- Báo!
Phía sau có tên quân truyền lệnh đang vội vàng chạy tới:
- Kinh Chưởng Kỳ dẫn theo Thiết Sư Doanh và Hổ Báo Doanh đang đuổi tới.
Bọn họ cho người tới hỏi, vì sao phía trước lại xảy ra chiến sự nhanh như vậy?
Thiển Thủy Thanh thờ ơ đáp:
- Ngươi lập tức báo lại cho Kinh Tướng quân, Hữu Tự Doanh đã là quân tiên phong, cũng nên vì Thiết Phong Kỳ mà đánh hạ Định Châu. Nói quân phía sau không cần phải khẩn trương chạy tới, cứ chậm rãi chờ tiếp quản Định Châu là được!
- Dạ!
Tên quân truyền lệnh kia ngây người ra, nhưng vẫn lập tức chạy về bẩm báo với Kinh Phong Triển.
Thiển Thủy Thanh nhìn theo bóng tên quân truyền lệnh kia rời đi, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo:
- Lệnh cho toàn Doanh gia tăng tốc độ tấn công, phải hạ thành trước khi Kinh Phong Triển chạy tới đây, sau đó…
- Đồ thành!
Hai chữ sặc mùi máu tanh từ miệng Thiển Thủy Thanh thốt ra làm cho ai nấy phải hồn xiêu phách lạc.
Chiến sự ở phía trước vẫn đang diễn ra sôi nổi, trong ánh mắt Kinh Phong Triển ở phía sau cũng đã hiện ra sát khí đỏ rực như máu:
- Ngươi nói cái gì? Thiển Thủy Thanh muốn đồ thành sao?
Tên quân truyền lệnh thứ nhất trở về báo cho hắn biết Hữu Tự Doanh bắt đầu công thành. Đến lúc tên thứ hai trở về, báo rằng thành đã chiếm xong.
Đến khi tên thứ ba trở về, báo tin rằng Thiển Thủy Thanh đang ra lệnh cho Hữu Tự Doanh triển khai đồ thành.
Kinh Phong Triển vừa sợ vừa tức, lửa giận trong lòng lập tức bốc cao.
Hắn quay đầu hét lớn:
- Lệnh cho toàn Kỳ gia tăng tốc độ, cần phải mau chóng chạy tới Định Châu! Đông Quang Chiếu, Hồng Thiên Khải, các ngươi theo ta, phải lập tức ngăn cản hành động của Thiển Thủy Thanh!
Một tên Chưởng Kỳ, hai tên Doanh Chủ sau khi biết tin Thiển Thủy Thanh hạ lệnh đồ thành, chỉ dẫn theo vài tên cận vệ ít ỏi, lập tức giục khoái mã chạy tới Định Châu.
Chiến mã chạy như điên, gió lạnh thấu xương quất từng hồi như roi quất vào mặt Hồng Thiên Khải.
Vó sắt điên cuồng làm bụi bốc đầy trời, trong lòng Hồng Thiên Khải lúc này nóng như lửa đốt, không hề tiếc thương chiến mã, điên cuồng múa roi quất đen đét liên tục, tạo ra những vết roi rướm máu trên mông chiến mã.
Tên khốn Thiển Thủy Thanh này, rốt cục hắn muốn làm gì đây? Không đợi đại quân chạy tới đã khai chiến một mình, nếu như đánh thắng thì thôi, vì sao hắn còn muốn đốt huyết hương đồ thành như vậy?
Chẳng lẽ hắn không biết chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả gì sao?
Sự hùng mạnh của quân Đế quốc Thiên Phong là nhờ vào quân kỷ nghiêm minh, chưa có lệnh trên mà dám giết chóc bừa bãi là điều tối kỵ trong quân. Chuyện đồ thành càng là chuyện lớn, không thể khinh thường mà tiến hành.
Nếu nói lần trước muốn nhuộm máu thành Kinh Viễn là vì muốn cúng tế vong hồn liệt sĩ, làm tăng cao sĩ khí toàn quân, vậy lần này đồ thành Định Châu lại có ý nghĩa gì chứ?
