Đế Quốc Thiên Phong

Chương 90: Q.4 - Chương 90: Chiến Tranh Kết Thúc (Phần 3)




Ngày Bốn tháng Ba, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã nhận được điều lệnh.

Điều lệnh ra lệnh cho hắn lập tức mang theo các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ trở về Đế quốc, đám hàng binh của Chu Chi Cẩm tạm thời giao cho Quý Cuồng Long quản lý. Bản thân Thiển Thủy Thanh mang theo bọn Bích Không Tình, Mộc Huyết đi trước về thành Thương Thiên.

Nơi đó, Hoàng đế Thương Dã Vọng đang chờ gặp bọn họ.

Ông ta rất muốn gặp tên Tướng quân sáng tạo ra vô số kỳ tích huy hoàng này, để xem rốt cục là một nhân vật ba đầu sáu tay, lợi hại đến mức nào. Đồng thời Thương Dã Vọng cũng sẽ chứng thực tác dụng mà Thiển Thủy Thanh mang lại trong trận chiến này là tích cực hay tiêu cực.

Là thưởng hay phạt, chỉ ở một ý nghĩ của Hoàng đế mà thôi.

Là thăng chức hay giáng chức, câu trả lời nằm trong thành Thương Thiên.

Mà quan hệ giữa ba người hắn, Nam Vô Thương và Vân Nghê cũng sẽ có một kết cục thật sự tại nơi đó.

Ngày Bảy tháng Ba, sau đại chiến, tướng sĩ Thiết Phong Kỳ và chiến sĩ Hùng tộc cùng nhau cất bước lên đường trở về Đế quốc. Ở nơi đó, chờ đón bọn họ là một vận mệnh hoàn toàn không rõ.

o0o

Vó ngựa rầm rập, bánh xe lăn đều tạo ra một luồng bụi đất mù mịt trên đường.

Trận chiến tiêu diệt Chỉ Thủy kéo dài gần nửa năm trời, rốt cục đã kết thúc.

Trong xe ngựa, Thiển Thủy Thanh khẽ ôm Dạ Oanh, cẩn thận đắp thuốc cho nàng.

- Mấy hôm nay, khổ cho nàng…

Giọng hắn ngập yêu thương trìu mến.

Dạ Oanh mở to cặp mắt sáng ngời, nở nụ cười rạng rỡ:

- Có phải là ta vô dụng lắm không? Mới lần đầu tiên xuất chiến đã bị địch bắt làm tù binh.

Thiển Thủy Thanh cười:

- Không, nàng làm tốt lắm, thật sự dưới tình huống như vậy, nàng không có nhiều lựa chọn, nàng là một anh hùng!

Anh hùng? Ánh mắt Dạ Oanh đầy vẻ ngạc nhiên:

- Ta làm tù binh, cũng có thể gọi là anh hùng sao?

- Không phải chỉ có giết địch mới được gọi là anh hùng.

Thiển Thủy Thanh thành thật đáp, hắn nhẹ vuốt mái tóc dài tha thướt của Dạ Oanh, những sợi tóc đan qua kẽ ngón tay hắn, dáng vẻ hết sức dịu dàng.

Sau một thời gian hết lòng điều dưỡng, thương thế của Dạ Oanh hiện tại đã chuyển biến rất tốt. Ánh mắt Thiển Thủy Thanh toát ra đầy dục vọng, dường như hiểu thấu tâm ý hắn, Dạ Oanh chủ động dang rộng hai tay mời đón, trao cho hắn một nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.

Cảm giác tưởng chừng như gặp lại ở kiếp sau khiến cho trong lòng hai người đều dâng ngập tình yêu như con nước thủy triều, lửa dục ngắn ngủi mà mạnh mẽ, tình yêu trầm lắng lại lâu dài.

Con chim oanh nhỏ sau khi trải qua một hồi cực khổ đã trở nên thành thục hẳn lên, con chim oanh nhỏ giờ đây đã biến thành một con phượng hoàng cao quý xinh đẹp, trong nét thẹn thùng ẩn chứa vẻ kiên cường, trong vẻ dịu dàng lại có quyết đoán.

