Cho nên khi Bát Xích tìm tới Mịch Tử Âu, muốn hắn cùng bắt tay hợp tác với Thiển Thủy Thanh, hắn không còn băn khoăn gì nữa,lập tức gật đầu đồng ý.
Vì lê dân bá tánh, vì chính bản thân mình, đây là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đến ngày hôm đó, lúc Cô Chính Phàm ngã xuống, đột nhiên hắn cảm thấy run rảy trong lòng.
Nỗi oán hận trước kia vào lúc ắy cùng tan thành mây khói, hắn lại nhớ tới tình cảnh năm xưa Cô Chính Phàm từng dẫn dắt hắn tung hoành trên chốn sa trường.
• Vẫn còn căm hận bản thân mình ư?
Sau lưng hắn vang lên thanh âm của Thiển Thủy Thanh.
• Đối với ta mà nói, Cô Tướng quân chính là phụ thân,là huynh trưởng, là lão sư của ta. Ta tôn trọng, kính nể ông ta,đi theo ông ta, nhưng rốt cục,ông ta lại chết dưới kiếm của ta.
Thiển Thủy Thanh khe khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Mịch Tử Âu, tựa lưng vào tường thành dày cộp, sau đó chậm rãi nói:
• Ngày nghĩa phụ ta bị trọng thương, ta đi thăm ông. Khi ta phát hiện ra mũi tên kia là do ngươi bắn, ta từng thề phải giết ngươi để báo thù cho nghĩa phụ. Nhưng nghĩa phụ lại nói với ta rằng, trong chiến tranh không có ân oán cá nhân, mũi tên này do Mịch Tử Âu bắn cũng vậy, do một tên vô danh tiểu tốt bắn cũng vậy, không cần sinh lòng thù oán ghim chặt trong lòng. Ông dạy ta,thân là quân nhân, chúng ta phải xem nhẹ sinh tử, chỉ trọng thắng bại.
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh quay sang nhìn Mịch Tử Âu:
- Trận chiến Trung thu, biểu hiện của ngươi rất khá, nghe nói kế hoạch bao vây tiêu diệt lần thứ ba cũng là do ngươi hiến kế phải không?
Mịch Tử Âu gật gật đầu:
• Tiếc là dù trả giá bằng tính mạng của Nam Vũ, cũng không làm gì được ngươi.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Ngươi là thiếu niên anh kiệt có thiên phú chiến tranh nhất mà ta đă gặp từ trước tới nay, khá lắm, quả thật khá lắm! Trong Thiết Huyết Trấn ngoài Bích Không Tình ra, chỉ sợ không ai đủ tư cách là đối thủ của ngươi. Chỉ là tâm tính của Bích Không Tình quá mức ác độc, cái nhìn trên toàn cục vẫn còn khiếm khuyết, khí độ hẹp hòi, ngươi lại không có những khuyết điểm này của hắn. Tứ Âu, Kinh Hồng trong tương lai, e rằng phải nhờ tới ngươi và Cô Viễn Ảnh làm nhân vật cầm quân mới. Ta không muốn ngươi vì cái chết của Cô Chính Phàm mà tự trách mình quá mức, mất đi nhuệ khí một cách vô duyên vò cớ.
- Nhuệ khí của ta đã mất sạch từ sau trận chiến Trung thu...
- Đây đúng là khuyết điểm lớn nhất của ngươi. Thân là chiến tướng sa trường, chỉ muốn thắng không muốn bại, chính là tối kỵ. Một Tướng quân chưa từng nếm mùi thất bại, cho dù uy danh có cao tới mức nào, cùng có thể vì gặp thất bại đầu tiên mà mắt sạch uy danh. Ta từng nghĩ răng những khô nạn mà ông trời gây ra cho ta, chính là sự trừng phạt cho tội bất kính của ta, nhưng sau này ta mới hiểu được, đó thật ra là của cải lớn nhất mà ông trời cho ta. Một cánh quân trải qua thất bại không đứng lên nổi, vĩnh viễn không có tư cách xưng là đội quân thép. Cái gọi là đội quân thép không chỉ cần có thân thể sắt thép và chiến lực dũng mảnh, cái quan trọng nhất là phải có ý chí sắt thép. Từ Âu, nói cho ta biết, ngươi còn có dùng khí quyết thắng sa trường cùng ý chí sắt thép bất khuất hay không?
Mịch Tử Âu hơi ngẩn người:
- Vậy phải xem đánh với ai mới được.
Thiền Thủy Thanh nở một nụ cười thần bí, không trả lời vấn để này, hắn chỉ ung dung nói:
- Ý chỉ của bệ hạ từ Đế quốc Thiên Phong đã truyền đến, Dà Vương đã chính thức thừa nhận quyền lãnh đạo của ta ở Hàn Phong quan, cũng gia phong phần thưởng. Ngươi nói cho ta biết, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Mịch Từ Âu nghiêm nghị suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói:
- Nếu là trước trận quyết chiến Trung thu năm ngoái, ta sẽ trả lời đây là chuyện tốt. Nhưng hiện giờ ta đã hiểu, đây chính là chuyện xấu tới mức không thể nào xấu hơn được nữa!
Thiển Thủy Thanh bặt cười ha hà, vỗ vỗ vai Mịch Tử Âu:
- Rốt cục ngươi cùng tỉnh ngộ rồi!
Đúng vậy,rốt cục hắn cùng tinh ngộ.
Cho phép Thiển Thủy Thanh cai quân một vùng, trở thành vua một vùng, chư hầu một cõi, hiện giờ không phải Thương Dã Vọng đã xem Thiển Thủy Thanh là địch nhân lớn nhất trong tương lai sao?
- Vậy ngươi định làm thế nào?
Mịch Tử Âu hỏi.
Hắn không hỏi Thiển Thủy Thanh vì sao lại trở thành như vậy, bởi vì hắn biết, đối với Thiển Thủy Thanh, hắn và Bích Không Tình cũng như nhau, chỉ có thể đi theo Thiển Thủy Thanh mà không thể theo Đê quôc Thiên Phong. Nếu đã là như vậy, chuyện ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa.
Lúc này, Thiển Thủy Thanh chậm rãi trả lời hắn:
- Tranh chấp trên chốn quan trường cùng giống như lội ngược dòng, không tiến ắt lùi. Trước kia ta cũng không hiểu, vì sao có rất nhiều qụan lớn quyền quý đã có được quyền thế kinh thiên, lại vẫn có lòng tham không đáy, còn muốn leo lên cao hơn nữa, nhưng hiện tại ta đã hiểu. Đến vị trí này, bất cứ kẻ nào cùng không có tư cách lui lại. Lui nhường, chắng khác nào là đi chết, bệ hạ đã nhường ta một bước, ta không thể không tiến thêm một bước...
Hắn nhìn thẳng vào mắt Mịch Tử Àu, gằn từng tiếng một:
- Địch - lui - ta - tiến!
Lấy thủ đoạn mạnh mẽ đạt được quyền lợi, thông thường có nghĩa là: Từ nay về sau không còn đường cứu vãn, ngoài cứng mạnh ra chỉ còn cứng mạnh, ngoài quyền lực ra chỉ còn quyền lực. Nếu Thương Dã Vọng đã cúi đầu trước binh uy của Thiển Thủy Thanh, vậy Thiển Thủy Thanh hắn sẻ không khách sáo, nói cái gì mà lùi một bước biển rộng trời cao...Hoàn toàn ngược lại, hắn phải lặp tức tranh thủ nhiều quyền lực hơn nữa, nếu không, đến một ngày nào đó, loại Quôc chủ kiêu hùng như Thương Dã Vọng sẽ đích thân ra tay đối phó với hắn. Tranh đoạt quyền lực cùng giống như đi lên một cầu thang xoắn ốc, bắt đầu rồi không có khả năng lui lại, cho đến khi có một bên thất bại hoàn toàn.
Nếu Thiển Thủy Thanh đã lựa chọn con đường này, vậy hắn sẽ không thể lui về phía sau.
Ngày Bốn tháng Tám, Thiển Thủy Thanh đưa một phong thư mời cho Hàn Phong quan: Mời tất cả tướng lĩnh từ cáp Chưởng Kỳ cho tới Thương Lan của Quân đoàn Bạo Phong tới làm khách ở Hàn Phong quan, để thảo luận vấn đề sở thuộc của Thiết Huyết Trấnẽ Ngoài ra còn bàn chuyện sau này Hàn Phong quan cùng Đế quốc Thiên Phong tiến thêm một bước triển khai hợp tác cụ thể như thế nào.
