Công Tôn Thạch lập tức nói:
- Thí dụ như hiện tại, thần đang giảng bài cho Thái tử, Thái tử lại không có lòng dạ nào nghe bài giảng, nếu là như vậy, không thể nào không có biện pháp. Nếu thần có thể vì Thái tử mà mang tới chút gì đó mới mẻ để hấp dẫn Thái tử, tuy rằng hành vi này giống như của nịnh thần làm ra, nhưng mục đích của nó cũng là vì muốn tốt cho Thái tử. Từ đó suy ra, cũng một hành vi nhưng có hai cách giải thích, rất khó phân biệt được!
Ánh mắt Thương Lan lập tức sáng lên:
- Ông nói thử xem, ông có gì mới mẻ?
Công Tôn Thạch tỏ ra đắc ý:
- Nếu như Thái tử chịu nghe xong bài giảng này của thần, thần sẽ mang Thái tử ra khỏi cung du ngoạn, thế nào?
Giống như một cuộc giao dịch vậy, tinh thần Thương Lan lập tức trở nên phấn chấn:
- Đây là do ông nói, nếu như phụ hoàng trách tội, ông phải chịu trách nhiệm thay ta!
- Chỉ cần Thái tử tiếp thu bài giảng, cho dù có phiền phức lớn đến đâu, thần cũng có thể chịu trách nhiệm thay người.
- Tốt lắm, ông cứ giảng, ta nghe!
Công Tôn Thạch hài lòng nói:
- Như vậy hiện tại thần sẽ giảng cho Thái tử thế nào là đạo quân vương, những gì trước kia Thái tử đã học qua, e rằng thần phải phủ định hết tất cả. Bởi vì chuyện đầu tiên mà thần muốn nói cho Thái tử biết chính là trong thiên hạ không có hiền thần và nịnh thần vĩnh viễn, chỉ có thần tử hữu dụng và vô dụng mà thôi. Trong mắt quân vương, kẻ hiền mà vô dụng chỉ có thể đi dạy học mà thôi, chứ không thể cai quản chính sự. Bởi vậy đạo quân vương, đầu tiên là phải biết cách dùng người…
Bài giảng này kéo dài suốt nửa canh giờ.
Thái tử lẳng lặng nghe giảng, không hề gây ồn ào hay quấy rối.
Công Tôn Thạch giảng cho Thương Lan, đấng quân vương không cần chuyện gì cũng phải tự làm, cũng không cần phải hiểu rõ bất cứ sự việc gì trong thiên hạ. Quan trọng nhất là phải xác định rõ mục tiêu và đường lối hành chính của quốc gia, sau đó dựa trên cơ sở này mà tiến hành lựa chọn nhân tài. Ở điểm này, đạo dùng người của đấng quân vương chính là phải xem một người có năng lực hành chính hay không, không quan tâm tới tất cả sở trường khác của hắn. Phải hiểu rõ năng lực quan viên của mình, phải xem hắn đã làm được những gì, không quan tâm hắn đã nói gì. Chỉ có hành động mới có thể chứng minh được năng lực của một người, còn chuyện hắn nói ra lời thẳng thắn khó nghe cũng vậy, lời gièm pha nịnh bợ cũng vậy, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần xét thành tích của hắn là đủ.
Mà mục tiêu hành chính của một quốc gia, căn cứ theo từng thời kỳ khác nhau, cần phải tiến hành những cải cách khác nhau.
Thí dụ như Đế quốc Thiên Phong hiện tại, trước mắt đang trong thời kỳ hưng thịnh, cần khai thác mạnh mẽ, phát triển kéo dài ra bốn phía. Trong lúc này, kẻ nào nói cần phải giảm bớt thuế má để giảm bớt áp lực cho dân chúng, nhất định là hạng người kém cỏi bất tài, không đáng để trọng dụng, ngược lại người có thể mở mang bờ cõi cho Đế quốc mới đáng để chú ý.
Mà sau khi một quốc gia mở mang được thêm một vùng lãnh thổ rộng lớn, cần phải có người cai quản. Lúc này, nhân tài về hành chính sẽ phát huy ra tầm quan trọng.
