Trong thư cầu cứu của Chu Chi Cẩm có một đoạn như vầy:
“… Chỉ Thủy vô đạo, Quốc chủ bất tài ngu xuẩn, nay có Đế quốc Thiên Phong nắm giữ chính khí của trời đất, vâng mệnh trời mà tạo phúc khắp sinh linh. Dã Vương là bậc Quốc chủ nhân hậu, yêu dân như con, ngươi đã vô đạo, ta đây phải đoạt. Thiển Tướng quân kéo cánh quân nhân nghĩa đánh úp bất ngờ, trăm trận trăm thắng, là trung lương của quốc gia, không đánh mà hạ được thành Đại Lương, chính là mẫu mực cho các Tướng quân trong thiên hạ, tấm gương cho con cháu đời sau. Nay có tên tiểu tặc Dịch Tinh Hàn âm mưu tạo phản, học đòi châu chấu đá xe, hành sự trái với ý trời, mặc dù may mắn nhất thời, nhưng khó tránh khỏi họa diệt vong. Chi Cẩm không muốn sinh linh đồ thán, cho nên tức giận dấy binh chống lại, dù bại vẫn quang vinh, dù chết cũng không hối hận. Nhưng Dịch tặc thế lực quá lớn, tặc tướng dưới tay hắn quá đông, lại thêm bọn tiểu tốt Thạch Dung Hải, Lâm Trung Hưng giúp đỡ, tuy Chi Cẩm có lòng muốn tiêu diệt Dịch tặc nhưng không đủ lực xoay chuyển đất trời, hổ thẹn bại trận. Nay mặc dù bị buộc phải rời khỏi thành Đại Lương, nhưng trong lòng vẫn tha thiết với dân chúng trong thành, không đành lòng ra đi chút nào, nên đặc biệt khẩn cầu Thiển Tướng quân phát binh tương trợ. Hai quân chúng ta hợp lực, kéo tới thành Đại Lương, nêu cao uy phong bất thế của Thiển Tướng quân, nêu cao uy phong của Đế quốc Thiên Phong trên khắp thiên hạ. Chi Cẩm bất tài, nguyện làm hậu thuẫn cho Thiển Tướng quân, làm khuyển mã cho Thiết Phong Kỳ kéo quân giết giặc…
Tái bút:
Hơn ba trăm dũng sĩ của Thiết Phong Kỳ và Đông Quang Chiếu hiện đang ở trong quân ta, Chi Cẩm lấy lễ đãi anh hùng, ngày ngày dốc lòng chiếu cố, không dám có phút giây nào lơ là chậm trễ. Hiện giờ thương thế của Đông Doanh Chủ đã khôi phục rất tốt, ít ngày nữa có thể gặp mặt Thiển Tướng quân, xin Tướng quân bớt buồn phiền, không cần thương nhớ…”
Ở cảng Vọng Thiên, Thiển Thủy Thanh cầm thư cầu viện của Chu Chi Cẩm mà cười lạnh không thôi.
Hắn đọc thư của Chu Chi Cẩm cho mọi người nghe một lượt, Sở Hâm Lâm cười ha hả:
- Chu Chi Cẩm này lòng tà không dứt nổi, tuy rằng cầu viện chúng ta, nhưng vẫn nghĩ rằng có thể bằng vào binh lực hơn ba vạn còn lại trong tay để đè ép chúng ta. Dường như hắn quên trận chiến ở Lam Thảo pha, Thạch Dung Hải cũng mang theo ba vạn đại quân đã bị Thiết Phong Kỳ đánh bại!
Mộc Huyết cũng cười to:
- Nguyện vì Thiết Phong Kỳ làm hậu thuẫn… ha ha, mặt mũi của Chu Chi Cẩm cũng không nhỏ, dám tuyên bố làm hậu thuẫn cho Thiết Phong Kỳ ta, để chúng ta đi tiên phong, hắn ở phía sau hưởng lợi!