Hắn nghĩ không ra.
Nhưng hắn biết rằng, bất kể là Kinh Phong Triển, hay Nam Vô Thương, hoặc Hoàng đế Thương Dã Vọng ở thành Thương Thiên xa xôi đều không thể nào chấp nhận chuyện một tên Doanh Chủ tàn sát dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy như vậy.
Người Đế quốc Thiên Phong muốn dùng hết sức giữ gìn một Đế quốc Chỉ Thủy hoàn chỉnh, chứ không phải là một vùng đất hoang vu khô cằn trải dài vạn dặm, thây phơi la liệt.
Hắn đã từng chứng kiến Thiển Thủy Thanh đi từng bước gian khổ mới có được địa vị ngày nay, hắn đã từng chứng kiến Thiển Thủy Thanh đau khổ bước trên con đường công thành danh toại này.
Hắn quan tâm Thiển Thủy Thanh như đứa con trai của mình.
Nếu Thiển Thủy Thanh càng chạy càng xa khỏi con đường ấy, không thể quay đầu, hắn nhất định phải ngăn cản Thiển Thủy Thanh.
Nhưng hiện tại có Kinh Phong Triển ở đây, có lẽ hắn không đủ sức ngăn cản.
Mười mấy con tuấn mã chạy như điên trên đất khách quê người, trong thời gian này, tâm trạng của từng người đều khác hẳn nhau.
Trong mắt Kinh Phong Triển đã toát ra ánh sáng lạnh lẽo từng hồi, lạnh như băng tuyết vùng địa cực.
Trong đầu hắn đang nhớ lại những lời dặn dò của Nam Vô Thương trước lúc lên đường:
“Tên Thiển Thủy Thanh này ỷ tài khinh người, đứng riêng một mình, làm theo ý mình. Mặc dù hắn có vài phần bản lãnh thật sự, nhưng không thể bao dung tất cả mọi người. Hắn còn tồn tại một ngày, tài năng của Kinh Phong Triển ngươi sẽ bị hắn lấn át một ngày. Nếu như không tiến hành biện pháp thích hợp để ngăn cản hắn, ắt sẽ có một ngày Thiết Phong Kỳ chỉ còn biết đến Thiển Thủy Thanh hắn, mà không biết Kinh Phong Triển ngươi! Lần này sang Đế quốc Chỉ Thủy đường đi phía trước hết sức gian nan, Kinh Chưởng Kỳ cần cẩn thận nhiều hơn. Đến khi cần, cứ việc ra tay tiêu diệt hắn, ta sẽ đứng sau che chở cho ngươi!”
Quả nhiên Nam Vô Thương nói rất đúng, quả thật Thiển Thủy Thanh trong ngày đầu tiên đã làm ra chuyện mà người khác có nằm mơ cũng không dám làm.
Ngựa thét điên cuồng trong gió lạnh thấu xương, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.
Thành Định Châu đã trở thành một đóa hoa héo rũ giữa máu lửa ngập trời.
Khi mấy vị đầu lĩnh của Thiết Phong Kỳ chạy tới nơi, bọn họ chỉ nhìn thấy trong thành lửa nổi lên nhiều chỗ, các binh sĩ của Hữu Tự Doanh xếp thành từng đội hình vuông, đang tiến hành đuổi giết dân chúng trong thành.
Bầu trời truyền khắp tiếng la thê thảm của người sắp chết, tạo thành một mảng oán khí bốc tận trời cao. Trong thành nơi nơi khói lửa bốc lên, không khí tràn ngập mùi chết chóc.
Kinh Phong Triển rống to:
- Khốn kiếp! Tên khốn Thiển Thủy Thanh đâu, bắt hắn tới đây cho ta! Hắn cũng dám tự tiện hạ lệnh đồ thành, quả thật là muốn chết! Lão tử phài làm thịt hắn!
