừng, tướng thủ thành thấy binh sĩ bên mình yếu ớt, không thể nào ngăn cản nổi thế công của Thiết Phong Kỳ, rốt cục hạ lệnh bỏ thành đầu hàng. Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại: “Huyết hương đã tắt mới chịu đầu hàng, đã là quá muộn. Đồ!”
Ngày Hai Mươi Mốt tháng Mười Hai, Thiết Phong Kỳ tiến tới Cáp Mô khẩu, tấn công một huyện thành nhỏ tên là An Bình.
Lần này đối thủ trực tiếp đầu hàng.
Huyện An Bình chỉ là một huyện nhỏ trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy, vị trí địa lý của nó cũng không rõ rệt, địa thế không hiểm trở, thậm chí trên bản đồ quốc gia cũng không tìm thấy nó ở đâu.
Nhưng vào ngày hôm ấy, huyện nhỏ vô danh này vì chuyện đầu hàng mà gây ồn ào trên cả Đế quốc Chỉ Thủy.
Đây là địa phương đầu tiên không đánh mà hàng kể từ khi quân Đế quốc Thiên Phong tấn công Đế quốc Chỉ Thủy tới nay, nó cũng thể hiện rằng, chiến lược đốt huyết hương tế đại kỳ của Thiển Thủy Thanh đang đi đúng hướng.
Huyện An Bình đầu hàng có ý nghĩa rằng trong lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều kẻ chủ trương đầu hàng. Hung danh huyết hương tế đại kỳ của Thiển Thủy Thanh đang dần dần phát huy hiệu lực, chuyện này đã giúp cho hắn giảm bớt được rất nhiều trận chiến sau này.
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười Hai, Thiết Phong Kỳ chính thức xuất binh ra khỏi vùng bình nguyên Tam Sơn, sau khi đánh một vòng lớn trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy thì xuất hiện tại hậu phương của Đế quốc Chỉ Thủy. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn buông bỏ lương thực vận chuyển từ phía sau, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Bọn họ tin rằng trường quyết chiến sắp sửa xảy ra trên vùng bình nguyên sẽ kết thúc với thắng lợi hoàn toàn nghiêng về người Đế quốc Thiên Phong. Bọn họ tin rằng mình có thể chạy thẳng tới thành Đại Lương, bằng tốc độ nhanh nhất chấm dứt trận chiến này. Có Thiển Thủy Thanh lãnh đạo, bọn họ có thể sáng lập một chiến công rực rỡ huy hoàng: đánh hạ thành Đại Lương.
Bọn họ cuồng nhiệt, dũng cảm, mạnh dạn, tàn nhẫn. Bọn ho không phải là người tốt, nhưng bọn họ tuyệt đối là những quân nhân ưu tú nhất.
Bọn họ múa may con dao đồ tể trong tay, giết thẳng về phía trước, dũng cảm hăng hái, không hề biết sợ.
Ngày Hai Mươi Lăm tháng Mười Hai, Thiết Phong Kỳ không đánh mà chiếm được một trong những thành thị quan trọng nhất của Đế quốc Chỉ Thủy: Lam Thành. Thành chủ Lam Thành là Trịnh Thời Nguyệt dẫn năm ngàn quân không đánh mà hàng, làm cho thiên hạ đều chấn động.
o0o
Trong phủ thành chủ của Lam Thành.
Trên bản đồ, những lá cờ đủ màu xanh đỏ vàng cắm đầy các nơi, nhưng trên tuyến đường từ núi Lang Hiêu tới Lam Thành, một dãy cờ màu trắng cắm dọc theo đó, lá cờ phất phơ trông có vẻ vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh dừng lại thật lâu trên dãy cờ màu trắng, mãi không chịu rời ra.
Cờ trắng thể hiện cho những địa phương đã bị quân Đế quốc Thiên Phong đánh hạ.
Nhưng cờ trắng vĩnh viễn không nói cho người ta biết, thành nào đầu hàng, thành nào máu ngập thành sông…
Nhưng trong lòng Thiển Thủy Thanh vẫn không thể nào xua đi được những tiếng kêu gào tuyệt vọng khi sắp chết…
Lúc mọi người cảm thấy khiếp sợ vì hết tòa thành này đến tòa thành khác lần lượt bị đồ thành, vài tòa thành không chống cự mà đầu hàng, Thiển Thủy Thanh và những thuộc hạ của hắn đã thấy được cục diện này xuất hiện trước đó một bước.
Bọn họ cũng không phải đơn giản là đánh thẳng tới một đường. Đang ở trên lãnh thổ nước địch, nếu muốn đánh cho thật tốt từng trận chiến, đều phải cẩn thận lựa chọn đối thủ.
Trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy lúc này trống rỗng, phần lớn thành thị đã rơi vào tình cảnh quân phòng thủ còn lại rất ít ỏi, Thiết Phong Kỳ nện cho đối thủ một quyền thật mạnh, mùi vị binh lực thiếu thốn không đủ đã làm cho đối thủ mất đi niềm tin thắng lợi. Đây đúng là lấy mạnh hiếp yếu! Nếu không, đi qua bất cứ thành nào cũng phải đánh thật sự kịch liệt, một đường huyết chiến liên tục như vậy, e rằng quân mình cũng tử thương không ít.
