Thấy chiến thuật phân mang tới hiệu quả tuyệt vời, không cần cấp trên ra lệnh, binh sĩ Thiết Phong Kỳ tự động tỏa ra khắp thành sưu tập phân.
Các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ vừa bịt mũi vừa sưu tập phân, gần như nơi nơi đều có thể nghe thấy những câu như vầy:
- Cái gì? Hết rồi sao? Ráng chút nữa đi!
- Ta bảo các ngươi bình thường ăn nhiều một chút, không phải bây giờ có rồi sao?
- Có lẽ phải tìm điểm trữ hàng thôi! Cái gì? Dùng bón cho đất hết rồi sao? Ta nói các ngươi nghe, chúng ta không cướp lương thực của các ngươi, chỉ tìm các ngươi mượn chút phân, không lẽ nhỏ mọn vậy sao?
Dân chúng chậm rãi hỏi lại:
- Mượn ư? Vậy bao giờ ngươi trả?
Binh sĩ:
-…
Lôi Hỏa nghe thấy chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Chiến thuật phân thật ra là một đấu pháp tâm lý chiến điển hình. Thật ra không phải nó tấn công vào thân thể con người, mà là tấn công vào tâm linh con người, phát động khiêu chiến với tâm lý thích sạch sẽ, ghét dơ bẩn của con người. Tác dụng vô hình của nó, có khi còn sắc bén hơn đao kiếm.
Nhưng tâm lý chiến có một nhược điểm rất lớn, nó không có hiệu quả với người đã chuẩn bị.
Trải qua trận chiến hôm nay, người Đế quốc Kinh Hồng cũng đã có chuẩn bị tâm lý với chiến thuật phân của người Đế quốc Thiên Phong. Có thể tưởng tượng ra, các tướng lĩnh Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ lựa chọn đám lão binh tâm lý cứng cỏi đủ sức vượt qua thử thách, từng lăn lộn trên đầu đao mũi kiếm ở chiến trường để đảm đương trọng trách tham gia đợt công thành tiếp theo. Bọn họ sử dụng một loạt thủ đoạn như treo giải thưởng lớn, dùng lời nói kích động, khơi lên thù oán với quân địch, làm cho các chiến sĩ nhớ lại tính tàn khốc của chiến tranh mà xông lên giết địch.
Trước mặt tính tàn khốc và kích thích của chết chóc, phân vừa bẩn vừa thối thật ra không đáng để nhắc tới, chúng nó không có năng lực ngăn chặn tiến công. Ngược lại, mùi hôi thối bốc lên tận đầu thành làm cho tầm nhìn của quân thủ thành bị ảnh hưởng. Bởi vậy, khi người Đế quốc Kinh Hồng phát động tiến công một lần nữa, hạ quyết tâm mạo hiểm dưới làn mưa phân để công thành, chiến thuật phân sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Tuy nhiên, là một quan chỉ huy tài giỏi tuyệt đối sẽ không làm cho binh sĩ của mình mất đi sự tin tưởng và tích cực. Cho dù chỉ là một ít việc chuẩn bị vô nghĩa, nhưng cũng có thể làm cho bọn họ tràn ngập tự tin đối với trận chiến kế tiếp, cho nên giờ phút này Lôi Hỏa cũng không nói gì.
Hắn lại đi tới nhà Hồ Đào một lần nữa, lần này, hắn đẩy cửa mà vào.
Hồ Đào vừa thấy hắn tiến vào, giật mình kêu lên:
- Ngươi… ngươi lại tới làm gì?
Lôi Hỏa gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Mỗ… mỗ chỉ muốn đến cảm ơn nàng, ngày hôm qua nếu không nói chuyện với nàng, mỗ cũng không thể nghĩ ra chiêu này!
Hồ Đào vô cùng kinh ngạc:
- Ngươi muốn nói rằng chiêu dùng phân người mà ngươi nghĩ ra được là nhờ hôm qua ta…
Lôi Hỏa gật gật đầu.
Hồ Đào khẩn trương đến nỗi gần như sắp khóc:
- Tiêu rồi, tiêu rồi, nếu để các hương thân biết chuyện này sẽ đánh chết ta, ngươi hại chết ta rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng lo âu của Hồ Đào, Lôi Hỏa cảm thấy đau nhói trong lòng, giây phút ấy đột nhiên hắn không kềm chế được, rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi.
