Đế Quốc Thiên Phong

Chương 87: Q.6 - Chương 87: Hợp Tác (2)




Đương nhiên, đến lúc cần thiết, Thương Dã Vọng nhất định sẽ diệt trừ Thiển Thủy Thanh, chỉ là cho tới trước mắt, Thương Dã Vọng cũng không cho rằng Thiển Thủy Thanh đã biết được chân tướng chuyện này, Thái tử vẫn nghĩ rằng hắn giấu diếm được tất cả mọi người.

Sở dĩ Thiển Thủy Thanh khẳng định chắc chắn Thương Dã Vọng đã biết chuyện này, chính là vì Công Tôn Thạch.

Lão hồ ly này khổ tâm vạch kế hoạch, chờ đợi cơ hội tốt như vậy đã từ lâu, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được? Cơ Nhược Tử và Thiển Thủy Thanh có thể nhìn ra vấn đề, làm sao lão không nhìn ra được? Cho dù thành viên của đoàn đi sứ có thể giả vờ không biết, lão hồ ly cũng có thể khéo léo tìm một cách nào đó để nói hết đầu đuôi cho Thương Dã Vọng, từ đó làm tăng thêm sát cơ của Thương Dã Vọng đối với Thiển Thủy Thanh.

Vốn sâu tận đáy lòng Thiển Thủy Thanh không muốn tin rằng khả năng này có thể xảy ra, nhưng chuyện của Tần Nghi đã nhắc nhở cho hắn, rốt cục hắn đã ý thức được, chính mình suýt nữa phạm phải sai lầm giống như Cơ Nhược Tử: chỉ nghĩ sự tình sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp mà thôi.

Sự thật chính là, Đế quốc Thiên Phong đã không còn đáng tin cậy nữa!

Nếu như nói những nỗ lực cứu Thiết Huyết Trấn của Đế quốc Thiên Phong lúc trước chính là thật lòng, như vậy nỗ lực hiện tại chỉ là giả vờ mà thôi.

Thiển Thủy Thanh một ngày chưa chết, Quân đoàn Bạo Phong không thể chiếm Hàn Phong quan, nguyên nhân chỉ có một: hiện giờ Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong chính là Thái tử.

Thương Dã Vọng phái con mình tới chủ trì việc tấn công Hàn Phong quan, dụng ý bên trong lộ ra quá rõ ràng.

Thậm chí Cơ Nhược Tử ở phương Tây xa xôi, Vân Nghê ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ đều bị vô số mũi tên bắn lén sau lưng.

Từng phân tích nhẹ nhàng nhưng nghe như sét đánh ngang tai, khiến cho tất cả mọi người đi từ kinh ngạc tới chết lặng toàn thân.

Dạ Oanh cười chua xót:

- Nói như vậy, Thiết Huyết Trấn đã trở thành cánh quân đơn độc đúng nghĩa rồi sao? Không còn nhận được bất cứ sự trợ giúp gì từ trong nước?

- Không!

Thiển Thủy Thanh lắc đầu:

- Dã Vương tuyệt sẽ không giết ta một cách công khai, hơn nữa ông ta cũng không biết việc này đã bại lộ ngay từ đầu. Cho nên ông ta mới có thể tiếp tục vờ như cố gắng nghĩ cách cứu viện, khi cần, thậm chí ông ta có thể đáp ứng yêu cầu của bọn Nhược Tử. Thậm chí ông ta còn có thể bằng lòng tạm thời cứu ta ra trước, chỉ vì ông ta không thể xác định đến khi nào ta sẽ biết được chân tướng. Cho nên với điều kiện rằng ta vẫn chưa biết được chân tướng chuyện này, thậm chí ông ta vẫn dốc hết toàn lực cứu ta, nhưng sau lưng bất cứ hành động cứu viện nào cũng nhất định che giấu một thanh đao có thể giết ta bất cứ lúc nào, sau đó ông ta sẽ xuống tay ở thời điểm nào mà ông ta cho là thích hợp. Đây mới là lựa chọn của Dã Vương. Ta nghĩ… sau khi biết chuyện Kế Hiển Tông là hậu nhân của Tần Nghi, ông ta càng quyết tâm hơn!

