Ngày Mười Hai tháng Giêng, đại kế mượn hành lang Thánh Khiết của Cơ Nhược Tử thất bại, theo đó, nữ nhân này lập tức phát động một vòng ngoại giao mới, cho dù không thể mượn đường về nước cho Thiết Huyết Trấn, cũng phải khiến cho hành lang Thánh Khiết trở thành con đường cung ứng vật tư cho Thiết Huyết Trấn.
Ngày Mười Bảy tháng Giêng, phiền phức chính thức xảy ra với Thiết Huyết Trấn, bọn họ phát hiện ra cánh kỵ binh của địch không hề nóng lòng tiến công, mà là áp dụng chiến thuật quấy rầy. Khi thế mạnh của địch hiện ra trước thế yếu của mình, hiển nhiên phiền phức đã tăng lên rất nhiều.
Ngày Hai Mươi tháng Giêng, Thiển Thủy Thanh ra lệnh cho quân mình hành quân cấp tốc, sau đó bố trí mai phục trên một con đường nhỏ hẹp, chuẩn bị đánh phục kích Tô Nam Vũ. Tô Nam Vũ không hề động, đi vòng tránh khỏi ổ phục kích.
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Giêng, Thiết Huyết Trấn tấn công một trấn nhỏ của Đế quốc Kinh Hồng, quân thủ trong trấn liều chết chống cự, sau lưng Tô Nam Vũ tăng tốc truy kích, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ chạy trối chết. Tô Nam Vũ ra lệnh cho quân mình đánh ào tới, nhất quyết không tha.
Ngày Hai Mươi Tám tháng Giêng, sau khi trải qua một vòng mua chuộc, đàm phán, mượn sức, lợi dụng, rốt cục Nữ vương Tắc Tây Lỵ Á tuyên bố với bên ngoài rằng, tuy rằng dự án cũ thuê hành lang Thánh Khiết không được thông qua, nhưng dự án mới thuê hành lang Thánh Khiết đã được thông qua. Lần này, thương đội Đế quốc Thiên Phong có thể tự do thông hành, phàm là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong, bất kể người nào, đều không thể lấy bất cứ lý do gì xuất hiện trên đất của Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Lần hợp tác này chỉ giới hạn trong hành vi buôn bán kinh doanh, không được có bất cứ thế lực quân đội nào tham gia, không quan hệ gì tới chiến sự của Đế quốc Kinh Hồng.
Liên minh phía Đông phản bội vào giờ chót, phá hủy đại kế của Cơ Nhược Tử, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được ích lợi của mình ở vùng biên giới, đối với chuyện này cũng chỉ có thể khóc ròng mà không làm được gì. Mà người Đế quốc Kinh Hồng tỏ ra vô cùng giận dữ trước chuyện này, chỉ trích hành động của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã phá hủy tình cảm giữa hai quốc gia. Kết quả của lần biểu quyết công khai trước, chỉ kém một phiếu đã khiến cho Cơ Nhược Tử có thể thành công, làm cho người Đế quốc Kinh Hồng vô cùng bất mãn. Mà chuyện lần này đây, càng làm cho Quốc chủ Lương Khâu Húc nổi trận lôi đình.
Đối với phản ứng của người Đế quốc Kinh Hồng, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ trả lời rằng: Thần Thánh Chiến Chuy Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước của Công quốc Thánh Uy Nhĩ tự mình dẫn dắt hai vạn võ sĩ Thánh đường, lại thêm tám vạn người hỗ trợ, tổng cộng là mười vạn, đóng quân tại biên giới giữa Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Đế quốc Kinh Hồng.
Hành động này khiến cho Đế quốc Kinh Hồng vô cùng sợ hãi, áp lực nơi biên giới đột ngột tăng lên, Lương Khâu Húc bị buộc bất đắc dĩ chỉ còn cách cúi đầu chịu nhịn với Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Một ngày Thiển Thủy Thanh còn chưa chết, người Đế quốc Kinh Hồng vẫn chưa có tư cách đối mặt với sự khiêu khích của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Theo như lời Thiển Thủy Thanh, đừng xem ta như bầy dê chờ giết mổ, mà phải xem ta là một quân cờ có thể lợi dụng, từ đó cắm một cây đao vào tim Đế quốc Kinh Hồng.