Lương Cẩm bèn ngoài Hàn Phong quan đã trở về thành Bá Nghiệp, hiện giờ ở miền Đồng, đại quyền sinh sát đang nằm trong tay Thiển Thủy Thanh.
Phong thư mời này đã khiến cho toàn quân từ thấp tới cao của Quân đoàn Bạo Phong chấn động.
Phe kích động vui mừng nhảy nhót, là do ba Tổng đội của Quân đoàn Bạo Phong cầm đầu. Trăm năm qua không lúc nào không muốn đánh vào Hàn Phong quan, quân nhân Đế quốc chưa bao giờ quên được tòa hùng quan này đã cản trở đại nghiệp thống nhất trăm năm của người Để quôc Thiên Phong. Mà hôm nay, bọn họ đã có thể quang minh chính đại đi vào, nhìn khắp thiên hạ.
Phe khác thấp thỏm lo âu, kẻ cầm đầu là bọn Thương Lan, Vù Tàn Dương, Kiếp Ngạo, Hồng Nhạn chưa chết, nhất định Thiển Thủy Thanh đã biết được chân tướng của chuyện Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Kinh Hồng khi trước. Lần này, Thiển Thủy Thanh đã mở sẵn Hồng Môn yên chờ đợi bọn họ. Nhưng lý do mà Thiển Thủy Thanh mở yến mồi khách là quang minh chính đại, nếu như không đi, e rằng khó mà tìm lý do từ chối. Bọn họ nghi ngờ đến lúc đó rất có thể Thiển Thủy Thanh sẽ ra lệnh giết bọn Vũ Tàn Dương ngay tại chỗ, để tế vong linh các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn đã tử trận. Nếu như thật sự Thiển Thủy Thanh muốn làm như vậy, sau khi xong chuyện chỉ cần đổ lên đầu một số tướng sĩ Kinh Hồng 'không phục,lòng nhớ về cố quốc' đã ra tay hành động...
Mà đối với Thiển Thủy Thanh, Hồng Môn yến lần này, hắn không chỉ muốn thanh toán nợ nần cùng bọn Thương Lan, Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo, còn muổn tiến thêm một bước cùng cố binh quyền của mình.
Từ hắn trở xuống cho tới các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn, giờ phút mà bọn họ mong chờ đã lâu, rốt cục hiện tại đã tới.
Ngoài Hàn Phong quan, một toán kỵ binh đang chậm rãi tới gằn.
Trên lá đại kỳ tung bay phấp phới kia là những cái tên như “Vũ','Kiếp,,'Kế'...Giữa đội kỵ binh là Thương Lan toàn thân nhưng trang, sắc mặt có vẻ hơi xám.
Phía sau Thương Lan chính là bọn Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo, Kể Hiển Tòng, mặc dù thân mặc giáp trụ nhưng không che giấu nổi sự kích động trong lòng, chính là biểu hiện chột dạ. Dựa theo quân quy của Đế quốc Thiên Phong, cho dù là Thái tử đương triều, sau khi trở thành Tông Suất của Quân đoàn Bạo Phong, phàm chuyện gì cũng phải dùng kỷ luật của quân nhân để ràng buộc chính mình. Không thể dùng xa giá, phải mang giáp đội khôi, thậm chí khi tác chiến cùng phải đích thân ra trận, nếu như tử trận, được đối xử như tướng lĩnh cùng cấp.
Quy định tàn khốc khắc nghiệt này khiến cho con cháu trường thành trong máu lửa, chính là một sự bảo đảm cơ bản rằng các đời Hoàng đế của Để quốc Thiên Phong sẽ trở thành một đấng quân vương đầy triển vọng. Mặc dù nó đưa con cháu của mình vào hiểm cảnh, nhưng đối với các Hoàng đế mà nói, con thì dễ có, nhưng một người thừa kế ưu tú thì khó mà có được.
Hàn Phong quan đã hiện ra trước tầm nhìn, từng rất nhiều lần khao khát đánh chiếm được nơi đây, nhưng hôm nay có cơ hội thật sự tiến vào nơi này một cách quang minh chính đại, ngược lại nhiều người bất đầu tim đập thình thịch, cảm thấy không yên.
Đứng trên đầu tường, lạnh lùng nhìn toán kỵ binh kia đang tới gần,Thiển Thủy Thanh nỡ một nụ cười khinh miệt.
- Quả nhiên bọn chúng vẫn tới, mặc dù trong lòng không cam tâm tình nguyện.
- Sư phụ, quả thật người nói rất đúng, không ngờ Thương Lan cùng bọn Vũ Tàn Dương đều đến.
Bát Xích hưng phấn kểu lên:
- Sư phụ liệu việc như thần, vì sao người biết bọn chúng không vì sợ chết mà không dám gặp người, tìm đủ các lý do từ chối?
• Đó là vì trong lòng bọn chúng còn có tâm lý cầu may.
Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng đáp:
- Đế quốc Thiên Phong dùng võ lập quốc, tôn trọng nhất là những hảo hán tử không sợ chết. Thân là Tổng Suất, Quân Suất của Quân đoàn Bạo Phong,đối với lời mời như vậy, bất kể lây lý do gì từ chối đều không thoát khỏi tội danh sợ chết. Tội danh này không phải ai cùng gánh vác nổi. Thương Lan là Thái tử của Đế quốc ta, đồng thời cũng là Tồng Suất trong quân ta. Tiên hoàng có di huấn, phàm kẻ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước phải là kẻ vừa có mưu trí, vừa có lòng can đảm. Kẻ lâm trận nao núng, không xứng là chủ tướng trong quân, lại càng không xứng lãnh đạo cả thiên hạ, bởi vậy các tiên hoàng ta, chưa từng có người nào tỏ ra sợ chết. Hồng Môn yến hôm nay, bất kể Thương Lan hắn sợ tới mức nào, cùng không có cớ để trốn tránh. Còn về phần Vũ Kiếp hai người, có lẽ bọn chúng đặt hết hy vọng vào Thái tử, tin rằng chỉ cần ta không dám động tới Thái tử, vậy bọn chúng sẽ không sao, huống chỉ còn có Kế Hiền Tông bên cạnh ngấm ngầm xúi giục cho ta.
Bát Xích cười hăng hắc:
- Đáng tiếc bọn chúng không biết rằng, trên đời còn có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn là cái chết.
Thiển Thùy Thanh yên lặng nhìn Vũ Tàn Dương cùng Kiếp Ngạo, nhưng không nói thêm lời nào.
Lúc này, vô sống hình bóng binh sĩ tử trận thê thảm ở Kinh Hồng lần lượt tái hiện trong đầu hắn. Lão Tát, Đỗ Khang, Thạch Lam, Tòng Trác, Thiểu Phi Chí...từng gương mặt đẫm máu lần lượt lướt qua trước mắt hắn. Còn có những đoạn tứ chi gãy vụn, máu thịt tung bay giữa chiến trường thê thảm. Thậm chí bọn Cơ Nhược Tử, Vân Nghê ngàn dặm bôn ba, vì cứu phu quân mà phải xuất đầu lộ diện. Còn có những trận ác chiến ở những nơi hiềm địa như Yến Từ lĩnh, Ma Vân phong, bến Thu Thủy...bốn vạn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn đã chết đi, linh vị nhiều đến mức không đếm xuể...Tất cả đã hy sinh, gần như là vì lòng tham lam ích kỷ quá đáng của những tên này.
Quân nhân có thể chiến đấu đến chết cùng đối thủ trên chiến trường, nhưng sau khi kết thúc chiến đấu lại có thể trao đổi thức ăn, đó là vì quốc thù, chứ không phải là cừu hận riêng tư. Cũng vì như vậy, quân nhân căm hận nhất không phải là đối thủ liều mạng trước mặt cùng bọn họ, mà là những kẻ thù cầm dao đâm lén sau lưng. Hắn có thể tha thứ, thu phục Mịch Tử Âu, có thể hợp tác cùng Cách Long Đặc, thậm chí có thể rộng lượng buông tha cho Kế Hiển Tông. Nhưng Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo, hắn lại căm hận đến tận xương tủy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đến nỗi ăn ngủ không yên.
Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, nếu trên đời này quả thật còn có người đáng để cho hắn hận thấu xương, vậy người đó không phải là Kế Hiển Tông, không phải là Cách Long Đặc, không phải là Mịch Tử Âu, càng không phải là Nam Vô Thương, mà chính là hai vị Quân Suất kia.
Mà hiện tại, rốt cục bọn họ đã sắp lọt vào tay hắn.
