Tám cung khi xưa của Thái tử vốn náo nhiệt phồn hoa, nay đã trở nên thê lương lạnh lẽo.
Ngọn lửa chập chờn nhảy múa trong đèn chiếu rọi bóng dâng cô liêu của kẻ không được như ý nguyện...
Trước sân điện Tường Vân, Xích Phong Uyển vẫn mặc trang phục một màu đỏ chói như ngày trước, đứng nhìn vầng nguyệt nhô cao, buông một tiếng thở dài. Đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân đi tới gần nàng rồi dừng lại, nàng cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Cung Thương Long là hoàng cung đơn giản nhất trên thế gian này. Mặc dù ta lớn lên từ nhỏ trong hoàng cung, nhưng lúc vừa mới tới thành Bá Nghiệp, vẫn bị nét phồn hoa mỹ lệ của nơi này làm cho kinh ngạc. Người thảo nguyên đã quen ngủ trong lều, cho dù là Đại Hãn trên thảo nguyên, bất quá chỉ ngủ trong lều lớn hơn một chút, đẹp hơn một chút mà thôi. Nếu không phải Vượng Tán kiên trì, cho rằng nếu người Tây Xi muốn đứng sừng sững giữa các dân tộc trên thảo nguyên, vậy phải có một tòa Hoàng cung biểu thị cho quyền uy của Đại Hãn, như vậy đến hiện tại, người thảo nguyên chúng ta ngay cả một căn nhà bằng gạch đá cùng không có, đừng nói tới cung vàng điện ngọc xa hoa như thế này.
Nói tới đây nàng quay đầu lại nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thật khó mà tường tượng, bất quá chỉ là nơi ở của một gia đình, lại phải cần tới hàng ngàn hàng vạn người hầu hạ, mà Hoàng cung giống như vầy, trên đại lục Quan Lan đâu đâu cũng có. Nhưng người có được nơi ở xa hoa như vậy, rốt cục ngay cả mạng của mình cũng không giữ được...
Thiển Thủy Thanh cũng mĩm cười:
- Thích phú quý cao sang vốn là tâm lý con người. Hoàng đế là con trời cao quý, nếu không có được một kiến trúc mang tính đại biểu cho mình, quả thật không được hợp với thân phận cho lắm. Có rất nhiều lúc không phải Hoàng đế lấy cần kiệm làm niềm tự hào thì nhất định có thể khiến cho quốc gia hưng thịnh phồn vinh. Hoàn toàn ngược lại, sự cần kiệm của bậc đế vương chỉ khiến cho bá quan của mình chịu khó, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy không cam lòng. Bởi vậy cung điện to lớn cùng không có nghĩa nhất định là xa hoa phung phí, cũng không thể vì vậy mà đưa tới kết luận còn mất yếu mạnh của cả một quốc gia.
- Nhưng muốn xa hoa cũng phải có tiền tài mới được. Thảo nguyên ta đất rộng người thưa, tài nguyên nghèo nàn, nếu muốn xây dựng một hoàng cung như vậy, không biết phải tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực, không bằng dùng số tiền này trang bị cho quân đội còn hơn.
- Sau đó cho họ đi cướp bóc, thu vào nhiêu hơn phải không?
- Đây là cách sinh tồn tất yếu của người thảo nguyên.
- Ta cũng không có ý chỉ trích, cũng như sự tồn tại của sói bầy có thể khống chế không cho động vật ăn cỏ phát triển tràn lan vậy, phương thức sinh tồn của người thảo nguyên là do hàng ngàn điền biến đưa tới thể chế cơ bản phù hợp với đạo sinh tồn trên thảo nguyên.
- Chàng có thể hiểu được thì tốt.
- Ta hiểu nhưng không ủng hộ, cường đạo chính là cường đạo, có thể hiểu được vì sao các người là cường đạo, nhưng không thể nói rằng các người làm như vậy là đúng.
Xích Phong Uyển trừng mắt:
- Thiển Thủy Thanh, chàng cũng không tốt lành gì hơn chúng ta!
