Đế Quốc Thiên Phong

Chương 30: Q.6 - Chương 30: Phản Bội (Phần 3)




Nhẹ nhàng xoay người một cái, Vô Song hiện ra trong một góc rừng, trên gương mặt hắn mồ hôi nhễ nhại.

- Sự tình có vẻ không đúng!

- Vì sao như vậy?

Bích Không Tình vội hỏi.

Quân chủ lực Thiết Huyết Trấn chia làm hai cánh, tiến hành xuyên qua khe hở của quân Đế quốc Kinh Hồng theo hai đường. Trong đó, Bích Không Tình lãnh đạo Thiết Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ, Thủy Trung Đường và Tây Lĩnh Dã phụ trách Linh Phong Kỳ và Thanh Phong Vệ.

Vô Song là cao thủ thám báo tin cậy nhất trong quân, đảm nhận nhiệm vụ bảo đảm an toàn khi di chuyển cho hai cánh quân trái phải.

Vô Song nhặt một cành cây vẽ lên mặt đất:

- Hai cánh quân Đế quốc Kinh Hồng bên trái và bên phải chúng ta đang tiến về phía này, hơn nữa thế tới của bọn chúng nhanh chóng ào ạt, không phải là co cụm vòng vây, mà là tiến thẳng về phía chúng ta!

Bích Không Tình và Phương Hổ cùng kinh ngạc:

- Ngươi khẳng định vậy sao?

Vô Song ngạo nghễ đáp:

- Ta sinh ra lớn lên trong rừng, cho dù có người đi ngang bên ngoài mười dặm, ta cũng có thể biết rõ ràng!

Các tướng cảm thấy trong lòng lạnh toát, tại sao có thể như vậy được?

Giống như Lương Trung Lưu nhìn thấy rõ ràng toàn bộ kế hoạch của bọn họ vậy, không chỉ biết rõ bọn họ tiến hành kế hoạch xuyên ra sau lưng đánh ngược lại mà lật tẩy, thậm chí còn biết rõ lộ trình tiến quân của bọn họ mà tiến hành chặn đường tiêu diệt.

Phải biết rằng nếu Lương Trung Lưu đoán ra kế hoạch của bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên lắm, đấu pháp xuyên ra sau lưng đánh ngược lại vốn cũng không phải là chiến thuật mới mẻ gì. Nhưng vấn đề xuyên như thế nào, xuyên theo lộ trình nào, không ngờ đối phương nắm rõ như vậy, chuyện này làm cho người ta không khỏi giật mình kinh hãi.

- Xem ra Lương Trung Lưu còn khó đối phó hơn là chúng ta tưởng tượng rất nhiều, kế hoạch lần này rất có thể thất bại!

Bích Không Tình nói với giọng chán nản.

Hiện giờ Thiết Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ phải một mình đơn độc đối mặt với hai cánh quân trái phải của Lương Trung Lưu, tổng cộng tám vạn đại quân. Với sự am hiểu của người Đế quốc Kinh Hồng đối với địa hình vùng này, lại thêm đặc điểm am hiểu tường tận về chiến đấu trong rừng, một khi quân Đế quốc Thiên Phong bị bao vây, chắc chắn là không có cơ may nào cả.

Phương Hổ cả giận nói:

- Hừ, lão già Lương Trung Lưu này quả nhiên có tài, rõ ràng là năm cánh quân bao vây tấn công, nhưng lại cố ý để hở khoảng trống cho chúng ta chui vào. Nếu không nhờ Vô Song phát hiện sớm, chúng ta thật sự là chết cũng không biết vì sao mà chết!

Bích Không Tình chửi ầm lên:

- Con bà nó! Trận này hư hư thực thực, hết sức khó lường! Nếu thật sự Lương Trung Lưu có tài như vậy, ngay cả hướng đi của quân ta cũng có thể tính ra, vậy lão ta cần gì phải giả vờ yếu ớt kém cỏi, làm sao còn chỗ cho Cô Chính Phàm nổi danh thiên hạ được?! Cả chuyện này hoàn toàn là do một tay lão bày ra!