Bích Không Tình thản nhiên nói:
- Chu Chi Cẩm đã bị ép đến mức trở nên khẩn trương nóng nảy, hiện tại hắn như chó không nhà, phía trước là đại quân chủ lực Đế quốc Thiên Phong ta đang tiến tới, phía sau có Thiết Phong Kỳ ta tọa trấn, thành Đại Lương lại bị Dịch Tinh Hàn chiếm lấy, thực lực trong tay hắn tổn thất nặng nề, giờ đây muốn gió thổi chiều nào ngã theo chiều ấy đã không dễ nữa. Hiện giờ hắn bị buộc bất đắc dĩ, lại không bỏ được cuộc sống vinh hoa phú quý ngày trước, biện pháp tốt nhất chính là mượn lực của Thiết Phong Kỳ ta, nếu có thể đoạt lại thành Đại Lương trước khi đại quân chủ lực Đế quốc Thiên Phong ta kéo tới, như vậy bất kể sau này như thế nào, hắn cũng có cái để nói chuyện trước mặt Dã Vương. Lúc trước hắn tránh né đánh với Hộ dân quân là vì ỷ vào binh lực trong tay, có thể là một lực lượng đáng kể để nói chuyện. Nhưng hiện tại hắn đã thất bại, thành không còn, người lại ít, lúc đó Hoàng đế không gây phiền phức cho hắn mới là chuyện lạ. Nếu như không hạ mình xuống một chút, lập chút công lao cho người Đế quốc Thiên Phong, không những hắn khó giữ được cuộc sống giàu sang phú quý như trước, ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được. Hừ, trong thời loạn lạc như vầy, muốn làm ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào ngã theo chiều ấy không phải là chuyện dễ, không lẽ ai ai cũng đều khoanh tay đứng xem náo nhiệt hay sao?
Thác Bạt Khai Sơn lạnh lùng nói:
- Hắn ỷ vào chuyện đang giữ Đông Doanh Chủ của chúng ta trong tay, không sợ chúng ta không xuất binh.
Sở Hâm Lâm cũng cười nói:
- Nói đến Đông Doanh Chủ, không thể không bội phục Thiển Tướng quân tính kế tuyệt vời, không ngờ có thể tính được tiểu tử Chu Chi Cẩm sẽ ra tay cứu quân đoạn hậu của ta.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc hắn ra tay vẫn chậm, làm cho tám trăm tử sĩ Thiết Sư Doanh ta chết chỉ còn hơn ba trăm. Hừ, tính mạng năm trăm binh sĩ đã mất đi, ta phải tính lên đầu ai đây?!
Đối với những lời Chu Chi Cẩm viết trong thư cầu viện, gần như ai ai cũng tỏ ra bất mãn, oán giận, khinh thường. Mặc dù Thiết Phong Kỳ khát khao kiến công lập nghiệp, nhưng không ai ngu ngốc đến nỗi để cho người khác lợi dụng mình. Dù Đông Quang Chiếu còn ở trong tay Chu Chi Cẩm, nếu hắn còn muốn đầu hàng Đế quốc Thiên Phong, vậy sẽ tuyệt đối không dám làm gì bọn Đông Quang Chiếu. Nếu Chu Chi Cẩm muốn dùng Đông Quang Chiếu để bức bách Thiết Phong Kỳ, vậy không khỏi quá hoang đường.
Chỉ là chuyện một lần nữa chiếm lại thành Đại Lương có thể nói là khát vọng trong lòng mỗi tướng sĩ Thiết Phong Kỳ từ thấp tới cao. Hiện giờ Chu Chi Cẩm có trong tay hơn ba vạn đại quân, nếu có thể hợp binh lại với Thiển Thủy Thanh, do Thiển Thủy Thanh chỉ huy, với năng lực chỉ huy của hắn, chưa chắc đã không thể đánh hạ thành Đại Lương, bởi vậy trong lòng các tướng không khỏi có chút suy nghĩ về chuyện ấy.