Mà trong giờ phút này hành động của nàng càng thêm mạnh mẽ, càng mang tính chủ động hơn.

Nụ hôn nồng nhiệt mà cháy bỏng đã làm tan chảy giá băng, làm cho tình yêu rực cháy, tràn ngập cả người Thiển Thủy Thanh, giống như nước lũ phá vỡ con đê, tình cảm mạnh mẽ ẩn sâu dưới đáy lòng rốt cục trào dâng.

Trong xe ngựa ý Xuân dào dạt, ấm áp vô cùng…

Ở một chiếc xe ngựa khác sau đó không xa, Vô Song đang nằm lẳng lặng, dường như hắn có thể nghe thấy, có thể cảm nhận được. Một chút kỳ vọng lúc này làm cho hắn vô cùng đau đớn, tay hắn ngày càng siết chặt trường cung.

Miệng vết thương trong nháy mắt vỡ toang.

Trận chiến này đem lại cho người thắng vinh quang, của cải và quyền lực, nhưng đồng thời nó cũng mang lại đau khổ cho vô số người.

Có những người vì vậy mà ngủ một giấc dài vĩnh viễn, không có cách nào trở về gặp lại người thân…

Những gì đã mất, đương nhiên không còn tồn tại, những gì từng tồn tại, chưa chắc đã vĩnh viễn giữ được bên người…

Có những người như Thích Thiên Hữu, Hồng Thiên Khải, những kẻ tử trận được khắc tên vào cột trong hoàng cung Chỉ Lan, trở thành bằng chứng tốt nhất trong thời người Đế quốc Thiên Phong tiêu diệt Chỉ Thủy, có những người chỉ có thể trở về trong áo não…

Bên trong xe ngựa, Đông Quang Chiếu nằm không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm lên nóc xe.

Hắn bây giờ sống mà như chết, cả đời này không thể nào lên ngựa cầm thương đánh giặc nữa…

Lôi Hoả thay thế hắn tiếp quản Thiết Sư Doanh, hiện giờ, cả Thiết Phong Kỳ đã hoàn toàn là của Thiển Thủy Thanh.

Ly Sở đang lặng lẽ ngồi trong xe chở tù, vừa khéo ngồi đối diện với Dịch Tinh Hàn.

Cả hai người đều bị Thiển Thủy Thanh bí mật bắt giữ.

Không ai biết được trong trận đại chiến sau cùng, Dịch Tinh Hàn không chạy trốn.

Hắn một lòng muốn dẫn dắt chiến sĩ của mình tử chiến đến cùng, nhưng bị Thiển Thủy Thanh tự tay bắt sống.

Khác với ngày trước chính là lúc này Thiển Thủy Thanh không để cho bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của Dịch Tinh Hàn, tất cả người nhìn thấy hắn bắt Dịch Tinh Hàn làm tù binh đều bị hắn điều đến đội thân binh của mình, hạ lệnh cấm không cho tiết lộ.

Lúc hắn bắt được Dịch Tinh Hàn, hắn đã nói với Dịch Tinh Hàn một câu bằng giọng lạnh như băng:

- Dịch Tinh Hàn, ngươi đã trở thành tù binh của ta lần thứ ba, ta vẫn sẽ không giết ngươi, vẫn định lợi dụng ngươi như trước. Nếu ngươi có bản lĩnh, vậy cứ việc phản kháng, thử xem ta còn đùa giỡn với ngươi giống như lúc trước nữa hay không!

o0o

Đội ngũ thẳng tiến về hướng Tây, sau mười hai ngày đã đi ra khỏi lãnh thổ Chỉ Thủy, tiến vào Tam Trùng Thiên.

Sau khi nghỉ lại một đêm ở thành Cô Tinh, bọn họ tiếp tục tiến về thành Thương Thiên.

Đến thảo nguyên Phong Nhiêu, Mục Sa Nhĩ dẫn theo chiến sĩ Hùng tộc chào tạm biệt Thiển Thủy Thanh.

