Đế Quốc Thiên Phong

Chương 62: Q.5 - Chương 62: Giao Dịch Sau Rèm (Phần 1)




Ngày Bốn tháng Bảy, rốt cục thành Thương Thiên nhận được tin về chiến dịch sông Tiểu Lương lần thứ hai.

Trận chiến trên sông Tiểu Lương nhờ Liệt Cuồng Diễm ứng biến kịp thời, suất lĩnh Liệt Diễm Vệ liều chết ngăn chặn. Thêm vào đó khi quan quân các cấp trên chiến trường nhận được tin báo tình thế thay đổi, bọn Hồng Bắc Minh, Vũ Tàn Dương đều cho đội cận vệ của mình xuất chiến, xông tới trợ giúp cho Liệt Cuồng Diễm và Liệt Diễm Vệ. Nhờ vậy hai vạn kỵ binh đánh lén của Cô Chính Phàm cũng không thể thừa cơ quấy rầy được đội hình của đại quân Đế quốc Thiên Phong, nhờ vậy Quân đoàn Bạo Phong mới có thể xả hơi được một chút.

Nhưng bản thân Liệt Cuồng Diễm lại bị trọng thương trong trận chiến ấy.

Ái tướng tâm phúc thủ hạ của Cô Chính Phàm, Quỷ Diện Lang Quân Mịch Tử Âu, cũng chính là thủ lĩnh của hai vạn kỵ binh tập kích, bắn ra một mũi tên làm cho Liệt Cuồng Diễm rơi xuống ngựa. Chỉ vì cứu mạng Liệt Cuồng Diễm, Liệt Diễm Vệ phải trả giá hơn hai trăm sinh mạng. Kết thúc cuộc chiến, năm ngàn Liệt Diễm Vệ không còn tới ba ngàn, hy sinh nặng nề.

Nhưng rốt cục quân Đế quốc Thiên Phong cũng bảo vệ thành công mặt sau, sau đó hợp lực với đại quân lùi dần về phía sau. Hai vạn kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng tập kích bất ngờ thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành chỉ có thể tức giận bỏ đi. Nếu không, đây là lãnh thổ của người Đế quốc Thiên Phong, một khi đối phương kéo viện quân tới, lúc ấy có muốn trở về cũng không được. Đương nhiên bọn chúng không lui về theo đường cũ, mà là trực tiếp hợp binh với đại quân của Cô Chính Phàm. Người Đế quốc Thiên Phong chỉ có thể co cụm lại, nhường đường cho bọn chúng. Trận chiến Quy Giải chỉ trong chớp mắt đã xoay chiều, quân Đế quốc Thiên Phong co lại thành con rùa lớn, nhưng quân Đế quốc Kinh Hồng cũng không làm gì được, cuối cùng đành trở về Hàn Phong quan.

Trận đại chiến này kết thúc như vậy, cả hai bên đều không hài lòng. Bên nào cũng chết thê thảm, nhưng cũng không đạt được mục tiêu quân sự của mình đã đề ra.

Cô Chính Phàm không thể đánh tan được Quân đoàn Bạo Phong, thậm chí cũng không bắt được bao nhiêu tù binh, tốn công vất vả một hồi nhưng không đạt được ích lợi gì cả. Quân Đế quốc Thiên Phong hao binh tổn tướng, chẳng những không thể đánh bại địch nhân, chủ soái Liệt Cuồng Diễm của họ lại còn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.

Đương nhiên sau khi trận chiến kết thúc, cả hai bên đều tuyên bố rằng cuộc chiến sông Tiểu Lương lần thứ hai này, bên mình kết thúc thắng lợi.

Cô Chính Phàm tuyên bố thắng lợi căn cứ vào chuyện chủ soái của quân Đế quốc Thiên Phong Liệt Cuồng Diễm thân chịu trọng thương, đang nằm hấp hối, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Còn quân Đế quốc Thiên Phong cũng đáp lại không hề khách sáo, rằng chủ soái của bọn họ thân thể rất tốt, mới hôm qua còn ăn một lượt hai cái giò, một chén cơm lớn. Bởi vì lần này là Cô Chính Phàm chủ động mang binh xuất kích, lại bị bọn họ đánh cho lui trở về, tự nhiên là phải tính quân Đế quốc Thiên Phong thắng.