Bọn Vũ Tàn Dương nghĩ rất đúng, Thiển Thủy Thanh quả thật sẽ không lớn gan tới mức dám giết Thái tử. Nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn sẽ không dạy dỗ hai tên khốn này một phen. Có những nỗi đau càng sâu đậm hơn là cái chết.
Cô Viễn Ảnh từ trên tường thành chạy vội lại:
- Báo Tướng quân, bọn chúng đã tới, mang theo tổng cộng năm ngàn người.
Từ sau khi Cô Chính Phàm chết đi, Cô Viễn Ảnh đau lòng khôn xiết, nhưng lời dặn dò của Cô Chính Phàm trước lúc lâm chung, chính là bảo hắn phải nghe theo lệnh của Thiển Thủy Thanh. Hắn cũng biết Hàn Phong quan hiện giờ nếu không có Thiển Thủy Thanh tọa trấn, chỉ sợ Đế quốc Thiên Phong sẽ lập tức mở cuộc xâm lấn với quy mô lớn. Kẻ từng gây ra họa diệt quốc, rốt cục lúc này trở thành thần bảo vệ bất diệt cho quốc gia, nghĩ lại cũng thấy dở khóc dở cười, rốt cục hắn cũng không thể không nghe theo lệnh Thiển Thủy Thanh mà làm việc.
Tuy nhiên khác với Mịch Tử Âu chính là, sở dĩ Cô Viễn Ảnh đi theo Thiển Thủy Thanh, nguyên nhân chủ yếu không phải là vì đại nghĩa quốc gia, cũng không phải vì lời dặn dò của phụ thân hắn trước lúc lâm chung, mà vì hắn đã hoàn toàn mất đi lòng tin và hy vọng đối với Quốc chủ của mình.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện chủ nhân của mình chủ động bán nước, tim hắn nhói đau như bị dao đâm. Cũng vì như vậy, một tấm lòng trung không còn nơi gởi gắm, chỉ đành chuyển mục tiêu. Tuy Thiển Thủy Thanh là địch, nhưng ít ra hắn là một anh hùng, vả lại chưa từng đối xử tệ bạc với huynh đệ chiến hữu của mình. Cho dù chưa chắc hắn đã có thể giữ được Kinh Hồng, nhưng cũng chưa chắc Đế quốc Thiên Phong được yên với hắn.
Khiến cho một quốc gia hùng mạnh biến thành xơ xác hoang tàn, chính là chuyện mà Cô Viễn Ảnh rất muốn nhìn thấy. Mà sau khi hắn biết được giữa Thiển Thủy Thanh và Thương Dã Vọng đã xuất hiện vấn đề, hắn bèn đem hy vọng đặt tất cả lên người Thiển Thủy Thanh.
Mịch Tử Âu đứng sau Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Bày binh bố trận thật là long trọng...
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc, Hàn Phong quan ta không chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy. Viễn Ảnh, theo ta đi nghênh đón, Tử Âu, chờ sau khi cánh kỵ binh kia tiến vào, ngăn đón toàn bộ năm ngàn người kia bên ngoài cho ta, không cho phép tiến vào. Bát Xích, Ly Sở, các ngươi ở lại đây!
- Dạ!
Mọi người đồng thanh đáp.
Ngay sau đó, đại môn Hàn Phong quan mở rộng, một toán kỵ binh Thiết Huyết Trấn vọt ra nhanh như cơn lốc. Kẻ cầm đầu thân khoác chiến bào Thủy Vân, cỡi Thiên Tông Thần Mã, chính là Thiển Thủy Thanh, uy phong lẫm lẫm, bộ dáng oai hùng. Phía sau hắn còn có năm trăm trọng giáp thiết kỵ, chính là Huyết Sát Vệ. Hiện giờ người lãnh đạo của Huyết Sát Vệ là Cô Viễn Ảnh, hắn thay thế phụ thân trở thành kẻ có được chiến lực mạnh nhất trong Hàn Phong quan.
Trong khoảnh khắc, hai cánh thiết kỵ đã giáp mặt nhau, Thiển Thủy Thanh ghìm ngựa, mấy trăm kỵ binh phía sau đồng thời dừng lại, động tác đều nhịp, thể hiện kỷ luật nghiêm chỉnh. Cho dù đối mặt mới kẻ tử thù ngày trước, bọn họ vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Thiển Thủy Thanh ngồi trên ngựa, chắp tay nói với Thương Lan ở phía trước xa xa:
- Trấn Viễn Đại Tướng quân, Long Tướng hầu Thiển Thủy Thanh tham kiến điện hạ. Vì trên người đang mặc khôi giáp nên không tiện thi lễ, xin điện hạ bao dung.
Đối với thái độ kiêu ngạo vô lễ của Thiển Thủy Thanh, gương mặt mọi người đều biến sắc. Vẻ mặt Thương Lan càng khó coi hơn, nhưng rốt cục cũng chỉ có thể nói:
- Nếu đã là như vậy, miễn lễ, chúng ta cứ theo quy củ trong quân là được.
Thiển Thủy Thanh nhìn Cô Viễn Ảnh gật gật đầu, Cô Viễn Ảnh quay đầu lại hô to:
- Đón khách!
Tiếng tù và ù ù nổi lên, vang vọng khắp bầu trời Hàn Phong quan...
Nơi Thiển Thủy Thanh thiết yến là thao trường huấn luyện trước quân doanh của Hàn Phong quan.
Không ai ngờ Thiển Thủy Thanh sẽ làm như vậy, bốn phía cờ bay phấp phới, còn có vô số ánh mắt sắc lạnh như kẻ thù, khiến cho Thương Lan thầm run rẩy trong lòng.
Lúc này hắn mới ý thức được rằng, có lẽ mình đã rơi vào hang sói...
Rõ ràng là lòng dạ của Thiển Thủy Thanh không tốt lành gì, hắn muốn mượn địch ý trời sinh của binh sĩ Hàn Phong quan đối với người Đế quốc Thiên Phong để khiến cho bọn họ kinh sợ. Tuy nhiên bọn Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo vốn dày dạn sa trường đều tỏ ra thản nhiên không sợ, dẫn đầu tiến vào diễn võ trường.
Phía sau là đại kỳ bay bổng, phía trước là mấy vạn binh sĩ đứng trang nghiêm. Yến hội được triển khai trong tình cảnh như vậy.
Trên đài cao nằm giữa, Thiển Thủy Thanh và Thương Lan chia ra hai bên trái phải mà ngồi. Bên của Thiển Thủy Thanh, theo thứ tự là Cô Viễn Ảnh, Mịch Tử Âu, Hứa Thụy Trung, Hà Song Tường, Ly Sở, Bát Xích. Bên Thương Lan là bọn Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo, Kế Hiển Tông, Bách An Quốc, Mạch Phục, Tu Minh Dạ...
Thiển Thủy Thanh mời Thương Lan một chén rượu trước, sau đó mới thản nhiên nói:
- Quân nhân chúng ta lấy quân doanh làm nhà, ăn uống nghỉ ngơi cùng binh sĩ, sớm tối ở chung, xem như huynh đệ. Bởi vậy mặc dù Thủy Thanh thiết yến mời Thái tử điện hạ và các vị đại nhân của Quân đoàn Bạo Phong, nhưng hết thảy vẫn làm theo quy củ như trước. Quy củ trong quân thật ra cũng vô cùng đơn giản, uống rượu bằng chén lớn, ăn thịt từng miếng lớn, chỉ giao hảo bằng tình nghĩa mà không kể địa vị. Bởi vậy nếu như có chỗ nào sơ xuất, xin điện hạ mở lượng bao dung. Hàn Phong quan nằm ở biên giới Kinh Hồng, không phồn hoa như ở đế đô có món ngon vật lạ, ở đây chỉ có rượu thịt sơ sài, mong điện hạ thông cảm.
Thương Lan lập tức nói:
- Tiên hoàng đã có di huấn, quân nhân phải giữ kỷ luật nghiêm khắc, mọi hành vi phải theo đúng tiêu chuẩn, khuôn phép của quân nhân. Cho nên lúc này không có Thái tử, chỉ có quân nhân, chuyện bày tiệc của Tướng quân không có vấn đề gì. Đế quốc Thiên Phong cùng Kinh Hồng vốn là một nhà lại giao chiến đã trăm năm, hiện giờ hai nước có thể hòa bình, đều là công của Tướng quân. Thương Lan may mắn mới được chiêm ngưỡng phong thái của thiên hạ đệ nhất hùng quan, may mắn này, phụ hoàng ta cũng chưa từng có được!
