Đêm yên tĩnh như nước, tối đen như mực.
Thác Bạt Khai Sơn bị nhốt một mình trong đại lao thành Kinh Viễn, ngoài lao có hai mươi tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ canh gác cẩn thận.
- Ta muốn gặp Tổng Thống lĩnh!
- Ta không phải phản đồ!
Thác Bạt Khai Sơn lắc lắc cây cọc gỗ ở hàng rào hét lên điên cuồng.
Hắn lại nện hết quyền này tới quyền khác trên cây cọc gỗ ấy như điên như cuồng, theo tiếng rống thật lớn của hắn, chiếc cọc gỗ kia vỡ tan ra thành từng mảnh văng tung toé khắp nơi. Hắn đang vô cùng giận dữ cho nên dùng hết toàn lực ra tay, hoàn toàn không để ý tới bản thân mình vì vậy mà chịu thương tổn. Đôi quyền của hắn giờ đây loang lổ máu tươi, cả phòng giam bị hắn đánh cho lắc lư rung động.
Một tên binh sĩ có vẻ nôn nóng nhìn Thác Bạt Khai Sơn đang ra uy trong phòng giam, cẩn thận hỏi đầu lĩnh của mình:
- Tên này có sức lực quá mạnh, lỡ như hắn phá huỷ phòng giam thì sao?
Tên đầu lĩnh kia trừng mắt nhìn hắn, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu.
Thác Bạt Khai Sơn có thần lực cái thế, vũ dũng vô cùng, trong quân ai ai cũng biết. Lúc này thấy hắn nổi điên lên như vậy, nổi giận như vậy, tên đầu lĩnh kia chỉ có thể cẩn thận nói:
- Thác Bạt Tướng quân, ngài đừng nên gấp gáp, chúng ta đều biết Tướng quân trung thành với Đế quốc, một lòng bảo vệ nước nhà. Thế nhưng lần này ngài trở về quá mức kỳ quái, khó tránh khỏi làm cho người khác sinh lòng hoài nghi. Bích Tướng quân chỉ tạm thời giữ ngài lại ở đây, sau đó đã đi bẩm báo với Tổng Thống lĩnh đại nhân, thiết nghĩ Tổng Thống lĩnh đại nhân sẽ mau chóng trả lại sự trong sạch cho ngài.
- Đã ba canh giờ trôi qua, vì sao Tổng Thống lĩnh vẫn chưa có tin tức báo về? Cho dù là Thống lĩnh ở Biên Châu, cũng đã báo tin rồi mới phải!
Thác Bạt Khai Sơn rống giận.
Hắn đang đau lòng khôn xiết…
Những tháng ngày ở Hữu Tự Doanh, Thác Bạt Khai Sơn ngày đêm chờ đợi, đến nỗi đêm nằm ngủ cũng mơ thấy được trở về, vô cùng khao khát được quay lại quê nhà.
Cho dù nhà đã mất, nước đã vong, cũng là nhà của mình, nước của mình.
Hắn muốn quay về, sánh vai với thân nhân huynh đệ của mình cùng nhau chiến đấu, nhuộm máu sa trường. Theo cách nhìn của hắn, đó là chuyện tất yếu của một quân nhân.
Kết cục da ngựa bọc thây là vinh dự cuối cùng của một quân nhân.
Hắn đã trở về, nhưng phải đối mặt với những lời chỉ trích là hàng địch phản quốc, thân cũng bị giam ở chốn lao tù đầy oan uổng.
Hắn thậm chí không gặp được một bằng hữu nào, cũng không thấy một người nào đứng ra vì hắn mà nói mấy lời công đạo.
Ai ai cũng hoài nghi hắn, không ai tin tưởng hắn.
Hy vọng duy nhất của hắn hiện tại chính là Bão Phi Tuyết.
Hắn tin rằng Bão Phi Tuyết sẽ không dễ dàng tin vào lời đồn, hắn tin rằng Bão Phi Tuyết nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho hắn.
Phủ Tổng Thống lĩnh thành Kinh Viễn lúc này đèn đuốc sáng choang.
