Từ lúc bắt đầu ám sát cho tới bây giờ, Bát Xích vẫn cố gắng kiên trì, cho dù gặp phải hoàn cảnh hiểm ác đến đâu cũng tuyệt đối không xuôi tay bỏ cuộc. Thời gian nó đi theo Thiển Thủy Thanh không dài, nhưng cũng đã đủ để học được phẩm chất quan trọng nhất của Thiển Thủy Thanh: quyết không bỏ cuộc! Lúc này thấy Bát Xích hôn mê, còn Dạ Oanh đang tức giận nghiến răng oán hận Nghiêm Chân Bình, y thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Tiểu tử này quả thật có bản lãnh, không ngờ dưới tình huống như vậy còn có thể an bày hết thảy, vả lại tâm tư cẩn mật, không hề lộ ra chút sơ hở, Nghiêm mỗ bội phục vô cùng. Xem ra quả nhiên Thiết Huyết Trấn đã xâm nhập vào bốn tỉnh miền Trung, có lẽ sắp có hành động lớn, mà Nghiêm mỗ là người có khả năng nhất để ngăn trở hành động của Thiết Huyết Trấn, cho nên mới xảy ra vụ ám sát này. Chỉ là Thiển Thủy Thanh lại phái ra đồ đệ và nữ nhân của hắn tới chủ trì việc này, xem ra có vẻ hơi khác thường. Ta thấy tiểu tử này hành sự tàn nhẫn nhưng tác phong cẩn thận, giảo hoạt mưu trí không kém gì sư phụ của nó, lại rất có chủ kiến, hay là… Nó tự mình lén chạy tới đây?
Mặc dù Dạ Oanh không nói gì với y, nhưng Nghiêm Chân Bình vẫn bằng vào tài trí của mình mà phán đoán ra đầu đuôi gốc ngọn của chuyện này. Chỉ là rốt cục miền Trung này có chuyện gì đáng để Thiển Thủy Thanh gây chiến như vậy, y không thể nghĩ ra. Lúc này y đưa mắt nhìn Dạ Oanh, Dạ Oanh không biết làm sao, chỉ thản nhiên nói:
- Nghiêm đại nhân, chỉ cần ông bằng lòng hợp tác, không bao lâu sau, tự nhiên ông sẽ biết mục tiêu hành động của chúng ta. Còn trong lúc này, xin đại nhân đặt hết tinh thần vào việc điều dưỡng thương thế là hơn.
o0o
Ngày Chín tháng Sáu năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, tin Nghiêm Chân Bình bị ám sát ở thành Hỏa Vân lan truyền ra. Kẻ ám sát Quỷ Bát Xích trở thành thích khách trẻ tuổi nhất trong đại lục hiện tại, cũng nhờ vậy mà được sử sách lưu danh. Tuy rằng hành động ám sát thất thủ, nhưng hành động giữ chân Nghiêm Chân Bình để sửa sai đã trở thành một nước cờ tuyệt diệu. Thị vệ phủ Tổng đốc vì ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên không thể nào không lui lại, kẻ ám sát và mục tiêu vì vậy mà chung sống trong một căn phòng bình an vô sự, chuyện này cũng khiến cho thiên hạ vô cùng kinh ngạc. Từ hôm đó thành Hỏa Vân giới nghiêm toàn thành, không để cho bất cứ kẻ nào dễ dàng xuất nhập. Phủ Tổng đốc từ trong ra ngoài triệu tập ngàn tên giáp sĩ vây chặt, không cho bất cứ người nào tới gần.