Tuy rằng quen thói công tử ăn chơi, nhưng dù sao cũng xuất thân con nhà Hoàng đế, nên gặp trường hợp này Thương Lan vẫn có thể nói rất trôi chảy êm tai.
Thiển Thủy Thanh giơ cao chén rượu, nhìn về hàng vạn binh sĩ ở xa xa, hắn vận đủ nội lực, lớn tiếng kêu to:
- Các huynh đệ, cạn chén rượu này, từ đây về sau Kinh Hồng và Đế quốc Thiên Phong là người một nhà, mọi người không cần phải đánh qua đánh lại nữa! Cạn!
- Cạn!
Hàng trăm tướng lĩnh đồng thời rống to, uống một hơi cạn sạch chén rượu của mình, lộ ra khí thế thiết huyết hào hùng.
Yến hội của quân nhân quả thật đơn giản mà thẳng thắn, không có đàn ca hát xướng, ca múa giải trí, mà chỉ có những tiết mục do các quân nhân dùng phương pháp đặc biệt của mình tự bày ra để giải trí cho mình.
Phía trên là các Tướng quân sôi nổi chè chén, nói cười vui vẻ, dưới diễn võ trường khổng lồ, vô số binh sĩ cỡi ngựa bắn tên, biểu diễn võ nghệ, bày trận hình biến hóa theo cờ hiệu để giúp vui. Tướng sĩ Hàn Phong quan đối mặt với các trọng tướng của Quân đoàn Bạo Phong được xưng là cánh quân hùng mạnh trên đại lục, trong lòng tự nhiên cũng có cảm giác không phục, có cơ hội này lại bày ra kỹ xảo tác chiến khắp trên diễn võ trường, ám chỉ rằng quân nhân chân chính Kinh Hồng bọn họ, tuyệt đối không kém hơn người Đế quốc Thiên Phong. Đồng thời cũng qua đó ngấm ngầm tuyên bố: Kinh Hồng vẫn chưa mất nước, nếu người Đế quốc Thiên Phong muốn thống trị nơi đây, còn có rất nhiều phiền phức cần giải quyết.
Tuy nhiên đây chỉ là ý nghĩ của bọn binh sĩ, chuyện mà các Tướng quân phải suy nghĩ, hành động càng nhiều hơn nữa.
Rượu qua ba tuần, những lời thăm hỏi khách sáo đều đã nói xong, bất giác bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Thiển Thủy Thanh không nói nữa, Thương Lan cũng không nói, thậm chí các Tướng quân thủ hạ của cả hai bên cũng yên lặng nhìn nhau, không biết đang suy nghĩ những gì.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh đảo qua Thương Lan, đảo qua Vũ Tàn Dương, đảo qua Kiếp Ngạo, đảo qua từng khuôn mặt lạnh như băng, cuối cùng dừng lại trên mặt Kế Hiển Tông, đối phương vẫn trầm tĩnh như nước.
Sau đó, Thiển Thủy Thanh chậm rãi đứng lên, bưng chén rượu trầm giọng nói:
- Lần này mời các vị Tướng quân tới đây chủ yếu là có hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là hiện giờ Kinh Hồng đã xưng thần với Đế quốc Thiên Phong, ba tỉnh miền Đông tự trị. Thủy Thanh bất tài, được hai nước cùng đề cử, trở thành Tổng thống lĩnh của Hàn Phong quan. Nhưng trận chiến Kinh Hồng không phải là công lao của mình Thiển Thủy Thanh ta, không dám tham lam nhận lấy tất cả công lao về mình. Thiết Huyết Trấn ta trong hai năm qua tung hoành sa trường, huynh đệ tử trận vô số, binh sĩ anh dũng giết địch, lập nhiều chiến công, thiên hạ đều biết. Tuy Dã Vương đã có mệnh lệnh rõ ràng, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn mỗi người thăng chức một bậc, ai cũng được phong thưởng, nhưng rốt cục phong thưởng như thế nào, chi tiết này vẫn còn chờ châm chước. Thủy thanh từng là Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, hiện giờ tuy không còn ở chức vị này, nhưng vẫn còn nhớ nhung những huynh đệ cũ. Hiện giờ muốn nhân dịp các huynh đệ còn chưa rời địa vị, thương thảo với Tổng Suất và các vị Quân Suất đại nhân về phần ích lợi này. Nên hôm nay mới bày yến, thương thảo quân cơ.
Thiển Thủy Thanh chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thái tử Thương Lan:
- Thái tử điện hạ, Thiết Huyết Trấn vốn thuộc Quân đoàn Bạo Phong, chuyện ban thưởng cụ thể như thế nào, Thủy Thanh xin chờ một lời của Thái tử.
Lời nói của hắn đầy vẻ áp bức, khiến cho Thương Lan phải kinh hoảng.
Vũ Tàn Dương hừ lạnh một tiếng, hòa tan áp lực của Thiển Thủy Thanh trong vô hình:
- Lời của Thiển Tướng quân rất đúng, Thiết Huyết Trấn đã thuộc Quân đoàn Bạo Phong, chuyện ban thưởng đương nhiên là do Tổng Suất quyết định. Về phần rốt cục ban thưởng như thế nào, tạm thời không vội. Tướng sĩ Thiết Huyết Trấn xa quê nhà đã hai năm, đánh lâu không về, ta thấy hay là để cho bọn họ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Bản Suất tin rằng, cho dù có bao nhiêu tiền tài cũng không bằng được nỗi nhớ người thân của họ.
Không hổ là Quân Suất Long Uy Quân lão luyện sa trường, câu đầu tiên đã nhẹ nhàng gạt bỏ chuyện phong thưởng cho Thiết Huyết Trấn qua một bên, mượn cớ cho nghỉ phép để kéo dài chuyện thưởng công. Đồng thời cũng âm thầm cảnh cáo Thiển Thủy Thanh, tuy Thiết Huyết Trấn trung thành với ngươi, nhưng dù sao cũng là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong, ai cũng còn thân nhân trong nước, rốt cục phải nhìn theo sắc mặt Đế quốc mà hành sự.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười đáp:
- Người xưa thường nói áo gấm về làng, Thiết Huyết Trấn ta vì nước huyết chiến, công lao hiển hách. Nếu đến khi trở lại quê nhà vẫn còn là một tên tiểu tốt, như vậy không khỏi khiến cho mọi người sinh lòng chán nản. Ta thấy vẫn nên phong thưởng trước, sau đó mới cho nghỉ, như vậy mới là hợp đạo lý.
Vũ Tàn Dương bật cười hăng hắc:
- Người ta thường nói thân ở địa vị nào thì lo chuyện ở đó, Thiển Tướng quân không ở địa vị này, không ngờ vẫn lo cho chuyện này.
- Vì binh sĩ của mình mà thỉnh mệnh, thương yêu binh sĩ như con, đó vốn là đạo làm tướng.
- Hay cho câu thương yêu binh sĩ như con, hiện giờ Thiển Tướng quân là Tổng Thống lĩnh Hàn Phong quan, vậy cũng thương yêu binh sĩ Kinh Hồng như con hay sao?
- Đó là đương nhiên.
Thiển Thủy Thanh trả lời ngay không chút khách sáo.
Các tướng Quân đoàn Bạo Phong đồng thời tức giận hừ lạnh, hiển nhiên hết sức bất mãn với câu trả lời của Thiển Thủy Thanh. Thương Lan cẩn thận hỏi:
- Tướng quân nói có hai đại sự cần thương lượng, chuyện thứ nhất đã nói qua, không biết chuyện thứ hai là gì vậy?
Trong ánh mắt Thiển Thủy Thanh lập tức lộ vẻ đau buồn và giận dữ.
Lúc này hắn cầm chén rượu đứng lên nhìn trời lầm bẩm:
- Hai năm trước, ta phụng mệnh bệ hạ xuất chinh Kinh Hồng, chưa bao giờ nghĩ cuộc chiến lại phát triển tới mức độ như hiện giờ. Lúc ấy những người ta vô cùng muốn giết, hiện nay đã trở thành thuộc hạ của ta, bằng hữu của ta, người mà ta một lòng muốn đền đáp, bây giờ đã bỏ ta mà đi. Ta từng nghĩ ta có thể cùng nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi ngồi trên đài cao này cùng uống rượu, chi điểm non sông, đàm luận chuyện thiên hạ. Không ngờ còn chưa kịp xuất binh, nghĩa phụ của ta đã hóa ra người thiên cồ. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn. Nghĩa phụ bỏ ta mà đi, Thiết Huyết Trấn ta lại lâm vào tuyệt cảnh, lúc ấy, có lẽ có người cho rằng ta không còn cơ hội sống sót.