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Ta biết trước nàng sẽ nói như vậy, biết vì sao người trên đại lục lại có ác cảm với dân tộc thảo nguyên như vậy, cho dù nội bộ chém giết không ngừng, nhưng chỉ cần người thảo nguyên xua quân tiến công, bọn họ lập tức đoàn kết lại đối phó với các người. Cũng là kẻ xâm lược như nhau, vì sao giữa chuyện đối xử với người Đế quốc Thiên Phong và đối xử với người Đại Đế quốc Tây Xi lại có sự tương phản lớn như vậy.
- Vì sao vậy?
Chuyện này Xích Phong Uyển cùng không biết.
- Bởi vì các người không biết xây dựng, các người chỉ giỏi phá phách, các người chỉ biết đánh cướp. Nếu để cho các người chiếm lĩnh một quốc gia, tất cả những chuyện mà các người sẽ làm chính là vơ vét tất cả vật phẩm đáng giá của quốc gia này, đoạt đi tất cả những nữ nhân đẹp mang về bắt họ sinh con cho mình, nam nhân thì mang về làm nô lệ. Đây là tất cả chuyện mà các người có thể làm, một bầy sói, một bầy sói chân chính. Nhưng người Đế quốc Thiên Phong lại khác, chuyện mà dân tộc canh nông giỏi nhất không phải là phá phách, mà là xây dựng, phá chỉ là phá để rồi xây lại. Nhìn Chỉ Thủy mà xem, sau khi đánh hạ nó chỉ mất thời gian hai năm, hiện giờ Chỉ Thủy đã hùng mạnh hơn thời của Vũ Văn Liễu thống trị rất nhiều. Yêu cầu của dân chúng thật ra rất đơn giản, bọn họ chỉ cần có thể ăn no, mặc ấm. Không bị đói, vậy sẽ nghe theo lệnh của Quổc chủ. Cho nên bất luận người Đế quốc Thiên Phong ta đánh tới nơi nào, ít nhất vẫn là chủng tộc văn minh, bởi vì tuy chúng ta phá hỏng, nhưng sẽ xây lại, sẽ thống nhất các nơi lại thành một tập thể hoàn chỉnh. Mà các người...Theo ta được biết, lúc Đại Đế quốc Tây Xi vừa lập quốc, có người từng đề nghị đừng lấy tên này, mà nên lấy tên là Đế quốc Tây Phong, đáng tiếc rằng ý kiến này đã bị tiền bối của các người từ chối. Vì danh dự và kiêu ngạo của người Tây Xi, bọn họ mới không chịu lấy cái tên Tây Phong, mà dùng chính tên Tây Xi, tên gia tộc của mình, để cảm thấy vinh dự tăng cao, chính chuyện này lại khiến cho các dân tộc khác trên thảo nguyên sinh lòng bắt mãn. Chuyện về cái tên nhỏ nhặt như vậy mà các người còn làm không được, nói gì tới chuyện xây dựng quốc gia, phát triển kinh tế? Cho các người làm chủ nhân đại lục Quan Lan, ngoại trừ áp bức và cướp đoạt, các ngươi còn làm được chuyện gì khác?
Xích Phong Uyển cắn môi trừng mắt nhìn hắn không nói được lời nào, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Chàng đến đây là để châm biếm một quả phụ như ta hay sao?
- Quả phụ?
Thiển Thủy Thanh không nhịn được phì cười:
- Bắt kể là ở Chỉ Thủy, Kinh Hồng hay Đế quốc Thiên Phong, quả phụ không được mặc trang phục đỏ, mà phải để tang trượng phu của mình bằng trang phục toàn trắng.
Xích Phong Uyển đột nhiên cười ha hả, hai tay giơ cao xoay mình tại chỗ một vòng, một vầng mây đỏ như lửa lập tức xuất hiện làm chói mắt người khác.
Sau đó nàng lớn tiếng nói:
- Mặc dù ta gả cho Lương Hồng nhưng ta vô cùng khinh bỉ hắn. Hắn cùng giống như đệ đệ Lương Cẩm của hắn, cũng là kẻ không có cốt khí, vì ích lợi của mình cũng có thể bán đứng hết thảy. Đệ đệ của hắn đã có thể bán đứng cha anh, khiến cho nước mất nhà tan, kẻ làm ca ca như hắn cũng chẳng tốt lành gì. Hắn chết đi ta vui mừng còn không kịp, tuy ta trở thành vị vong nhân, nhưng cũng đã được tự do. Muốn ta để tang cho hắn ư, ta thà chịu cả thiên hạ thóa mạ cũng không làm!