Ngày Mười Hai tháng Sáu năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh dẫn quân chạy tới Lao Sơn. Ở đó, hắn phát động cuộc chiến trấn Lao Sơn khiến cho người đời kinh hãi, cứu ra thành công rất nhiều tù binh của Quân đoàn Ưng Dương khi trước. Trong trận này, Thiển Thủy Thanh dẫn bảy ngàn binh sĩ hai Kỳ, nội ứng ngoại hợp với tù binh trong doanh tù binh, đại phá quân trấn thủ Lao Sơn, giết địch mấy ngàn, những kẻ còn sống đều chạy trốn giữ mạng. Mặc dù bồ câu đưa tin báo Lao Sơn bị nguy đã được thả ra, nhưng do bồ câu đã bị Bát Xích tráo đổi từ trước cho nên không bay tới được địa điểm chỉ định. Vì vậy hai nơi giam giữ tù binh khác là vịnh Kim Sa và Thạch Cương trong khi ấy vẫn đắm chìm trong mộng đẹp, không hề phát giác ra Lao Sơn đã xảy ra chuyện.
Ngày Mười Ba tháng Sáu, tức là một ngày sau, đài Phong Hoả ở Lao Sơn được đốt lên cảnh báo cho thành Hỏa Vân. Nghe Truy Nhật bên ngoài thư phòng báo cáo khẩn cấp, Nghiêm Chân Bình rốt cục đã hiểu ra mọi chuyện, y đưa mắt nhìn Bát Xích lúc này đang ngủ mê mệt bên cạnh mình. Lúc này chuyện duy nhất mà y có thể làm là phát ra một tiếng thở dài áo não, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Việc này giao cho người khác xử trí đi thôi!
Sau đó, y nhắm mắt lại, không để ý tới chung quanh nữa.
Uy hiếp do Nghiêm Chân Bình tạo ra với Thiết Huyết Trấn, coi như đã bị Bát Xích dùng phương pháp ‘bắt giữ’ này mà hóa giải trong vô hình.
Lúc ấy, không ai nghĩ tới lần ‘bắt giữ’ này sẽ có kết thúc ra sao. Mà sự thật là lần ‘bắt giữ’ này cuối cùng lại phát triển thành lần ‘bắt giữ’ có thời gian kéo dài nhất, có kết cục ly kỳ nhất trên đại lục Quan Lan từ trước tới nay. Trong khoảng thời gian đó, Bát Xích và Dạ Oanh vẫn sống trong thư phòng nho nhỏ ấy, cùng Nghiêm Chân Bình sống cuộc sống gần như tù tội sau song sắt nhà giam này, cho đến khi kinh biến xảy ra.
o0o
Trên Lao Sơn, những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc hội tụ thành những tiếng gầm thật lớn, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.
Rất nhiều tù binh trên người còn mặc chiếc áo tù nhân, tay cầm cuốc xẻng vứt ra xa, đó là bọn họ đang giải phóng lửa hận trong lòng. Gần hai năm trời sống kiếp sống lao động khổ sai không được thấy ánh mặt trời, rất nhiều người đã chết… Trong lòng của tuyệt đại đa số bọn họ vốn đã tuyệt vọng, nghĩ rằng vận mệnh cả đời mình sẽ kết thúc như vậy mà thôi. Nếu không chết dưới đòn roi của địch thì cũng ngã gục vì kiệt sức khi lao động nặng nề mà không được ăn uống đầy đủ.
Một số chiến sĩ tuổi hơn lớn một chút, hình dung tiều tụy thậm chí quỳ rạp xuống đất, nhìn trời, nhìn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn mà gào khóc nức nở. Rất nhiều người trong số họ hai năm qua từng nếm trải biết bao đau khổ, nhưng chưa bao giờ chảy một giọt nước mắt. Lúc này được gặp lại người bên mình, sau khi biết rõ mình đã được tự do, không còn đè nén được nỗi kích động trong lòng, tất cả nhẫn nhịn và thù hận trong giờ phút này đều hóa thành nước mắt, như nước sông cuồn cuộn chảy xuôi…
Rất nhiều binh sĩ Thiết Huyết Trấn nhìn cảnh tượng trước mắt mình mà lặng lẽ âm thầm rơi nước mắt. Mặc dù trong khoảng thơi gian qua, bọn họ đã biết bao lần vào sinh ra tử, nếm trải biết bao gian khổ, nhưng ít ra bọn họ còn được sống như một con người, cho dù ngã xuống cũng là một chiến sĩ chân chính. Mà các chiến sĩ của Quân đoàn Ưng Dương trước mặt họ, cả bọn lại trải qua cuộc sống gian khổ như loài súc vật trong gần hai năm đằng đẵng. Bọn họ còn có thể sống sót cho tới bây giờ đã là một kỳ tích.