Kiếp Ngạo giận dữ vỗ bàn đứng lên:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói như vậy là có ý gì? Cái chết của Liệt Tổng Suất, kẻ đầu sỏ gây ra là Cách Long Đặc, là tên Mịch Tử Âu đang ngồi cạnh ngươi, ngươi không báo thù cho nghĩa phụ ngươi, lại ở đây dùng lời bóng gió, rốt cục là có ý gì?
Vũ Tàn Dương cũng hừ lạnh:
- Bản thân Thiển Tướng quân suy nghĩ không chu toàn khiến cho thân lâm tuyệt cảnh, hiện giờ lại dùng lời mỉa mai bọn ta như vậy, giọng điệu đầy oán hận, không lẽ chuyện thứ hai chính là muốn trút giận vì Quân đoàn Bạo Phong ta chi viện không kịp phải không?
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Nhị vị Quân Suất đã hiểu lầm ý của Thủy Thanh. Ý của Thủy Thanh muốn nói rằng, sỡ dĩ lúc trước xảy ra chuyện như vậy, chính là vì Quân đoàn Bạo Phong ta thiếu một vị Phó Suất. Nếu như lúc ấy trong quân có Phó Suất, kế hoạch của ta không thể nào không cho Phó Suất biết được, nếu là như vậy, cho dù nghĩa phụ ta có đột ngột bỏ mình, Quân đoàn Bạo Phong cũng không vì như vậy mà không tấn công Hàn Phong quan. Đây gọi là mất bò mới lo làm chuồng, chuyện gì cũng không bao giờ là muộn. Thủy Thanh cảm thấy chức Phó Suất quà thật đã tới lúc không thể không có người đảm nhiệm, đây là lúc giải quyết một lần cho xong.
Thiển Thủy Thanh vừa dứt lời, tất cả đều biến sắc, vạn lần không thể ngờ rằng, Thiển Thủy Thanh vẫn chưa bằng lòng với những gì mà hắn đang có. Hắn không chỉ muốn nắm Hàn Phong quan trong tay, hơn nữa hắn còn muốn cả Quân đoàn Bạo Phong.
Rất hiển nhiên, Thiển Thủy Thanh muốn ám chỉ với mọi người, không còn ai thích hợp với chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong hơn hắn.
Hắn muốn đoạt quyền!
Lời Thiển Thủy Thanh vừa nói ra, không khí toàn trường có vẻ trở nên lúng túng.
Vị trí Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong cho tới bây giờ vẫn là niềm mơ ước của bao người. Nhưng cũng chính vì có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí này, cuối cùng mới dẫn tới chuyện là không ai có thể ngồi được. Ba vị Quân Suất, ba vị Tổng đội trưởng, ai nấy đều kềm chế lẫn nhau, ai cũng muốn chính mình được ngồi trên địa vị này, vì vậy cũng không ai muốn nhường cho đối phương.
Không ngờ hôm nay đến yến hội do Thiển Thủy Thanh mời, hắn đưa ra hai chuyện gọi là chuyện quân cơ quan trọng, lại đề cập thẳng tới vấn đề này.
Nếu nói về lai lịch, vị trí Phó Suất này, Thiển Thủy Thanh có thúc ngựa chạy theo cũng không kịp.
Nhưng nếu nói về quân công, vậy hắn tuyệt đối có đủ tư cách.
Sau khi Thiển Thủy Thanh nói xong những lời này, một tay hắn cầm chén rượu, một tay làm như vô ý gõ nhịp trên mặt bàn. Hắn biết những người này suy nghĩ cái gì, nhưng hắn càng biết rõ hơn, nhân vật chính trong màn diễn hôm nay sẽ không phải là bọn họ.
Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo nhìn thoáng qua nhau một cái, rốt cục Vũ Tàn Dương ho nhẹ một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói:
- Chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong, từ trước tới nay đều do bệ hạ đích thân chỉ định. Vào lúc này đưa ra chuyện đề cử Phó Suất, Thiển Tướng quân, về tình về lý e rằng có điều không thích hợp.
Thiển Thủy Thanh cười lạt:
- Vũ Quân Suất quá lời rồi, bất quá theo ta thấy, ít nhất các tướng trong Quân đoàn vẫn có quyền tiến cử.
Kiếp Ngạo lập tức hỏi vặn:
- Như vậy theo ý Thiển Tướng quân, nên tiến cử người nào làm Phó Suất Quân đoàn ta? Có lẽ không phải là ngươi chứ?
Vũ Tàn Dương cười ngạo nghễ:
- Thiển Tướng quân công lao cái thế, nhắc tới tư cách đã là thừa sức, chỉ tiếc rằng hiện tại Thiển Tướng quân đã là Tổng Thống lãnh Hàn Phong quan, trở thành chư hầu một cõi, đã không còn thuộc phạm vi quản lý của Quân đoàn Bạo Phong ta, nếu nhúng tay vào sự việc của Quân đoàn Bạo Phong, e rằng không thích hợp.
- Ta nói rằng ta sẽ nhậm chức Phó Suất từ lúc nào vậy?
Thiển Thủy Thanh vừa nói như vậy, Vũ Tàn Dương cùng Kiếp Ngạo đều ngẩn người, không ngờ Thiển Thủy Thanh cũng không muốn nhậm chức Phó Suất này.
ThiềnThủy Thanh cười nói:
- Nói là hai chuyện, nhưng thật ra cũng là một. Các tướng Thiết Huyết Trấn ta vì nước chiến chinh, vất vả lập công, các tướng Thiết Huyết Trấn như bọn Phương Hổ, Mộc Huyết, Thủy Trung Đường, Bích Không Tình, Mộc Huyết, hiện giờ cũng là chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy sa trường. Thủy Thanh bất tài, xin tiến cử một kẻ hiền tài trong Thiết Huyết Trấn cho Thái tử điện hạ và các vị Quân Suất, để hắn có thể nhậm chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong, mong các vị xem xét. Chỉ cần các người đồng ý, tin rằng phía bệ hạ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nằm mơ cũng không ngờ Thiển Thủy Thanh lại tính toán như vậy, Vũ Tàn Dương tức giận hừ:
- Chỉ lập được chút công lao nho nhỏ, đã dám vọng tưởng đảm đương chức vị Phó Suất của đệ nhất Quân đoàn chủ lực Đế quốc ta, Thiển Tướng quân, đòi hỏi của ngươi không phải là quá đáng hay sao?
Một giọng có vẻ không hài lòng vang lên:
- Nếu nói cuộc chiến Kinh Hồng chỉ là chút công nho nhỏ, vậy cuộc chiến hạp cốc Thanh Lưu chỉ sợ không được tính là công.
Vũ Tàn Dương trợn mắt nhìn lại, thấy người nói lời này chính là Phong đội Bách An Quốc.
Cuộc chiến hạp cốc Thanh Lưu là cuộc chiến năm xưa khiến cho Vũ Tàn Dương thành danh, lấy hai vạn đại quân đánh bại bảy vạn đại quân của Đế quốc Mạch Gia, tiêu diệt gần ba vạn đại quân của địch. Chiến công như vậy cũng có thể xem là huy hoàng, nhưng nếu đem so sánh với những trận ác chiến của Thiển Thủy Thanh ở Kinh Hồng, vậy còn kém quá xa. Chỉ là trong suy nghĩ của mọi người, thắng lợi của cuộc chiến Kinh Hồng, phần lớn nguyên nhân là nhờ vào công lao chỉ huy xuất sắc của Thiển Thủy Thanh, còn về các tướng Thiết Huyết Trấn thủ hạ của hắn như bọn Phương Hổ, mặc dù cũng được coi là tướng tài, nhưng vẫn còn kém hơn bọn Vũ Tàn Dương một mức. Chỉ là cách làm đem công lao quy hết về cho Thiển Thủy Thanh, đánh chết Vũ Tàn Dương cũng không chấp nhận, cho nên trong vô hình, địa vị và năng lực của bọn Phương Hổ tự nhiên được đề cao.