Nhưng hắn chỉ nắm lấy tay Hồ Đào nói:
- Hồ Đào, nàng theo mỗ đi thôi!
Hồ Đào ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lôi Hỏa:
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
Lôi Hỏa nói bằng giọng ồm ồm đặc biệt của hắn:
- Theo mỗ đi đi, làm nữ nhân của mỗ! Chờ viện quân của chúng ta tới đây, mỗ sẽ mang nàng đi theo!
Lúc này Hồ Đào đã hoàn toàn choáng váng, nàng lắp bắp nói:
- Nhưng… nhưng ta còn không biết ngươi là ai…
- Chúng ta đã biết nhau được vài ngày, mỗ tên là Lôi Hỏa, là người Đế quốc Thiên Phong, là quân nhân, là nam nhân, nàng còn muốn biết gì nữa?
- Nhưng… ối…
Hồ Đào còn chưa dứt lời, Lôi Hỏa đã kéo nàng sát lại, hôn lên môi nàng.
Hồ Đào chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ đùng một tiếng, cả người đều chìm vào trong mê muội.
Rất lâu sau, Lôi Hỏa mới chịu buông nàng ra, ngây ngốc khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.
Đắm chìm trong ánh mắt nóng bỏng của đối phương, Hồ Đào khẽ nói:
- Chàng… người chàng thối quá!
o0o
Ngày Hai Mươi Tám tháng Mười.
Lại một ngày nữa trôi qua, quân Đế quốc Kinh Hồng đã chỉnh đốn nhân mã chuẩn bị công thành.
Phương Hổ đã rời giường bệnh đứng lên, dùng một mảnh vải đen buộc con mắt trái vẫn còn rỉ máu, muốn đích thân ra chiến trường chỉ huy. Nhìn bề ngoài của hắn lúc này vô cùng dữ tợn, uy mãnh cực kỳ.
- Hổ Tử, thương thế của ngươi vẫn chưa bình phục, trận chiến hôm nay cứ để ta chỉ huy!
Mộc Huyết khuyên hắn.
Phương Hổ lắc lắc đầu:
- Không cần, hôm nay thủ không được, e rằng sau này không cần thủ nữa! Bảo ta nằm trên giường chờ chết, ta làm không được!
Các tướng đều lộ vẻ đau buồn, nỗi tuyệt vọng trong lòng chậm rãi dâng lên.
Mặc dù mỗi binh sĩ đều chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu cho đến chết trước khi ra trận, nhưng bọn họ vẫn khao khát rằng trước khi mình nhắm mắt, có thể nhìn thấy viện quân phe mình đuổi tới. Cho dù như vậy rồi chết đi, ít nhất cũng không uổng phí. Đáng tiếc cho dù là Phương Hổ hay Mộc Huyết, hay bọn Lôi Hỏa, Vô Song, không ai có thể hứa hẹn điều gì với binh sĩ của mình.
Đại quân Đế quốc Kinh Hồng phía trước đã chọn ra đám lão binh vào đội hình tấn công. Tên nào tên nấy đều bịt mũi bằng vải ướt, hiển nhiên lần này bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ.
Phương Hổ thở dài nói:
- Bảo mọi người vứt bỏ phân đi thôi, đối phương đã dám đến, tự nhiên là đã có chuẩn bị tâm lý, không sợ phân dơ bẩn hôi thối nữa! Nếu là như vậy, chúng ta hãy đánh một trận đường hoàng, có chết cũng sạch sẽ một chút, có danh dự một chút!
Mệnh lệnh được truyền ra.
Những trận mưa tên ngập trời từ phía trận doanh của địch gào thét bay lên, tên bay vô cùng vô tận như lưỡi rắn độc phun ra nuốt vào. Dưới sự yểm hộ của mưa tên cuồng bạo, chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đẩy xe công thành, mang thang mây chạy về phía tường thành.
