Chu Đan Tâm khẽ hừ:
- Thiển Thủy Thanh, chiêu này của ngươi thật là cao minh, không thấy đầu, không thấy đuôi, âm thầm lặng lẽ giáng cho Nam Thừa tướng một đòn rất nặng. Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết giở những trò trên chốn giang hồ để đối phó với Nam Thừa tướng, thí dụ như giết người, bao vây, không ngờ hôm nay còn có chiêu này!
Thiển Thủy Thanh cười vuốt:
- Ta không hiểu những lời này của đại nhân là có ý gì…
Chu Đan Tâm lại hừ một tiếng:
- Không hiểu? Muốn ta nói rõ ràng hơn chút nữa hay sao? Thái tử Thương Lan làm một bài kiểm tra theo ý của Công Tôn Thạch, nội dung là lập ra một danh sách các quan viên phái sang Chỉ Thủy. Danh sách này lập ra không tồi chút nào, có thể nói là chọn đúng nhân tài, dùng người đúng sở trường, Hoàng thượng vừa xem mặt rồng liền vui vẻ. Chuyện duy nhất chính là những quan viên có tên trên danh sách đó, gần như mỗi người đều có quan hệ với Nam Thừa tướng, nếu không phải đệ tử thân thiết thì cũng là người hết dạ trung thành với lão. Nếu như tiến hành điều động đúng theo danh sách ấy, thế lực của Nam Thừa tướng trong triều ắt sẽ suy yếu rất nhiều, đến lúc đó Nam Thừa tướng còn muốn đối phó với ngươi, chỉ sợ đã khó càng thêm khó!
Thiển Thủy Thanh nghiêm nghị trả lời:
- Thiển Thủy Thanh ta chỉ là một tướng lĩnh cầm quân nho nhỏ, không có quyền can thiệp vào những chuyện đại sự trong triều, hơn nữa việc này ta không biết gì cả, làm như thế nào, ta hoàn toàn không rõ. Tuy nhiên theo ta biết, phái quan viên sang Chỉ Thủy chính là chuyện tốt, vô cùng béo bở, không lẽ Nam Thừa tướng không cảm thấy cao hứng với chuyện này sao?
Chu Đan Tâm cười ha hả:
- Đó là lẽ đương nhiên, quả thật là chức quan béo bở, là được thăng quan, tuy nhiên đáng tiếc chỉ béo bở với bản thân bọn chúng mà thôi, không phải với Nam Thừa tướng. Từ đây đi Chỉ Thủy ngàn dặm xa xôi, trời cao Hoàng đế xa, đương nhiên không thể quản tới, quan lại địa phương cũng không thể nhúng tay vào chính trị ở triều. Xem ra hiện nay Nam Thừa tướng đang trong lúc cần người, nếu như không có ngươi, có lẽ lão sẽ vô cùng cao hứng tiếp nhận sự sắp xếp này, nhưng có ngươi ở đây, lão như ngồi trên đống lửa, làm sao có thể cho một số lớn người của mình đi xa như vậy được?
Thiển Thủy Thanh dụng tâm kín đáo nói:
- Nếu là như vậy, Nam Thừa tướng đã không thích, cũng có thể lên tiếng phản đối. Với miệng lưỡi và tâm cơ của Nam Thừa tướng, vẫn có thể đưa ra một đống lý do kia mà?
Chu Đan Tâm cười lạnh:
- Lão thật sự cũng muốn lên tiếng phản đối, nhưng lão lại sợ người của mình sinh lòng bất mãn!
Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở:
- Vừa muốn lung lạc lòng người, lại vừa không muốn để cho người của mình rời đi, chuyện này quả thật vô cùng khó xử!
- Cho nên ta mới nói chiêu này của Thiển Thủy Thanh ngươi quả thật cao minh.
- Nhưng không có quan hệ với ta.
Thiển Thủy Thanh luôn miệng chối.
Có một số việc mọi người chỉ có thể tự hiểu trong lòng, giống như cái chết của Nam Hoán Lâm cũng là như vậy. Nếu muốn cho chính miệng Thiển Thủy Thanh thừa nhận, đó là không thể.
Chu Đan Tâm gật gật đầu, hiển nhiên vô cùng bội phục trước cách xử sự khôn ngoan của Thiển Thủy Thanh. