Tiếng bước chân ồn ào làm cho mọi người đang ngủ say bừng tỉnh.
- Đứng lên, đứng lên!
- Xảy ra chuyện gì?
- Dường như có người xông vào doanh.
- Người nào có gan lớn như vậy? Hổ Báo Doanh mà cũng dám xông vào?
- Không biết, mau đứng lên xem !
Giữa tiếng ồn ào huyên náo, đám binh sĩ Hổ Báo Doanh vừa mới ngủ đều bật dậy mặc quần áo ra ngoài doanh trướng.
Một đội thiết kỵ đỏ như máu xông tới nhanh như cơn lốc, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây cả doanh. Hiển nhiên bọn họ vừa mới từ tiền tuyến trở về, đầu lĩnh là một tướng quân mày rậm mắt to, mặt mũi đầy sát khí.
- Hồng Thiên Khải ở đâu? Gọi hắn ra đây cho ta!
Tên tướng quân cầm đầu rống to.
Thấy trên khôi giáp của tên tướng quân ấy có in hoa văn hình đầu hổ, tất cả các binh sĩ đều hiểu rằng, người đứng trước mặt bọn họ chính là một vị Tướng quân Hổ Uy.
Trong quân chế của Đế quốc Thiên Phong, Tướng quân Du Kích hoặc Tướng quân Phiêu Kị cầm đầu một Doanh, cầm đầu một Kỳ được phong là Tướng quân Hổ Uy, Tướng quân Kiêu Phong, cầm đầu Tổng đội được phong là Tướng quân Phục Ba, Tướng quân Hùng Bi, Trấn Đốc được phong là Tướng quân Tĩnh Nghịch, Tướng quân Long Tương, Tướng quân Vũ Lâm. Quân Suất được phong là Đại Tướng quân.
Nói cách khác, đối phương tối thiểu cũng là một Chưởng Kỳ.
Lúc này trời còn chưa sáng, Hồng Thiên Khải đang ngủ say sưa đột nhiên nghe báo có người xông vào doanh, không khỏi lấy làm tức giận trong lòng.
Hắn ra khỏi trướng xem sao, vừa thấy vị tướng quân nọ lập tức hơi biến sắc liền chắp tay thi lễ:
- Thì ra là Tướng quân Lý Quy, vì sao ngài không đóng quân ngoài tiền tuyến, lại xông vào Hổ Báo Doanh giữa đêm hôm khuya khoắt như vầy?
Lý Quy cười âm lãnh, giọng hắn lạnh giá như tuyết đọng cuối chân trời:
- Ta đánh giặc ngoài tiền tuyến lại có người âm thầm đâm một dao vào lưng ta, ngươi nói xem, vì sao ta không quay lại chứ?
Sắc mặt Hồng Thiên Khải lập tức trở nên tối sầm như bầu trời lúc này:
- Tướng quân Lý Quy, ta không rõ những lời này của ngài là có ý gì?
Lý Quy cất tiếng cười như tiếng quạ kêu đêm:
- Hành Trường Thuận vì sao mà chết? Nói!
Sắc mặt Hồng Thiên Khải khẽ biến:
- Một tháng rưỡi trước, hắn lãnh binh giết địch ở đồn Sa Hà, không may tử trận sa trường. Chuyện này ta đã báo lên Trấn bộ, sao hả? Lý Tướng quân còn có ý kiến gì?
- Nói bậy!
Lý Quy rống to, roi ngựa trong tay múa may phát ra những tiếng rít rợn người:
- Hành Trường Thuận là lão binh thân trải trăm trận, lão luyện sa trường, hắn chiến đấu nhiều năm như vậy không hề hấn gì, vì sao vừa mới chạy đến Hổ Báo Doanh các ngươi, xuất chiến trận đầu tiên đã tử trận? Ngươi cho rằng lão tử là kẻ đui mù xuẩn ngốc hay sao?
Hồng Thiên Khải tức giận đến nỗi tóc râu dựng ngược:
- Tướng quân Lý Quy, đây không phải là lời mà một vị Chưởng kỳ nên nói! Chiến trường Bàn Sơn, biết bao anh hùng Đế quốc đều đã tử trận, sao hả, chỉ có em vợ của ngài là anh hùng, người khác không phải hay sao? Chẳng lẽ tất cả người khác chết đều là bình thường, còn em vợ của ngài chết là không bình thường sao? Thuộc hạ của ta còn có một tên có thời gian nhập ngũ ngắn hơn em vợ ngài, nhưng số địch mà hắn giết được nhiều hơn hẳn em vợ ngài, cũng đã tử trận sa trường. Sau khi hắn chết, còn không được vào nghĩa trang Anh Hồn, ta phải tìm ai lý luận chuyện này đây?