Khi Thiển Thủy Thanh còn đang tung hoành ngang dọc bên trong Đế quốc Kinh Hồng, đương nhiên bản thân hắn lâm vào vòng nguy hiểm, nhưng cũng khiến cho người Đế quốc Kinh Hồng khó mà sống được yên ổn. Cơ Nhược Tử lĩnh hội được ý của Thiển Thủy Thanh, dùng miệng lưỡi cổ động tứ phía, rốt cục đã khiến cho bản tính tham lam của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ nổi lên. Sau khi bọn họ đạt được rất nhiều lợi ích của người Đế quốc Thiên Phong, lại còn có ý định chèn ép đòi thêm lợi ích từ phía người Đế quốc Kinh Hồng.
Cùng ngày hôm ấy, Thiển Thủy Thanh dùng chiến thuật chia quân dụ địch, không ngờ Tô Nam Vũ bỏ đi tính cẩn thận ngày thường, thừa dịp binh lực Thiết Huyết Trấn yếu đi, đột ngột xua quân tăng hết tốc độ đuổi đánh Huyết Phong Kỳ, suýt nữa thì bao vây tiêu diệt. Bích Không Tình dẫn quân hốt hoảng bỏ chạy, chiến thuật chia quân thất bại, Huyết Phong Kỳ tổn thất hơn sáu trăm binh sĩ, Tô Nam Vũ tổn thất rất ít.
Ngày Ba Mươi Mốt tháng Giêng, Thiết Huyết Trấn chuyển hướng chạy sang phía Tây Bắc Đế quốc Kinh Hồng, một lần nữa làm như sắp sửa tiến công thành Bá Nghiệp. Tô Nam Vũ bình tĩnh không nóng nảy, cứ dẫn quân tà tà theo đuôi, quân trấn thủ các nơi một mặt thường xuyên phái ra những toán quân nhỏ tập kích quấy rầy Thiết Huyết Trấn, mặt khác tăng cường lực lượng phòng thủ khắp nơi. Thiết Huyết trấn bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ đi theo đường nhỏ, phía sau vẫn là cái đuôi Tô Nam Vũ to đùng, thủy chung không thể nào thoát khỏi.
Ngày Năm tháng Hai, rốt cục Thủy Trung Liên cũng đã đi tới thành Mễ Đặc Liệt, sau khi trải qua biết bao gian khổ trèo non lội suối, rốt cục sáu nữ nhân đã được đoàn tụ. Hồng Nhạn gặp lại Thủy Trung Liên khóc mãi không thôi, trái lại Thủy Trung Liên thản nhiên an ủi Hồng Nhạn, có gắng đè ép nỗi nhớ trượng phu trong lòng. Lúc này Liêm Thiệu Nhất đã bị bọn Vũ Tàn Dương nhốt lại, coi như là cảnh cáo với Thủy Trung Liên, khiến cho nàng không dám trở về thành Thương Thiên.
Ngày Tám tháng Hai, một đoàn đi sứ ngoại giao từ thành Mễ Đặc Liệt dưới sự giật dây của Cơ Nhược Tử và toan tính của Nữ vương bắt đầu sang thành Bá Nghiệp. Bọn họ dùng chuyện từ chối cho Thiết Huyết Trấn mượn đường về nước để đòi lợi ích từ phía Đế quốc Kinh Hồng, yêu cầu giảm thuế quá quan vùng hành lang Thánh Khiết thuộc Đế quốc Kinh Hồng.
Hành động này quả thật là họa vô đơn chí đối với Đế quốc Kinh Hồng.
Cùng lúc đó, Cơ Nhược Tử cũng đã chuẩn bị xong xuôi cho hành trình mới. Nàng và Hồng Nhạn cùng nhau mở rộng hành động ngoại giao lần này đến các nước chung quanh Đế quốc Kinh Hồng, muốn phá hỏng mối quan hệ của bọn họ, tranh thủ thêm không gian sinh tồn cho Thiển Thủy Thanh.