Mọi người nghe vậy cả kinh, đồng thanh kêu lên:

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Bích Không Tình thoáng qua vẻ ác độc hung tàn:

- Ta muốn nói rằng, sở dĩ Lương Trung Lưu có thể hiểu rõ hướng đi của quân ta như vậy, bởi vì chiến thuật này là do lão ta định ra ngay từ đầu! Tây Lĩnh Dã, đồ chó đẻ này đã bán đứng tất cả chúng ta! Hắn đã sớm phản bội Đế quốc, đầu hàng người Đế quốc Kinh Hồng!

o0o

Vùng châu thổ Lan Thương có thể nói là mảnh đất phì nhiêu nhất trên đại lục Quan Lan, gần như bao gồm lãnh thổ của Đế quốc Mạch Gia, Đế quốc Thiên Phong và Công quốc Thánh Uy Nhĩ trong đó. Nơi đây sông ngòi chằng chịt, tưới nước cho những vùng đất chung quanh, bản thân đất đai lại có nhiều tài nguyên khoáng sản, cho nên thu hoạch từ đất đai cao hơn vùng đất những nơi khác. Trong đó, bởi vì người Đế quốc Mạch Gia nằm ở trung tâm của vùng châu thổ Lan Thương nên được gọi là kho lương thực của đại lục, hàng năm chỉ dựa vào chuyện bán lương thực đã đủ để nuôi sống cả nước. Mà người Đế quốc Thiên Phong chỉ có miền Bắc là khu lương thực có sản lượng cao, có thể tự cấp tự túc không thành vấn đề.

Sông Nam Loan là một con sông khá quan trọng bên trong lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong, chính là một con sông lớn nằm phía dưới vùng châu thổ Lan Thương, không chỉ tưới nước cho đất đai, đồng thời cũng giúp cho việc vận chuyển hàng hóa trên miền Bắc của Đế quốc, là một tuyến vận chuyển đường sông quan trọng.

Hàng năm, vật tư mà Đế quốc Thiên Phong cung cấp cho Quân đoàn Tường Long được vận chuyển trên sông này. Đương nhiên, các thương nhân cũng sử dụng sông này để vận chuyển hàng hóa ra hành lang Thánh Khiết kinh doanh buôn bán.

Hôm nay, một con thuyền lớn trên sông Nam Loan đang chậm rãi chạy về phía Đông, trên mũi thuyền, một vị cô nương đang ngồi ngắm phong cảnh trên sông.

Sau lưng nàng, có mười mấy tên quân nhân Đế quốc Thiên Phong đang đứng.

Vị cô nương ngồi trên đầu thuyền có gương mặt hơi buồn, hai tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trông bề ngoài của nàng cũng khá là xinh đẹp.

- Tiểu thư, tiểu thư!

Một tên nha hoàn từ trong khoang thuyền chạy ra kêu to.

Cô nương ngồi trên đầu thuyền cau mày khó chịu:

- Có chuyện gì mà la lối om xòm như vậy?

Tên nha hoàn đưa tay chỉ vào trong thuyền:

- Người kia… Nữ nhân kia tỉnh lại rồi!

- Tỉnh rồi sao?

Vị cô nương kia đứng lên:

- Đưa ta đến đó thăm nàng một chút, à đúng rồi, Thúy Hoàn, ngươi mang canh nóng đến cho nàng!

Trong khoang thuyền, Hồng Nhạn đang ngơ ngác hoảng sợ nhin quanh, cô nương kia bước vào, nhìn nàng cười:

- Nàng tỉnh rồi sao? Đừng lo, nàng sẽ không sao đâu!

Hồng Nhạn lạnh lùng nhìn vị cô nương kia hỏi:

- Ngươi là ai, hiện tại ta đang ở nơi nào?

Cô nương kia cười đáp:

- Đương nhiên ta là ân nhân cứu mạng của nàng, đừng quá lo lắng, chúng ta không phải là người xấu, chỉ là thấy nàng trên sông nên thuận tiện cứu nàng mà thôi!

- Chỉ cứu được mình ta thôi sao?

Cô nương kia gật gật đầu:

- Chỉ nhìn thấy mình nàng mà thôi.

Hồng Nhạn khẽ run lên:

- Thủy tỷ tỷ… trời ơi!