Sở dĩ lúc này Bách An quốc nói khích Vũ Tàn Dương, chủ yếu là vì gần đây trong quân đã có lời đồn, nói rằng Thiển Thủy Thanh cùng bọn Vũ Kiếp hai người không thuận với nhau. Lúc trước Liệt Cuồng Diễm và Hồng Bắc Minh chết, sự tình quá vội vàng, ba thủ lĩnh của ba Tồng đội cũng có ý hoài nghi, nhung khổ nỗi là không có chứng cứ xác thực. Nếu nói về quan hàm, bọn họ thấp hơn bọn Vũ Tàn Dương, nhung vẫn có đủ tư cách dòm ngó địa vị Phó Suất. Nếu ngoài sáng đã tranh không lại, vậy phải âm thầm thọc gậy bánh xe trong bóng tối. Hiện giờ thấy rõ ràng Thiển Thủy Thanh không cùng đường với bọn Vũ Tàn Dương, tự nhiên bọn họ cũng muốn làm mất mặt bọn Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo. Ngoài ra hiện tại bọn họ thân ở Hàn Phong quan, nếu như Thiển Thủy Thanh không cần hỏi chứng cớ, muốn làm cho rõ trắng đen, vậy biểu lộ lập trường của mình sớm một chút, tối thiểu cũng có thể giữ cho thân mình được an toàn. Lá gan của Thiển Thủy Thanh lớn tới mức nào, toàn Đế quốc gần như ai ai cũng biết, hắn đã nhiều lần làm chuyện phạm thượng giết chết cấp trên, tranh đoạt địa vị, như vậy hôm nay có làm thêm lần nữa cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Chỉ là bọn họ không biết, giữa Thiển Thủy Thanh và Thương Lan cũng đã có khúc mắc với nhau, nếu như biết chuyện này, lựa chọn như thế nào cũng là một vấn đề cần cân nhắc kỹ.
Lúc này bọn Bách An Quốc, Mạch Phục, Tu Minh Dạ đã quyết định đứng về phía Thiển Thủy Thanh, cho nên mới dùng lời mai mỉa Vũ Tàn Dương, Mạch Phục còn nói thẳng ra:
- Không biết Thiển Tướng quân cho rằng ai nên nhậm chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong ta thì tốt? Với công trạng hiện giờ của Thiết Huyết Trấn, Mạch Phục ta tuyệt đối ủng hộ.
Thiển Thủy Thanh bèn cười nói:
- Thủy Trang Đường thì sao?
Thủy Trung Đường quả thật là một cái tên thích hợp đề cử nhất, tuy rằng hiện tại hắn chỉ là Chưởng Kỳ, nhưng dù sao cũng xuất thân thế gia, phụ thân hắn chính là Tổng Suất tiền nhiệm của Quân đoàn Ưng Dương, Thủy gia ở thành Thương Thiên có thể nói là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, đối với Đế quốc Thiên Phong hết dạ trung thành. Nếu thật sự muốn đề cử Thủy Trung Đường nhậm chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong, e rằng Thương Dã Vọng sẽ thật sự đồng ý cũng không chừng.
Nhưng bất kể là Vũ Tàn Dương hay Kiếp Ngạo, kể cả Thương Lan, Thương Dã Vọng, không ai có khả năng chấp nhận một Tướng quân từ Thiết Huyết Trấn đi ra tiếp nhận chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong.
Rốt cục Thương Lan khẽ ho một tiếng
- Đề cử của Thiển Tướng quân không phải là không có đạo lý, chỉ là từ khi lập quốc tới nay, chưa bao giờ có chuyện một Chưởng Kỳ nhảy vọt lên nhậm chức Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong bao giờ. Tuy rằng Thủy Tướng quân coi như cũng có công lớn vì Đế quốc, nhung đề bạt như vậy, cũng gọi là quá cao.
- Nhưng Thiết Huyết Trấn lập công lớn vì nước như vậy, thật ra vô cùng xúng đáng với sự đề bạt này.
Kiếp Ngạo lại hừ lạnh:
- Quân nhân ta vì nước chinh chiến, máu nhuộm sa trường, vì nước mà tử chiến là vinh dự tối cao. Nếu như trong quân người người đều như Thiển Tướng quân, dùng thủ đoạn tàn sát tanh máu, lấy chuyện thăng quan phát tài làm mục đích, e rằng sẽ làm hỏng thanh danh của quân nhân!
Thiển Thủy Thanh đáp lại với giọng mỉa mai:
- Chính vì quân nhân ta trung dũng vì nuớc, chết cũng không tiếc, Đế quốc càng phải ngợi khen, ban thưởng công lao, làm như vậy mới có thể khiến cho trong quân trên dưới một lòng, chiến đấu gan dạ dũng mãnh. Nếu như có công không thưởng, có tội không phạt, thưởng phạt bất minh, vậy về sau các tướng trong quân không còn uy tín, nhẹ thì ảnh hưởng quân tâm sĩ khí, nặng thì e rằng lòng quân sinh biến...
Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đồng thời căm tức trùng mắt nhìn Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh không chút khách sáo nhìn trừng trừng lại. Hiện giờ Thiển Thủy Thanh không còn là một tên vô danh tiểu tốt như ngày trước, cho dù có Thương Dã Vọng ở đây, hắn cũng ra sức tranh chấp, huống chi là hai vị Quân Suất này...
Không khí toàn trường trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ai nấy đều có tính toán riêng của minh, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng người phá vỡ cục diện bế tắc cũng chỉ có thể là Thương Lan. Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói:
- Tuy rằng Thiết Huyết Trấn lập công lớn, nhưng chức Phó Suất Quân đoàn không phải là nhỏ. Thủy Trung Đường cố nhiên là danh tướng, bản thân cũng có chân tài thực học, nhưng đề bạt như vậy vẫn là quá nhanh. Ta thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn cho thỏa đáng, Thiển Tướng quân bất tất phải gấp rút nhất thời!
- Ý của điện hạ cho rằng, Thủy Trung Đường còn chưa đủ tư cách hay sao?
- Đúng là có chút không đủ, đương nhiên làm Phó Suất thì không được, nhưng nếu nhậm chức Trấn Đốc thì không có vấn đề gì.
Đối với thái độ ép người của Thiển Thủy Thanh, Thương Lan cũng không thể không nhường một bước.
Thiển Thủy Thanh lập tức mỉm cười:
- Nếu đã là như vậy, Thủy Thanh xin đa tạ điện hạ.
Lúc này nụ cười của Thiển Thủy Thanh hết sức vui vẻ, hết sức thỏa mãn hài lòng, khiến cho Thương Lan không khỏi khẽ run lên. Vừa rồi Thiển Thủy Thanh còn hùng hổ đòi đoạt cho bằng được chức Phó Suất Quân đoàn cho Thủy Trung Đường, vì sao lại lập tức lui bước dễ dàng như vậy? Thấy vẻ giảo hoạt thoáng qua trong mắt Thiển Thủy Thanh, Thương Lan đột nhiên cảm thấy dường như mình đã trúng âm mưu gì đó của Thiển Thủy Thanh...
Quả nhiên ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh đã cao giọng nói:
- Nếu như điện hạ đã chấp thuận, vậy chuyện thăng chức Trấn Đốc cho Thủy Trung Đường không còn vấn đề gì. Theo ta thấy, hay là sắp xếp cho hắn vào Nộ Đào Trấn đi!
Hắn vừa dứt lời, Kiếp Ngạo lập tức nhày dựng lên.
Sáu Trấn dưới ba Quân của Quân đoàn Bạo Phong là: Thiết Huyết Trấn, Xích Huyết Trấn, Đại Phong Trấn, Hồng Phong Trấn, Cuồng Sa Trấn và Nộ Đào Trấn.
Thật ra ngay từ đầu, Thiển Thủy Thanh đã thừa biết chuyện tranh chấp vị trí Phó Suất của Quân đoàn Bạo Phong, mình không thể hy vọng gì cả. Bất kể là Thương Dã Vọng, Thương Lan, hay Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo, không ai cho phép bản thân Thiển Thủy Thanh hoặc bất cứ người nào trong Thiết Huyết Trấn ngồi trên địa vị cao như vậy. Hơn nữa cho dù Thiết Huyết Trấn lập công diệt quốc, chuyện này nói ra vẫn là danh không chính, ngôn không thuận.
Đế quốc Thiên Phong kỷ luật sum nghiêm, quân pháp nghiêm cẩn, bất luận kẻ nào muốn được đề bạt lên địa vị cao, đều bị xem xét tỉ mỉ một thời gian dài trong quân, không dễ gì có bất cứ người nào một lần thăng lên mấy cấp.
Sau khi Liệt Cuồng Diễm chết, Thái tử kế vị, không nghi ngờ gì, Thiển Thủy Thanh đã mất đi chỗ dựa lớn nhất trong quân. Nếu kéo dài như vậy mãi, cho dù hắn có lấy tay che trời ở Kinh Hồng, cũng rất khó bảo đảm không bị Quân đoàn Bạo Phong uy hiếp. Vì muốn được quyền lực nhiều hơn nữa, tiến thêm một bước bảo vệ mình và tướng sĩ Thiết Huyết Trấn của mình, Thiển Thủy Thanh bắt buộc triển khai quá trình đoạt quyền trong Quân đoàn Bạo Phong.