Nhìn thấy quân địch dưới thành xông lên hết đợt này tới đợt khác, Phương Hổ lớn tiếng thét dài:
- Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, hãy cho bọn chúng biết thế nào là kiêu ngạo và danh dự của quân nhân Đế quốc Thiên Phong, giết!
- Giết!
Tất cả các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh hét lớn.
Đây nhất định là một trận chiến mà binh sĩ Thiết Phong Kỳ dù trong tuyệt cảnh vẫn không buông bỏ danh dự của mình. Khương Trác, Lâu Thiên Đức ở xa thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên khâm phục, cất tiếng thở dài:
- Thiết Phong Kỳ quả nhiên không hổ là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đế quốc Thiên Phong. Dưới áp lực của hai mươi vạn đại quân nhưng vẫn giữ được chiến ý ngút trời, chỉ nói về chiến ý không thôi, quân ta đã thua bọn chúng. Đáng tiếc, đây là một đám quân nhân chân chính…
Máu lại đổ, tạo ra trên đầu thành Bình Dương một cơn lốc đỏ tươi, thổi quét ra giây phút lừng lẫy sau cùng của các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ. Một màn bi tráng hai ngày trước lại tái diễn, nhưng lần này đây, Thiết Phong Kỳ đã không thể nào thủ vững. Chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng cuồn cuộn xông lên trên đầu thành, triển khai đánh giáp lá cà cùng chiến sĩ Thiết Phong Kỳ. Những đợt sóng người tràn lên liên tiếp, đánh vào bờ đê Thiết Phong Kỳ.
Chỉ sau nửa canh giờ khai chiến, đã có ba ngàn chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng thuận lợi lên tới đầu thành. Một trận ẩu đả tàn khốc được triển khai, chiến sĩ Thiết Phong Kỳ gần như một địch ba, bốn, nhưng vẫn tử chiến không lùi.
An Hải, là lão binh thuộc Vệ số Ba của Hổ Báo Doanh. Từ trận chiến đầu tiên chống lại Phi Tuyết Vệ của Thiển Thủy Thanh, hắn vẫn đi theo Thiển Thủy Thanh cho tới bây giờ, Nam chinh Bắc chiến. Nhưng An Hải biết rõ, hôm nay có lẽ đã đến bước đường cùng, nhưng trước khi hắn tử trận, ít nhất cũng phải kéo theo vài mạng đi cùng. Chiến đao của An Hải múa tít, toát ra ánh hào quang đượm vẻ thê lương, lúc này trông hắn như một tên đồ tể điên cuồng, bên cạnh hắn, xác địch, xác huynh đệ ngã xuống chất chồng thành một bức tường, hắn vẫn điên cuồng chém giết không biết mệt, cho đến khi ít nhất sáu tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đồng thời đâm nát thân thể hắn…
Thanh Tâm, từng là quân thủ ở Lam Thành, là thị vệ trung thành khi Thiển Thủy Thanh bị thương do ám toán, tên thiếu niên trẻ tuổi này lúc nào gương mặt cũng lộ vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng. Nhưng hôm nay, vẻ ngượng ngùng ấy đã mất đi, thay vào đó là vẻ hung ác phản kích trong tuyệt cảnh. Dường như hắn là võ sĩ cuối cùng trên thế gian này, đối mặt với ít nhất mười tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vây công, thân thể trúng hơn mười đao, nhưng hắn vẫn kiên trì chiến đấu không ngừng, hung hăng chém giết mỗi một tên địch bên cạnh mình. Sau khi hắn chém ngã tên thứ sáu, một đòn chí mạng từ sau đánh trúng vào đầu, hai mắt hắn lúc này toàn là máu đỏ, không thấy gì nữa. Nhưng hắn vẫn điên cuồng múa tít chiến đấu, miệng quát lên liên tục, cùng lúc với một tên địch đâm vào ngực hắn, hắn cũng xoay tay đâm vào ngực địch nhân, sau đó cười dài ngã lăn ra đất, bên cạnh là thi thể của vô số chiến hữu…
Một tên chiến sĩ Thiết Phong Kỳ sau khi chém ngã một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng, thân mình bị trúng ba đao, nhưng vẫn nổi giận hầm hầm trợn to đôi mắt, kiên trì không ngã. Hắn xông tới ôm lấy một tên địch khác, nhảy mạnh về phía một chiếc thang mây ở đầu tường, lập tức cả người và chiếc thang kia cùng nhau rơi xuống, trên thang đầy quân địch…
Một chiến sĩ khác cánh tay trái đã bị đứt đoạn, chỉ còn sót lại chút da lòng thòng, vẻ mặt hoang mang mờ mịt nhìn cảnh chém giết như ở địa ngục đang diễn ra trước mắt. Sau một chút đột nhiên hắn bật cười ha hả lên một tràng dài, cánh tay phải còn lại nhúng đầy dầu đen, châm lửa rồi nhảy xuống đầu quân địch đông như kiến ở dưới thành…
Trong trận chiến mà thất bại coi như đã định này, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đã không còn ôm kỳ vọng về viện quân nữa, bọn họ chỉ khao khát mình được chết ở trận tiền, liều mạng cùng chết với đối thủ. Trận này làm cho tất cả bầu huyệt nhiết của hảo nam nhi chảy cạn, giờ phút này, bất kể là Phương Hổ hay là Lôi Hỏa, Mộc Huyết, tất cả đều phát ra tiếng thở dài tuyệt vọng.