- Có phải nàng còn bằng hữu khác cũng rơi xuống sông hay không?

Hồng Nhạn không đáp, hai tay hôm mặt khóc nức nở.

Biến cố xảy ra như đất bằng dậy sóng, một tiểu thư khuê các như nàng, giờ phút này sao thể chịu đựng được đả kích nặng nề như vậy…

Cô nương kia khẽ thở dài:

- Hy vọng bằng hữu của nàng có thể thoát được tai kiếp lần này, có những việc mà không ai có thể làm gì được… Đúng rồi, tên nàng là gì, vì sao lại rơi xuống sông như vậy?

Hồng Nhạn cúi đầu nức nở:

- Ta… Ta tên là Lâm Nhạn, vốn muốn đi tới thành Thương Thiên, không ngờ giữa đường bị bọn xấu bắt cóc…

Nàng không dám nói thật, bởi vì nàng cũng không biết rốt cục người cứu mình là ai, vạn nhất là đồng bọn của Vũ Tàn Dương, vậy thì nguy to.

- Nàng cứ gọi ta là Tân Tân, ta là chủ nhân của chiếc thuyền này, tâm trạng của nàng hiện tại, ta có thể hiểu được, cảm giác mất đi người thân rất là đau khổ…

Nữ nhân tên gọi Tân Tân kia nắm lấy tay Hồng Nhạn, dịu dàng nói:

- Nàng cứ yên tâm, có ta ở đây, nàng sẽ không sao đâu!

Đúng lúc này, nha hoàn trên thuyền đột ngột hấp tấp chạy vào:

- Tiểu thư, tiểu thư! Trên sông có người chặn thuyền, nói là muốn khám xét trong thuyền!

Tân Tân nhướng mày:

- Kẻ nào lớn gan như vậy?

- Là người của Quân đoàn Bạo Phong.

- A!

Sau lưng Tân Tân vang lên một tiếng kêu thất thanh khe khẽ, chính là Hồng Nhạn.

Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo lòng tà không dứt, nhất định phải bắt hai người các nàng cho bằng được mới cam lòng.

Tân Tân nhìn thoáng qua Hồng Nhạn, ngẫm nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy băn khoăn, nhưng vẫn nói với nha hoàn của mình:

- Nói với kẻ chặn thuyền, trừ phi là Liệt Tổng Suất tới đây, ngoài ra những kẻ khác không có tư cách lên thuyền!

Trong lòng Hồng Nhạn vô cùng cảm kích, nhưng chưa kịp nói gì, Tân Tân đã ngăn nàng lại:

- Nàng không cần phải giải thích gì cả, rốt cục có phải là bọn chúng tới tìm nàng hay không, ta không có hứng thú muốn biết. Nói thật ra ta không có hảo cảm với người của Quân đoàn Bạo Phong, bọn này chẳng khác gì cường đạo, có thể dạy cho bọn chúng một bài học cũng là chuyện tốt.

Xem ra vị cô nương này đã có sự bất hòa với Quân đoàn Bạo Phong, thế cho nên vừa nghe thấy tên của Quân đoàn Bạo Phong, lời lẽ của nàng đã sặc mùi thuốc súng.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, tên nha hoàn kia thấy bộ dáng kỳ lạ của tiểu thư của mình thì lấy làm kinh ngạc, lại thấy binh sĩ của Quân đoàn Bạo Phong muốn lên thuyền lục soát, bèn nói với giọng vô cùng cao ngạo:

- Tay của người Quân đoàn Bạo Phong có phải quá dài hay không, ngay cả thuyền của chúng ta cũng muốn lục soát sao?

- Thật là có lỗi, mấy ngày trước Quân đoàn Bạo Phong ta vừa để sổng hai tên phạm nhân hết sức quan trọng, hiện giờ cấp trên có lệnh, tất cả những con thuyền lui tới trên sông này đều phải lục soát, xin các vị phối hợp một chút!