Trên mảnh đất doanh tù binh Lao Sơn, nước mắt và máu hòa lẫn với nhau thành một con sông, vô số thây người nằm ngổn ngang la liệt. Có thi thể của các tù binh, có thi thể của binh sĩ Thiết Huyết Trấn, nhưng tuyệt đại đa số là quân trấn thủ Đế quốc Kinh Hồng. Một ít tù binh từng chịu cực hình dưới tay quân coi giữ nhìn thấy bọn chúng chết đi, trong lòng vẫn còn chưa hết hận, cầm lấy roi da quất vào thi thể chúng một trận. Cuộc sống bị giam giữ, lao động cực khổ lâu ngày đã làm cho con người biến thành dã thú, cho nên rất nhiều người hơi bị biến đổi về tâm lý.
- Thiển Tướng quân đâu? Thiển Tướng quân ở đâu?
Rất nhiều tù binh cao giọng kêu to. Bọn họ biết Thiển Thủy Thanh dẫn theo Thiết Huyết Trấn tới đây cứu họ, nên hiện tại bọn họ muốn mau chóng được gặp mặt vị Tướng quân truyền kỳ này.
Vài tên binh sĩ Thiết Huyết Trấn bị các tù binh kích động vây lại hỏi, bèn dùng roi ngựa chỉ về phía sau:
- Tướng quân ở phía sau, ngài còn rất nhiều việc phải làm. Các ngươi đừng gấp gáp, theo chúng ta đến đây tập hợp trước đã, Tướng quân có lời muốn nói với các ngươi!
Một tên quan quân Thiết Huyết Trấn cỡi ngựa chạy về phía đám tù binh, cao giọng kêu to:
- Trong doanh tù binh có quan quân hay không? Cần cấp bậc từ Vệ Giáo trở lên! Ai là quan quân mau ra đây, báo tên tuổi, chức vụ, quân hàm, Thiển Trấn Đốc muốn gặp các người!
Một tên tù binh giơ cao tay:
- Huyết Chiến Doanh thuộc Liệp Ưng Quân Quân đoàn Ưng Dương, Vệ Giáo Lữ Bân!
- Tiên Phong Doanh thuộc Huyết Ưng Quân, Vệ Giáo Quan Hải Sơn!
- Thiết Tự Doanh thuộc Dương Uy Quân, Vệ Giáo Sùng Minh Viễn!
Tên quan quân Thiết Huyết Trấn gật gật đầu:
- Còn ai nữa không? Có ai cấp Doanh Chủ trở lên không?
Có người kêu to:
- Có một Trấn Đốc!
Tên quan quân ngẩn ra:
- Có Trấn Đốc sao? Ở đâu?
Mấy chục tên tù binh cùng chỉ về phía sau:
- Bị thương nằm ở đó!
Tên quan quân kia lập tức hạ lệnh:
- Vài người khiêng vị Trấn Đốc kia tới gặp Thiển Tướng quân, còn nữa, trong số tù binh còn ai có uy danh nổi bật hay không? Ý ta muốn nói ngoài quan quân chính thức ra, còn có ai trong số binh sĩ có uy danh nổi trội hay không? Cho các ngươi ba vị trí, tuyển bọn họ ra, sau đó bảo họ đến chỗ Tướng quân. Số người còn lại lập tức tập hợp!
o0o
Trên chiến trường.
Sau đại chiến, khói súng chưa tan đi hết, Thiển Thủy Thanh đứng giữa mảnh đất ngổn ngang thi thể, ngửa mặt nhìn trời.
Từ khi vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay giết được bao nhiêu địch nhân rồi?