Cô Chính Phàm lập tức đáp trả, rằng đó là nhờ lão nhân gia hắn rộng lượng bao dung, đã hạ thủ lưu tình đối với quân Đế quốc Thiên Phong, không muốn giết chóc quá nhiều, bởi vậy chỉ dạy dỗ cho quân Đế quốc Thiên Phong một bài học nho nhỏ.

Vì vậy quân Đế quốc Thiên Phong lập tức kêu lên tới đây, tới đây, tới cho ta một bài học nữa xem sao, bảo đảm ngươi tới được mà về không được.

Cô Chính Phàm cười lạnh khinh thường, lão tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi không đủ bản lãnh làm khó dễ được ta.

Quân Đế quốc Thiên Phong đáp rằng từ xưa tới nay ngươi đều là như vậy, muốn duỗi thì duỗi, muốn co thì co.

Trận chiến võ mồm này tuy vô cùng quyết liệt nhưng không phân thắng bại, nhưng tình huống thật sự cũng là đại chiến giữa hai bên lần này, ngoài chuyện mỗi bên đều tống táng gần vạn người, còn thêm mấy vạn bị thương, gần như không bên nào đạt được ích lợi gì cả.

Quân đoàn Bạo Phong đánh một trận uất ức nhất từ trước tới nay, Cô Chính Phàm cũng mất đi một trận chiến tưởng như nắm chắc phần thắng trong tay. Cả hai bên đều cảm thấy không cam lòng, chỉ có thể phô trương ngoài miệng rằng bên mình thắng lợi. Các quốc gia khác trên đại lục nhìn vào không hiểu ra sao, cũng không hiểu được rốt cục bên nào được ích lợi trong trận chiến này.

Nhưng sự việc làm cho người ta quan tâm thật sự chính là, hình như Liệt Cuồng Diễm đã bị thương trong trận chiến này, như vậy rốt cục ông ta bị thương như thế nào? Có khả năng bình phục lại hay không? Hay là cứ như vậy chết đi, khiến cho đại lục Quan Lan từ đây về sau mất đi một danh tướng tuyệt thế???

Nhưng về tin tức này, thủy chung Quân đoàn Bạo Phong vẫn không đưa ra một câu trả lời xác thực, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết.

Ngày Chín tháng Bảy, sau biến cố ở điện Long Phong mười mấy ngày, quá trình cò kè mặc cả giữa Lịch Minh Pháp và Công Tôn Thạch rốt cục cũng có kết quả. Trong quá trình cò kè mặc cả này, hai lão hồ ly tinh phát huy trọn vẹn ưu thế của mình, một người có được quyền duy trì trật tự, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng có quyền can thiệp nhưng bất hợp pháp, một kẻ có được quyền tạm thời thay thế, tuy rằng bọn họ cố ý kéo dài thời gian nhưng cuối cùng mọi việc vẫn đâu vào đấy. Hai người cùng nhau sắp xếp một danh sách, phân chia tất cả các vị trí bổ nhiện quan viên của Thượng Thư tỉnh mỗi người chiếm một nửa, thế lực của Thiển Thủy Thanh lại hoàn toàn bị gạt ra bên ngoài. Chính trị là như vậy, có khi người bỏ ra sức lực lớn nhất, chưa chắc đã nhận được ích lợi nhiều nhất. Thiển Thủy Thanh mượn sức của Liệt Cuồng Diễm, Thiên Hạ Vân gia, Công Tôn Thạch, thậm chí cả lực lượng của hậu cung, nói chung là tất cả những lực lượng mà hắn có thể mượn được, vất vả lắm mới đánh ngã được Nam Sơn Nhạc, cuối cùng kẻ được lợi ích lớn nhất lại là Công Tôn Thạch và Lịch Minh Pháp.