Bão Phi Tuyết cảm thấy đau nhức ở huyệt Thái Dương, lòng hắn đang quay cuồng trong đau buồn và hối hận.
Trong tay hắn là tờ báo cáo của Thương Hữu Long:
“Đã chứng thật nét chữ trong thư đúng là của Phạm Tiến Trung, hắn không có lý do gì để lừa gạt chúng ta.”
Nhưng Bão Phi Tuyết vẫn thản nhiên hỏi:
- Nhưng Phạm Tiến Trung cũng có thể bị quân Đế quốc Thiên Phong lừa gạt, có phải vậy không?
Thương Hữu Long cúi đầu không nói.
Bão Phi Tuyết thở dài:
- Có hỏi hắn trở về vì lý do gì chưa?
- Không Tình đã hỏi qua, hắn nói là Thiển Thuỷ Thanh thả hắn trở về.
- Vì sao thả hắn?
- Hắn từng giúp đỡ Thiển Thuỷ Thanh một lần trên thảo nguyên, cho nên Thiển Thuỷ Thanh bằng lòng trả tự do cho hắn.
- Giúp chuyện gì?
- Hắn không chịu nói.
Bão Phi Tuyết ngồi thẳng người lên:
- Giỏi thật, hắn vẫn không chịu thay đổi bản sắc trước sau như một.
Bích Không Tình chắp tay nói:
- Tổng Thống lĩnh, nếu Thác Bạt Khai Sơn không đi theo địch, không có lý nào Thiển Thuỷ Thanh lại để cho hắn trở về dễ dàng như vậy được. Thiển Thuỷ Thanh đã dám thả Thác Bạt Khai Sơn trở về, nhất định là có âm mưu của hắn. Nếu xét về tính tình của Thác Bạt Khai Sơn, ta không tin hắn đầu hàng địch, nhưng tên Thiển Thuỷ Thanh vốn là người âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, không hề bỏ công làm chuyện gì không có tác dụng. Chúng ta đã từng chịu thiệt thòi vì hắn, cho nên chuyện lần này, chúng ta không thể không xử lý cho cẩn thận.
Thương Hữu Long tỏ vẻ trầm tư:
- Chuyện quan trọng nhất là, từ lúc chúng ta biết được tin tức Thác Bạt Khai Sơn đầu hàng địch đến nay, đã trải qua hai tháng… Tên khốn kiếp Thiển Thuỷ Thanh lại thả Thác Bạt Khai Sơn trở về, rốt cục hắn có dụng ý gì đây?!
Ánh mắt Bão Phi Tuyết sa sầm xuống:
- Ngươi muốn nói… chuyện của nghĩa phụ hắn…?
Thương Hữu Long gật đầu thật mạnh:
- Thác Bạt Khai Sơn là một người con có hiếu, nếu hắn biết được nghĩa phụ của hắn đã chết, lại là do chúng ta giết vì tội danh thông đồng với địch của hắn, cho dù hắn trung thành với Đế quốc đến mức nào, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!
Từ xưa tới nay, triều đình luôn khống chế quân nhân vô cùng nghiêm khắc.
Quân pháp quy định rằng: binh sĩ có thể tử trận, nhưng không thể hàng địch, kẻ nào hàng địch, tru di cửu tộc.
Người Đế quốc Chỉ Thuỷ là như vậy, người Đế quốc Thiên Phong cũng là như vậy. Nhìn khắp trên đại lục Quan Lan, trong các cuộc chiến tranh từ xưa tới nay, vì muốn khống chế quân nhân nên mới định ra quân pháp như vậy, không ai ngoại lệ.
Nếu Thác Bạt Khai Sơn chỉ là một binh sĩ bình thường, như vậy chuyện trừng phạt và trả thù chưa chắc đã giáng xuống đầu của hắn.
Nhưng hắn lại là một Tướng quân, hơn nữa là người đứng đầu Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ.
Hắn phản quốc đi theo địch, đối với sĩ khí của binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ toàn quân vì ảnh hưởng của chuyện này mà giảm sút nghiêm trọng, người Đế quốc Chỉ Thuỷ lập tức mang thân nhân của hắn ra khai đao, chuyện này cũng không có gì là lạ.