Mà Thiết Huyết Trấn sau khi đi xuyên qua hơn phân nửa lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng, tới miền Tây của Đế quốc Kinh Hồng, bọn họ đã rời khỏi nhà mình càng ngày càng xa, tiền đồ cũng càng ngày càng xa, quyền chủ động đối với chiến cuộc ở Đế quốc Kinh Hồng ngày càng yếu ớt. Từ lúc Tô Nam Vũ truy kích cho đến bây giờ, mặc dù chiến đấu không nhiều lắm, nhưng số người không thể chiến đấu ngày càng gia tăng…
Ngày Mười tháng Hai, Thương Dã Vọng chính thức gởi thư trả lời tới thành Mễ Đặc Liệt, cho phép Cơ Nhược Tử tiếp tục tiến hành kế hoạch của nàng, cố gắng để cứu Thiết Huyết Trấn. Trong thư nói rõ rằng: Nếu lần này thất bại, lập tức trở về, trẫm trả giá vì Thiết Huyết Trấn cũng đã đủ rồi, cảm thấy không thẹn với thiên hạ.
Ẩn ý trong thư đã mơ hồ có điều bất mãn.
o0o
- Ngày mai ta sẽ lên đường.
Trong nơi ở của đoàn đi sứ, Cơ Nhược Tử ngồi đối diện với Vân Nghê:
- Vân muội muội, muội là nữ nhân chính thức của Thủy Thanh, là con cưng của Vân gia, muội phải nhớ kỹ rằng, thật ra có rất nhiều lúc, tài trí thông minh của muội cũng không hề thua kém ta, chỉ là muội không có cơ hội phát huy mà thôi. Nhưng hiện tại ta phải rời khỏi, nơi này cần phải có muội đứng ra làm trụ cột. Những ngày không có ta ở đây, phải nhờ vào muội duy trì thế cục ổn định ở thành Mễ Đặc Liệt. Nơi đây là nơi quan trọng nhất mà chúng ta có thể giúp đỡ cho Thủy Thanh, tuyệt đối không được để sơ xuất!
- Không phải còn có Thanh Âm muội muội hay sao?
- Nàng ta không được!
Cơ Nhược Tử lập tức lắc đầu:
- Có những người trời sinh ra chuyên làm quần thần bầy tôi, có những người trời sinh ra để làm chủ nhân, chỉ huy kẻ khác. Vân muội muội, ta và muội, một người xuất thân từ quý tộc thế gia nhà cao cửa rộng, một người là Vương phi xuất thân từ Hoàng cung, đều đã có kinh nghiệm chỉ huy người khác, Thanh Âm lại không có điều kiện như vậy. Cho nên cái mà nàng ta thiếu không phải là trí tuệ, mà là một chút quyết đoán, dám gánh vác trách nhiệm của những kẻ bề trên. Nếu để nàng ta làm trợ thủ, đề xuất ý kiến cho muội thì rất tốt, nhưng nếu để nàng ta lãnh đạo mọi người, vậy sẽ xảy ra chuyện. Vân muội muội, muội phải nhớ kỹ, hiện giờ ở thành Mễ Đặc Liệt, muội là đầu não, là trung tâm của tất cả mọi người. Đây là quyền hạn, cũng là trách nhiệm, muội không thể bỏ mặc hay trốn tránh!
Vân Nghê cảm thấy tim đập thình thịch, rốt cục vẫn gật đầu nhận lấy trách nhiệm.
- Tốt lắm, nếu muội đã bằng lòng, ta sẽ nói cho muội một chuyện vô cùng quan trọng.
- Chuyện gì vậy?
- Chính là sách lược của Thủy Thanh ở Đế quốc Kinh Hồng trước mắt rốt cục có ý nghĩa gì.
- Tỷ muốn nói là sách lược cướp của người giàu chia cho người nghèo của chàng sao?
- Đúng!