Danh sách đưa đến tay Thương Dã Vọng, sau khi xem xong, Thương Dã Vọng vẫn không nói gì, vẫn không quyết định chấp thuận. Vì vậy, hai lão hồ ly vốn trầm ổn như non Thái lại bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Ngay Mười Ba tháng Bảy, sau khi chạy một mạch từ Tây Nam trở về, ngựa không dừng vó, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã về tới thành Thương Thiên.

Sau khi vào tới thành Thương Thiên, hắn lập tức vào phủ của Công Tôn Thạch. Trước hết hắn phải tính toán món nợ đâm sau lưng một dao của Công Tôn Thạch.

o0o

Trong phủ của Công Tôn Thạch.

Hiện giờ Công Tôn Thạch đã khác xa ngày trước.

Lúc Thiển Thủy Thanh mới vừa đưa lão trở về, lão còn phải ở trong một trang viện nghèo nàn xơ xác. Nhưng bây giờ lão đã ở trong một phủ lớn có thể so sánh ngang với Nam phủ, trước cửa có gia nhân canh gác hẳn hòi, nếu không có chút bạc thì đừng mơ bái kiến Công Tôn đại nhân.

Thiển Thủy Thanh quất cho mỗi tên canh cửa một roi, sau đó mới chậm rãi nói:

- Ta là Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh vừa nói ra, hai tên canh cửa lập tức biết mình bị đánh không oan uổng.

Lúc Công Tôn Thạch vội vàng từ trong phủ chạy ra đón tiếp Thiển Thủy Thanh, thấy cảnh tượng như vậy biết ngay rằng Thiển Thủy Thanh đang tức giận, tám phần chắc là đã phát hiện chuyện lão làm. Nhưng bản lĩnh giả bộ hồ đồ của lão hồ ly này rất cao, lập tức kêu to:

- Ủa, hiền điệt, cháu đã trở về rồi sao? Mấy hôm nay ta vẫn ngày nhớ đêm mong hiền điệt! Đúng rồi, cháu có bắt được Nam Vô Thương hay không, hiện tại Vân tiểu thư như thế nào?

Lúc Thiển Thủy Thanh còn về phe lão chống lại Nam Sơn Nhạc, lão chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với Thiển Thủy Thanh như vậy, lúc này lại làm như hai người tâm đầu ý hợp đã nhiều năm.

Nói dứt lời, Công Tôn Thạch lập tức tiến tới đỡ lấy cánh tay Thiển Thủy Thanh cùng đi vào phủ.

- Nhờ phúc của ngài, Nam Vô Thương đã bị tiêu diệt, tuy nhiên Vân Nghê lại bị thương.

Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở.

Công Tôn Thạch vội hỏi:

- Vân tiểu thư bị thương ra sao, có gì đáng lo ngại hay không?

- Rất khó nói…

Thiển Thủy Thanh thở dài:

- Hiện giờ sống chết chỉ cách một đường tơ… Bên phía sông Ác Lãng đã có thư gởi tới, nghe nói sau khi Vân Tổng Suất biết được tin này vô cùng giận dữ, nhất định phải tìm cho bằng được kẻ đã báo tin cho Nam Vô Thương, tự tay giết chết cho hả giận!

Công Tôn Thạch nghe vậy trong lòng kinh hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả:

- Chuyện này có manh mối gì không?

Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:

- Khó lắm, đây là một vụ án hết sức khó khăn, gần như không thể điều tra. Tuy nhiên đáng giận cho tên khốn kiếp Nam Vô Thương kia, tuy sắp chết nhưng vẫn buông lời nói xấu Công Tôn đại nhân. Hắn muốn ly gián quan hệ của chúng ta, nhưng lại nói rằng chính là Công Tôn đại nhân báo tin cho hắn, ngài thấy có đáng tức giận hay không?

Lúc Thiển Thủy Thanh nói những lời này, vẻ mặt hắn tỏ ra vô cùng căm giận. Công Tôn Thạch nghe vậy trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn gượng cười ha hả:

- Đúng là vô cùng đáng chết, hiền điệt có tình tri ngộ tương giao với ta, làm sao ta có thể quay sang giúp Nam gia, ta muốn cho tất cả người Nam gia chết hết còn không kịp nữa là!