Chuyện đáng ngạc nhiên chính là không ngờ hai tháng sau, hắn lại trở về.
Mà điều tệ nhất chính là hắn làm như không có đầu hàng địch, mặc dù quá trình hắn trở về vô cùng kỳ dị.
Còn có chuyện nào làm cho người ta khó chấp nhận hơn là chuyện này nữa chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bão Phi Tuyết dâng lên một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.
Thiển Thuỷ Thanh, đây là điều mà ngươi mong muốn và chờ đợi hay sao?!
Lấy danh nghĩa đầu hàng địch hãm hại Thác Bạt Khai Sơn, sau đó đích thân tiễn hắn về thành Kinh Viễn?!
Nếu như Thác Bạt Khai Sơn biết rằng nghĩa phụ của hắn đã chết, người thứ nhất mà hắn đối phó sẽ là ai?!
Nếu vào lúc đó hắn đang ở bên cạnh mình, người thứ nhất mà hắn giết sẽ là ai?!
Ngươi đã hứa hẹn với Thác Bạt Khai Sơn những gì vậy?! Chỉ cần lấy được thủ cấp của ta, là có thể đổi lấy vô số vinh hoa phú quý hay sao?!
Thành sắp mất, nước sắp vong, Thác Bạt Khai Sơn không còn gì để mà lưu luyến, nổi giận lấy thủ cấp chủ tướng dâng thành, Thiển Thuỷ Thanh, đây là tất cả những gì mà ngươi tính toán hay sao?!
Ngươi đi một nước cờ vô cùng hiểm ác, nhưng ta há để cho ngươi được như mong muốn?!
Giây phút này, ánh mắt Bão Phi Tuyết thoáng qua một tia âm độc.
Kẻ muốn làm đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết.
Nghĩ đến đây, Bão Phi Tuyết cao giọng hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, Thác Bạt Khai Sơn là phản tướng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, hắn phản quốc hàng địch, hiện tại lại giả vờ đi theo bên ta, mưu toan làm nội ứng cho quân Đế quốc Thiên Phong, lệnh cho các tướng trông coi nghiêm ngặt, không được xao lãng. Từ hôm nay trở đi phái chuyên gia thẩm vấn Thác Bạt Khai Sơn, phải làm cho hắn phun ra tất cả tin tình báo của Đế quốc Thiên Phong, nếu hắn còn ngoan cố không chịu nhận tội, lấy quân pháp ra chăm sóc hắn!
- Tuân mệnh!
Lúc này Tổng Thống lĩnh Bão Phi Tuyết đã hạ quyết tâm, bất kể Thác Bạt Khai Sơn có thông đồng với địch mà phản quốc hay không, hắn đều phải là một người chết!!!
Trên bầu trời đêm nay sao nhiều vô kể, Thiển Thuỷ Thanh đang ngắm trời sao tịch mịch mà thổn thức trong lòng.
Mỗi lần hắn ngắm sao trời đều sinh ra muôn vàn cảm xúc.
Hắn thường tự hỏi mình vì sao tới thế giới này, thường tự hỏi mình đã làm được gì cho thế giới này chưa, hoặc thế giới này có thể làm cho mình được những gì.
Nửa năm qua là nửa năm phức tạp nhất, ly kỳ nhất, tao ngộ nhiều nhất, biến hoá lớn nhất trong đời hắn.
Chỉ trong vòng nửa năm qua, hắn đã trải qua những chuyện vui mừng và đau khổ lớn nhất mà cả đời một người bình thường khó có thể gặp qua. Hắn cũng đã nếm trải đủ loại chuyện buồn vui tan hợp, nằm bên bờ vực của sự sống chết, đấu trí lừa gạt lẫn nhau.
Thói quen viết nhật ký lúc vừa nhập ngũ, hiện giờ đã bị hắn hoàn toàn gạt bỏ sang bên.
Làm chức quan lớn hơn, bí mật cũng nhiều hơn, không thể để nhược điểm của mình rơi vào trong tay người khác.