- Nếu là như vậy, nàng gả cho hắn để làm gì?
Xích Phong Uyển sừng sờ.
Đúng vậy, nếu đã không yêu thương, vì sao lại bằng lòng gả cho Lương Hông?
Xích Phong Uyển từng nghĩ rằng trên thế gian này không có nam nhân nào có thể khiến cho mình động lòng, nếu là như vậy, không bằng dồn hết tâm huyểt vào quyền lực. Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ có Nữ vương. Đế quốc thảo nguyên cũng có thể bồi dưỡng nên Nữ vương của mình, chỉ là không phải là Nữ vương ở quê nhà của mình mà thôi...
Đáng tiếc, đây là lần thử hai trở thành tù nhân của Thiển Thủy Thanh. Nàng có nẳm mơ cùng thật không ngờ Thiển Thủy Thanh lại liên thủ cùng Lương Cẩm, lập tức nghịch chuyển thế cục hoàn toàn.
Hiện giờ quyền lực mà nàng muốn đã không còn tồn tại nữa, ngược lại, nam nhân làm cho nàng lúc nào cũng tưởng nhớ ể từ sau lần chia biệt tại Khang Châu, một lần nữa lại xuất hiện trước mặt nàng.
Quả thật chuyện đời không thể nào lường được!
Lúc này, nàng chỉ có thế cười khổ nói:
- Cái này gọi là mua dây tự trói, là tự ta chui đầu vào tròng cuộc hôn nhân chính trị này, không thề trách ai được...
OOo
Thiển Thủy Thanh nhìn vẻ mặt đau khổ của Xích Phong Uyển, trong lòng đột nhiên thấy cảm thông.
Mua dây tự trói, đúng vậy, ai mà không mua dây tự trói chứ?
Vì không muốn Thương Dã Vọng nổi sát cơ với Thiết Huyết Trấn, hắn đã không từ mọi thủ đoạn, thậm chí thu hút cường địch tới cho Đế quốc Thiên Phong, làm suy yếu thực lực của Đế quốc, khiến cho Đế quốc bị uy hiếp nghiêm trọng.
Không phải là hắn đã mua dây tự trói mình sao?
Hắn cũng không biết chắc, có lẽ đến một ngày nào đó, hắn không thể tạo nên kỳ tích nữa, thua trong tay Tư Ba Tạp Ước và Tháp Nam cùng không chừng. Hoặc có thế sẽ đánh với quân Đế quốc Thiên Phong tới mức cả hai sức cùng lực kiệt, không còn ngăn nổi vó thiết kỵ từ Đại thảo nguyên Tây Phong cuồn cuộn mà đến, khiến cho Cách Long Đặc là kẻ cười đến lúc cuối cùng cùng không chừng.
Chiến trường tương lai, hết hồi này lại tới hồi khác, địch nhân mà hắn phải đối mặt cũng càng ngày càng hùng mạnh hơn. Rốt cục là ai đang mua dây tự trói, hắn cũng không biết nữa...
Cho nên hắn chỉ có thể chậm rãi nói:
- Nếu như đã lựa chọn, vậy không nên hối hận, chỉ có toàn lực ứng phó, như vậy có chết cùng không hối hận!
Xích Phong Uyển lập tức nói:
- Đó là đối với chàng mà nói, nhưng đối với ta thì khác hẳn. Kết cục hiện tại như vậy, mặc dù trên danh nghĩa Kinh Hồng là thuộc quốc của Đế quốc Thiên Phong, nhưng không lâu nữa cùng sẽ là của Đế quốc Thiên Phong hoàn toàn, chuyện ta gả sang đây đã không còn ý nghĩa. Có lẽ hy vọng duy nhất mà ta có thể gởi gắm chính là lời hứa của chàng khi trước.