Lôi Hỏa đã rất mệt mỏi, gần như hắn không còn giở tay lên nổi…
Trước mắt nơi nơi đều là máu tươi đang chảy, là xương thịt tung bay, là các huynh đệ của mình gục ngã…
Càng ngày càng có nhiều chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng xông lên đầu thành, trận chiến giáp lá cà trong giờ phút này càng thêm gay cấn. Thiết Phong Kỳ đã bắt đầu bỏ mặc đầu thành, chuẩn bị rút lui đánh cuộc chiến trên đường phố. Chuyện này có nghĩa rằng bọn họ đã không còn đủ sức khống chế thành Bình Dương, chuẩn bị đi đến kết cục tất cả đánh cho đến chết.
Độc nhãn của Phương Hổ lóe lên vẻ tuyệt vọng, hắn cười dài nhìn các huynh đệ bên cạnh mình:
- Huynh đệ, xem ra hôm nay chúng ta khó thoát khỏi kiếp số rồi!
Mộc Huyết cười hăng hắc:
- Vận mệnh của chiến sĩ chính là tử trận sa trường!
- Đáng tiếc, ta vẫn hy vọng mình có thể được chôn ở nước mình!
- Thiển thiếu sẽ nhặt xác cho chúng ta!
Phương Hổ, Lôi Hỏa, Mộc Huyết, Thác Bạt Khai Sơn và Vô Song, năm người dìu đỡ lẫn nhau, người này nhìn người kia, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ tươi cười.
Đột nhiên cả năm người đồng thời rống lên một tiếng, sâu trong thể xác và tinh thần lại sản sinh ra một luồng sức mạnh, gào thét xông lên tiếp tục chiến đấu cùng quân địch. Bọn họ dốc hết sức múa may chiến đao, tùy ý chém giết, tung hoành vô ngại, bọn họ chiến đấu dũng mãnh, máu tươi bắn tung tóe. Lôi Hỏa cũng không biết mình đã trúng bao nhiêu đao, một tên địch tung một cước vào ngực hắn, làm cho hắn văng ra xa, đứng lên không nổi. Hắn tận mắt nhìn thấy Phương Hổ trúng một thương, đang định gắng gượng xông tới tiếp cứu, vài tên cận vệ của Phương Hổ đã dùng thân thể của mình đỡ đòn cho Phương Hổ… Phương Hổ thấy binh sĩ của mình chết thảm liền gầm lên điên cuồng.
Cách đó không ra, tiếng gào thét của Mộc Huyết vang lên như điên cuồng, hắn đã liên tiếp hứng mấy đao trên người, đầu tóc tán loạn, nhìn qua như một con hổ điên.
Thân thể Thác Bạt Khai Sơn đã đẫm máu tươi, con trâu rừng này đã biến thành con trâu máu, tiếng hô cũng dần nhỏ lại. Thậm chí Vô Song từng không bị một vết thương nào, giờ đây cũng đã kém phần linh hoạt…
Đường cùng đã tới!