- Vậy đến khi nào mới gọi là thích hợp!

Thiển Thủy Thanh nhìn Xích Phong Uyển trả lời:

- Đến khi Thiết Huyết Trấn chảy đến giọt máu cuối cùng, phá hoại Đế quốc Kinh Hồng tới mức lớn nhất, có lẽ chính là thời cơ thích hợp nhất để đưa Thiển Thủy Thanh ta xuống Hoàng tuyền!

Xích Phong Uyển che miệng cười ha hả:

- Thiển Thủy Thanh, hiện tại quả nhiên ngươi đã cùng đường, ta khuyên ngươi lập tức đầu hàng Đại Đế quốc Tây Xi ta. Ta có thể bảo đảm với ngươi, chỉ cần ngươi chịu quy thuận quốc gia ta, tương lai ngươi nhất định là trọng thần trên vạn người mà dưới một người!

Thiển Thủy Thanh cười lạnh:

- Tay ta đã dính đầy máu tươi của người vô tội, quá khứ của ta cũng đã gánh lấy tội danh phản nghịch giết cấp trên. Tính cách của ta là nếu có người hại ta, ta sẽ trả lại gấp đôi! Ta là người như vậy, nếu sử dụng tốt thì là một thanh bảo đao, dùng không tốt thì làm cho người sử dụng phải chịu thương tổn. Ta không có lòng trung quân ái quốc, cho dù có bản lĩnh tới đâu cũng không đáng để trọng dụng, nếu phản bội Đế quốc Thiên Phong, cũng chỉ còn con đường chết mà thôi. Cho nên ta cho nàng cơ hội hợp tác, giúp người Đại Đế quốc Tây Xi các người hoàn thành chuyện mà các người muốn làm, mà các người phải cho ta cái ta muốn. Còn chuyện sau này làm thế nào để sinh tồn, đó là chuyện của ta, không cần các người quan tâm!

- Xem ra ta không thuyết phục được ngươi, nếu là như vậy, ngươi cứ nói thử xem, ngươi muốn hợp tác như thế nào?

Thiển Thủy Thanh mỉm cười bước tới sát Xích Phong Uyển, ghé tai nàng khẽ nói vài câu.

Sắc mặt Xích Phong Uyển thay đổi mấy lần, cuối cùng bật thốt:

- Trời ơi, Thiển Thủy Thanh, ngươi là một tên điên!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười đáp:

- Từ trước tới nay ta vẫn là người điên!

Xích Phong Uyển lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được:

- Ngươi có biết hậu quả của chuyện này chính là lấy sức của một minh ngươi mà chống lại cả thiên hạ hay không? Từ trước tới nay đều là các quốc gia đại lục liên kết lại với nhau chống lại các dân tộc thảo nguyên ta, ngươi lại dùng phương pháp trái ngược hay sao?

Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ đáp:

- Đại đế Sa Tư Hãn từng lập nên chiến tích huy hoàng, chưa chắc nhất định phải là chiến sĩ thảo nguyên mới làm được! Thiển Thủy Thanh ta tuy bất tài nhưng cũng muốn học theo Đại đế, theo bước chân người, dù cho có tử trận sa trường, tuyệt đối không oán không hối!

Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người run rẩy trong lòng, rốt cục là Thiển Thủy Thanh đã đưa ra điều kiện gì mà khiến cho Xích Phong Uyển phải biến sắc, lại làm cho hắn thốt ra những lời hùng hồn như vậy?

- Nhưng cửa ải khó khăn nhất trước mắt của ngươi còn chưa qua được!

- Nếu nàng đồng ý, vậy cửa ải khó khăn ấy sẽ không còn khó khăn nữa.

- Ha ha!

Xích Phong Uyển cười rộ:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi quả nhiên rất có khí phách, nhưng nếu tương lai ngươi nuốt lời thì sao?