Mùa Xuân là mùa vạn vật sinh sôi, dã thú cũng đua nhau sinh sản, chiến sĩ Hùng tộc cũng phải trở về tộc của mình làm chuyện sinh sản với nữ nhân của họ. Bọn họ phải cố gắng tạo ra đời sau, để bảo đảm cho tộc của mình tiếp tục lớn mạnh. Lần chiến đấu này, thù lao mà Thiển Thủy Thanh cho bọn họ còn nhiều hơn số mà bọn họ kiếm được trong bao năm qua, có được số tiền này, bọn họ có thể sống thoải mái cùng người thân của mình.

Trước khi có trận chiến mới, các chiến sĩ Hùng tộc sẽ không ra khỏi thảo nguyên, bọn họ sẽ ở một nơi nào đó thuộc về chính mình, sống những tháng ngày tiêu dao khoái lạc, sau quãng thời gian đã đổ biết bao máu tươi, trả giá biết bao sinh mạng.

Một cánh quân đã rời đi, tuy chỉ là chia ly trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có nỗi đau lòng trước buổi biệt ly. Thiển Thủy Thanh nhìn về cuối trời xa, rốt cục không nhịn được cất tiếng thở dài.

Bởi vì hắn biết rằng không bao lâu nữa, cánh quân trưởng thành từ trong máu lửa kia, rốt cục vẫn còn phải chia ly nữa. Mà lần chia ly tiếp theo, chưa chắc đã thoải mái, khoái trá như hiện tại…

Dạ Oanh nép bên người hắn, nhẹ giọng nói:

- Ta chưa thấy qua thành Thương Thiên lần nào cả…

Thiển Thủy Thanh dịu dàng đáp:

- Nơi đó… là một chiến trường khác, thân là quân nhân, chúng ta không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt với nó!

Theo bản năng, Dạ Oanh thu mình lại, nép sát hơn vào người Thiển Thủy Thanh.

o0o

Ngày Hai Mươi Bốn tháng Tư, Thiết Phong Kỳ đi ra khỏi thảo nguyên Phong Nhiêu, đi không bao lâu nữa sẽ đến thành Phong Thương.

Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng Phi Tuyết, dõi mắt nhìn ra xa là trời cao lồng lộng.

Đây là lần thứ hai hắn quay trở về từ khi tòng quân nhập ngũ.

Khác với lần trước chính là, lúc ấy hắn chỉ là một binh sĩ lập công lớn mà thôi.

Mà hiện tại, công lao hắn lập được đã nhiều không đếm xuể.

Những bằng hữu của hắn, rất nhiều người đã ra đi. Người mới đến, người cũ đi, dòng đời xoay chuyển như bể cả hóa ruộng dâu, đôi khi nhanh đến nỗi làm cho người ta ngạt thở.

Bóng hồng yêu dấu trong lòng giờ đây vẫn mịt mờ mây khói, tất cả hy vọng còn rất xa xôi, nỗi bồi hồi xao xuyến trong lòng mấy ai hiểu được…

Đối với tất cả những chuyện này, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể thở dài.

Mộc Huyết từ sau đuổi tới, giục ngựa phi song song với Thiển Thủy Thanh:

- Phía trước chính là gò Phong Xa.

- Đúng vậy, ta nhớ đó là nơi chúng ta đánh một trận cùng chiến sĩ Hùng tộc… Đó là trận chiến đầu tiên trong đời ta, suýt nữa đã tử trận sa trường.

Mộc Huyết cười nói:

- Nhưng ngươi vẫn còn sống, bây giờ còn là một Tướng quân.

- Là Thích thiếu đã cứu ta…

Mộc Huyết ngây người ra một chút, Thích Thiên Hữu, hán tử hào khí hơn người kia, rốt cục không về nữa…

Thiển Thủy Thanh bình thản nói:

- Mộc thiếu, tới gò Phong Xa, bảo mọi người nghỉ chân một chút.

- Dạ!

Mộc Huyết ôm quyền đáp.

Đoàn xe tới gò Phong Xa, trên sườn núi cách đó không xa là nơi mà Thiển Thủy Thanh làm nhiệm vụ lần đầu tiên, cùng Lôi Hoả đi trinh sát. Ở nơi đó, hai người bọn họ từng giết được một tên chiến sĩ Hùng tộc cường tráng hung hăng.

Đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Thiển Thủy Thanh vẫy tay gọi Lôi Hoả lại:

- Ngươi có hứng thú đi thăm chốn cũ với ta hay không, thăm nơi mà hai ta từng chiến đấu?

Lôi Hoả cười toe toét.

Trên sườn núi, Thiển Thủy Thanh và Lôi Hoả sóng vai mà ngồi.

Thiển Thủy Thanh nhìn lên trời, chậm rãi hỏi:

- Ngươi còn nhớ ngày hôm đó, chúng ta đã nói những gì ở đây không?

Lôi Hoả gật gật đầu:

- Ngươi nói ngươi rất muốn xem Thiên Tông Thần Mã ra sao, kết quả hiện tại ngươi đã được một con.

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Trí nhớ của ngươi rất khá.

- Bởi vì mỗ ít nói.

Thiển Thủy Thanh gật đầu liên tục:

- Đúng vậy, ít nói, nhớ kỹ, vậy có thể thu hoạch được nhiều hơn. Đúng rồi, ta còn nhớ ta đã nói qua lý do vì sao ta nhập ngũ, ngươi còn nhớ hay không?

Lôi Hoả ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

- Mỗ nhớ rõ, nhưng vẫn không hiểu những lời đó có ý gì, ngươi nói ngươi nhập ngũ là vì muốn chứng minh ý nghĩa tồn tại của ngươi trên thế gian này.

- Đúng vậy, ta không biết vì sao ta ở nơi này, ở thế giới này… Ta biết rằng nếu con người có bất cứ thay đổi gì đều có ý nghĩa. Ta lưu lạc đã ba năm, không tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình, cho nên mới tòng quân.

- Như vậy bây giờ ngươi tìm được hay chưa?

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh trở nên xa xăm trống vắng:

- Ta không biết… có lẽ quả thật ta đã tìm ra, có lẽ ta vẫn đang tìm…

Lôi Hoả nhìn hắn nhưng không nói lời nào.

Tán gẫu với Lôi Hoả là một chuyện làm cho người khác cảm thấy buồn.

Lôi Hoả luôn luôn không chủ động khơi lên bất cứ vấn đề gì, hỏi tới cũng không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn ngay thẳng, can đảm, cho dù là trên chiến trường, cường địch trước mặt, hắn cũng chỉ hừ lạnh trong cổ họng, múa may vũ khí chém giết, cũng không lớn tiếng quát to, không tỏ ra ngông cuồng kiêu ngạo. Cho dù là bị thương hắn cũng chỉ khẽ cau mày, phát ra một tiếng rống trầm thấp trong cổ họng.

Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh thích hắn như vậy, bởi vì chỉ có ngồi cùng một chỗ với người như vậy, hắn mới có thể yên tâm thoải mái trút ra tâm sự của mình, có thể nói bất cứ chuyện gì cũng được, không cần phải lo lắng đối phương nghe hiểu được gì không…

Cứ như vậy, một người nói, một người nghe, hai người càng lúc càng trở nên tương đắc.

Cho đến khi một tên binh sĩ trong Kỳ chạy về phía này hô lớn:

- Thiển Tướng quân, có mật hàm khẩn cấp của ngài.

Mở mật hàm ra xem xong, gương mặt Thiển Thủy Thanh trở nên âm trầm như nước.

Mộc Huyết hỏi với vẻ quan tâm:

- Có chuyện gì sao?

Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:

- Là mật hàm Vân Nghê cho biết sắp sửa có chiến tranh, lão già Nam Sơn Nhạc kia… rốt cục đã ra tay!

Thật ra tin tức do Vân Nghê đưa tới vô cùng đơn giản.

Sau khi Thiển Thủy Thanh đánh hạ thành Đại Lương một lần nữa, Thương Dã Vọng cảm thấy bản tính Thiển Thủy Thanh xưa nay là lập nhiều công nhưng cũng gây nhiều họa, đặc biệt là một loạt hành vi như huyết hương tế đại kỳ, khắc tên liệt sĩ lên cột, giết cả nhà Hoàng thất Vũ gia, đem cung nữ Chỉ Thủy phân phát cho chiến sĩ trong Kỳ, cho nên mở hội nghị cùng các triều thần thương nghị, tiến hành bình luận về các ưu khuyết điểm này của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.