Mà đối mặt với một lãnh thổ mới, lớp quan viên thế hệ cũ có kinh nghiệm thống trị địa phương dồi dào, hiển nhiên sẽ phát huy tác dụng nhiều hơn là lớp quan viên mới ít hiểu biết.
Công Tôn Thạch đứng trên một góc độ khác giải thích chuyện vì sao Thương Dã Vọng coi trọng sự tồn tại của Thiển Thủy Thanh, dù cho hắn đã phạm biết bao sai lầm, thậm chí ngang nhiên dẫn quân bao vây phủ Thừa tướng, Thương Dã Vọng vẫn có thể ngấm ngầm đồng ý, đồng thời lại không để cho bọn họ tranh chấp.
Mở mang bờ cõi là công lao của Thiển Thủy Thanh, nhưng làm sao để vùng lãnh thổ ấy sau này trở thành tài nguyên phục vụ cho Đế quốc, vậy phải xem hành động của Nam Sơn Nhạc.
Nói tới đây, Công Tôn Thạch dừng một chút, sau đó mới nói:
- Thần cho Thái tử một bài kiểm tra nhỏ, nếu như Thái tử có thể làm tốt, thần lập tức mang Thái tử ra ngoài cung, cũng bảo đảm sẽ mang đến cho Thái tử một sự hưởng thụ mới mẻ, Thái tử thấy thế nào?
- Hưởng thụ mới mẻ là như thế nào?
- Nếu Thái tử muốn làm một vị vua có triển vọng, vậy nên hỏi bài kiểm tra này ra sao mới phải!
Công Tôn Thạch cười ha hả:
- Còn về phần thưởng, thần bảo đảm Thái tử sẽ hài lòng!
Bài kiểm tra này, đề mục chính của nó là: trước mắt quan viên các địa phương ở Chỉ Thủy vẫn còn rất nhiều cựu thần của Chỉ Thủy. Vì kế sách lâu dài ổn thỏa, cần phái ra một đám quan viên người Đế quốc Thiên Phong thay thế.
Chuyện mà Công Tôn Thạch muốn Thương Lan làm chính là sắp xếp một phần danh sách quan viên ở kinh thành để điều sang Chỉ Thủy.
Lúc ấy, Công Tôn Thạch nửa như cố ý nửa như vô tình nhắc nhở Thương Lan một câu:
- Nam Thừa tướng đứng đầu bá quan trong thiên hạ, thân ở địa vị cao, lại thêm dưới tay có một đám thủ hạ, môn hạ, đệ tử rất đông, phần nhiều đều được truyền thụ nghiêm khắc. Nếu như Thái tử không tìm được người thích hợp, cứ việc chọn ra trong số đó. Nếu như Thái tử làm tốt việc này, nhất định bệ hạ long nhan hớn hở!
o0o
Hồng Nhạn nhìn Lâm Dược, sắc mặt của nàng càng ngày càng trở nên khó coi.
Mặc dù Lâm Dược không nói rõ ý đồ đến đây của hắn, nhưng nhìn bề ngoài của hắn ấp a ấp úng, nói lắp bắp, muốn nói nhưng xấu hổ, đứng cũng không được, ngồi cũng không yên, thân thể cứng đờ, khẩn trương đến nỗi toàn thân run rẩy, giống như một tên tân binh vừa ra chiến trường lần đầu, mặt hết đỏ lại xanh, tất cả đã làm bại lộ ý nghĩ trong đầu của hắn.
Hồng Nhạn là Đại tiểu thư của Hồng gia, từng được không biết bao nhiêu công tử con nhà danh môn quyền quý theo đuổi, đối với ẩn ý phía sau phương thức biểu lộ đặc thù này của nam nhân, nàng đã sớm hiểu rất rõ ràng.
Tuy nhiên nàng không thể nào ngờ được màn kịch này lại diễn ra ở nơi này, lại do một kẻ thù đã bắt cóc nàng hai lần trình diễn.
Lúc này Lâm Dược không còn dáng vẻ hung ác linh hoạt của kẻ bắt cóc lần trước, chỉ còn lại sự khẩn trương và xấu hổ của một nam nhân mới lớn mà thôi.