Rốt cục là phải chết sao? Lôi Hỏa tiếc nuối nghĩ vậy, chậm rãi ngã ngồi xuống đất, trước mắt là một mảng đỏ mơ hồ. Lúc này hắn chỉ còn thấy lờ mờ, chỉ còn có thể nghe rõ tiếng người sắp chết gào thét thê lương trong gió.
- Lôi Hỏa, Lôi Hỏa!
Dường như văng vẳng có người đang gọi tên hắn gần đây…
Là Hồ Đào sao?
Hắn đã có thể nhận ra giọng nói kia:
- Hồ Đào… là nàng sao? Sao nàng lại tới đây? Nàng mau rời đi, nơi này nguy hiểm lắm!
Lôi Hỏa kêu to.
Một bàn tay bé nhỏ dịu dàng mơn man trên mặt hắn, hắn cảm thấy có nước mắt nhỏ xuống mặt mình, hắn lại nghe nàng nói:
- Ta đến làm nữ nhân của chàng!
Lôi Hỏa mỉm cười, nụ cười vừa có vẻ vui mừng lại vừa bất đắc dĩ:
- Đáng tiếp mỗ sắp chết, không thể cưới nàng!
Hồ Đào òa khóc, gục đầu vào ngực hắn.
o0o
Toàn bộ thành Bình Dương đã biến thành một lò mổ, cờ xí của Đế quốc Kinh Hồng phấp phới tung bay, toàn quân nhất tề xông lên, không thèm để lại quân đoạn hậu. Hai mươi vạn đại quân như sóng triều mạnh mẽ, ào ạt xông về phía này, tạo thành thế tấn công hùng mạnh mà hiệu quả trên vùng trống trải mênh mông. Khương Trác ở xa xa nhìn về phía đầu thành lạnh lùng nói:
- Đây là một trận chiến thoải mái nhẹ nhàng nhưng giàu tình cảm nhất từ trước tới nay. Thiết Phong Kỳ, bại cục đã định!
Hắn vừa dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng xung phong liều chết của thiên quân vạn mã.
Khương Trác, Lâu Thiên Đức nghe vậy ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa cờ xí phấp phới, vô số kỵ binh Thiết Huyết Trấn đang từ phía sau xông tới, làm bụi đất bốc lên mù mịt, toát ra phong thái vô cùng uy vũ của Thiết Huyết Trấn.
- Nhìn xem!
Binh sĩ Thiết Phong Kỳ trên đầu tường kêu to:
- Là viện quân của chúng ta đã tới!
Mọi người cùng nhìn về phía ấy.
Liệt Tự Kỳ, Hồng Tự Kỳ, Vũ Tự Kỳ, Kiếp Tự Kỳ, quân kỳ của ba Quân Long Nha Quân, Long Lân Quân, Long Uy Quân, còn có quân kỳ của ba Tổng đội kỵ binh Phong, Thủy, Hỏa của Quân đoàn Bạo Phong đồng thời xuất hiện ở cuối chân trời. Cờ xí phất phơ trong gió, vó ngựa tung cao, khí thế như trời giáng.
Quả nhiên Quân đoàn Bạo Phong đã toàn diện đánh vào Đế quốc Kinh Hồng, không ngờ lại nhanh như vậy, đánh về phía đại quân Đế quốc Kinh Hồng không hề chuẩn bị.
- Viện quân đến rồi! Chúng ta thắng lợi!
Tất cả các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ trong giờ phút này đồng loạt ném vũ khí lên không, cho dù còn có địch nhân bên cạnh cũng không quan tâm, hưng phấn gào thét.
Viện quân ngoài xa múa may trường mâu chiến đao nhanh như điện chớp lao vào chém giết phía sau đại quân Đế quốc Kinh Hồng, không cần hô hoán đã lập tức ra tay, chỉ trong khoảnh khắc đã tạo nên một tình thế hết sức hỗn loạn ở phía sau đại quân của địch. Bọn hò từ bốn phương tám hướng mà tới, dùng thế bao vây tiêu diệt tiến lên, không hề thành lập đội hình, nhưng lại có uy thế vô cùng ngạo nghễ.