Tân Tân trong khoang thuyền nghe vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, bèn sải bước đi ra ngoài khoang thuyền:

- Phối hợp con bà ngươi! Bà cô ngươi nghe tới tên của Quân đoàn Bạo Phong các ngươi là nổi nóng, đừng nói vài tên tiểu tốt như các ngươi, cho dù là Hồng Bắc Minh hay Vũ Tàn Dương đích thân tới đây, bà cô ngươi cũng không chịu lép! Muốn lên thuyền lục soát sao, hừ, trừ phi là Thiển Thủy Thanh đến đây, ta còn có thể cho hắn lên thuyền, bằng không thì đừng hòng!

Mấy tên quân nhân của Quân đoàn Bạo Phong bên ngoài hiển nhiên cũng nhìn ra chiếc thuyền có lai lịch không phải tầm thường, nếu không thì không thể nào có binh sĩ Đế quốc Thiên Phong đi theo bảo vệ, lúc này lại nghe giọng của chủ thuyền không có vẻ tốt lành gì, cảm thấy hoang mang khó hiểu, bèn ngơ ngác hỏi:

- Thì ra vị cô nương này cũng bội phục Thiển Tướng quân hay sao? Chúng ta là binh sĩ dưới trướng Long Nha Quân, cũng cùng thuộc một Quân với Thiển Trấn Đốc, xin cô nương nể chút tình cho phép chúng ta làm tròn bổn phận!

- Được, vậy các ngươi cứ việc lên đây, lên một tên, ta cho một kiếm! Nhất là tên Thiển Thủy Thanh kia!

Một tràng tiếng leng keng vang lên, xem ra Tân Tân đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Hồng Nhạn nghe vậy thầm kinh hãi trong lòng, xem ra nữ nhân này quả thật không phải là người của Vũ Tàn Dương, nhưng vấn đề là… dường như nàng ta cũng không thích Thiển Thủy Thanh.

Giọng bọn binh sĩ bên ngoài có vẻ bất đắc dĩ:

- Nếu như cô nương kiên quyết không cho phép chúng ta lên thuyền, vậy có thể báo ra thân phận hay không, để chúng ta có thể trở về báo lại với cấp trên. Cô nương là tiểu thư quyền quý, chắc cũng biết chúng ta tham gia quân ngũ cũng không dễ dàng gì, mọi chuyện chỉ là làm theo lệnh trên mà thôi.

Bên ngoài vang lên một câu:

- Ta là ái nữ của Phó Suất của Quân đoàn Tường Long Tân Nghiệp Hoành, tên là Tân Tân, có chuyện gì cứ tới hành lang Thánh Khiết tìm Quân đoàn Tường Long ta mà tính sổ! Tuy Quân đoàn Bạo Phong là Đế quốc chủ lực của Đế quốc, nhưng thuyền của Phó Suất Quân đoàn Tường Long ta, không phải mấy tên tiểu tốt các ngươi muốn lục soát thì có thể lục soát!

Những tiếng ồn ào bên ngoài lập tức biến mất.

Lúc Tân Tân trở vào khoang thuyền, ánh mắt của Hồng Nhạn nhìn nàng đã thay đổi rất nhiều.

Nàng đứng lên nói:

- Hồng Nhạn tham kiến Tân Đại tiểu thư!

o0o

Ở miền Đông Bắc Đế quốc Kinh Hồng, nơi giáp giới giữa Yến Tử lĩnh và vùng rừng núi Tiếp Thiên.

Ly Sở hỏi:

- Thiển thiếu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng Tây Lĩnh Dã đã phản bội chúng ta?

- Hừ!

Thiển Thủy Thanh tức giận mắng:

- Quân chó má này cầm bản đồ tới giao ra, lại thêm Thủy Trung Đường chứng thực thân phận của lão, chính vì vậy đã khiến cho chúng ta xem nhẹ một chuyện!

- Chuyện gì vậy?

- Chính là lão ta căn cứ vào đâu mà vẽ nên tấm bản đồ này!

Tấm bản đồ mà Tây Lĩnh Dã giao cho Thiển Thủy Thanh, trên đó có thể hiện rõ ràng phân bố binh lực các nơi cùng những đường ngang ngõ tắt bên trong Đế quốc Kinh Hồng, còn có tư liệu liên quan tới các thành thị. Nội dung của nó vừa khổng lồ vừa phức tạp, căn bản là với sức của một người trong vòng một năm không thể nào làm nổi. Trên thực tế, ngay cả riêng về vấn đề bản đồ, Đế quốc Thiên Phong thậm chí có cả một Ty chuyên môn phụ trách, như vậy có thể tưởng tượng khối lượng công trình lớn tới mức nào.