Nói đến đây, nàng chăm chú nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiến Thủy Thanh, chàng nói cho ta biết, lời hứa khi xưa của chàng, đến bây giờ có còn ý nghĩa gì không?
- Đó là đương nhiên, đây là nguyên nhân mà ta đi tìm nàng.
- Chàng muốn ta làm gì?
- Kế Hiển Tông.
Xích Phong Uyển trầm ngâm một chút:
- Chuyện lần trước, ta đã phái người báo cho Kế Hiền Tông, hắn đã chuẩn bị sằn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
- Chuyện ta muốn nàng làm không phải là lệnh cho hắn rời khòi Đế quốc Thiên Phong, mà là bảo hắn tiếp tục ở lại nơi đó.
- Cái gì?
Xích Phong Uyển giật nảy mình, nhìn hắn đầy kinh hãi.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên đáp:
- Chuyện của Kế Hiến Tông, ngoại trừ người thân nhất của ta cũng chỉ có một mình nàng biết. Ta vẫn còn thiếu cơ sở bên trong Quân đoàn Bạo Phong, cho nên rất cần một người có thể dùng được. Kế Hiến Tông đã có thể bán mạng cho Đại Đế quốc Tây Xi, đương nhiên cùng có thể bán mạng cho ta.
- Chàng muốn dùng Đại Đế quốc Tây Xi ta làm nội ứng hay sao?
Xích Phong Uyển hoảng sợ.
- Vì sao không thể?
Thiển Thủy Thanh ung dung hỏi lại:
- Ta đã phái người báo cho Vân Nghê, không bao lâu nữa, nàng ấy sẽ đi làm một đại sự, chuyện này thành công, cơ hội mà người Đại Đế quốc Tây Xi chờ đợi từ lâu sẽ tới. Ta giúp các người một chuyện lớn như vậy, cho ta mượn một tên nội ứng để sử đụng, thiết nghĩ cũng không có vấn đề gì...
Xích Phong Uyển hít sâu một hơi khí lạnh. Thiển Thủy Thanh quả thật không người nào không thể lợi dụng, ngay cả Kế Hiến Tông làm hại hắn bị vây khốn ở Kinh Hồng, lúc này cùng bị hắn sử đụng như một quân cờ.
- Chàng muốn hắn làm việc gì?
- Kế Hiến Tông vừa nhậm chức Quân Suất Long Nha Quân, hiện giờ địa vị của hắn ở Quân đoàn Bạo Phong có thể nói chỉ dưới một mình Thái tử, hắn sẽ làm được rất nhiều chuyện vì ta. Một thời gian nữa ta phải đi Hàn Phong quan một chuyến, cần phải có người reo hò cổ vũ cho ta, vậy hãy lệnh cho Kế Hiên Tông giúp ta chuyện này. Ta muốn nàng nói phương thức liên hệ với Kế Hiến Tông cho ta biết, sau đó lệnh cho hắn nghe theo sự chỉ huy của ta. Nàng làm được không?
- Đi Hàn Phong quan?
Xích Phong Uyển hốt hoảng:
- Đi làm gì vậy, chàng chán sống rồi sao?
- Chuyện này không cần nàng lo lắng, nàng chỉ cần nói ta biết, có chịu giúp ta hay không?
- Xích Phong Uyển nhìn hắn ngơ ngác, một lúc lâu sau mới ấp úng nói:
- Có phải chàng muốn Quân đoàn Bạo Phong gây áp lực cho Cô Chính Phàm không, chàng lo rằng Thương Lan sẽ ngấm ngầm phá đám chuyện của chàng chứ gì?
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Muốn đi Hàn Phong quan thì phải chuẩn bị một chút. Cô Chính Phàm không phải là kẻ ngốc, không phải chỉ nghe vài câu lọt tai là có thể bãi binh, nếu không làm cho hắn biết cao thấp một chút, hắn sẽ không dễ cúi đầu. Ta cần Quân đoàn Bạo Phong trước sau như một làm hậu thuẩn cho ta, tiếp tục kiềm chế Cô Chính Phàm cho ta.
- Được, ta đáp ứng chàng, ta sẽ nói cho chàng biết phương thức liên lạc bí mật với Kế Hiến Tông, cùng sẽ lệnh cho hắn nghe theo chàng.