Người đang dẫn đầu rõ ràng là Thiển Thủy Thanh, Thiên Nhân Trảm xuất ra những cơn sóng lớn màu máu đỏ, kích động ngút trời. Phi Tuyết bên trong thành Bình Dương giậm vó hí vang, không cần nhìn, nó cũng biết là chủ nhân trở lại.
- Hàn Phong quan đã hạ, Cô Chính Phàm đã bị bêu đầu, còn không mau lập tức đầu hàng?!!!
Thiển Thủy Thanh cao giọng hô to.
- Hàn Phong quan đã hạ, Cô Chính Phàm đã bị bêu đầu, còn không mau lập tức đầu hàng?!!!
Tất cả quân Đế quốc Thiên Phong vừa tới đồng thanh hét lên, phối hợp với trận thế như trời giáng của thiên quân vạn mã, làm cho địch nhân kinh hoảng, rét lạnh trong lòng, tiêu tan chiến ý.
Trên đầu thành Bình Dương, Phương Hổ gầm to:
- Toàn thể tướng sĩ Thiết Phong Kỳ, xuống thành lên ngựa! Chúng ta cùng xông ra, giết con bà nó!
- Giết con bà nó!
Tất cả các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh kêu to, thân thể mệt mỏi rã rời giờ phút này như vừa được tiêm một liều thuốc kích thích, sức lực đã mất đi phục hồi trở lại như kỳ tích. Lôi Hỏa tung mình nhảy lên, cả người như vừa sống lại, hắn ôm lấy Hồ Đào, hôn nàng một cái thật mạnh, sau đó hét lớn:
- Ở đây chờ mỗ, chờ mỗ trở về, làm nữ nhân của mỗ!
Sau đó, hắn lao xuống dưới thành hô lên như điên cuồng:
- Huynh đệ, lên!
Phía trước hắn là bọn Phương Hổ với gương mặt rạng rỡ đầy vui sướng.
Lúc này sĩ khí tăng cao ngút trời, tướng sĩ Thiết Phong Kỳ cùng lên ngựa, kỵ binh từ hai phía đồng thời triển khai thế giáp công hung hăng về phía mười mấy vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng trên chiến trường cửa Tây.
Hai luồng nước lũ mạnh mẽ ào ạt cuốn về giữa cửa Tây, dùng thế tấn công sắc bén của bọn họ xé rách đội hình của địch ra thành nhiều mảnh. Máu thịt tung bay giữa không trung theo từng đường đao, ruột ngựa, tứ chi người, óc trắng, máu đỏ lẫn lộn với nhau cùng một chỗ, những dòng máu đỏ tươi chảy ra thấm xuống đất tạo nên những vũng bùn màu đỏ tím. Trên chiến trường có địa hình rộng rãi như ở đây, kỵ binh đã phát huy ra tác dụng xuyên phá của mình đến mức tối đa, cắt nát đội hình khổng lồ của địch ra thành nhiều mảnh nhỏ như cắt một chiếc bánh ngọt, sau đó tiến hành chia cách, vây diệt…
Trận đại chiến thành Bình Dương hiếm thấy trong lịch sử đã được triển khai như vậy.
o0o
Ở Hàn Phong quan.
- Chuyện đó không có khả năng!
Cô Chính Phàm thét gào rống giận, giống như một con sư tử nổi điên, khiến cho các tướng lĩnh xung quanh sợ hãi tới nỗi run như cầy sấy.
- Phụ thân!
Cô Viễn Ảnh quỳ trên mặt đất kêu lên:
- Con đã đích thân đi tới đầm Thiển Thủy một chuyến, chính mắt phát hiện ra nơi đó có dấu vết để lại của khoảng chừng hai vạn người. Cũng đã cho hỏi tất cả dân chúng quanh vùng, không ít người chính mắt nhìn thấy đó là quân Đế quốc Thiên Phong. Những dân chúng tới báo tin không hề nói dối, quân Đế quốc Thiên Phong từng ở ngay trước mắt chúng ta một đêm, sau đó lại vội vàng rút đi. Bọn chúng mang theo số dân chúng bắt được, khoảng chừng mấy chục người, sau khi đi xa hơn trăm dặm, bọn chúng mới thả bọn họ ra. Sau đó bọn họ mới lặn lội quay về, sau hai ngày mới có thể về tới Hàn Phong quan báo tin cho chúng ta!