- Đúng vậy, đúng vậy, thiên hạ người lấy oán trả ơn rất nhiều, nhưng tuyệt đối không có Công Tôn đại nhân trong đó. Ta sẽ tự tay viết một phong thư gởi tới sông Ác Lãng để giải thích với nhạc phụ đại nhân, rằng ngài không phải là kẻ đứng sau rèm ra tay độc thủ!

Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở:

- Chỉ là Vân Nghê bị trọng thương, ta rất lo lắng nhạc phụ đại nhân sẽ không chịu nghe ta giải thích!

Vừa nghe tới tin Vân Nghê bị trọng thương, Công Tôn Thạch chỉ thấy đau đầu vô kể, lúc này chỉ có thể thành tâm nói:

- Nguyện trời cao phù hộ cho Vân tiểu thư được bình an vô sự…

Hai người vừa đi vừa nói đã vào trong phủ, Công Tôn Thạch quát lui người hầu, tự tay châm trà cho Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh cầm chén trà chậm rãi hớp một ngụm, sau đó mới từ từ nói:

- Đúng rồi, trong thời gian không có ta ở đây, thế cục trong triều ra sao rồi?

Công Tôn Thạch lập tức thở dài, vẻ mặt lão tỏ ra vô cùng đau khổ:

- Ôi, nhắc tới chuyện này, lão phu cũng thật sự kém cỏi bất tài, hiện giờ Thượng Thư tỉnh đang bị Lịch Minh Pháp khống chế trong tay, lão phu hiện tại không quyền không thế, không có cách gì chống lại. Chuyện lần trước chúng ta đã thương lượng, không ngờ không thể thực hiện được, thật sự là vô cùng hổ thẹn. Hiện giờ trong triều là thiên hạ của Lịch Minh Pháp lão, chỉ một mình lão ta có quyền định đoạt, thật sự là…

Thiển Thủy Thanh cười lạnh ngắt lời Công Tôn Thạch:

- Nhưng ta nghe nói, danh sách bổ nhiệm quan viên mới vẫn chưa được bệ hạ gật đầu chấp thuận. Nói cách khác, vẫn còn đường cứu vãn, có phải không?

- Chuyện này…

Công Tôn Thạch trầm ngâm không nói.

Thiển Thủy Thanh lập tức nói:

- Ta thấy sở dĩ bệ hạ chưa chịu gật đầu, e rằng những người có tên trong danh sách đó, bệ hạ cũng không thích. Có lẽ nên thay đổi một số người, lúc ấy bệ hạ sẽ gật đầu ưng thuận cũng không chừng!

Công Tôn Thạch lập tức hiểu ra, hiển nhiên Thiển Thủy Thanh đang đòi lão phải trả thù lao.

Chuyện Vân Nghê bị trọng thương thật sự đã dọa cho Công Tôn Thạch sợ chết khiếp. Hiện giờ lão vừa mới trở về triều, toàn bộ phải nhờ vào Thiển Thủy Thanh tác động, tuy có được quyền lực nhưng cũng chỉ là tạm thời, cho nên phải liều mạng tranh đoạt, để có thể làm cho lực lượng của mình ngày càng lớn mạnh. Nhưng nếu như Vân Nghê chết, chắc chắn Vân Phong Vũ sẽ không chịu bỏ qua, Thiển Thủy Thanh càng không thể buông tha cho lão. Vừa rồi Thiển Thủy Thanh nói như vậy là muốn ám chỉ rằng hắn đã biết ai giở trò lúc trước, hắn đang mượn chuyện Vân Nghê bị thương để chèn ép Công Tôn Thạch phải trả thù lao. Nhưng rốt cục Công Tôn Thạch cũng là lão hồ ly giảo hoạt, nghĩ rằng dưới tình huống Vân Nghê bị trọng thương mà Thiển Thủy Thanh vẫn còn lòng dạ đòi quyền lợi như vậy, e rằng dù Vân Nghê bị thương cũng không nghiêm trọng như Thiển Thủy Thanh đã nói. Nếu không chỉ sợ Thiển Thủy Thanh đã mang người giết tới đây, giống như hắn đã từng đối phó với Nam gia, nào có thể nhã nhặn nói lý như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.