Sở Hâm Lâm trầm ngâm một chút, rốt cục không nhịn được cất tiếng nói:
- Tướng quân, nếu như muốn đoạt lại thành Đại Lương, hơn ba vạn đại quân trong tay Chu Chi Cẩm chính là một quân cờ rất tốt cho chúng ta lợi dụng. Mặc dù nhân số của Hộ dân quân đông thật, nhưng phần đông đều là quân ô hợp, thiếu huấn luyện. Sau khi chiếm được thành Đại Lương, thậm chí có một số binh sĩ không phục cai quản, ngang nhiên ra tay cướp giật trong thành, Dịch Tinh Hàn bắt buộc phải dùng vũ lực áp đảo, khiến cho rất nhiều người bất mãn. Hiện giờ thế lực của Thạch Dung Hải trong Hộ dân quân đang tăng lên mạnh mẽ, mơ hồ muốn vượt qua Dịch Tinh Hàn. Một người là đại tướng đã sớm thành danh, một kẻ là vô danh tiểu tốt vừa quật khởi, giữa hai người ắt có mâu thuẫn với nhau. Binh dưới tay Thạch Dung Hải tuy ít mà tinh, binh dưới tay Dịch Tinh Hàn tuy nhiều mà tạp, nếu có thể châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa hai người bọn chúng, sau đó quân ta hợp cùng quân Chu Chi Cẩm tấn công một lượt, ắt nắm chắc phần thắng. Theo ý ta, tuy Chu Chi Cẩm là tiểu nhân, nhưng chúng ta có thể tạm thời chịu nhịn, tạm thời hợp tác…
Giọng Bích Không Tình vô cùng lạnh lẽo:
- Chỉ sợ Chu Chi Cẩm không dễ dàng giao ra binh quyền như vậy!
Lúc ấy, trong mắt mọi người đều lộ vẻ hung ác:
- Nếu vậy, chúng ta thu thập tên không thức thời này trước!
Duy chỉ có Mộc Huyết cất tiếng thở dài:
- Công lao mà Thiết Phong Kỳ lập được cũng đã rất lớn rồi, sở dĩ trận chiến thành Đại Lương quân ta thất bại, là vì quá mức tham công, đến bây giờ các ngươi vẫn chưa học được bài học ấy sao? Bây giờ cho dù hai bên hợp quân lại, binh lực cũng không được năm vạn, trong thành Đại Lương Hộ dân quân có hàng chục vạn đại quân, đâu phải đánh chiếm dễ dàng như vậy! Các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ chinh chiến bên ngoài đã lâu, rất nhiều huynh đệ sinh lòng nhớ nhà, lòng quân đang bất ổn, không nên cường công nữa!
Bích Không Tình lập tức nói:
- Chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên mới cần có một trận thắng giúp cho bọn họ tin tưởng vào thắng lợi, quên đi nỗi nhớ người thân!
Vô Song lại nói:
- Thế nhưng làm như vậy sẽ khiến cho Thiết Phong Kỳ ta mất đi nhiều binh sĩ ưu tú hơn nữa. Hiện giờ đại thế thiên hạ đã định, nếu vì tham công mà đánh một cách vô vị, thật sự là mất nhiều hơn được!
Bích Không Tình cười lạnh:
- Lần trước đề nghị tiến vào núi Ngưu Giác, ngươi nói binh sĩ thiếu thốn thuốc men nên không đồng ý. Lần này không ít binh sĩ đã trở nên bình phục, không ngờ đã qua nạn bị thương, các ngươi vẫn còn sợ chiến như vậy! Kẻ làm tướng lấy thắng lợi làm mục tiêu theo đuổi duy nhất, sợ đầu sợ đuôi như vậy làm sao chiến đấu?
Vô Song nổi giận, hai người này quả là trời sinh không hợp tính nhau, lập tức hét lớn với Bích Không Tình:
- Ít nhất lão tử không dùng máu tươi của binh sĩ của mình để thăng quan tiến chức cho bản thân mình!
- Đủ rồi!
Thiển Thủy Thanh quát to.
Sau trận chiến phá vây thành Đại Lương, lòng quân bất ổn, ngay cả mâu thuẫn giữa các tướng cũng tăng lên. Trong đó rõ ràng nhất là các tướng Thiết Phong Kỳ chia làm hai phe: phe tướng cũ và phe hàng tướng.
Những người từng là hàng tướng có thể không sợ chết, luôn khao khát lập công, giết địch gấp bội trước mặt chủ mới của mình để chứng tỏ lòng trung. Chính vì vậy nên về mặt sách lược, bọn họ luôn luôn có xu hướng hung hăng, không sợ hy sinh, không sợ tử trận sa trường, một lòng muốn lập công.
