Đến khi thế lửa vừa tắt, quân Sơn cẩu thu xẻng lại, các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn trên đỉnh núi lúc này mới phát hiện ra, loại xẻng xúc đất này có thể thu ngắn lại mang theo bên người, đúng là vô cùng thuận tiện. Rất hiển nhiên đối với chiến thuật hỏa công, quân Sơn cẩu đã gặp không chỉ một hai lần, cho nên đã xây dựng một phương pháp đối phó độc đáo mà vô cùng hữu hiệu. Đội dự bị chính là để dự phòng chuyên môn đối phó cho những tình huống như thế này.
Vô Song và Dạ Oanh cực khổ xây dựng nên vòng phòng ngự hỏa công, cứ như vậy đã bị Thế Quân Dương phá giải hết sức dễ dàng. Mất đi vòng phòng ngự quan trọng này, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ trên đỉnh núi như một thiếu nữ khỏa thân, hoàn toàn lộ ra trước mặt quân Sơn cẩu.
Ngay sau đó, Thế Quân Dương nở một nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng ra lệnh:
- Tiến công!
Trận đại chiến công phòng giờ phút này mới chính thức bùng nổ toàn diện.
o0o
Giết! Giết! Giết!
Vô Song đã giết đến nỗi mắt đỏ ngầu, tên trong tay gần như bắn sạch.
Tốc độ tấn công của quân Sơn cẩu nhanh chóng như loài khỉ vượn trong rừng. Bọn chúng linh hoạt, nhanh nhẹn, phản ứng mau lẹ, giỏi tránh né và phối hợp chiến đấu trong phạm vi nhỏ hẹp. Con đường núi hiểm trở gập ghềnh dưới chân bọn chúng trở nên thoải mái như sân sau nhà mình, tuyến phòng ngự trên đỉnh núi bắt đầu phải chống đỡ từng đợt tấn công liên tiếp của quân Sơn cẩu. Ánh đao thương lóe lên sáng loáng liên hồi trên núi, đây là cuộc chiến giáp lá cà đẫm máu, cũng là hình thức chiến đấu chủ đạo trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội.
Từ khi vòng phòng ngự hỏa công quanh núi bị Thế Quân Dương phá giải, Vô Song đã biết là lần này đến tám phần là bên mình sẽ thất bại. Kinh nghiệm đối địch của quân Sơn cẩu phong phú vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Chiến lực của bọn chúng cũng không quá hùng mạnh, nhưng nhờ đây là địa hình mà bọn chúng sở trường, cho nên bọn chúng trở thành gần như là vô địch.
Bất kể là lợi dụng ưu thế ở trên cao phát động tấn công bằng cây đá lăn, hay dùng vòng phòng ngự hỏa công, bọn chúng đều có cách ứng phó riêng biệt, phe phòng ngự đã không thể phát huy ưu thế của mình cũng chỉ còn cách đánh giáp lá cà mà thôi. Nhưng năm trăm quân Thiết Huyết Trấn muốn đứng vũng trước sự tấn công của ba vạn quân Sơn cẩu, căn bản là không có khả năng.
- A!
Một tên binh sĩ Thiết Phong Kỳ kêu thảm, ít nhất hơn mười thanh trường đao chém lên người hắn.
Quân Sơn cẩu quen chiến đấu với tác phong nhẹ nhàng linh hoạt, bọn chúng không thích dùng đao thương đâm sâu vào thân thể địch nhân, mà là thích dùng phương thức chém chặt để giải quyết trận chiến. Đám hán tử núi rừng này sức lực mạnh mẽ, thông thường chém ra một đao có thể khiến cho thân người đứt làm hai đoạn. Bước chân của bọn chúng hết sức nhanh nhẹn, vừa chém xong một đao bên này, thoáng cái đã lướt tới sau lưng một tên chiến sĩ khác, tiếp tục múa may chém giết. Máu tươi điên cuồng phun ra trên đỉnh núi, đại đa số là của binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Quân Sơn cẩu giống như hổ lạc đàn dê đang xông lên đỉnh núi tàn sát.