Bởi vậy bề ngoài hắn làm ra vẻ muốn tranh đoạt chức Phó Suất, thật ra chỉ là muốn ép đối phương nhượng bộ mà thôi.
Mục đích thật sự của hắn không phải là muốn tranh cướp chức Phó Suất quá cao xa kia, mà hắn muốn dùng đủ các thủ đoạn để tranh đoạt quyền lực của mình ở cấp dưới. Bước đầu tiên, chính là đào sâu vào lòng đám tâm phúc của Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo.
Lúc này Thiên Thủy Thanh vừa muốn nói cho Thủy Trung Đường làm Trấn Đốc Nộ Đào Trấn, Kiếp Ngạo đã tức đến nỗi nổi trận lôi đình.
- Thiển Thủy Thanh, rốt cục ngươi có ý gì? Lạc Hồng Tướng quân của Nộ Đào Trấn vì nước chinh chiến nhiều năm, chưa bao giờ phạm sai lầm. Ngươi bảo cho Thủy Trung Đường nhậm chức Trấn Đốc Nộ Đào Trấn, vậy ngươi xử lý Lạc Tướng quân ra sao? Hay là ngươi muốn dựng nên chuyện như trấn Xích Thủy khi trước, lật đổ Lạc Tướng quân?
Thiển Thủy Thanh nhướng mày:
- Ai nói ta muốn lật đổ lạc Tướng quân? Chỉ là năm nay Lạc Tướng quân tuổi đã sáu mươi có lẽ cũng là lúc nên thoái ẩn dưỡng già. Quy định của Đế quốc, phàm kẻ nào đến sáu mươi tuổi sẽ không được nhậm chức trong quân nữa, nếu Lạc Tướng quân còn lưu luyến chức vụ không lui, chính là xúc phạm quân pháp!
- Ngươi...
Kiếp Ngạo tức đến nỗi nghẹn lời.
Những lời này của Thiển Thủy Thanh đã điểm trúng chỗ yếu hại. Hai tệ nạn lớn nhất của Đế quốc phong kiến, một là chế độ cha truyền con nối, một là chế độ giữ chức chung thân, cái này ai ai cũng biết. Hoàng đế lập nên Đế quốc Thiên Phong năm xưa vì muốn thay đổi tình hình trong quân, cho nên đặc biệt lập ra quân quy này để phá vỡ tập tục xấu là giữ chức chung thân, quy định rằng kẻ nào đến tuổi sáu mươi sẽ không thể nhậm chức trong quân nữa, nhưng có thể đàm đương chức vụ tham mưu trong quân. Nhưng dưới chế độ hiện tại, nói thì dễ, lúc chấp hành thì vô cùng khó khăn, nếu như cấp trên mạnh mẽ bắt buộc chấp hành theo quy định xúc phạm nhiều người tức giận này, rất dễ mang tới tai họa ngầm là lòng quân bất ổn. Bởi vậy trên thực tế, điều luật này cuối cùng thất bại. Kết quả cuối cùng là mọi người xem như điều này không có nghĩa gì, vẫn tự ý làm trái.
Nhưng rốt cục pháp luật vẫn là pháp luật, nếu không ai mang nó ra dùng, vậy nó chỉ là vật trang trí. Nhưng nếu có người không sợ cường quyền, muốn dùng pháp luật đối phó với một số người nào đó, vậy nó sẽ trở thành một đòn sát thủ mạnh mẽ.
Lúc này Thiên Thủy Thanh lấy quy định kia để bắt buộc một viên Đại tướng tâm phúc của Kiếp Ngạo thoái vị, để nâng đỡ người của mình lên, chính là muốn nhân cơ hội này mở một đường máu.
Nương theo lời chấp thuận vừa rồi của Thương Lan, Thiển Thủy Thanh một mạch phá hỏng sự phản đối của Kiếp Ngạo, khiến cho ông ta không còn lời nào để nói. Chiêu thức lấy thoái làm tiến này, Thiển Thủy Thanh đã sử dụng vô cùng ngoạn mục.
Lúc này Thiển Thủy Thanh ung dung đưa mắt nhìn chằm chằm Thương Lan, Thương Lan bất đắc dĩ gật đầu:
- Quả thật Thủy Tướng quân nên được thăng chức, mà Lạc Tướng quân niên kỷ đã cao, không còn thích hợp ở lại Nộ Đào Trấn. Nếu đã là như vậy, ta thấy sau này để cho Thủy Tướng quân phụ trách Nộ Đào Trấn đi thôi!
Trong suy nghĩ của hắn, hắn đã nhường bước, Thiển Thủy Thanh nên thấy đủ mới đúng. Nhưng trên thực tế, đối với Thiển Thủy Thanh, đây chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Khi Thương Lan gật đầu đồng ý để cho Thủy Trung Đường nhậm chức Trấn Đốc Nộ Đào Trấn, Thiển Thủy Thanh lập tức mỉm cười. Nụ cười của hắn âm trầm quái dị, ngập tràn sát khí, khiến cho tất cà Tướng quân ở đây nhìn thấy không rét mà run.
Hôm nay các tướng của Quân đoàn Bạo Phong tới dự yến tiệc, ngoài Thương Lan, Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo, Kế Hiển Tông bốn người cầm đầu cùng ba vị Tổng đội trưởng ra, các vị Trấn Đốc cũng có mặt ba người ở đây, là Thân Hoa kế nhiệm chức Trấn Đốc Xích Huyết Trấn do Kế Hiển Tông để lại, Tống Đông của Cuồng Sa Trấn và Minh Tử Gia của Hồng Phong Trấn. Ba kẻ còn lại là Phương Hổ lãnh đạo Thiết Huyết Trấn còn ờ bên ngoài, Lệ Sơn tạm quyền Trấn Đốc Đại Phong Trấn và Lạc Hồng của Nộ Đào Trấn cũng không thể tới.
Hiện giờ Thiển Thủy Thanh vừa xuất thủ, đầu tiên đã lấy đi quan mão của một vị Trấn Đốc đang trấn thủ đại doanh, ánh mắt linh hoạt sắc bén của hắn đã khiến cho những người còn lại cảm thấy trong lòng run sợ.
Trấn Đốc Xích Huyết Trấn Thân Hoa vội chắp tay nói với Thiển Thủy Thanh:
- Thiển Tướng quân dẫn dắt Thiết Huyết Trấn tung hoành Kinh Hồng, lập nên cục diện rất tốt cho Đế quốc ta, khai sáng thế cục hai nước bắt tay cùng chống kẻ thù bên ngoài, thật sự là công cao như núi. Thủy Tướng quân là hậu duệ thế gia, cha truyền con nối, tại từng theo Thiển Tướng quân chiến đấu liên tục khắp Kinh Hồng, cũng không thẹn với phần thưởng này. Nào, Thân Hoa ta xin kính một ly để tỏ lòng tôn trọng.
Một chén rượu vừa vào bụng, hào khí vạn trượng trong lồng ngực không vì vậy mà bị dập tắt, ngược lại càng bốc cao hơn, Thiển Thủy Thanh nói tiếp:
- Chuyện của Thủy Trung Đường ta đã an bày xong, coi như không phụ cống hiến của Thủy gia trong cuộc chiến này. Nhưng Thiết Huyết Trấn ta còn hàng vạn người đang chờ phong thưởng, cụ thể như thế nào, đang chờ điện hạ quyết định. Thủy Thanh bất tài, tính tình nóng này, không chờ được quá lâu, mong rằng điện hạ có thể sớm cho một câu trả lời thuyết phục.
Thương Lan lập tức nói:
- Đế quốc tuyệt đối không bạc đãi công thần, phàm là tướng sĩ Thiết Huyết Trấn sau khi trở về, ai ai cũng sẽ được trọng thưởng, Tướng quân cứ yên tâm đi.
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Cho dù có nhiều tiền cũng không mua được sinh mạng của những anh hùng...
- Tướng quân nói vậy là có ý gì?
Thiển Thủy Thanh không đáp vội, chậm rãi dựa lưng vào ghế, khép hờ đôi mắt, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ý của ta rất đơn giản. Con người ta sống ở đời không mong cầu gì ngoài ba việc: Danh, lợi, quyền.