- Cảm tạ...
- Như vậy sau khi chuyện thành, chàng sẽ xử lý ta như thế nào?
Vừa nghe chuyện xử trí, Thiển Thủy Thanh lập tức cảm thấy đau đầu.
Đúng vậy, chuyện xử trí Xích Phong Uyển như thế nào, quả thật là một phiền phức rất lớn về mặt ngoại giao.
Xử lý một nhân vật như vậy có liên quan tới đại cục quốc gia, chỉ cần không cẩn thận một chút, rất có khả năng dẫn tới chuyện nước mất nhà tan. Dù sao các quốc gia chung quanh cũng đang đổ dồn ánh mắt về đây, xem Thiết Huyết Trấn sẽ xử lý Xích Phong Uyển như thế nào, đồng thời từ đó sẽ phân tích ra quan hệ giữa bọn họ với người Đại Đế quốc Tây Xi. Vì muốn che mắt người trong thiên hạ, Thiển Thủy Thanh bắt buộc phải có biểu hiện, phải ra vẻ một chút.
- Ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
Thiển Thủy Thanh thành thật đáp:
- Giữ cũng giữ không được, thả cũng thả không được, giết cũng không thể được. Bất kể làm như thế nào cũng sẽ tạo ra phiền phức không đáng có.
Giết Xích Phong Uyển, biết ăn nói ra sao với người Đại Đế quốc Tây Xi? Đuổi nàng đi ư, trên danh nghĩa nàng vẫn là Thái tử phi của Kinh Hồng, đuổi đi thì thất lễ, không thể ăn nói với bên trong Kinh Hồng, người Đại Đế quốc Tây Xi cũng sẽ không hài lòng. Lúc này giữ nàng lại, cũng đồng nghĩa với mặc nhận quan hệ thông gia với người Đại Đế quốc Tây Xi, như vậy Đế quốc Thiên Phong và các quốc gia chung quanh e rằng sẽ không chấp nhận, cho nên giữ lại cũng không thích hợp.
Nữ nhân này như một củ khoai nóng phỏng tay, bất kể Thiển Thủy Thanh lựa chọn như thế nào cũng gặp phải phiền phức.
- Nếu có thể giết, chàng sẽ giết ta sao?
Xích Phong Uyển hỏi hắn.
Thiển Thủy Thanh ngạc nhiên, vấn đề này thật ra hắn chưa nghĩ tới.
Công bằng mà nói, hắn cũng không có hảo cảm mấy với nữ nhân này. Tuy nàng ta có bề ngoài xinh đẹp, nhưng tâm địa ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn còn hơn xa Cơ Nhược Tử. Ngoài ra quan trọng nhất chính là, hắn cũng không thích nữ nhân có dục vọng quá mạnh với quyền lực. Phàm là nữ nhân quá mức ham mê quyền lực, thường thì rất xem nhẹ cảm tình, mà Xích Phong Uyển trước mắt là một ví dụ rõ ràng.
Cho nên hắn ngầm nghĩ một chút, rốt cục cũng chỉ nói:
- Ta không có hứng thú trả lời câu hỏi mang tính giả sử...
Xích Phong Uyển khẽ cắn môi:
- Nếu là như vậy, để ta chỉ cho chàng một cách...Chàng có thể giết ta, sau đó tuyên bố ra ngoài là ta chết ngoài ý muốn. Chuyện này có lẽ không thể lừa được người trong thiên hạ, nhưng không nghi ngờ gì, chính là cách giải quyết tốt nhất cho chàng hiện tại. Ta rất hiểu Phụ Hãn, mặc dù người yêu thương ta, nhưng vì lo lắng cho đại cục sẽ tuyệt đối không khinh suất phát binh. Còn về tương lai...dù sao tương lai cũng phải đánh một trận, lúc ấy chàng đã không còn lo lắng!
Thiển Thủy Thanh không ngờ đối phương đột nhiên lại nói ra những lời như vậy:
- Nàng có biết là đang khuyên ta giết nàng không, vì sao vậy?
- Vì câu trả lời, không phải chàng nói không biết trả lời thế nào hay sao? Như vậy bây giờ ta đã cho chàng một cơ hội lựa chọn.