Hắn nói “Ta… ta…” một hồi lâu, cũng chỉ để biểu lộ sự ‘hối hận sâu sắc’ đối với chuyện mình bắt cóc Hồng Nhạn. Cách biểu hiện của hắn hết sức vụng về, có thể xếp vào hàng ngũ những nam nhân câu dẫn nữ nhân kém cỏi nhất trong thiên hạ.
Hồng Nhạn cười lạnh hỏi:
- Lâm công tử, ngươi bắt trói ta mang đến đây, chỉ là muốn nói những lời vô nghĩa này sao?
- Không… không phải, Hồng tiểu thư, nàng đừng hiểu lầm, thật ra ta chỉ muốn nói… muốn nói…
Lâm Dược khẩn trương đến nỗi vò đầu bứt tai, vì sao chuyện theo đuổi nữ nhân đột nhiên lại trở nên phiền phức đến như vậy?
- Muốn nói rằng ngươi nhận lệnh Tướng quân của ngươi tới đây câu dẫn ta, dùng cách này để tiêu trừ hậu quả chuyện ta đã biết, đúng không?
Lâm Dược bật thốt:
- Vì sao nàng biết được?
Phòng bên Thiển Thủy Thanh thở dài, bên này Hồng Nhạn cũng đã dựng thẳng đôi mày.
Nàng đột ngột đứng bật dậy:
- Thiển Thủy Thanh, thì ra chính là ngươi sai người làm tất cả những chuyện này, ngươi ra đây cho ta!
Thiển Thủy Thanh đẩy cửa tiến vào.
- Thiển Thủy Thanh tham kiến Hồng Đại Tiểu thư!
Hắn cười nhăn nhở.
- Quả nhiên là ngươi!
Hồng Nhạn kêu to:
- Mấy ngày nay ta suy nghĩ ngày đêm, nghĩ xem rốt cục là ai muốn làm chuyện bất lợi đối với ta, vì sao lại làm đủ chuyện đối với ta như vậy, thì ra là ngươi! Cũng chỉ có ngươi mới dám mượn tay ta đả kích Nam gia!
Thiển Thủy Thanh nghiêm mặt đáp:
- Vì Vân Nghê, cho dù là chuyện thẹn với lương tâm ta cũng có thể làm.
Thì ra là như vậy sao?
Thân hình Hồng Nhạn khẽ chấn động, Vân Nghê, nếu là như vậy, ta bội phục muội, hâm mộ muội…
Ít nhất, nếu như nàng và Vân Nghê đổi chỗ với nhau, như vậy đối với chuyện vị hôn thê bị nạn, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối sẽ không hành động giống như Nam Vô Kỵ, mình càng không cần vội vàng chứng minh sự trong sạch sau khi trở về như vậy…
- Như vậy chuyện mấy ngày nay Vân Nghê tới chơi với ta cũng là do ngươi bày mưu sắp kế hay sao?
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Chuyện này không liên quan gì với ta, ta làm chuyện này vì không muốn Hồng Tướng quân và Nam gia liên kết lại đối phó với ta. Phá hoại hôn nhân của các người, không những làm cho từ nay về sau Vân Nghê có người cùng chung cảnh ngộ, đồng thời cũng làm cho ta giảm bớt một đối thủ trên phương diện chính trị.
Hồng Nhạn gật gật đầu:
- Nếu là như vậy, ít ra ta có thể yên tâm một chút, Vân Nghê không có lừa gạt ta.
- Ta chỉ nói với Vân Nghê rằng ta và Nam gia tranh chấp với nhau, ai thắng ai thua khó mà biết trước, cho nên Vân Nghê không phản đối ta bắt cóc nàng. Dù sao, hiện giờ Nam gia đã trở thành trung tâm của cơn lốc xoáy, không dính vào đó vẫn tốt hơn.
Hồng Nhạn kêu to:
- Thế nhưng ngươi vẫn cuốn ta vào!
- Tranh chấp ở trên cao, không thể nào không liên lụy vài người vô tội!
Thiển Thủy Thanh đáp.
Hồng Nhạn nghe vậy ngẩn người.