Đôi mắt Lý Quy bắn ra sát khí dày đặc:
- Nếu như Hành Trường Thuận là người vô dụng, hắn đã chết không biết bao nhiêu bận. Trận chiến ở đồn Sa Hà có vẻ kỳ quái, ta tuyệt đối không tin Hành Trường Thuận chết đi một cách không rõ ràng minh bạch như vậy! Chuyện này ta nhất định phải tra ra manh mối!
Giữa đám binh sĩ vọng ra một thanh âm:
- Lý Tướng quân nghĩ Hổ Báo Doanh là nơi nào, muốn tra thì tra hay sao? Hổ Báo Doanh thuộc quyền cai quản của Thiết Phong Kỳ, không thuộc Huyết Phong Kỳ. Lý Tướng quân muốn xen vào chuyện của Hổ Báo Doanh, bản thân ngài có lẽ không sợ người khác nói tay ngài quá dài, nhưng Chiến Tướng quân sẽ nghĩ như thế nào, chẳng lẽ Lý Tướng quân không lo lắng hay sao?
Lý Quy nổi giận:
- Kẻ nào nói năng không phân tôn ti cao thấp như vậy, bước ra đây cho lão tử!
Thiển Thuỷ Thanh khẽ đẩy Phương Hổ một cái, thầm trách hắn nhiều chuyện, sau đó vẹt đám đông bước ra:
- Là ta, tân Vệ Giáo Thiển Thuỷ Thanh của Vệ số Ba Hổ Báo Doanh.
Lý Quy hung hăng trừng mắt với Thiển Thuỷ Thanh một cái, ánh mắt sắc bén như tên:
- Là ngươi thay thế vị trí của em vợ ta sao? Thiển Thuỷ Thanh… tên này nghe rất quen.
Hắn nghiêng đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ xem đã nghe tên này ở đâu.
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Không sai, chính là ta, đại nhân không cần suy nghĩ nữa, chính là ta bắt giữ tiểu thư Vân Nghê ở điếm Trú Mã, khiến cho Hành Vệ Giáo phải mất mặt!
- Là ngươi?!
Đôi mắt Lý Quy như toé lửa, thoáng chốc đã đỏ ngầu.
- Bắt hắn cho ta!
Lý Quy hét lớn.
Ngay lập tức sát ý bốc cao, tràn ngập khắp không trung của Hổ Báo Doanh.
- Lý Tướng quân!
Một tiếng gào to như sấm nổ vang lên, phá tan sát khí ngập trời, Hồng Thiên Khải nổi giận đùng đùng bước lên mấy bước:
- Hổ Báo Doanh không phải là cái chợ để cho Tướng quân muốn tới thì tới, muốn thẩm vấn ai thì thẩm vấn. Thiển Thuỷ Thanh là người của ta, mặc dù ngài là quan trên, nhưng vẫn không cai quản được Hổ Báo Doanh ta, người của ta, ngài không có tư cách động tới! Nếu không đừng trách ba ngàn tướng sĩ Hổ Báo Doanh ta đứng ra nói chuyện phải quấy với Tướng quân ngay tại nơi này!
Lúa ấy Lý Quy ngửa mặt lên trời bật cười ha hả như điên cuồng, thanh âm chấn động tận mây xanh:
- Được! Được! Được! Hồng Thiên Khải, khó trách binh sĩ của ngươi ai cũng có khí phách, vì chính ngươi rất có khí phách! Không sai, đây là địa bàn của Hổ Báo Doanh, không thuộc quyền cai quản của Huyết Phong Kỳ ta, Lý Quy ta không có tư cách bắt người ở đây, tuy nhiên nói mấy câu có lẽ cũng được phải không?