Công tác vẽ bản đồ trong thời đại phong kiến là một công trình rất lớn, không phải một người ra sức vất vả là có thể hoàn thành.

Năm đó Tần Nghi vẽ bản đồ đại lục Quan Lan phải mất tới hai mươi năm, nhưng đó chỉ là bản đồ vẽ rừng núi sông ngòi, vả lại chỉ làm công tác tổng kết và hoàn thiện từ các bản đồ địa lý có sẵn của các quốc gia. Nếu như không, đối với một người chưa từng có kinh nghiệm trong việc vẽ bản đồ như Tần Nghi, để ông ta làm một mình trong hai mươi năm thì không thể nào làm được. Bản đồ quân sự lại càng tinh tế tỉ mỉ, phức tạp hơn nữa, quy mô lại hết sức khổng lồ, yêu cầu phải thể hiện rõ ràng từng đường ngang ngõ tắt, thậm chí từng con hẻm nhỏ. Nội dung của nó đi sâu vào chuyên môn hơn, công tác thực hiện cũng khó khăn hơn nhiều so với bản đồ địa hình rừng núi sông ngòi. Vốn Thiển Thủy Thanh tưởng rằng bản đồ mà Tây Lĩnh Dã giao cho hắn là do lão ta tập hợp tư liệu sau khi tìm tòi khắp nơi, sau đó vẽ thêm lên bản đồ bình thường của Đế quốc Kinh Hồng mà thành. Nhưng sau khi hắn lấy tấm bản đồ mà Ly Sở lấy được ở Tùng Châu ra đối chiếu hết sức cẩn thận mới phát hiện ra rằng, tấm bản đồ mà Tây Lĩnh Dã giao cho hắn là một tấm bản đồ quân sự hết sức hoàn chỉnh! Nội dung trong đó tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều so với tấm bản đồ mà Ly Sở lấy được, tuyệt đối thuộc về bảo vật quốc gia của Đế quốc Kinh Hồng.

Phát hiện này làm cho Thiển Thủy Thanh giật mình chấn động, hắn lập tức hiểu ra tấm bản đồ này tuyệt đối không thể nào là do Tây Lĩnh Dã tự tay vẽ ra, mà chỉ có thể là bút tích của người Đế quốc Kinh Hồng.

Chuyện này cũng có nghĩa là ngay từ đầu, Tây Lĩnh Dã đã bán mạng của lão cho Lương Trung Lưu.

Kế họch xuyên ra sau lưng đánh ngược lại mà Tây Lĩnh Dã đề nghị, hoàn toàn nhằm vào chiến pháp bao vây tiêu diệt của Lương Trung Lưu mà định ra, nhìn bề ngoài thì kín kẽ như áo trời, nhưng phía sau nó, chỉ sợ là do Lương Trung Lưu bày bố, yêu cầu Tây Lĩnh Dã đưa ra trong giờ phút quan trọng ấy. Thiết Huyết Trấn đã có được bản đồ quân sự tường tận của Đế quốc Kinh Hồng, cho nên cũng đủ tư cách sử dụng chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại. Thiển Thủy Thanh cũng thật sự là người có gan sử dụng chiến thuật này, nếu thật sự Lương Trung Lưu không biết sự tồn tại của Tây Lĩnh Dã, tự nhiên sẽ phải mắc mưu.

Mịch Tử Âu là bằng vào sự tỉnh táo của người ngoài cuộc suy đoán rằng Thiển Thủy Thanh rất có thể sẽ sử dụng đấu pháp xuyên ra sau lưng đánh ngược lại. Nhưng hắn không rõ ràng được chi tiết tiến hành cụ thể, bởi vậy chỉ có thể đưa ra cảnh cáo với Lương Trung Lưu mà không có biện pháp phòng ngừa toàn diện. Nhưng hắn cũng không ngờ Lương Trung Lưu đã bày ra một cái bẫy, chờ cho Thiển Thủy Thanh tự chui đầu vào lưới.