Cơ Nhược Tử nghiêm mặt:
- Nhớ kỹ, là kẻ cầm đầu, nhất định đầu óc phải thanh tĩnh. Muội ở nơi đây cứu Thủy Thanh, không phải là muội làm chuyện muội, chàng làm chuyện chàng, mà là hành động của muội và chàng phối hợp lẫn nhau từ xa. Cho nên nếu muội không biết được ý nghĩa của từng bước trong kế hoạch của Thủy Thanh, muội sẽ không thể phối hợp tốt được. Lần này đây, kế hoạch hành động của Thủy Thanh rõ ràng là nhắm vào cục diện chính trị bên trong Đế quốc Kinh Hồng, nếu chúng ta muốn hiểu được mục đích phía sau hành động ấy…
Theo Cơ Nhược Tử trình bày, tràng phân tích từng xảy ra ở Đại thảo nguyên Tây Phong lại một lần nữa tái hiện từ miệng của nàng. Khác với Vượng Tán chính là, cái nhìn của Cơ Nhược Tử rõ ràng hơn lão Thừa tướng.
Bất cứ quốc gia nào trong thời kỳ phong kiến, đều có hiện tượng phân hóa hai cực giàu nghèo nghiêm trọng. Mà phàm là quốc gia càng kém phát triển, hiện tượng này càng rõ ràng hơn.
Hoàn cảnh địa hình địa lý, quốc thổ đặc thù của Đế quốc Kinh Hồng làm cho quốc gia này cũng tồn tại sự chênh lệch giàu nghèo rất lớn, khiến cho kế hoạch của Thiển Thủy Thanh tiến hành vô cùng thuận lợi.
Hành động La Tân Hán cướp của người giàu chia cho người nghèo khiến cho Thiết Huyết Trấn trên lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, chẳng những tránh được mâu thuẫn tối đa với dân chúng, thậm chí ở một ít khu vực quá nghèo khó, Thiết Huyết Trấn còn được dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh.
Dân chúng vô cùng thực tế, tuy rằng Thiển Thủy Thanh là địch, nhưng sau khi hắn tiến vào quốc gia này, một không giết người, hai không cướp của, có tiền bạc còn mang ra phân phát. Địch nhân như vậy, quả thật có càng nhiều càng tốt, chỉ có đám quan phủ nha môn địa phương phải chịu cảnh không may mà thôi.
Mỗi lần Thiển Thủy Thanh tới một vùng nào đó, ngoài việc cướp bóc phú hộ ra, còn cướp bóc kho phủ trong vùng đó. Cướp bóc của phú hộ, Thiển Thủy Thanh còn khách sáo một chút, không giết một người nào. Cướp bóc kho phủ, hắn lại ra lệnh giết sạch tất cả quan viên.
Không ai biết vì sao Thiển Thủy Thanh lại phân biệt đối xử khác nhau quá lớn như vậy, nhưng càng ngày Thiển Thủy Thanh càng tới nhiều vùng hơn, dần dần mọi người mới phát hiện ra sự ảo diệu bên trong chuyện này.
Ngoại trừ việc lấy lòng đại đa số dân chúng nghèo khổ, hành động của Thiển Thủy Thanh còn nhắm vào một mục đích quan trọng hơn nữa, chính là trực tiếp khơi lên mâu thuẫn giữa người giàu và người nghèo.
Bởi vì lúc Thiển Thủy Thanh cướp bóc rồi phân phát tài sản, tất cả bọn phú hộ cường hào chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác là không cần lo tới tính mạng. Nhưng khi Thiển Thủy Thanh đi rồi, tuyệt đại đa số phú hộ lập tức triển khai thu hồi số của cải đã bị cướp từ tay dân chúng. Những tên này bình thường có tiền có thế, lúc này bị Thiển Thủy Thanh cướp sạch, đương nhiên chúng hoàn toàn không cam lòng. Chuyện này cũng giống như một hiệp khách thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ dân chúng nêu cao chính nghĩa, nhưng không chịu nhổ cỏ tận gốc. Kết quả sau khi vị hiệp khách ấy nghênh ngang bỏ đi, đám ác bá chịu nhục đương nhiên ra tay thu hồi lại những gì đã mất, đám dân chúng nghèo khổ được giúp đỡ, lúc này phải chịu tội gấp đôi.
Hiện giờ Thiển Thủy Thanh đang sắm vai một nhân vật hiệp khách không hiểu đạo lý giống hệt như vậy. Chẳng qua hành vi và thủ đoạn của hắn mở rộng trên phạm vi rộng lớn hơn nhiều, tầm ảnh hưởng cũng càng sâu xa hơn.
Chính vì như vậy, mâu thuẫn giữa người giàu và người nghèo càng tăng cao hơn.