Cô Chính Phàm chỉ cảm thấy mắt hoa đầu váng.
Bất kể là Cô Chính Phàm hay cả bọn tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm của hắn, cho tới bây giờ cũng không đoán nổi là Thiển Thủy Thanh muốn làm gì. Nếu như không phải Liệt Cuồng Diễm đột ngột chết đi, như vậy hôm nay có thể là quân Đế quốc Thiên Phong đang ngồi trong phủ Đại tướng quân này của hắn, nghiên cứu cách đánh chiếm toàn bộ Đế quốc Kinh Hồng.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân cả bọn, trong lúc không hay không biết, các tướng ở Hàn Phong quan đã đi dạo chơi một vòng ở Quỷ Môn quan.
Đột nhiên Cô Chính Phàm cúi đầu phát ra một tràng cười lạnh:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, ta rất bội phục ngươi, không ngờ dám tự hạ chức vụ của mình, âm thầm mai phục, chờ thời cơ hành động… Giỏi, ngươi giỏi lắm, phen này, ta thừa nhận đã thua ngươi!
Một tên tướng lĩnh trẻ tuổi có bề ngoài anh tuấn đột nhiên đi ra, quỳ một gối xuống, ôm quyền nói với Cô Chính Phàm:
- Đại Tướng quân, Thiển Thủy Thanh kéo quân sang định tập kích Hàn Phong quan, thủ đoạn quả thật không tồi, tuy nhiên trời cao không bỏ mặc Đế quốc Kinh Hồng ta, không tạo cơ hội cho hắn, chứng tỏ Đế quốc Kinh Hồng ta chưa suy, tuy người Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh thật, nhưng cũng không làm khó dễ được ta. Thiển Thủy Thanh dám làm chuyện nghịch thiên, nhất định sẽ bị ý trời vứt bỏ, dù cho hắn là kỳ tài ngút trời đi nữa, cũng chỉ còn đường bỏ mạng nơi đất khách. Hiện giờ Liệt Cuồng Diễm đã chết, Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn của hắn lại đang lâm vào hiểm cảnh, đây chính là cơ hội của chúng ta!
Người vừa nói chính là ái tướng Mịch Tử Âu của Cô Chính Phàm, người đã bắn một mũi tên trúng Liệt Cuồng Diễm. Chẳng những tên Mịch Tử Âu này chiến đấu dũng mãnh, vả lại tâm tư tinh tế cẩn mật, thủ đoạn linh hoạt, lại có phong thái chỉ huy, rất giỏi về chuyện bôn ba tập kích ngoài ngàn dặm, là tướng lĩnh có tốc độ tấn công cao nhất, điển hình nhất của Đế quốc Kinh Hồng. Hắn cũng giống như Thiển Thủy Thanh, đều là tướng lĩnh xuất thân từ bá tánh bình dân, đại diện cho đa số tầng lớp dân chúng cấp thấp, bởi vậy cũng rất có danh vọng trong dân chúng.
Lúc trước Mịch Tử Âu chỉ huy hai vạn kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng đi vòng đánh lén Liệt Cuồng Diễm, nhưng không thể phát huy được tác dụng bất ngờ, trong lòng vẫn cảm thấy uất ức không phục. Không ngờ lúc ấy chỉ bắn ra một mũi tên lại trở thành lá bùa đòi mạng Liệt Cuồng Diễm, trong vô hình đã cứu cho mọi người một mạng, coi như vô tình lập được công lớn. Tuy nhiên hắn cũng ăn nói khéo léo, không lập tức nhận lấy công lao về mình, mà là mượn ý trời để khuyên giải Cô Chính Phàm.
Cô Chính Phàm có thể nói là người có tính tình cao ngạo nhất Đế quốc Kinh Hồng, ngay cả Liệt Cuồng Diễm ông ta còn không xem ra gì, không ngờ lần này lại để cho Thiển Thủy Thanh qua mặt như vậy, lửa giận trong lòng ông ta lớn tới mức nào có thể tưởng tượng,
Lúc này nghe thấy Mịch Tử Âu nói như vậy, trong lòng Cô Chính Phàm trở nên bình tĩnh lại rất nhiều, Cô Viễn Ảnh lại hét to:
- Đúng, phụ thân! Ý trời đứng về phía chúng ta, Thiển Thủy Thanh hắn hiện giờ đang bị giam trong lãnh thổ chúng ta, bị đại quân ta trùng trùng vây khốn, chắc chắn là hắn không thể nào chạy thoát!