Hắn không đếm xuể, hai mươi vạn? Ba mươi vạn? Hay nhiều hơn nữa? Thiết Huyết Trấn đơn độc tung hoành ở Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, hành trình hàng ngàn dặm, trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, giết chết địch nhân với số lượng nhiều gấp hàng chục lần mình. Chiến công vinh quang như vậy, ngay cả Đại đế Sa Tư Hãn năm xưa cũng chưa từng lập được.
Mà hiện tại, Thiết Huyết Trấn trải qua nhào nặn trong máu lửa đã trở nên hùng mạnh hơn, cũng càng thêm trưởng thành hơn, lão luyện hơn.
Các chiến sĩ đang chúc mừng thắng lợi tưng bừng, tù binh của Quân đoàn Ưng Dương cũ ôm chặt các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn, ai nấy đều đẫm lệ vui mừng. Một tên quan quân thuộc Hổ Báo Doanh mang theo vài người đi tới, báo cáo với hắn:
- Tướng quân, một Trấn Đốc, hai Vệ Giáo, hai Lữ Úy và một Khúc trưởng đã được đưa tới. Số người còn lại đang tập hợp, kiểm kê nhân số.
- Đã biết, ai là Trấn Đốc?
- Người đang nằm.
Tên quan quân nằm trên cáng nhìn thấy Thiển Thủy Thanh, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Thiển… Thiển Tướng quân phải không? Tại hạ là Tướng quân Long Tướng Tông Trác, Trấn Đốc Xích Dực Trấn thuộc Dương Uy Quân, đã sớm nghe qua đại danh của Thiển Tướng quân, không thể ngờ rằng kiếp này còn có thể hữu duyên gặp mặt, thật là hổ thẹn.
- Vì sao ngươi bị thương?
Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng hỏi.
- Trước khi khai chiến, chúng ta dựa theo kế hoạch đã định đi chiếm kho vũ khí. Không ngờ xui rủi thế nào mà gặp phải Chu Quốc An đang kiểm tra kho khí giới, mang theo năm trăm tên chiến sĩ. Sau một hồi quyết chiến, ta giết được Chu Quốc An nhưng cũng bị hắn chém một đao.
- Chu Quốc An là ai?
- Hắn là Thống lĩnh nơi này!
- Chẳng trách vừa rồi đánh nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Thì ra trước khi khai chiến, các ngươi đã xử lý được Thống lĩnh nơi này. Đúng rồi, vì sao người Đế quốc Kinh Hồng lại phát hiện ra được thân phận của ngươi?
Tông Trác nói:
- Trong trận đại bại trên sông Tiểu Lương hai năm về trước, Tây Phó Suất dẫn người đoạn hậu, Dương Uy Quân của ta là người đầu tiên nhận lệnh rút lui khỏi chiến trường. Tuyệt đại đa số binh sĩ của Xích Dực Trấn đều được bảo lưu. Nhưng lúc ấy bản thân ta dẫn dắt một Doanh cùng Tây Phó Suất đoạn hậu, sau đó toàn Doanh tử trận, những người đi theo ta chết hết, ta bị người Đế quốc Kinh Hồng bắt làm tù binh. Bởi vì đại đa số binh sĩ của Quân đoàn bị bắt không thuộc Trấn của ta, cho nên số người biết ta không nhiều lắm. Một ít người biết ta đều là quan quân từ Lữ Úy trở lên, trung thành và tận tâm với Đế quốc, tự nhiên sẽ không bán đứng ta.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lời nói dối trước kia của Tây Lĩnh Dã không ngờ lại thật sự ứng nghiệm vào Tông Trác hôm nay. Mà Thiển Thủy Thanh hoàn toàn không cần lo lắng Tông Trác nói dối, bởi vì có rất nhiều người có thể chứng minh lời hắn nói. Thiển Thủy Thanh nhìn Tông Trác nói:
- Có thể chủ động ở lại đoạn hậu vì đại quân, có năng lực nhẫn nhục hai năm trời, ở giờ phút cuối cùng giết chết Đại tướng Thống lĩnh của quân địch, lập công lớn trong trận chiến Thiết Huyết Trấn ta phá phòng tuyến Lao Sơn. Tông Tướng quân, ngươi là một anh hùng!