Hồng Thiên Khải còn đang ngẩn ngơ, Lý Quy đã ngửa mặt lên trời rống to:
- Phàm kẻ nào báo cho ta biết chân tướng về cái chết của em vợ ta, tiền thưởng một ngàn, có thể tới nhận chức ở Kỳ của ta. Binh sĩ bình thường gia phong ba cấp, sĩ quan cấp Úy trở lên, gia phong một bậc! Hồng Thiên Khải, nếu ngươi có thể nói cho ta biết chân tướng về cái chết của em vợ ta, ta sẽ kết nghĩa anh em với ngươi, từ nay về sau vinh nhục cùng chia sẻ!
Dứt lời, Lý Quy giục ngựa ra roi chạy nhanh ra khỏi Hổ Báo Doanh, đám thiết kỵ thuộc hạ của hắn cũng chạy theo. Thanh âm Lý Quy còn vọng lại:
- Ta chờ tin tức của các ngươi ở Huyết Phong Kỳ!
Sắc mặt của bọn Mộc Huyết, Phương Hổ hơi đổi, bọn họ biết rõ chuyện này quả thật vô cùng phiền phức.
Trong doanh trướng, Phương Hổ như một con hổ bị nhốt trong chuồng, đi qua đi lại liên tục:
- Thiển huynh đệ cứ yên tâm, chuyện này ta đã dặn dò tất cả các huynh đệ khác rất kỹ, sẽ không ai bán đứng ngươi đâu!
Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả, châm cho mình một chén rượu gạo, mời Mộc Huyết, sau đó uống một hơi cạn sạch, lúc này mới lên tiếng:
- Rốt cục là ta gấp hay là ngươi gấp? Xem ngươi kìa, gấp y như một con khỉ vậy!
Phương Hổ vung chân đá gió một cái:
- Chuyện này như lửa cháy ngang mày, ta có thể không gấp sao? Ôi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi, vì sao ngươi không gấp chút nào vậy?
Thiển Thuỷ Thanh lắc lắc đầu:
- Nghe ta nói, ngươi gấp như vậy sẽ làm cho toàn Vệ trở nên khẩn trương, nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài, e rằng tất cả mọi người sẽ bị liên luỵ vì ta! Đúng rồi, Mộc thiếu, chuyện giấu diếm quân tình không báo lên trên sẽ bị ghép vào tội gì vậy?
- Vậy phải xem là chuyện quân tình gì mới được. Như chuyện lần này thì… Chém đầu tất cả thì không đến nỗi, còn chịu tội tập thể, phạt quân lương thì quá nhẹ! Rất có khả năng là cho cả Vệ chúng ta làm đội cảm tử, xung phong lên tuyến đầu, làm tiên phong tấn công Bắc Môn quan!
Mộc Huyết uể oải đáp, chuyện đã đến nước này rồi, hắn cũng không cần phải khẩn trương.
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cau mày:
- Để cho kỵ binh đánh trận đầu công thành sao? Vậy sao bọn quan trên không trực tiếp đem mọi người ra chém đầu một lượt cho đơn giản?!
Hắn không lo lắng cho bản thân mình, mà lo cho cả Vệ.
Đưa tay chỉ chỉ Phương Hổ, Thiển Thuỷ Thanh nói:
- Ta xem như vầy, Hổ Tử, nếu như việc này bị tiết lộ ra ngoài, trừ ta chắc chắn bị xui xẻo ra, người có khả năng bị giáng tội nhất chính là ngươi. Bây giờ ngươi lập tức chạy tới Huyết Phong Kỳ, đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Lý Tướng quân, như vậy ngươi sẽ lấy công chuộc tội! Lý Quy chỉ cần người giết Hành Trường Thuận, hắn không có thù với những người khác, hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức đắc tội với Thiết Phong Kỳ, giết sạch cả một ngàn người. Chỉ cần ngươi đem ta giao ra, đến lúc đó chỉ một mình ta gánh tội, tất cả mọi người đều có thể thoát được!
Phương Hổ giận dữ, vung chân rống to:
- Thiển huynh đệ, ngươi xem Phương Hổ ta là loại người gì vậy? Ngươi xem ta là người vì lợi mà bán rẻ huynh đệ sao?