Trong đội dự bị ở phía sau, Vô Song lạnh lùng lên tiếng:
- Kinh Chưởng Kỳ không cần kêu nữa, Thiển thiếu đã vào trong thành Định Châu, đang chỉ huy việc đồ thành. Chúng ta phụng mệnh ở lại đây chờ ngài, xin ngài yên tâm, đừng nóng nảy, chờ sau khi mọi việc xong xuôi hãy dẫn quân vào Định Châu!
Kinh Phong Triển lập tức nổi giận:
- Giỏi cho thằng nhãi này, khi nào thì Hữu Tự Doanh tùy tiện mọc ra một tên khốn dám nói chuyện với lão tử như vậy?
Vô Song chỉ cười lạnh lẽo, không thèm để ý.
Hồng Thiên Khải kêu to:
- Các ngươi điên rồi sao? Các ngươi có biết làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì không? Còn không mau ra lệnh cho mọi người dừng tay, sau đó lập tức ra bố cáo trấn an dân chúng, dẹp yên hỗn loạn rắc rối!
Vô Song vẫn tôn kính Hồng Thiên Khải hơn, hắn ôm quyền đáp:
- Hồng Tướng quân, thật là có lỗi, e rằng ta không thể tuân lệnh của ngài! Vô Song chỉ là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Thiển Tướng quân mà thôi. Thiển Tướng quân bảo chúng ta ở lại đây chờ các vị, sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ mời các vị vào thành, nên Vô Song chỉ biết chờ ở nơi này mà thôi. Còn những chuyện khác, thứ cho Vô Song không có cách nào tuân mệnh!
Kinh Phong Triển giận quá hóa cười:
- Xem ra Thiển Thủy Thanh đã tính toán từ trước rồi phải không?
Vô Song lạnh nhạt đáp:
- Từ trước tới nay Tướng quân của ta làm việc đều có thói quen đi một bước tính ba bước. Nếu như ngay cả phản ứng của Kinh Chưởng Kỳ mà Tướng quân còn đoán không ra, vậy làm sau đoán trước được hướng đi của địch?!
Hướng đi của địch? Các tướng của Thiết Phong Kỳ đều ngẩn người ra.
Vô Song lại ôm quyền nói tiếp:
- Xin các vị Tướng quân chớ nên nóng nảy, Định Châu này Thiển Tướng quân đã quyết định đồ thành, bao nhiêu tội lỗi sát nghiệt sẽ do bản thân Thiển Tướng quân gánh vác, không có quan hệ gì với các vị Tướng quân. Về chuyện rốt cục vì sao Thiển Tướng quân lại làm như vậy, xin các vị chờ sau khi mọi chuyện kết thúc hãy hỏi Thiển Tướng quân thì hơn!
Kinh Phong Triển hít sâu một hơi:
- Chấm dứt? Một trận đồ thành nhanh thì năm ba ngày, chậm thì bảy tám ngày, không lẽ Tướng quân của ngươi muốn giết sạch dân trong thành trong vòng một canh giờ hay sao?
Vô Song ngạo nghễ cười nói:
- Hữu Tự Doanh đồ thành đương nhiên phải khác với mọi người!
Hữu Tự Doanh đồ thành quả thật khác xa so với tất cả mọi người.
Từ xưa tới nay, cái gọi là đồ thành, ý nghĩa thật sự của nó chỉ là một cuộc cướp bóc kéo dài.
Vì muốn cổ vũ binh sĩ chiến đấu anh dũng, các Tướng quân rất thích sử dụng chiêu bánh vẽ.
Bọn họ vẽ một bức tranh cho đám binh sĩ dưới quyền xem, trên đó chẳng những có bánh mà còn có vô vố tiền bạc của cải, trâu ngựa ăn hoài không hết, còn có nữ nhân nhiều vô tận.
Bọn họ hy sinh mục tiêu bị chiếm lĩnh để đổi lấy sự dũng cảm và trung thành của các binh sĩ dưới quyền.