Tông Trác cười khổ:
- Kẻ làm tù binh không dám mạnh miệng, không thể nào theo kịp Thiển Tướng quân.
- Vậy thì chưa chắc, Thiết Huyết Trấn ta ở Đế quốc Kinh Hồng không phải cũng là sống kiếp sống ngục tù sao, chẳng qua nhà ngục lớn chút mà thôi, mà chúng ta chưa chịu buông vũ khí!
- Vậy cái gì đã khiến cho Tướng quân có thể kiên trì cho tới bây giờ?
- Hy vọng.
Tông Trác nở một nụ cười:
- Đúng vậy, là hy vọng. Ta ở doanh tù binh mấy hôm nay, mỗi ngày mỗi đêm đều hy vọng, mong chờ. Hy vọng có thể nhìn thấy đại quân Đế quốc Thiên Phong ta đánh chiếm Hàn Phong quan, giải cứu chúng ta. Ta cũng biết hy vọng này quá xa vời, rất có thể là trước khi chúng ta chết đi không thể nhìn thấy nó, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, ta cũng không bỏ cuộc. Hãy xem những huynh đệ bên cạnh ta đã chịu biết bao gian khổ, mỗi người chúng ta đều vì hy vọng này mà tiếp tục kiên trì… Cảm tạ ngươi, Thiển Tướng quân, ngươi đã khiến cho chúng ta biết rằng, hy vọng này không phải là giấc mộng!
Thiển Thủy Thanh nhìn một đám tù binh gầy gò, mình đầy thương tích trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy xót xa:
- Doanh tù binh này có tối đa là bao nhiêu người?
- Sau khi Quân đoàn Ưng Dương đại bại, quân ta có tổng cộng hơn ba vạn người bị bắt. Hàn Phong quan giết hết một số, để lại một số, cuối cùng đưa tới ba doanh tù binh có tổng cộng hai vạn ba ngàn người. Trong đó vịnh Kim Sa có chín ngàn, phụ trách khai thác mỏ vàng, nơi đây và Thạch Cương mỗi nơi có bảy ngàn, nhưng hiện tại nơi đây chỉ còn không tới năm ngàn. Trong hai năm qua có không ít người đã chết đi, có rất nhiều người từng là anh hùng có công lao lớn vì Đế quốc…
Nói đến đây, giọng Tông Trác lộ vẻ nghẹn ngào.
Mặc dù doanh tù binh từng giam giữ hai vạn ba ngàn tên tù binh, nhưng số lượng trên thực tế lại nhỏ hơn con số này rất nhiều. Có thể ước đoán rằng, trong mỗi doanh tù binh trong hai năm qua, số tù binh chết đi không dưới hai ngàn. Bởi vậy vừa nhắc tới vấn đề nhân số, rất nhiều người vì đau lòng mà rơi lệ.
Gã Vệ Giáo tên là Quan Hải Sơn nói:
- Trong thời gian mấy tháng gần đây, Minh Thành đột nhiên có hành động khác thường. Trước kia thức ăn của tù binh còn không bằng thức ăn cho heo chó, nhưng gần đây đột nhiên lại có canh thịt cải trắng, khối lượng công việc phải làm cũng giảm đi rất nhiều, chúng ta bèn nghĩ có thể có vấn đề. Sau Ly Sở đại ca cho người tới đây giám thị, chúng ta mới biết thì ra Tướng quân đã bắt đầu có kế hoạch cứu chúng ta, mọi người liền bừng lên hy vọng, càng cố gắng hết sức để sinh tồn. Cho nên trong khoảng thời gian này gần như không có ai chết cả.
- Đúng vậy Thiển Tướng quân, thân thể của chúng ta hiện tại đã khỏe mạnh hơn so với trước kia rất nhiều. Tướng quân, ngài hãy nói vài câu với mọi người đi, tất cả mọi người đang chờ! Từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ đi theo ngài, giết sạch bọn chó Đế quốc Kinh Hồng!