- Chỉ vì một câu trả lời mà nàng không tiếc mạo hiểm tính mạng ư?
- Đúng!
Xích Phong Uyển quả quyết:
- Ta biết chàng chán ghét ta, là vì ta từng hạ lệnh giết đồ đệ của chàng, một đứa nhỏ mới mười ba tuổi. Trong mắt người Đại Lương các người, giết trẻ nhỏ là tội lớn, nhưng theo cách nghĩ của chúng ta, đó chỉ là giả bộ nhân từ mà thôi. Thiển Thủy Thanh, hãy nghĩ lại những chuyện chàng đã làm ở Kinh Hồng, chàng đã làm hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát, vậy chàng có biết có bao nhiêu trẻ nhỏ vì vậy mà chết hay không? Đừng tưởng rằng không phải đích thân mình ra tay thì không có tội! Nhưng theo cách nhìn của chúng ta, loại tội này được gọi là 'trách nhiệm của quânhân',ta là Công chúa thảo nguyên, nhưng ta cũng là quân nhân thảo nguyên, cho nên ta không che giấu tội ác. Thiển Thủy Thanh, ta từng nói cho chàng biết rằng ta thích chàng...Chàng là nam nhân đầu tiên mà ta thích, cũng có thể vì chàng mà từ bỏ quyền lực từ khi ta đi tới thế giới Trung thổ này, đáng tiếc rằng chàng lại không thích ta. Tuy nhiên cũng không quan trọng, hiện tại ta chỉ muốn biết, nếu chàng có cơ hội giết ta, vậy chàng sẽ giết ta hay không? Tối thiểu ta cũng muốn biết rằng nam nhân mà ta thích, có phải là đã chán ghét ta tới mức có thể xuống tay giết ta không chút nương tay hay không?
Những lời này Xích Phong Uyển nói ra với tâm trạng kích động vô cùng, Thiển Thủy Thanh kinh ngạc nhìn Xích Phong Uyển một hồi, rốt cục cười khổ nói:
- Cho tới bây giờ ta mới biết thì ra ta thật sự không hiểu được nữ nhân một chút nào, ngoại trừ biết được bề ngoài của các nàng, ta hoàn toàn không thể hiểu được các nàng nghĩ gì trong đầu. Nếu câu trả lời của ta là khẳng định, vậy thì mạng sống của nàng khó mà giữ được, mà lúc này nàng chết, coi như chết hết sức thương tâm, làm như vậy đáng giá hay sao?
- Đó là do ta cam tâm tình nguyện.
Thiển Thủy Thanh lại trầm mặc hồi lâu, lát sau mới trầm giọng nói:
- Nàng đã thắng, ta sẽ không giết nàng!
- Vì sao?
Giọng của Xích Phong Uyển mạnh mẽ hữu lực, ngập vẻ không hề nhân nhượng.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Trước đêm nay, ta quả thật không có chút hảo cảm với nàng, bởi vì ta không thích nữ nhân quá ham mê quyền lực. Tuy nhiên nàng đã dám dùng tính mạng mình làm tiền đặt cược, chấp nhận trả giá, như vậy chuyện nàng từng hạ lệnh giết chết đồ đệ của ta rốt cục vì thích tàn sát hay gì gì đó đã không còn quan trọng nữa...Bởi vì ta tôn trọng người có gan liều mạng trên chốn sa trường, mà tình trường cũng không khác sa trường!
Dung nhan diễm lệ lập tức trở nên tươi tắn như hoa, Xích Phong Uyển nở một nụ cười vui vẻ.
Nàng đột nhiên giơ hai tay lên trút bó xiêm y.
Thiển Thủy Thanh ngẩn ra, chỉ trong thoáng chốc, Xích Phong Uyển đã không còn mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn.
Nàng làm gì vậy?
- Thiển Thủy Thanh, nếu chàng là một nam nhân thì hãy tới đây...
Nữ nhân chốn thảo nguyên dám yêu dám hận, nhưng lớn mật tới tình trạng như Xích Phong Uyển cũng là hiếm có.