Các binh sĩ dùng sinh mạng của mình trả một cái giá thương vong thật lớn để chiếm lấy thành thị, chính là một cuộc trao đổi tốt nhất.
Cho nên ý nghĩa ban đầu của việc đồ thành chính là cướp thành, nói rõ hơn là cướp sạch toàn thành.
Nhưng đối với dân chúng mà nói, lương thực của cải, thậm chí phụ nữ và trẻ con gần như là toàn bộ ý nghĩa trong đời bọn họ, mất đi những cái này rồi, thậm chí bọn họ không còn thiết tha với sinh mạng của mình nữa.
Khi một ít dân chúng địa phương vì muốn bảo vệ của cải của mình mà hăng hái phản kháng, xung đột vì vậy mà gia tăng kịch liệt. Dân chúng càng phản kháng, bọn binh sĩ sẽ giết người để cảnh cáo, từ đó dần dần tiến tới tàn sát.
Khi quá trình tàn sát tiến hành đến một mức độ nào đó, tâm trạng xấu này cũng sẽ dần dần lan tràn ra khắp cả trong quân, ảnh hưởng của nó sẽ làm cho các binh sĩ lâm vào tình trạng tàn sát như điên như cuồng.
Một vị Tướng quân thông minh sẽ không ngăn cản bọn chúng, chỉ biết thuận thế dẫn đường, một số Tướng quân thậm chí còn mượn cơ hội này làm tăng thêm tính khát máu của quân mình, tiến thêm một bước tăng cường dục vọng công kích của quân mình.
Vì thế, chuyện đồ thành cứ như vậy mà hình thành.
Nhưng Hữu Tự Doanh đồ thành lại khác xa.
Đối với những người khác, đồ thành là một hành vi do tập thể cùng thực hiện, vì muốn thỏa mãn dục vọng giết người cướp của mà đồ thành. Hữu Tự Doanh không giống như vậy.
Bọn họ không phải vì muốn đồ thành cho hả giận, quân thủ Định Châu bị chiến sĩ Hùng tộc tấn công mạnh mẽ nghiền nát như đậu hũ, căn bản là không tạo thành thương vong gì đáng kể với Hữu Tự Doanh.
Bọn họ cũng không phải đồ thành vì của cải tài sản hay nữ nhân trong thành, bởi vì trong khi bọn họ đồ thành, cũng vẫn duy trì đội hình nghiêm chỉnh.
Lệnh của Thiển Thủy Thanh đưa ra rất rõ ràng: Sau khi vào trong thành, tất cả những ai không phải là quân ta đều đối xử như kẻ địch, giữ nguyên đội hình phương trận bộ binh như vậy mà tiến về phía trước, không được rời khỏi hàng ngũ, đi đến nơi nào, nơi đó không còn con gà con chó.
Nói cách khác, không phải bọn họ đang đồ thành như những người khác, mà là bọn họ tiếp tục chiến đấu. Bọn họ không cướp đoạt tài sản, không bắt nữ nhân, tiếp tục xem bên trong thành Định Châu như là chiến trường.
Tốc độ của bọn họ tiến tới cũng không nhanh, nhưng chỉnh tề, có thứ tự, hiệu suất cao, giống như nông dân cày ruộng, biến thành Định Châu thành nhiều mảnh ruộng, mỗi mảnh cày qua một lần.
Trong cùng lúc ấy, Thiển Thủy Thanh cho phép mở ra ba cửa thành, cho phép dân chúng bỏ chạy theo ba cửa ấy, binh sĩ Hữu Tự Doanh sẽ không ngăn cản. Chỉ có những ai ở lại trong thành, không cần biết là người hay vật, lập tức giết chết không tha.
Đây là trận đồ thành kỳ quái nhất từ trước tới nay, biến mỗi tấc đất trong thành trở thành chiến trường, tiếp tục chiến đấu, cho đến khi thành này trở thành một miền đất chết, không còn một sinh mạng nào của nước địch.
Đối với Thiển Thủy Thanh, loại hình đồ thành kỳ quái như vậy, chỉ là mới bắt đầu.