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:

- Nàng có thể dùng nhược điểm của ta mà uy hiếp, làm sao phải sợ ta nuốt lời? Huống chi xuất phát từ nhu cầu tự bảo vệ mình, ta cũng vẫn phải làm như vậy.

- Nhưng nếu như ngươi chết ở Đế quốc Kinh Hồng…

- Vậy coi như sự trả giá của nàng bây giờ là thù lao của việc ta thả nàng ra. Đã không còn ta, không phải quý quốc càng cảm thấy yên tâm hơn sao?

- Được!

Xích Phong Uyển nghiến răng, gật đầu ưng thuận:

- Ta sẽ tặng toàn bộ của hồi môn của ta là năm vạn thớt chiến mã, hơn trăm vạn vàng bạc châu báu tặng cho ngươi, giúp ngươi tiếp tục sinh tồn ở Đế quốc Kinh Hồng. Còn chuyện này nữa, trước khi ta triệu hồi Kế Hiển Tông, ngươi không được có hành động khác thường, nếu không ta sẽ lập tức thông báo cho Quốc chủ quý quốc biết, rằng ngươi đã biết hành vi của Thái tử Thương Lan, cho nên sinh lòng bất mãn với Đế quốc, âm mưu tạo phản!

- Không thành vấn đề!

- Những chuyện còn lại…

-… Chính là một ngày không xa trong tương lai, Đế quốc Thiên Phong ta sẽ so tài công bằng một lần với Đế quốc thảo nguyên, để xem rốt cục hươu chết về tay ai, cuối cùng ai có thể trở thành bá chủ thiên hạ!

Trong giọng nói bình thản đến lạnh lùng của Thiển Thủy Thanh toát ra hào tình vạn trượng, khiến cho Xích Phong Uyển sững sờ nhìn hắn, không hiểu nổi rốt cục nam nhân này được làm ra từ chất liệu gì. Nàng kinh ngạc thắc mắc hồi lâu, đột nhiên phát hiện ra rằng, không phải nam nhân trước mặt này chính là mẫu nam nhân mà mình ước mơ tha thiết đã từ lâu sao?

Dũng cảm, trí tuệ, bình tĩnh, kiên cường, mạnh mẽ, tuyệt không nhận thua, vĩnh viễn không bao giờ chịu xuôi tay bỏ cuộc. Gần như tất cả những phẩm chất có liên quan tới hai chữ ‘thành công’, hắn đều có được. Đồng thời hắn cũng có thể nhẫn nhịn, vì sinh tồn thậm chí có thể tạm gác ân oán với cừu nhân giết nghĩa phụ của mình sang một bên để hợp tác tạm thời, sau đó mưu đồ phản kích… Nàng không thể không cảm thấy động lòng, nhưng đáng tiếc người như vậy lại không phải là người dân tộc thảo nguyên.

Lúc này, Xích Phong Uyển chậm rãi nói:

- Thiển Thủy Thanh, nếu chàng là người thảo nguyên ta, như vậy ta sẽ tuyệt không chấp nhận vận mệnh gả sang Đế quốc Kinh Hồng! Hào kiệt trên thảo nguyên có hàng ngàn hàng vạn, chưa từng có ai lọt vào trong mắt ta, khiến cho ta nghĩ rằng quyền lực còn tốt hơn ái tình… Phụ hãn đã đáp ứng với ta, chỉ cần ta có thể tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, mảnh đất này trong tương lai sẽ thuộc quyền cai quản của Xích Phong Uyển ta… Nhưng hôm nay gặp được chàng, bây giờ ta lại cảm thấy có chút hối hận, rồi lại cảm thấy có vài phần may mắn. Bởi vì nếu không tới đây, vậy ta cũng sẽ không gặp được chàng…

- Công chúa quá khen…

Thiển Thủy Thanh hờ hững đáp:

- Trời không còn sớm nữa, xin Công chúa hãy lên đường cho sớm. Từ đây tới thành Bá Nghiệp, đường sá xa xôi, trên đường lại không được yên ổn. Công chúa đi lẻ loi một mình, xin hãy bảo trọng lấy thân!