Từ lúc Lương Trung Lưu xuất binh, lão cũng đã phái Tây Lĩnh Dã chạy nhanh hết sức tới thành Bình Dương, ngựa không dừng vó, hiến bản đồ, hiến kế. Công nhận bản lĩnh đóng kích của lão khốn này cũng rất cao siêu, hoàn toàn lừa được tất cả mọi người của Thiết Huyết Trấn.

Không thể không nói rằng ông trời đối xử quá khắc nghiệt với Thiển Thủy Thanh, kết quả của chuyện hắn phá giải được câu ‘Hổ lạc bình dương’ lại mang tính trừng phạt như vậy. Mà hiện tại, bất kể là Hổ Báo Doanh do Thiển Thủy Thanh đích thân dẫn dắt, hay hai cánh quân chủ lực của Bích Không Tình và Thủy Trung Đường đều đã đưa nửa thân mình vào trong bẫy rập của Lương Trung Lưu.

Sau khi nghe Thiển Thủy Thanh giải thích xong, Ly Sở hỏi với vẻ hoảng sợ:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Thiển Thủy Thanh lắc đầu bất đắc dĩ:

- Quá muộn, chúng ta phát hiện ra quá muộn! Ta có thể khẳng định rằng, số truy binh đuổi theo sau chúng ta nhiều nhất chỉ có bốn vạn mà thôi, mà số quân mai phục ở phía trước chính là cánh quân Sơn cẩu như lời Khai Sơn vừa nói. Lương Trung Lưu đã bố trí sẵn sàng ở cả hai đầu, hiện tại chúng ta tới không được, lui cũng không xong. Mà bên phía Bích Không Tình và Thủy Trung Đường, bốn cánh quân còn lại của Lương Trung Lưu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bao vây tiêu diệt, chỉ chờ bọn họ lọt vào trong ổ mai phục mà thôi.

Nói tới đây, Thiển Thủy Thanh thở dài một tiếng:

- Lương Trung Lưu lợi hại hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta, lòng tham của lão ta cũng không nhỏ chút nào. Lão ta không chỉ muốn tiêu diệt chúng ta, mà còn muốn đánh một trận thắng huy hoàng rực rỡ!

Lúc này, Thiển Thủy Thanh đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ tác chiến của Lương Trung Lưu.

Ngay từ đầu, Lương Trung Lưu đã hiểu được một chuyện rất rõ ràng: muốn tiêu diệt Thiết Huyết Trấn không khó, cái khó là làm thế nào tiêu diệt được Thiết Huyết Trấn với cái giá thấp nhất.

Bất cứ một tên tướng lĩnh tài ba nào cũng muốn dùng tổn thất thấp nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất, Thiển Thủy Thanh là như vậy, Cô Chính Phàm là như vậy, lão hồ ly Lương Trung Lưu tự nhiên cũng là như vậy. Tất cả những trận đánh ngoạn mục trong lịch sử, gần như đều xuất phát từ đạo lý cơ bản nhất của chiến tranh này.

Lương Trung Lưu hiểu rất rõ một chuyện, trận đại chiến thành Bình Dương đã khiến cho Thiển Thủy Thanh có được không gian xoay trở nhất định ở miền Đông của Đế quốc Kinh Hồng. Nếu lão ta chỉ dựa vào ưu thế tuyệt đối về binh lực mà muốn bắt lấy con chuột giảo hoạt Thiết Huyết Trấn này, thật ra cũng vô cùng khó khăn. Chưa nói tới chuyện chiến lực của Thiết Huyết Trấn rất hùng mạnh, người lãnh đạo bọn họ lại là Thiển Thủy Thanh tiếng tăm lừng lẫy, công thần tiêu diệt Chỉ Thủy.

Có thể khẳng định rằng, nếu như ép Thiển Thủy Thanh chống cự tới cùng, như vậy lần phản kích sau cùng của Thiết Huyết Trấn nhất định sẽ khiến cho quân Đế quốc Kinh Hồng tổn thất nặng nề.