Nếu như trong lòng có chuyện không thể nói ra, chỉ có thể nhờ bầu trời đầy sao mờ mịt này chuyển lời cho người khác mà thôi...
Dạ Oanh tiến đến sau lưng hắn, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn một chiếc áo choàng, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đêm khuya sương lạnh, ngài về Doanh nghỉ ngơi sớm chút đi thôi…
- Cảm ơn, ta muốn đứng đây thư giãn một lúc.
Nghe vậy, Dạ Oanh cũng đứng lại cùng với hắn.
Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thuỷ Thanh lại nói:
- Ban ngày, Liệt Tổng Suất gọi ta đi dự hội nghị quân sự, Nam Trấn Đốc chỉ đích danh ta cùng với Thiết Phong Kỳ phụ trách tấn công thành Kinh Viễn vào ngày mai, Liệt Tổng Suất không phản đối.
- Không phải đây là chuyện mà ngài chờ đợi đã lâu hay sao?
- Vấn đề là thời cơ chưa tới.
- Như vậy trận chiến ngày mai…
- Lấy ổn thoả làm trọng. Chúng ta đi theo Chiến Tướng quân, đi một bước, thủ một bước, chỉ cần cầm cự hết thời gian một ngày là được.
Dạ Oanh phì cười, đôi mắt long lanh ướt át của nàng nhìn Thiển Thuỷ Thanh, một lúc sau mới nói:
- Biểu hiện của ngài vào ngày mai chắc chắn sẽ làm cho mọi người thất vọng. Ta biết ngài đang chờ cái gì, tuy nhiên nếu như nước cờ hiểm Thác Bạt Khai Sơn không có hiệu quả, ngược lại ta sợ ngài sẽ rước hoạ vào thân!
Ý của Dạ Oanh, Thiển Thuỷ Thanh hoàn toàn hiểu được.
Ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh hỏi:
- Dạ Oanh, ngươi biết đánh bạc hay không?
Dạ Oanh ngẩn người, lắc lắc đầu.
Thiển Thuỷ Thanh cười nói:
- Trong đạo đánh bạc, cái đáng để học có rất nhiều. Ở quê ta có một loại cao thủ đánh bạc chuyên nghiệp, mỗi lần bọn họ tung hoành sòng bạc, lần nào cũng có thu hoạch. Nhưng là cao thủ đánh bạc, không bao giờ làm chuyện ván nào cũng thắng. Bọn họ chỉ chú trọng làm như thế nào để thắng được một canh bạc lớn, không cần lãng phí sức lực quan tâm đến những canh bạc nhỏ, nhờ vậy không bị người khác chú ý. Bởi vậy tuy số lần mà họ thắng rất ít, nhưng lượng tiền tài mà họ thắng được lại rất nhiều… Tuy Thác Bạt Khai Sơn là nước cờ hiểm, nhưng nếu chỉ dựa vào chiến lực của ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc, căn bản vẫn không đủ để đánh hạ thành Kinh Viễn. Nếu làm không được, nhất định vì vậy sẽ làm cho trọng lượng thắng lợi có thể thu hoạch được tăng lên. Chuyện này giống như một người đánh không lại một con hổ, bắt buộc phải mang theo một con sói làm trợ thủ. Con sói này có thể giúp hắn đối phó con hổ, đồng thời cũng có thể quay đầu lại cắn cho hắn một miếng. Nhưng nếu hắn không mang theo con sói, nhất định đánh không lại con hổ, như vậy phải dẫn theo nó ra trận, ngược là làm tăng thêm khả năng thắng lợi.
Còn một câu hắn không nói ra.
Thành Kinh Viễn sớm muộn gì cũng bị quân Đế quốc Thiên Phong đánh hạ, chuyện này hắn có thể khẳng định. Nhưng đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, nếu thành Kinh Viễn không phải tự tay hắn đánh hạ, như vậy thà rằng hắn để nguyên thành Kinh Viễn trong tay quân Đế quốc Chỉ Thuỷ còn hơn.
Quân nhân, luôn luôn lấy chiến công làm trọng.