- Những hạng người bình thường, không làm gì được ta!

Xích Phong Uyển ngạo nghễ đáp.

o0o

Cho tới bây giờ, không ngờ tình thế lại phát triển tới mức này.

Trong chuyện này có rất nhiều câu chuyện cũ dần dần phơi bày ra ánh sáng, có nhiều nghi vấn dần dần được giải khai, những mối quan hệ của nhân vật không ngừng thay đổi, tổng hợp tất cả lại đã ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn đại lục. Mặc dù vẫn còn bị vây ở Đế quốc Kinh Hồng nhưng tầm nhìn của Thiển Thủy Thanh không hề bị hạn chế, mà hắn bắt buộc phải nhìn xa hơn, tính toán kế hoạch sâu hơn, lâu dài hơn.

Chỗ dựa kiên cố trước kia của mình, giờ đây biến thành một sợi dây thòng lọng trên cổ. Vốn kẻ thù trước kia từng đâm sau lưng mình, giờ đây lại trở thành đồng minh tạm thời. Địch nhân thoạt nhìn như hùng mạnh, giờ đây trở thành chú cừu non yếu ớt trong mắt kẻ đào vong. Vốn người ngoài cuộc vì như vậy lại bị lôi kéo vào trong cuộc, cuốn vào trong vòng xoáy khổng lồ của chiến tranh. Chính trị cho tới bây giờ vẫn là vô tình như thế, cho dù là cứu nhân giết nghĩa phụ của mình, chỉ cần có thể hợp tác, vậy cũng có thể cùng nhau bắt tay hành sự… Người không thể phân biệt rạch ròi giữa tình cảm và lý trí, tuyệt đối không thể trở thành người cười cho đến lúc sau cùng!!! Trong giờ phút này, Thiển Thủy Thanh càng hiểu thêm về đạo lý này sâu sắc hơn nữa…

Nhưng tất cả những thay đổi biến hóa tới quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Thiển Thủy Thanh cảm thấy trở tay không kịp. Thậm chí hắn còn không có thời gian để mà suy nghĩ, tất cả những sự kiện không ngừng nhảy múa trong đầu, chúng quấn lấy nhau chằng chịt rối bời, cho nên hắn hoàn toàn không phát hiện ra Vô Song đi đến bên cạnh hắn.

- Ta phải đi rồi…

Vô Song nói.

Thiển Thủy Thanh hỏi:

- Ngươi muốn quay về Nhai quốc hay sao?

Dạ Oanh đã nói thân phận thật sự của Vô Song cho Thiển Thủy Thanh, cho nên đối với quyết định này của Vô Song hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

- Nơi đó mới là cố hương của ta!

Cố hương… Thiển Thủy Thanh ủ rũ, chính hắn vĩnh viễn không có cách nào trở lại cố hương…

Khi ai ai cũng không hiểu vì sao Thiển Thủy Thanh có thể thản nhiên đối mặt với những giết chóc, đổ máu, xung đột, âm mưu, bán đứng… Duy chỉ có bản thân hắn biết rõ, lòng thương nhớ cố hương tha thiết đã trở thành một nút thắt trong lòng mình, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể thật sự hòa hợp về cảm tình, trở thành một thể với mảnh đất mà hắn đang đứng này...

Tình cảm của con người có rất nhiều khi bị ảnh hưởng về mặt chủ quan. Khi bạn nhìn thấy một tên sát nhân cầm dao giết chết một đứa trẻ, có lẽ bạn sẽ cảm thấy giận dữ, muốn đứng ra can thiệp, biểu hiện như là một hiệp khách chân chính. Nhưng khi bạn ngồi trên một địa vị rất cao, xem tất cả sinh mệnh chỉ là những con số vô hồn, như vậy dù chỉ ra một quyết định nho nhỏ nhưng có thể khiến cho hàng vạn người chết đi, bạn cũng sẽ cảm thấy thờ ơ, không chút động lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.