Bên cạnh Dạ Oanh bị bao vây bởi ít nhất là mười mấy tên quân Sơn cẩu, đại khái thấy nàng là một nữ nhân, bọn chúng cũng không nóng lòng xuống tay, ngược lại muốn bắt sống. Bởi vậy cả bọn dùng chiêu thức hạ lưu, ngôn từ cợt nhả, vừa đánh vừa thốt ra những lời tục tĩu khó nghe, đại khái bảo nàng buông vũ khí đi theo bọn chúng, bọn chúng sẽ bảo đảm cho nàng khỏi chết.
Chiếc áo giáp màu bạc trên người Dạ Oanh gần như đã trở thành màu máu, mỗi một kiếm xuất ra đều làm bắn tung ra một dòng suối máu. Cho dù là chết cũng phải chết trong danh dự, tuyệt không nhẫn nhục sống trộm qua ngày, vốn Dạ Oanh đã bị giặc bắt một lần, đã thề rằng không để xảy ra lần sau nữa. Trường kiếm của nàng liều mạng múa may, số quân Sơn cẩu bị nàng giết chết đã vượt hơn một tá, nhưng vì tiêu hao sức lực quá lớn, trường kiếm trong tay nàng đã dần dần chậm lại…
Một tên quân Sơn cẩu giảo hoạt hung tàn ngay lúc này bất chợt vòng ra sau lưng nàng, giơ thanh trường mâu hung ác lên, dùng cán mâu nện vào đầu Dạ Oanh một cái rất mạnh.
Trước mắt Dạ Oanh thoáng chốc tối sầm, nàng phun ra một ngụm máu tươi, rốt cục không còn đứng vững được nữa, toàn thân lảo đảo.
Rốt cục… cũng phải chết sao? Nàng nở một nụ cười thê thảm… Thủy Thanh, ta đi trước chàng một bước đây…
Một tiếng rống to như sét đánh ngang tai vang lên, thân ảnh Vô Song đột nhiên vọt tới cạnh Dạ Oanh nhanh như điện chớp, bàn tay mạnh mẽ của hắn đoạt lấy thanh kiếm của nàng, tay kia nhấc nàng lên. Trường kiếm trong tay Vô Song lóe ra vạn đạo hào quang, liên tục chém chết vài tên quân Sơn cẩu đang bao vây. Sau đó nàng được Vô Song ôm chạy như điên cuồng thẳng lên đỉnh núi Lão Ưng.
- Dạ Oanh tỷ, không được chết!
Vô Song điên cuồng hét to bên tai nàng.
Dạ Oanh ngơ ngác nhìn hắn, từ lúc nàng quen biết tên thiếu niên này, chưa từng thấy hắn tỏ ra khẩn trương sợ hãi như vậy. Nàng mỉm cười nói với hắn:
- Đáng tiếc, chúng ta vẫn phải chết, có đúng không?
Vô Song chém ngược về phía sau một kiếm, một tên quân Sơn cẩu đang đuổi theo trúng kiếm ngã xuống, hắn lại tiếp tục vọt tới, giọng hắn vô cùng chua xót:
- Dạ Oanh tỷ…
Dạ Oanh nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn, dịu dàng nói:
- Tâm ý của ngươi, ta hiểu được, đáng tiếc rằng đời này ta không còn trái tim nào khác cho ngươi. Đợi kiếp sau đi, nếu như có kiếp sau, ta nhất định làm nữ nhân của ngươi, có được không?
Kiếp sau? Vô Song thoáng sững sờ.
Quay đầu nhìn về phía sau, vô số quân Sơn cẩu đang điên cuồng đuổi giết hắn, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ phụ trách việc ngăn chặn đã bị chia cắt rời rạc thành từng nhúm nhỏ, không còn có khả năng ngăn trở sự tiến công của đối thủ.
Tất cả, sắp sửa chấm dứt…
Lòng Vô Song đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào. Dường như tất cả sự việc đang xảy ra trước mắt ở cách hắn rất xa xôi…
Hắn quay đầu nhìn Dạ Oanh đang trong lòng mình, lòng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, dường như chợt nhớ lại vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy, nhớ lại quãng thời gian trước…
Hình như là hắn yêu thích Dạ Oanh bắt đầu từ lúc ấy… Chỉ đang tiếc, hắn đã yêu phải một người không nên yêu.