Thiển Thuỷ Thanh càng cau mày chặt hơn:
- Ta biết ngươi không phải, nhưng ngươi dám bảo đảm rằng trong Vệ chúng ta không có một người nào sao? Mấy ngày qua ta đã đắn đo suy nghĩ kỹcàng, cuối cùng cảm thấy lúc trước các ngươi giấu diếm chuyện này không báo lên quan trên, chính là một sai lầm lớn, vô duyên vô cớ chịu lây một phần tội danh của ta. Một khi có tên nào uống rượu vào không giữ được miệng mồm tiết lộ ra ngoài, lúc ấy mọi người đều bị vạ lây! Mấy ngày nay ta và Mộc thiếu vẫn nghiêm khắc nhắc nhở binh sĩ, không cho bọn họ uống rượu chính là sợ chuyện này xảy ra. Nhưng đêm dài lắm mộng, cứ kéo dài như vậy, trong lòng các binh sĩ tất sẽ oán giận, đến lúc ấy e rằng sẽ sinh ra ý nghĩ khác! Sự xuất hiện của Lý Quy chỉ làm cho sự việc tiết lộ ra sớm hơn một chút mà thôi, thật ra không có hắn, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài.
- Câm miệng!
Phương Hổ nổi giận:
- Phương Hổ ta dù chết cũng không làm chuyện khốn kiếp như vậy để hại huynh đệ của mình! Thiển huynh đệ, ta biết ngươi có ý tốt muốn cứu ta khỏi hoàn cảnh khó khăn, nhưng ngươi nên nghĩ lại, nếu như thật sự ta vì sự an toàn của bản thân mà bán đứng ngươi, vậy các huynh đệ trong Vệ sẽ nghĩ ta như thế nào? Không phải như vậy là làm các huynh đệ đã chết thất vọng hay sao? Làm Thích thiếu đã chết cũng phải thất vọng sao? Lúc ấy ta còn giống người sao?
Những lời Phương Hổ vừa nói ra gần như là từ tâm can phế phủ của hắn, Thiển Thuỷ Thanh và Mộc Huyết đồng thời ngơ ngác nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì…
Một lúc sau, Thiển Thuỷ Thanh nắm chặt tay Phương Hổ, thì thào:
- Thật xin lỗi, huynh đệ, là ta xem thường ngươi. Được, ai muốn mật báo thì cứ báo, nếu chết, huynh đệ ta sẽ chết chung với nhau!
Phương Hổ nở nụ cười:
- Được, nếu chết thì chết chung! Đầu rơi bất quá để lại vết sẹo to bằng cái bát mà thôi, hai mươi năm sau sẽ lại là một hảo hán, sợ con bà nó hay sao?!
Nâng chén rượu lên, Phương Hổ uống ực một hơi cạn sạch, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng.
Hắn hô to:
- Được!
- Được!
Thiển Thuỷ Thanh và Mộc Huyết nhìn nhau, đồng thời uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Lúc này, Vô Song đột nhiên từ bên ngoài vội vàng chạy vào, mặt hắn buồn bã, chần chờ một chút rồi nói với giọng ngượng ngùng:
- Không thấy Đức Sơn đâu… Hắn không quay về doanh ngủ.
Không khí trong doanh trướng bỗng trở nên giá lạnh.
Một lúc lâu sau, Mộc Huyết thở một hơi thật dài:
- Đã biết sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Chuyện đã đến nước này rồi, mọi người chỉ còn cách cầu trời phù hộ mà thôi…
Thiển Thuỷ Thanh cười yếu ớt:
- Sao vậy? Mộc thiếu bỏ qua chuyện này như vậy sao?
Mộc Huyết từng là quan trên của hắn, tuy rằng hiện tại chức quan thấp hơn hắn một cấp, nhưng hắn kính trọng tư cách làm người của Mộc Huyết, cho nên không muốn gọi hắn là Mộc Lữ Úy. Lại nói nếu như Nam Vô Thương dùng kế mượn dao giết người, e rằng bây giờ Mộc Huyết vẫn còn là Vệ Giáo, cho nên chuyện Mộc Huyết bị giáng chức cũng có quan hệ rất lớn
với mình.
- Thế nào? Tình hình như vầy, ngươi vẫn còn năng lực ngăn cơn sóng dữ sao?
Mộc Huyết cau mày.
Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:
- Nếu như mọi người chịu nghe ta, ta còn có một cách, có thể tranh thủ một cơ hội nhỏ nhoi cho tất cả mọi người. Một khi chuyện thành, chẳng những tất cả tội lỗi đều biến mất, thậm chí còn có thể thăng quan tiến chức cũng không chừng.
Chuyện đã đến nước này rồi, kế hoạch vốn đã định cũng chỉ có thể mang ra thực hiện sớm một chút mà thôi.
Trước mắt mọi người như bừng sáng.