Thành Huyết Nham có địa thế bằng phẳng, không có nơi nào hiểm yếu có thể thủ được, thành Lưu Sa có ba ngàn quân phòng thủ, tuy nhiên đều là tân binh và tàn binh, thích hợp dùng huyết hương làm cho bọn chúng kinh sợ.
Huyện An Bình vốn không nằm trên tuyến đường Thiết Phong Kỳ đi qua, nhưng vì quân thủ của huyện kém cỏi bất tài, hệ thống phòng ngự yếu ớt, cho nên Thiển Thủy Thanh dùng làm đối tượng đầu tiên kêu gọi đầu hàng.
Coi như là làm một tấm gương kẻ hàng không giết đầu tiên cho thiên hạ biết.
Khi thành chủ Lam Thành Trịnh Thời Nguyệt thấy Thiết Phong Kỳ tới, bất kể là vì bản thân mình hay là vì dân chúng, hắn không thể không hàng.
Mỗi một lần công kích đều đã được lựa chọn tính toán rất kỹ từ trước, những lá cờ xanh đỏ vàng trên bản đồ này, đã định trước kết quả sống hay chết cho từng nơi. Cờ đỏ có nghĩa phải huyết chiến, cờ xanh có nghĩa đối phương sẽ đầu hàng, cờ vàng có nghĩa đối phương còn do dự chưa quyết. Sau khi ác danh của huyết hương truyền khắp Đế quốc Chỉ Thủy, nó làm cho cờ đỏ càng kiên quyết hơn, cờ xanh càng yếu đuối hơn, nhưng tác dụng thật sự của nó là uy hiếp cờ vàng vốn còn đang dao động.
Lam Thành là nơi được cắm cờ vàng. Nó đầu hàng có nghĩa rằng trong Đế quốc Chỉ Thủy hiện tại, ngoài một số ít nơi kiên quyết tử thủ, đại đa số nghe tới ác danh của Thiết Phong Kỳ đều sợ hãi.
Trải qua vô số lần đắn đo cân nhắc, vô số lần so sánh tính toán, vô số lần lập kế hoạch mới đổi được thắng lợi huy hoàng như hiện tại. Vì vậy, Thiển Thủy Thanh không tiếc mang ác danh trên lưng, truyền khắp thiên hạ.
Lam Thành là một thành trấn trung chuyển quan trọng của Đế quốc Chỉ Thủy, tác dụng của nó cũng gần như là thành Thanh Dã của Đế quốc Thiên Phong. Nó là nơi trung chuyển quân nhu lương thảo giữa hậu phương và tiền tuyến, bản thân nó cũng có tích trữ hàng vạn thạch lương.
Trịnh Thời Nguyệt không đánh mà hàng làm cho người Đế quốc Chỉ Thủy bị động không nhỏ, có thể nói là bọn họ bị Thiển Thủy Thanh chẹn ngay cổ họng. Một khi đại chiến xảy ra, Thiển Thủy Thanh chỉ cần chuyển hướng là có thể chặn đường lui của đại quân Đế quốc Chỉ Thủy, tiến tới cũng có thể đánh thẳng vào thành Đại Lương, đường đi bốn phía đều thông suốt. Bởi vậy vị trí chiến lược quan trọng này bị mất đi, thương tổn gây ra cho người Đế quốc Chỉ Thủy so vói mất huyện An Bình lớn hơn nhiều.
Sau khi Thiết Phong Kỳ đánh chiếm được Lam Thành, tạm thời dừng bước không tiếp tục tiến tới.
Nếu như bọn họ tiếp tục tiến tới, người Đế quốc Chỉ Thủy sẽ hoàn toàn hiểu ra ý đồ của bọn họ.
Trước khi quyết chiến xảy ra, Thiển Thủy Thanh không muốn làm bại lộ mục tiêu thật sự của mình. Trên thực tế, hành vi trấn giữ Lam Thành của hắn càng giống như đang chuẩn bị quyết chiến.
- Thiển thiếu!
Phương Hổ từ bên ngoài vội vàng đi vào, đến đứng sau lưng hắn cung kính gọi.
Từ sau khi Thiển Thủy Thanh làm Chưởng Kỳ, lời nói của hắn ít hơn lúc trước, hành vi cử chỉ cũng trở nên trầm ổn hơn, đã hiển lộ ra phong thái của một Đại tướng.
Thiển huynh đệ ngày nào giờ đây đã trở thành Tướng quân Hổ Uy Thiển Chưởng Kỳ, rốt cục không ai còn dám gọi hắn bằng tiếng ‘Thiển huynh đệ’ tuy thân thiết nhưng thiếu tôn trọng nữa.
Tuổi của hắn vẫn còn rất trẻ, nhưng không ai dám xem là hắn trẻ.
- Chuyện gì?
Thiển Thủy Thanh không quay đầu lại, hắn vẫn tập trung chú ý vào bản đồ.
- Mới vừa nhận được tin, Thương Hữu Long phái Đại tướng thủ hạ của hắn là Thạch Dung Hải, lãnh quân ba vạn từ tiền phương lui về, đang trên đường chạy tới Lam Thành.
Thiển Thủy Thanh cười ha hả:
- Xem ra Vũ Văn Liễu quả thật nóng nảy, quyết chiến sắp xảy ra, lại điều viện binh từ chiến trường chủ yếu quay về, chạy tới chạy lui, uổng công vô ích, hiện tại coi như Thương Hữu Long bị chúng ta nắm mũi dắt đi!