Nếu như có thể, Vô Song hy vọng Thiển Thủy Thanh có thể đối xử với mình như với Nam Vô Thương, như vậy ít nhất cũng còn có lòng can đảm và lý do để tranh đấu. Đáng tiếc là Thiển Thủy Thanh không làm như vậy, nhất định hắn biết rõ, nhưng hắn không nói gì cả, hắn cũng không làm gì cả.
Rốt cục mình cũng không phải là Thiển Thủy Thanh, không có cách nào chiếm được con tim của Dạ Oanh, một khi đã như vậy, không bằng đợi đến kiếp sau.
Hắn nhìn Dạ Oanh, ánh mắt toát ra thâm tình vô hạn:
- Được, Dạ Oanh tỷ, nếu là như vậy, kiếp sau chúng ta sẽ sống chung…
Dạ Oanh mỉm cười nhìn hắn:
- Ta nghĩ, kiếp sau… đã không còn xa nữa…
- Đúng vậy, có lẽ rất nhanh sẽ tới.
Vô Song cũng mỉm cười vui vẻ.
Giờ phút này, đột nhiên hắn hết sức mong chờ cái chết.
Nhìn vực sâu đen ngòm cách đó không xa, Vô Song cố sức chạy thật nhanh. Trong mắt của hắn lúc này không còn chiến tranh, không còn vùng vẫy cố gắng chiến đấu nữa, chỉ có nỗi chờ mong vô tận đối với kiếp sau…
Mong rằng, kiếp sau có thể có được tình yêu mà mình mong đợi đã từ lâu…
Mong rằng tất cả khổ sở đều chấm dứt…
Mong rằng, không còn chiến tranh nữa, không còn những hồi ức đau khổ, cũng không có sự bồi hồi đau đớn khi chém giết và cắn rứt lương tâm…
Sau đó, cứ như vậy, hắn ôm Dạ Oanh không chút do dự nhảy xuống vực sâu thăm thẳm…
o0o
Hai người rơi thật nhanh xuống dòng sông Lưu Phong phía dưới như hai vì sao băng, chạm rất mạnh vào mặt nước. Lực va chạm mạnh gần như rơi xuống mặt đá, khiến cho Vô Song hộc ra một búng máu to, nước sông trong suốt lập tức nở ra một đóa hoa bằng máu. Nhưng thân thể hai người nhờ sự va chạm này mà giảm đi lực rơi xuống rất nhiều, chỉ là vẫn tiếp tục theo quán tính chìm xuống đáy sông.
Vài con cá trong lòng sông bị dọa sợ hãi quẫy đuôi bơi sang nơi khác, lúc Vô Song vừa chìm tới đáy, hai chân hắn nhún mạnh một cái, mang theo Dạ Oanh từ dưới nước vọt lên trên. Đến khi vừa lên khỏi mặt sông, hắn hít sâu một hơi thật dài, hô lớn:
- Dạ Oanh tỷ, nàng không sao chứ?
Dạ Oanh mở to mắt nhìn hắn, vừa rồi chạm mạnh vào dòng nước xiết, ngược lại đã làm cho lòng nàng trở nên yên tĩnh:
- Chúng ta còn… chưa chết hay sao?
Vô Song cười khổ:
- Diêm Vương không nhận.
Dạ Oanh phì cười, lúc này nàng vẫn còn được Vô Song ôm chặt giữa sông, ngưng thần nhìn tên thiếu niên này, ngẫm nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng nói:
- Đừng buông ra, ta không biết bơi.
- Yên tâm đi, hết thảy đã có ta.
- Ngươi chưa từng nói với ta rằng ngươi biết bơi, không phải ngươi lớn lên từ trong rừng núi hay sao?
Sắc mặt Vô Song hơi đổi một chút, có vẻ bất an:
- Mới vừa học được gần đây thôi, Dạ Oanh tỷ, chúng ta lên bờ trước đã, phải lập tức báo cho bọn Phương Hổ rằng Lão Nha khẩu đã thất thủ!
Dứt lời, hắn đưa tay về phía Dạ Oanh, Dạ Oanh thấy vậy ngẩn ra, hắn nói:
- Khôi giáp quá nặng, ta chịu không nổi, phải cởi khôi giáp ra ta mới có thể đưa nàng lên bờ.
Dạ Oanh nghe vậy gương mặt ửng hồng, nhưng vẫn để mặc Vô Song cởi hết khôi giáp cho nàng. Thân thể Dạ Oanh mềm mại dưới làn nước bạc lả lướt yêu kiều, khiến cho Vô Song cảm thấy trong lòng nóng rực.
Trước khi nhảy khỏi vách núi, hắn và Dạ Oanh đương nhiên một lòng muốn chết, nhưng sau khi nhảy xuống sông lại không chết. Sự sống trước mặt, không ai ngốc đến nỗi lại tự sát lần nữa, nên lúc này hắn vừa ra sức bơi vừa dìu theo Dạ Oanh, cố gắng đưa cả hai vào bờ.
Không ngờ Vô Song vừa bơi được vài nhịp, đột nhiên một cơn sóng rất lớn ập xuống rất nhanh, khiến cho hai người chìm xuống sông một lần nữa.
Đến khi Vô Song ngoi lên mặt nước trở lại, chỉ thấy nước sông trên đầu nguồn không hiểu vì sao cuồn cuộn đổ xuống từng cơn sóng lớn. Vô Song sợ hãi kêu to:
- Kỳ quái, có lũ trên sông Lưu Phong!
- Vì sao sông Lưu Phong lại có lũ?
Dạ Oanh cũng kêu lên:
- Nó chỉ là sông nhánh của sông Mị Nhi kia mà?
- Ta cũng không biết, nhưng hiện tại hết sức phiền phức, chúng ta không lên bờ được!
Vô Song điên cuồng kêu lên.
Không ai ngờ tới tràng tuyết lở mà Lão Tát đã tạo ra trên Ma Vân phong đã làm cho nước sông Mị Nhi tăng lên rất nhiều, những nhánh sông có liên quan với nó cũng vì vậy mà tăng lên mãnh liệt. Dòng sông Lưu Phong vốn bình hòa êm ái xưa nay, bởi vì tuyết tan quá nhiều làm tăng lượng nước đột ngột, lập tức tăng vọt thành một cơn lũ thật lớn, trút thẳng xuống cuối nguồn.
Tuy Vô Song và Dạ Oanh may mắn không chết vì nhảy khỏi vách núi, nhưng đã bất hạnh gặp phải cơn lũ trên sông trăm năm khó gặp.
Vô Song vốn đã không còn bao nhiêu sức lực đang cố gắng bơi vào bờ, lúc này nhìn thấy trên đầu nguồn, cơn lũ dâng cao tận trời đang đổ xuống phía này, giống như đang trên biển cả, lập tức giật mình kinh hãi.
Cơn lũ lớn như một bàn tay khổng lồ đẩy mạnh hai người về phía trước. Lúc này chuyện duy nhất mà Vô Song có thể làm chính là không ngừng lặn sâu xuống dưới để tránh những cơn sóng dữ tấn công, sau đó cơn sóng vừa qua lại ngoi lên mặt nước để lấy hơi. Dạ Oanh hoàn hoàn kinh hãi phát hiện ra rằng kỹ năng bơi lội của Vô Song hoàn toàn không phải chỉ dùng một chữ ‘giỏi’ mà miêu tả được. Hắn giống như một người lớn lên từ nhỏ trong lòng biển cả, nếu không phải bị nàng làm vướng bận, có thể nói hoàn toàn thoải mái chơi đùa giữa con sông ngập sóng này!
Tuy nhiên lúc này Vô Song cũng đang có nỗi khổ chỉ riêng mình biết được. Lúc rơi xuống sông, vì bảo vệ Dạ Oanh, hắn đã dùng thân thể của mình va chạm với mặt sông, lực va chạm quá lớn đã làm cho hắn bị nội thương. Hiện tại mang theo Dạ Oanh, muốn tránh khỏi cơn lũ điên cuồng trên sông lúc này quả thật có lòng mà không đủ sức…