Gã Vệ Giáo tên Lữ Bân cũng kêu lên.
- Đúng vậy, giết sạch người Đế quốc Kinh Hồng!
Vài người ở đó cũng đồng thanh kêu lên.
Thanh âm này vốn chỉ do mấy người kêu lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, âm thanh nho nhỏ ấy lại hội tụ thành một mảng tiếng gầm rất lớn, như sóng biển hung hăng đánh mạnh vào vách núi. Thiển Thủy Thanh ngẩng đầu lên, thì ra không biết từ bao giờ, số tù binh đã tập hợp lại đứng trước mặt hắn. Mấy ngàn người tụ tập lại thành một phương trận khổng lồ trông rất chỉnh tề, trên mặt từng người đều ngập tràn vẻ hưng phấn chờ mong. Bọn họ giơ cao một tay, hô khẩu hiệu: “Giết sạch người Đế quốc Kinh Hồng!” như điên cuồng, trong ánh mắt mọi người đều rực lửa chiến ý, phát tiết ra cho bằng hết mọi áp lực khổ đau mà họ phải gánh chịu từ trước tới giờ.
- Tướng quân, nói với bọn họ vài câu đi, bọn họ đang đợi ngươi đó!
Tông Trác nói.
Thiển Thủy Thanh đi ra phía trước.
Từng gương mặt gầy gò còn in hằn dấu vết của những tháng ngày gian khổ, từng thân thể ốm yếu đầy thương tích, còn có những ánh mắt ngập tràn hy vọng, tất cả làm cho linh hồn Thiển Thủy Thanh chấn động bàng hoàng.
Hắn đứng trước bọn họ, nhìn bọn họ, sau đó hét to:
- Các huynh đệ quân Đế quốc Thiên Phong, ta chính là Thiển Thủy Thanh, ta tới cứu các ngươi!
- Rống!
Mọi người rống to.
- Tuy nhiên bây giờ ta muốn nói với các ngươi một câu, đó là các ngươi vẫn chưa được tự do đúng nghĩa, bởi vì chúng ta vẫn còn chưa rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng! Cho nên tạm thời các ngươi còn chưa được về nhà hưởng thụ khoái lạc và hạnh phúc, nhưng các ngươi vẫn có được cơ hội một lần nữa cầm lấy vũ khí, tự do đi xung phong giết địch, liều chết một phen! Cơ hội này có lẽ sẽ làm mất đi khả năng kéo dài sự sống của các ngươi, nhưng cũng có thể cho phép các ngươi đoạt lại danh dự và kiêu ngạo mà mỗi chiến sĩ cần phải có! Như vậy, rốt cục là các ngươi muốn sống cuộc sống nhục nhã ở nơi này hay là cầm vũ khí chiến đấu để rồi chết đi đầy kiêu ngạo, hãy cho ta biết lựa chọn của các ngươi?
- Anh dũng tử trận!
Mọi người đồng thanh hô to.
- Được!
Thiển Thủy Thanh hét lớn:
- Trước khi ta tới đây, ta và các chiến sĩ của ta từng có một nỗi lo. Đó là sau gần hai năm trời sống cuộc sống lao động khổ sai như vậy, chiến ý trong lòng các ngươi có bị tiêu tan hay không, không biết các ngươi có quên rằng chính mình là những chiến sĩ dũng cảm nhất của Đế quốc hùng mạnh nhất hay không? Dòng máu chiến sĩ từng chảy trong thân thể các ngươi có bị ngủ say hay đã chết rồi? Hoặc không biết các ngươi có còn giữ được lòng can đảm chiến đấu anh dũng hay không? Có còn giữ được lòng dũng cảm không biết sợ hay không, có còn vì quốc gia, vì danh dự mà hiến dâng tất cả hay không…? May mắn là hiện tại ta đang nhìn thấy, các ngươi vẫn còn là những dũng sĩ nhẫn nhịn mà sống, chứ không phải là những kẻ hèn hạ nhất gan, có đúng không?