Lương Trung Lưu đã thử diễn luyện trên sa bàn mô phỏng một lần, sau khi lão ta lấy hai mươi vạn đại quân quyết chiến trực diện với Thiết Huyết Trấn, đương nhiên là đạt được chiến công tiêu diệt toàn quân của đối thủ, nhưng ít nhất cũng phải trả giá từ ba tới năm vạn đại quân. Đây chỉ là quyết chiến trực diện, chưa nói tới chuyện Thiết Huyết Trấn có thể sử dụng du kích chiến.

Đây là chuyện mà Lương Trung Lưu không thể nào chấp nhận, nếu lão ta muốn thay thế được địa vị của Cô Chính Phàm trong nước, trở thành một viên Đại tướng trong mắt Quốc chủ, vậy lão ta phải tuyệt đối đánh một trận chiến thật là đẹp mắt.

Tây Lĩnh Dã là một món vũ khí bí mật trong tay Lương Trung Lưu, năm đó lúc Quân đoàn Ưng Dương đại bại, quả thật Tây Lĩnh Dã đã bị Cô Chính Phàm bắt làm tù binh, vả lại không hề bại lộ thân phận như những gì lão đã kể với Thiết Huyết Trấn. Nhưng lão ta lại không có trốn thoát trên đường áp giải như đã kể, mà là bị đưa vào doanh khổ sai, chịu đựng kiếp sống thợ mỏ không nhìn thấy ánh mặt trời.

Từng làm tướng lâu ngày trong triều, Tây Lĩnh Dã không thể nào chịu nổi cực khổ như vậy, không thể nào chịu nổi sự tra tấn như vậy. Quan trông coi doanh khổ sai của địch gần như không tốn nhiều công sức đã đoán ra thân phận của Tây Lĩnh Dã ắt phải rất cao. Lại thêm bản thân người Đế quốc Kinh Hồng có rất nhiều mật thám hoạt động thường xuyên bên trong Đế quốc Thiên Phong, sau khi tin tức Tây Lĩnh Dã rơi vào tay Đế quốc Kinh Hồng, Tây Lĩnh Dã muốn giấu cũng không thể nào giấu được, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận thân phận của mình. Sau một khoảng thời gian lưu lạc, cuối cùng lão rơi vào tay Lương Trung Lưu.

Lương Trung Lưu được con cờ quý giá này vẫn không lộ ra ngoài, có ý định phát huy diệu dụng. Nhưng lão ta cũng thật không ngờ, công dụng của Tây Lĩnh Dã lại có chỗ phát huy nhanh như vậy.

Sau khi Thiết Phong Kỳ tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, Lương Trung Lưu là một trong số ít người có đầu óc tỉnh táo, lão ta và Cô Chính Phàm đều rất nghi ngờ về hành động của Thiển Thủy Thanh. Mặc dù không thể nhìn rõ được kế hoạch của Thiển Thủy Thanh, nhưng Lương Trung Lưu cũng không cho rằng quân của Khương Trác có thể đạt được thắng lợi một cách dễ dàng như vậy. Bởi vậy ngay từ lúc hai người Khương Trác và Lâu Thiên Đức còn chưa đại bại, lão ta vẫn chú ý tới miền Đông của Đế quốc Kinh Hồng, cũng kịp thời cho người đưa Tây Lĩnh Dã tới để đề phòng vạn nhất. Khi tên Thiển Thủy Thanh danh tiếng nổi như cồn kia quả nhiên lập nên kỳ tích, chỉ huy Thiết Huyết Trấn đánh bại quân của Khương Trác, Tây Lĩnh Dã lập tức phát huy công dụng. Trước tiên lão ta chạy tới thành Bình Dương đầu nhập dưới trướng Thiển Thủy Thanh, do đó mới có trận phục kích và chống phục kích, xuyên qua cùng chống xuyên qua, bao vây tiêu diệt và chống bao vây tiêu diệt này.

Kế hoạch lần này vốn là do một tay Lương Trung Lưu sắp xếp, Thiển Thủy Thanh cả đời bày mưu sắp kế đánh giặc, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi trúng kế của người khác.