Còn phe tướng cũ của Thiết Phong Kỳ, chiến đấu cùng với binh sĩ dưới quyền mình lâu ngày dài tháng nên đã sớm kết thành cảm tình sâu đậm, không muốn khinh xuất làm cho binh sĩ mình tử trận. Phàm các tướng khi đối mặt với chiến sự, cái mà bọn họ quan tâm lo lắng nhất, trừ thắng lợi ra, tổn thất binh sĩ chính là yếu tố đầu tiên. Nếu như xuất hiện khả năng có đại chiến hay ác chiến, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, họ không dễ gì xuất chiến.
Đây cũng là lẽ thường tình của con người, gần như bất cứ cánh quân nào cũng xuất hiện tình cảnh như vậy. Cũng chính vì hoàn cảnh khác nhau làm cho quan niệm khác nhau, từ đó sinh ra đối lập quan điểm với nhau, cuối cùng sẽ hình thành phe phái.
Phe phái là một hiện tượng không thể tránh được, trong triều đình có phe phái, trong quân đội cũng có. Có phe phái lớn, cũng có phe phái nhỏ.
Đương nhiên, đứng trên cương vị của một người lãnh đạo mà nói, sự tồn tại của phe phái là tất yếu, nếu như sử dụng thích đáng, có thể làm cho mọi việc trở nên thuận lợi, nhưng nếu xử lý không tốt, rất có thể dẫn đến chuyện chia rẽ nội bộ.
Hiện giờ Thiển Thủy Thanh chẳng khác nào thuộc phái của Liệt Cuồng Diễm, phía dưới hắn, Mộc Huyết và Bích Không Tình còn chia ra làm hai phái nhỏ.
Sau này, khi đã tiến vào triều đình, Thiển Thủy Thanh vẫn có thân phận của riêng mình. Thậm chí hắn có thể nhìn thấy trước chính mình tranh cãi đến đỏ mặt tía tai vì bất đồng chính kiến về một tình huống nào đó trong triều.
Thí dụ như là Nam Sơn Nhạc.
Sự tranh chấp lúc ấy càng khó chịu, càng làm cho người ta đau đầu nhức óc hơn nhiều. Nếu so với sự tranh chấp lúc ấy, chuyện cãi vã nho nhỏ giữa Bích Không Tình và Vô Song hôm nay thật sự không đáng kể gì.
Tranh chấp chỉ là tranh chấp, ít ra bên trong Thiết Phong Kỳ vẫn còn một điểm tốt, tức là tối thiểu mọi người cũng có cùng chung một mục tiêu, nên dù không cùng ý kiến, cũng không vì vậy mà sinh ra quyết liệt thái quá. Một phần vì trước kia Vô Song nói ra những lời quá đáng làm tổn thương đến lòng tự trọng của Bích Không Tình, cho nên mới biến họ trở thành như kẻ địch. Sở Hâm Lâm giải thích chuyện này rất hay: trong một đội ngũ kề vai sát cánh chiến đấu với nhau trong một thời gian dài, giữa các chiến hữu sẽ này sinh ra cảm tình sống chết có nhau. Cảm tình này sẽ không dễ dàng bị phá vỡ chỉ vì bất đồng ý kiến, nhiều nhất chỉ là bị ảnh hưởng một chút mà thôi.
Trở lại hiện tại, rốt cục có đánh thành Đại Lương hay không, chuyện này đã trở thành một sự lựa chọn làm cho Thiển Thủy Thanh đau đầu.
Trong hoàn cảnh hiện tại của Thiết Phong Kỳ, rốt cục nên tiếp tục mạo hiểm một phen để lập công lao hay là yên tĩnh chờ thời cơ thì hơn?
Sau sự lựa chọn đi núi Ngưu Giác hay cảng Vọng Thiên, lại thêm một sự lựa chọn khó khăn nữa đặt ra trước mặt Thiển Thủy Thanh.
Quét mắt nhìn một vòng, trước mặt là vô số ánh mắt chờ mong, chờ quyết định cuối cùng của hắn, Thiển Thủy Thanh lại mỉm cười.
Nụ cười của hắn như ánh mặt trời xua tan mây mù tăm tối, đem đến hy vọng trong lòng mọi người.
Bọn họ biết lúc Thiển Thủy Thanh nở nụ cười như vậy là lúc hắn đã hạ quyết định, mà quyết định này thông thường là sẽ không để cho mọi người thất vọng.