Vỗ vỗ vào vai Lâm Dược, Thiển Thủy Thanh giận dữ nói:
- Đối mặt với cảnh mưa tên bay dày đặc, ánh đao bóng kiếm, máu thịt tung bay trên chốn sa trường, cùng với đối mặt một cô nương chỉ gặp qua hai lần, không hề có hảo cảm đối với mình, hai chuyện này, chuyện nào cần có can đảm lớn hơn?
Lâm Dược xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên kế hoạch đã thất bại, ngươi đã làm hết sức, không thể nói là lỗi của ngươi. Dù sao tình trường không thể so sánh với quan trường hay chiến trường, chỉ có hai bên tình nguyện mới có thể thành sự, không thể cưỡng cầu. Ngươi đã không phải là người thích hợp cho chuyện này, ta không thể hy vọng gì ở ngươi được nữa. Ngươi lui ra đi, chuyện về sau để ta xử lý!
Lâm Dược khom người thối lui.
Hồng Nhạn hung hăng nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Ngươi bảo Lâm Dược đến câu dẫn ta, chắc là không dám giết ta. Chuyện ở lầu Bách Hoa xảy ra ngẫu nhiên, Lâm Dược không thể bảo đảm rằng không bị người khác nhìn thấy hắn, một khi thời gian ta mất tích quá dài, nhất định sẽ gây ra sự chú ý cho người khác. Ngươi sợ kế hoạch có biến, cho nên muốn dùng hắn để khống chế ta, bảo đảm không tiết lộ kế hoạch ra ngoài, có phải không?
- Chuyện này không khó đoán.
Thiển Thủy Thanh không phủ nhận.
- Nếu là như vậy, bây giờ ngươi định làm sao? Hay là tự mình ra tay, để xem có thể làm cho ta tự nguyện yêu thương ngươi hay không?
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Dù có Tình thánh trên thế gian ở đây, e rằng cũng không có cách nào giải trừ nỗi bất mãn của Hồng tiểu thư đối với ta, cho nên chuyện như vậy ta sẽ không làm, để tiết kiệm sức lực còn tốt hơn. Tuy nhiên nàng có biết rằng chuyện tình cảm giữa nam nữ trong thiên hạ, có những lúc có thể làm ngược lại hay không?
Hồng Nhạn ngẩn ra:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
- Ý của ta rất đơn giản, phàm chuyện tình cảm giữa nam nữ với nhau, bình thường là trước có tình, sau mới có dục, đây là bình thường. Tuy nhiên quan hệ giữa nam nữ không phải là không có thay đổi, nếu như có chuyện trước dục sau tình, vậy cũng chẳng có gì là lạ. Hồng Đại tiểu thư nói rất đúng, nếu muốn chiếm được lòng nàng, dưới tình huống hiện giờ không có bất cứ ai làm được, nhưng nếu muốn chiếm lấy con người nàng trước, vậy hoàn toàn không khó!
Dường như có một luồng sét vừa từ trên trời đánh thẳng xuống đầu Hồng Nhạn nghe đùng một tiếng.
- Ngươi… Thiển Thủy Thanh… ngươi dám…
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh đã trở nên tàn nhẫn vô cùng:
- Buồn cười, trong thiên hạ còn có chuyện gì mà Thiển Thủy Thanh ta không dám làm? Hồng Đại tiểu thư, nàng đã biết kế hoạch của ta, ta không thể để nàng sống trên đời được nữa! Nhưng nếu giết nàng cũng bị bại lộ cơ mật, cho nên biện pháp duy nhất chính là làm cho nàng sống trên đời nhưng vẫn tình nguyện không nói ra tất cả bí mật của ta. Hôm nay ta sẽ chiếm đoạt nàng, sau đó cầu hôn với Hồng Đại Tướng quân, chẳng những ta làm rể của Vân gia, cũng sẽ làm con rể của Hồng gia. Nếu như nàng không theo, ắt thiên hạ sẽ biết chuyện nàng không còn trong sạch, gièm pha khắp nơi. Cho dù ta thua, cũng có thể kéo theo nàng cùng nhau xuống nước, nàng nghĩ xem còn gì ta không dám làm? Nàng nhận mệnh đi thôi!
Dứt lời, hắn tiến tới ôm chầm lấy Hồng Nhạn.