Kiếp sống lâu ngày trên lưng ngựa dài nắng dầm mưa khiến cho làn da Xích Phong Uyển không được mịn màng. Nhưng dưới ánh trăng bàng bạc, làn da có màu cô đồng của nàng lại toát ra vẻ khỏe mạnh vô cùng. Ánh mắt Thiển Thủy Thanh lướt qua thân thể nàng một chút, rốt cục lắc đầu:
- Công chúa Phong Uyển, xin tự trọng, cảm tình của ta đối với nàng...chưa tới mức độ này.
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
Xích Phong Uyển đứng ngẩn ra nhìn theo, đột nhiên cất cao giọng hét như điên: - Thiển Thủy Thanh, chàng là một tên hèn nhát!
Tất cả đều đúng như dự liệu, không phải trong số tất cả những tướng lĩnh có thực lực của Kinh Hồng, ai ai cũng muốn về dưới trướng Lương Cẩm, bằng lòng chịu sự thống trị của người Đế quốc Thiên Phong.
Từ ngày Tám tháng Giêng trở đi, tướng sĩ Hàn Phong quan do Cô Chính Phàm cầm đầu trước tiên tỏ thái độ không phục, giận dữ tuyên bố rằng sẽ tự lập. Các nơi trên Kinh Hồng bắt đầu xuất hiện những cuộc phản loạn với quy mô lớn, một ít Tướng quân trung thành với Lương Khâu Húc hay Lương Hồng đều khởi nghĩa vũ trang, tuyên bố: “Gian vương bán nước, hôn quân vô đạo, thề chiến đấu tới cùng với người Đế quốc Thiên Phong!” Lấy danh nghĩa 'Điếu dân phạt tội' kéo 'cánh quân vương giá' tấn công thành Bá Nghiệp.
Theo ý của Nghiêm Chân Bình, cho dù đàm phán với Cô Chính Phàm, nhưng đến lúc cần đánh thì cũng phải đánh để tạo ra áp lực cho hắn, khiến hắn không nhìn thấy hy vọng gì trong tương lai. Làm như vậy mới khiến cho chuyện đàm phán đi vào đúng quỹ đạo mà mình mong muốn: Cây gậy và củ cà rốt vĩnh viễn là cách giải quyết tốt nhất, vì thế Thiển Thủy Thanh bắt đầu triệu tập quân đội phàn kích khắp nơi.
Cục diện lập tức bị đảo lộn hoàn toàn, kẻ từng bị bao vây tiêu diệt tới nổi không còn đường chạy là Thiển Thủy Thanh, giờ đây trở thành kẻ bao vây tiêu diệt người khác, lợi dụng tài nguyên dồi dào trong tay bắt đầu điều binh khiển tướng. Các tướng lĩnh phàm ai không theo, đều bị coi là phản thần, phải bị tiêu diệt.
Ngày Mười Hai tháng Giêng, Phương Hồ và Bích Không Tình dần một phần Thiết Huyết Trấn cộng thêm hàng binh của Kinh Hồng, tổng cộmười vạn đại quân bắt đầu trấn áp quân phản kháng ở các nơi. Cùng lúc đó,. Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm bắt đầu tích cực bôn tẩu khắp nơi thu mua lương thực chuyển vào Kinh Hồng, chuẩn bị bình ổn loạn dân. Là người khỏi xướng ra hỗn loạn, tự nhiên cũng có phương pháp dẹp trừ hỗn loạn. Chuyện dân nổi loạn là do người của Thiển Thủy Thanh âm thầm xúi giục khởi xướng, tự nhiên hiện tại người của hắn cũng chủ động dừng lại. Chuyện đào trộm phần mộ tìm của càng đơn giản hơn nữa, cứ theo phương pháp của Nghiêm Chân Bình tiến hành là tốt nhất. Dù sao sau khi một đám quan viên rơi đài, cũng không còn ai dám ngỗ ngược làm trái pháp lệnh. Mượn thế tân vương vừa mới đăng cơ thi triển uy phong như trời giáng, dùng thủ đoạn cường bức mạnh mẽ bắt buộc các thương nhân kinh doanh lương thực phải giảm giá. Thiển Thủy Thanh tay cầm đại quyền quân chính của Kinh Hồng, múa may cây gậy uy hiếp không chút nương tay. Hắn không e ngại trước sau như Lương Khâu Húc, càng không vướng bận gì của hạ tầng, phàm có kẻ nào chấp hành bất lực, đều giết không tha.