. Hư danh, phù lợi, thực quyền, binh sĩ bình thường chỉ cần ban thưởng chút vàng bạc châu báu là đủ, nhưng những quan tướng của Thiết Huyết Trấn ta, nếu cũng chỉ dùng tiền tài vật chất mà ban thưởng, vậy không khỏi quá mức keo kiệt. Lần trước bệ hạ đã tuyên cáo khắp thiên hạ, nói rằng tất cà tướng sĩ Thiết Huyết Trấn ta, phàm những kẻ từ Doanh Chủ trở lên, mỗi người có thể thăng quan một bậc, nhưng thăng như thế nào lại không nói rõ. Hiện giờ Thiết Huyết Trấn thuộc quyền Quân đoàn Bạo Phong, Thủy Thanh muốn thỉnh giáo Thái tử điện hạ, không biết Thái tử có chuẩn bị cho chuyện này chưa?
- Chuyện này...
Thương Lan nhất thời không thể nói gì được.
Thiển Thủy Thanh đã nói trắng ra như vậy, tức là muốn Thương Lan phải lập tức thực hiện lời hứa của Phụ hoàng hắn. Thiết Huyết Trấn đã thuộc quyền Quân đoàn Bạo Phong, tự nhiên Thương Lan có trách nhiệm phải sắp xếp chuyện này, nhưng thăng quan một bậc rốt cục là như thế nào, vậy thì vô cùng khó nói.
Dưới Quân đoàn Bạo Phong, biên chế xây dựng đã đầy đủ, vị trí lãnh đạo chủ chốt cũng không thiếu người. Thiết Huyết Trấn lập công lớn, hiện giờ trừ Thủy Trung Đường sắp sửa danh chính ngôn thuận nhậm chức Trấn Đốc Nộ Đào Trấn, những người khác còn chưa có vị trí cụ thể. Chuyện chết người chính là, tuy rằng Thiết Huyết Trấn vì chiến tranh mà nhân số binh sĩ thiếu thốn, nhưng biên chế xây dựng lại vượt xa biên chế thông thường. Thiết Huyết Trấn có tới bốn Kỳ mười Doanh, so với biên chế chuẩn một Trấn có ba Kỳ sáu Doanh đã thừa ra vài chức quan trong đó. Hiện giờ Thiển Thủy Thanh nói rất rõ ràng, chẳng những yêu cầu đối phương thừa nhận biên chế hiện có của Thiết Huyết Trấn, còn muốn lập tức tiến hành phong thường cho mỗi người một bậc, chuyện này đã khiến cho Thương Lan vô cùng khó xử.
Thiển Thủy Thanh bật cười hăng hắc:
- Nếu như điện hạ cảm thấy khó xử, Thủy Thanh có chủ ý này...
- Xin Thiển Tướng quân cứ nói.
- Nói ra thì vô cùng đơn giản, chỉ cần điện hạ chịu đề bạt cho ba huynh đệ trong Trấn ta, Thiển Thủy Thanh ta sẽ không cầu gì nữa!
Thương Lan nghe vậy vui mừng, vội vàng hỏi:
- Chuyện này đương nhiên có thể.
Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đồng thời ngẩn ra, liếc nhìn đối phương một cái, đồng thời cảm thấy việc này chỉ sợ không đơn giản chút nào.
Hôm nay Thiển Thủy Thanh thiết yến, bề ngoài lấy cớ giải quyết vấn đề sở thuộc của Thiết Huyết Trấn, nhưng trên thực tế là dựa vào danh nghĩa quân công và lời hứa phong thưởng để tiến hành đoạt quyền. Lúc này, hai người đang đồng thời nghĩ xem ba người mà Thiển Thủy Thanh đòi phong thưởng là ai.
Quà nhiên ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh âm trầm nói:
- Nếu đã là như vậy, Thủy Thanh đề nghị lập tức tiến hành phong thưởng cho ba vị Mộc Huyết, Bích Không Tình, Thác Bạt Khai Sơn của Thiết Huyết Trấn.
Những cái tên mà Thiển Thủy Thanh đưa ra, quả thật bộc lộ ý đồ vô cùng nham hiếm.
Mộc Huyết là Chưởng Kỳ của Ưng Dương Kỳ, Bích Không Tình là Chưởng Kỳ của Huyết Phong Kỳ. Sau khi Phương Hổ trở thành tân Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, Thiết Phong Kỳ giao cho Thác Bạt Khai Sơn.
Hiện giờ uy danh của Thiết Huyết Trấn ở Kinh Hồng cực thịnh, ngoại trừ Thiển Thủy Thanh ra, danh vọng lớn nhất chính là năm người Phương Hổ, Mộc Huyết, Bích Không Tình, Thác Bạt Khai Sơn và Thủy Trung Đường, được người xưng là Ngũ Hào Thiết Huyết Trấn. Hiện giờ Phương Hổ cai quản Thiết Huyết Trấn, Thủy Trung Đường sắp nhậm chức Nộ Đào Trấn, nhưng còn phải phong thưởng cho ba tên Chưởng Kỳ của Thiết Huyết Trấn nữa. Cái gọi là thăng quan một bậc nếu tính với các Chưởng Kỳ, chính là sẽ thăng lên vị trí Trấn Đốc, đây chính là thay đổi về chất. Lúc trước Thiển Thủy Thanh lên tới địa vị cao như vậy, không biết đã tốn bao nhiêu sức lực, dẫm nát bao nhiêu xác người. Thế nhưng hiện tại, hắn lại muốn một lần đưa đám thuộc hạ đắc lực nhất của mình lên địa vị cao.
Thiển Thủy Thanh vừa đưa ra ba cái tên này, Thương Lan khiếp sợ tới mức hồn vía bay mất. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đòi hỏi của Thiển Thủy Thanh lại to lớn như vậy, hắn muốn nuốt trọn biên chế ba Quân sáu Trấn của Quân đoàn Bạo Phong một lần!
Nhưng lời đã nói ra cũng như nước đổ đi, trước mặt bao nhiêu người như vậy, sao có thể thay đổi được. Tạm thời không bàn tới năng lực của ba người này, chỉ dựa vào công lao vất vả của Thiết Huyết Trấn hơn một năm qua chiếm được Kinh Hồng, buộc phải xưng thần với Đế quốc Thiên Phong, từ nay về sau không dám động đao binh với Đế quốc Thiên Phong, hàng năm cống nộp, đại môn Hàn Phong quan rộng mở, nếu như có chiến sự, Kinh Hồng còn phải xuất binh tương trợ. Chi dựa vào bao nhiêu đó, không có lý nào không cho bọn họ thăng quan.
Nhưng cái mà Thiển Thủy Thanh muốn không phải là một chức quan huyện nho nhỏ, hay là một chức quan tọa trấn trung ương của thành Thương Thiên, mà hắn muốn thực quyền nắm đại quân.
Mao Chủ tịch nói rất đúng, chính quyền là do cướp được mà ra, hiển nhiên lúc này Thiên Thủy Thanh đang cướp. Chức quan khác hắn không cần, nhưng vị trí ba Quân sáu Trấn của Quân đoàn Bạo Phong, hắn đã nhắm chuẩn rồi, ắt phải lấy được mới cam lòng.
Từ lúc ở vùng ngoại ô Khang Châu, từ Bát Xích biết được sở dĩ Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Kinh Hồng, hai người Vũ Kiếp chắc chắn có liên quan trong đó, hắn đã biết rằng nếu muốn báo thù, chỉ bằng vào chuyện này là không có khả năng. Mặc dù trong chuyện này, hai người Vũ Kiếp để lại sơ hở, nhưng cho dù Hồng Nhạn trở về cũng không thể làm chứng rằng bọn chúng có liên quan tới cái chết của Hồng Bắc Minh, không thể làm chứng rằng bọn chúng cố ý hãm hại Thiết Huyết Trấn. Mặc dù Kế Hiển Tông đã nghe lệnh Xích Phong Uyển làm theo mệnh lệnh của hắn, phối hợp làm việc, nhưng nếu bảo hắn ra mặt làm chứng cho mình, hiến nhiên là không có khả năng.
Đã không có chứng cớ, vậy rõ ràng là không cần chứng cớ, đã không có cách nào chứng minh mình trong sạch, vậy cũng không cần phải chứng minh nữa. Thiển Thủy Thanh quyết định tỏ rõ lập trường, triển khai xa mã, oanh oanh liệt liệt tranh chấp một trận quyết liệt cùng hai tên khốn kiếp kia, nhất định phải tranh đoạt quyền lực với chúng.
Khi hai người Vũ Kiếp cho rằng có chỗ dựa là Thái tử, Thiển Thủy Thanh sẽ khôn