- Đúng!!!
- Chúng ta vẫn là chiến sĩ, vĩnh viễn là chiến sĩ!
- Cho dù thân thể chúng ta yếu đi, nhưng lòng ta vẫn là chiến sĩ, là quân nhân Đế quốc Thiên Phong! Tất cả những gì đã có, chúng ta sẽ không quên!
- Chúng ta vẫn có kỷ luật của chính mình, cho dù là sống cuộc sống đầy gian khổ chúng ta cũng chưa bao giờ quên thân phận của mình, cũng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng cầu sinh và cơ hội tìm kiếm tự do!
- Chúng ta từng nổi loạn hai lần, có tám trăm chiến hữu đã chết đi dưới tình huống như vậy, nhưng chúng ta vẫn không hối hận, bởi vì chúng ta chiến đấu vì tự do!
Các tù binh Quân đoàn Ưng Dương nhao nhao trả lời, khiến cho các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn kích động thật sâu. Sống kiếp sống ngục tù đày đọa gần hai năm qua, nhưng tình cảm mãnh liệt trong lòng họ vẫn không bị tiêu ma, ngược lại còn làm tăng thêm cừu hận trong lòng bọn họ. Những kẻ sợ chết, nhu nhược, ý chí yếu đuối đã sớm đầu hàng người Đế quốc Kinh Hồng, những người còn lại ở đây đều là những hảo hán tử có ý chí kiên cường. Doanh tù binh cũng giống như một nơi tẩy luyện con người, những kẻ chịu đựng không nổi, nếu không chết đi cũng đã đầu hàng, những người còn lại đều là những con người sắt đá, không những có ý chí kiên cường, ngay cả thân thể cũng kiên cường không kém.
Thiển Thủy Thanh gật đầu hài lòng:
- Có khí phách, rất có khí phách! Nhìn các ngươi, Thiển Thủy Thanh ta lấy làm hổ thẹn!
-… Thiển Thủy Thanh ta không phải là người tốt lành gì, thời gian trước đây, ta từng giết qua rất nhiều người vô tội. Trên mảnh đất Đế quốc Kinh Hồng này, ta lại liên tục gây ra chiến loạn, khiến cho vô số người trôi giạt khắp nơi, không có nhà để về. Tay của ta đã giết qua hàng chục vạn sinh mạng chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng, còn có hàng trăm vạn sinh mạng của bá tánh vô tội từ trước đó, cũng có thể là sắp sửa… Sát lục của một mình ta có lẽ có thể lên tới cả một quốc gia, nhưng ta không hề hối hận! Nhất là hôm nay, sau khi ta gặp được các ngươi, ta càng vững tin hơn rằng ta không có làm sai!
-… Nhìn lại bề ngoài của các ngươi đi, người Đế quốc Kinh Hồng đối xử với các ngươi như loài trâu ngựa, căn bản không xem các ngươi như con người! Tuy Thiển Thủy Thanh ta là một tên đồ tể, nhưng ít ra Thiển Thủy Thanh ta cũng chỉ giết người trên chiến trường, chưa bao giờ ngược đãi tù binh! Ta càng chưa bao giờ xem tù nhân không phải là người, chà đạp lên danh dự của bọn họ! Đại lục Quan Lan từng rất nhiều lần lập ra hiệp ước không được ngược đãi tù binh, nhưng có được mấy quốc gia thật sự làm được điều này? Quân đoàn Ưng Dương ta từng có hơn ba vạn hai ngàn người, đến bây giờ còn lại được bao nhiêu?!