Ánh mắt hung ác của Cô Chính Phàm toát ra sát khí dày đặc:
- Không phải vài người dân đã nghe bọn chúng hô lớn về nhà hay sao? Xem ra Thiển Thủy Thanh đã không còn muốn đánh hạ Hàn Phong quan nữa, hừ hừ, về nhà, dễ dàng vậy sao? Trong lịch sử chiến tranh từ xưa tới nay, chưa từng có ai ở trong tình huống như vậy lại có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Thiển Thủy Thanh, nếu như ngươi đã đến đây, vậy cũng đừng mơ có thể quay về, ngươi phải ở lại mảnh đất Đế quốc Kinh Hồng này cho ta!
Cô Chính Phàm đột ngột quay người quát lớn:
- Truyền lệnh của ta, thông cáo cho toàn thiên hạ, Thiết Huyết Trấn Thiển Thủy Thanh hiện giờ đã trở thành cá chậu chim lồng, đại quân Đế quốc Kinh Hồng ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn cánh quân này, không tha một mạng! Thương Dã Vọng của Đế quốc Thiên Phong lòng lang dạ sói, hiện giờ kế hoạch của hắn đã bị phá sản hoàn toàn, bảo hắn chờ mà nhặt xác Thiển Thủy Thanh đi thôi!
Sau khi bị Thiển Thủy Thanh tính toán qua mặt một phen, hiện giờ Cô Chính Phàm lập tức thay đổi chủ ý, ông ta không còn muốn bắt sống Thiển Thủy Thanh nữa!
Cô Viễn Ảnh chần chờ một chút, sau đó ấp úng nói:
- Phụ thân, bọn họ…
- Sao hả, còn có chuyện gì?
Cô Viễn Ảnh nghiến răng kêu lên:
- Theo như vài người dân chạy về báo lại, bọn họ nói rằng Thiết Huyết Trấn của Thiển Thủy Thanh đã đi về phía thành Bình Dương!
- Cái gì?!
Cô Chính Phàm run lên bần bật:
- Không xong, bọn Khương Trác đã gặp nguy rồi!
Có tên tướng lĩnh vội nói:
- Nhưng bên đó đại quân Khương Trác có chừng hai mươi vạn, nếu Thiển Thủy Thanh muốn lấy binh lực một Trấn mà đối phó bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Cô Chính Phàm và Mịch Tử Âu đồng thanh kêu lên:
- Nếu như người đông mà hữu dụng, vậy Chỉ Thủy đâu bị Thiển Thủy Thanh dẫn dắt một vạn người của Thiết Phong Kỳ đánh hạ?! Khương Trác nhất định bại rồi!
o0o
Mặc dù chỉ có một vạn bảy ngàn người, nhưng Thiết Huyết Trấn đã tạo ra một trận tập kích ngụy trang thành công.
Vì muốn làm cho người Đế quốc Kinh Hồng tưởng lầm rằng toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong đã đột phá được Hàn Phong quan, Thiển Thủy Thanh không chỉ làm giả quân kỳ của các lộ quân, đồng thời còn bố trí tỉ mỉ đội hình kỵ binh xung phong. Số kỵ binh xung phong phía trước có nhân số nhiều nhất, bọn họ hoàn toàn bố trí theo đội hình kỵ binh bình thường, kéo dài ra thành hình chữ Nhất, dài tới gần ngàn thước. Còn binh sĩ ở phía sau, mỗi hàng chỉ có không tới một nửa nhân số bình thường, lại chỉ xuất hiện ở sau kỵ binh một khoảng cách nhất định. Đồng thời khoảng cách giữa hàng ngang và hàng dọc được nới rộng ra tới hơn mười thước, làm cho cả đội hình trở nên thưa thớt mà khổng lồ khác thường.