Nghiêm Chân Bình vừa nhậm chức Thừa tướng đã hành động nhanh nhẹn sắc bén, vô cùng quả quyết, từng chính sách giải quyết loạn dân được nối tiếp nhau đưa ra. Trong thiên hạ không có vấn đề gì không thể giải quyết, chỉ xem người giải quyết vấn đề có đủ sức gánh vác và đủ quyết đoán hay không. Có được binh lực của Thiển Thủy Thanh làm chỗ dựa, có Lương Cẩm phía sau ra sức ủng hộ, lại thêm nắm quyền Thừa tướng trong tay, thủ pháp xử sự của Nghiêm Chân Bình vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán.
Đối mặt với loạn cục rối như tơ vò. Chuyện mà các chính trị gia ưu tú cần làm không phải là gỡ từng sợi một, mà là trực tiếp dùng dao sắc chặt bò.
Sau khi nghiêm trị một đám quan địa phương kém cỏi bất tài, chính sách của Nghiêm Chân Bình được thi hành thuận lợi. Lương thực bắt đầu giảm giá, số lương thực được Vân Nghê mua từ nước ngoài cũng đang lục tục tới Kinh Hồng.
Bắt đầu từ tháng Giêng, Thiển Thủy Thanh và Nghiêm Chân Bình cùng nhau bắt tay vào giải quyết hai vấn đề khó khăn lớn nhất: Cục diện chính trị và chuyện dân nổi loạn trong Kinh Hồng. Đây là lần đầu tiên Thiển Thủy Thanh có dịp tiếp xúc với công tác quản lý và thống trị quốc gia, đúng là một thách thức không nhỏ. Lợi dụng chuyện Cô Chính Phàm không chịu đầu hàng, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn không thể tiến vào, Thiển Thủy Thanh dứt khoát cải cách hẳn hòi triều chính Kinh Hồng, mua chuộc lòng người, bố trí quan viên, tìm kiếm tâm phúc để hoàn thành mục đích khống chế Kinh Hồng của mình.
Có vị sư phụ giỏi như Nghiêm Chân Bình, lần đầu biểu diễn chính trị của Thiển Thủy Thanh thành công tới mức không ngờ, vượt xa chiến công lần đầu tiên hắn lập trên chiến trường, mặc dù thủ đoạn vô cùng giảo quyệt nhưng hữu kinh vô hiểm.
Từ tháng Giêng cho tới tháng Ba, chi trong vòng ba tháng ngắn ngủi, cơn thủy triều hỗn loạn từng do Thiển Thủy Thanh khởi xướng trước kia đã có dấu hiệu giảm bớt rõ ràng. Giải quyết được vấn đề lương thực, vấn đề dân nổi loạn cũng bắt đầu giảm đi rất nhiều. Áp lực ở các nơi giảm xuống, thế cục ở triều đình và trong dân gian của Kinh Hồng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bình ổn trở lại.
Trong khoáng thời gian này, Thiển Thủy Thanh và Nghiêm Chân Bình đương nhiên là vô cùng bận bịu, Phương Hổ và Bích Không Tình cũng bận rộn chém giết khắp nơi, liên tục đánh bại quân phản loạn. Ngay cả tân vương Lương Cẩm cũng bận rộn tối tăm mày mặt: Hắn bận hưởng thụ lạc thú đời người, ngày nào cũng lưu luyến chốn hậu cung. Phi tử của phụ thân, phi tử của huynh trường, phàm là kẻ có nhan sắc xuất chúng, hắn không buông tha bất cử người nào. Có thể nói cuộc sống của hắn hết sức xa hoa trụy lạc, dường như ngày mai trời sẽ sập xuống, cho nên hôm nay hắn phải tận tình hưởng thụ tất cả những gì có thể hưởng thụ.
Ây vậy mà Lương Cẩm lại được dân chúng khen ngợi là 'hiền vương có đức, trị nước dẹp loạn'.