-… Cho nên hôm nay ta không hề hối hận, không hề hoài nghi về tất cả những gì ta đã làm với quốc gia này, bởi vì ta không có sai! Ta là một quân nhân, trách nhiệm của ta là bảo vệ nước nhà của chúng ta, bảo vệ chiến sĩ của chúng ta, mà không phải là bảo vệ địch nhân! Hãy gạt bỏ tất cả những hòa bình, nhân quyền, nhân nghĩa rắm thối gì đó đi thôi! Nhìn thấy những binh sĩ của chúng ta trở nên hình hài như vậy, nhìn những thương tích trên người các ngươi, thấy bộ dáng các ngươi đứng không muốn vững, ta tuyệt đối không còn bất cứ tình cảm nhân nhượng gì đối với địch nhân!
- Tuyệt không nhân nhượng! Tuyệt không nhân nhượng! Tuyệt không nhân nhượng!
Tất cả các chiến sĩ đồng thanh rống to.
- Được rồi!
Thiển Thủy Thanh lại lên tiếng gào to:
- Ở Thạch Cương và vịnh Kim Sa còn có những tù binh giống như các ngươi đang chờ đợi chúng ta giải cứu, đợi chúng ta cởi trói hai tay cho bọn họ, đợi chúng ta đưa bọn họ trở về kiếp sống con người một lần nữa, cầm lấy vũ khí chống lại địch nhân. Vậy chúng ta nên làm thế nào?
- Đi Thạch Cương, đi vịnh Kim Sa, cứu bọn họ ra!
- Được! Nhưng có hai vấn đề cần giải quyết, thứ nhất, chính là ta không có thời gian chấn chỉnh mọi người. Ta biết các ngươi từng là những chiến sĩ ưu tú nhất của Quân đoàn Ưng Dương năm xưa, nhưng thật đáng tiếc, ta không có cách nào biên chế các ngươi dựa theo biên chế của Quân đoàn Ưng Dương một lần nữa. Thiết Huyết Trấn của ta đã hy sinh rất nhiều huynh đệ, đang cần bổ sung binh lực, như vậy các ngươi có bằng lòng dùng thân phận mới, thân phận là chiến sĩ Thiết Huyết Trấn gia nhập dưới trướng Thiển Thủy Thanh ta, chịu sự lãnh đạo của ta, nghe theo lệnh ta, vì ta mà xung phong lên phía trước, huyết chiến sa trường, khẳng khái không sợ chết, không oán không hối, có được không!
- Chúng ta bằng lòng!
- Như vậy còn có vấn đề thứ hai. Chiến mã của Thiết Huyết Trấn hiện tại không còn nhiều lắm, mặc dù ta chắc chắn sẽ tìm một số chiến mã đủ cho các ngươi, nhưng thời gian không cho phép chúng ta chờ lâu như vậy. Đã là như vậy, các ngươi đã chịu vô số cực khổ, còn có thể tiếp tục chịu khổ, chạy bộ theo kỵ binh chúng ta hay không? Ta muốn các ngươi dùng chân chạy với tốc độ như các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn chúng ta, bởi vì trong cuộc chiến không biết bao giờ kết thúc này, tốc độ là điều duy nhất bảo đảm chúng ta sống sót. Mặc dù sau khi các ngươi ra khỏi doanh tù binh rồi không còn là thân phận tù binh nữa, nhưng cuộc sống của các ngươi không vì vậy mà trở nên tốt hơn. Hoàn toàn ngược lại, các ngươi sẽ gặp phải những thách thức càng gian nan hơn nữa! Các ngươi không chỉ có thể tử trận sa trường, thậm chí còn có thể chết vì hành quân hay chạy trốn quá mệt, hãy nói cho ta biết, các ngươi có chấp nhận số phận như vậy hay không?
Tất cả tù binh nhìn nhau, bọn họ chần chờ một chút, sau đó rốt cục cất tiếng hô:
- Chúng ta bằng lòng, thà làm quỷ tự do còn hơn!
- Thà là làm quỷ tự do!
Tất cả tù binh cuối cùng cũng đã hô lên tiếng lòng từ trong lòng ngực sục sôi máu nóng của họ, tiếng hô kích động không trung, âm vang thật lâu không dứt.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười, rốt cục hắn đã có thể yên tâm nở nụ cười.