Chuyện này cũng không trách được, trước kia chức quan của Thiển Thủy Thanh còn thấp nhỏ hèn mọn, tuy có công lao danh vọng nhưng ít người chú ý, nhưng hiện giờ Thiển Thủy Thanh đang như mặt trời giữa trưa ở Đế quốc Thiên Phong. Tuy rằng lúc trước chức quan của hắn cũng không lớn, quyền lực không cao, nhưng được cái ít người chú ý, hiện giờ địa vị lên cao, khó lòng tránh khỏi biết bao nhiêu người muốn âm thầm hãm hại sau lưng.

Hiện giờ, Thiết Huyết Trấn vì Tây Lĩnh Dã hiến kế mà đã chủ động chia cắt ra làm ba phần rời rạc, không có sự liên kết với nhau, vả lại còn chủ động tiến vào ổ phục kích mà Lương Trung Lưu đã bố trí cẩn thận tỉ mỉ. Hiện tại chuyện mà lão ta cần làm là chỉ huy quân mình siết chặt tấm lưới, ắt Thiết Huyết Trấn có mọc cánh cũng khó bay.

Trận chiến này quân Đế quốc Kinh Hồng lấy tổn thất ít nhất mà đạt được thắng lợi lớn nhất, trong sử sách sẽ ghi rằng, Lương Trung Lưu lão không phải đánh bại đối thủ bằng vào ưu thế về binh lực, mà là nhờ vào tài chỉ huy xuất thần nhập hóa, trực tiếp đánh bại Thiển Thủy Thanh danh vọng đang như mặt trời giữa ban trưa.

Đây mới là chuyện mà Lương Trung Lưu mong muốn.

Mặc dù Thiển Thủy Thanh không biết những chuyện mà Tây Lĩnh Dã đã trải qua, nhưng hắn vẫn đoán đúng được tám, chín phần mười. Giờ phút này hắn giải thích như vậy, Ly Sở và Thác Bạt Khai Sơn mới hiểu ra.

Thiển Thủy Thanh cả giận:

- Nếu không phải Lương Trung Lưu muốn đánh một trận thắng mà không tổn hao gì, vậy hiện tại tất cả chúng ta đã chết trong tay quân Đế quốc Kinh Hồng. Tên phản đồ Tây Lĩnh Dã này, suýt nữa lão ta đã hại chết toàn bộ tướng sĩ chúng ta!

Thác Bạt Khai Sơn vội hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

- Phải làm sao ư?

Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng, lửa giận trong mắt hắn đã bùng lên:

- Hiện giờ chúng ta trước có phục kích, sau có truy binh, bên phía Không Tình và Trung Đường cũng đã bị đại quân của Lương Trung Lưu vây khốn, trở thành cá nằm trong chậu. Kế duy nhất hiện tại chỉ là liều mạng với Lương Trung Lưu một trận, cá chết lưới rách mà thôi!

Ly Sở kêu lên:

- Nhưng chúng ta lấy gì để liều mạng cùng đối thủ? Hơn hai mươi vạn đại quân của đối thủ đã bao vây chúng ta, chúng ta đâu còn cơ hội thắng?

- Không!

Thiển Thủy Thanh đột ngột đứng lên, đưa mắt nhìn ra xa:

- Chúng ta còn một cơ hội, cũng là cơ hội cuối cùng!

- Cơ hội gì vậy?

Thiển Thủy Thanh đưa tay chỉ Yến Tử lĩnh phía sau, kêu lớn:

- Chính là Yến Tử lĩnh kia! Nếu như ta đoán đúng, nhất định Lương Trung Lưu đang ở trên Yến Tử lĩnh! Nếu ta là Lương Trung Lưu, vậy ta tuyệt đối sẽ không nhường cơ hội lập công bắt Thiển Thủy Thanh cho người khác! Ở đó chính là cơ hội cuối cùng để chúng ta giành thắng lợi!

Lúc này, Thiển Thủy Thanh đã quyết định dùng danh vọng của mình để đánh một canh bạc cuối cùng: Hắn phải đánh cuộc rằng trên bàn cân của người Đế quốc Kinh Hồng, sức nặng của Thiển Thủy Thanh hắn, tuyệt đối không thua kém tất cả tướng sĩ của Thiết Huyết Trấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.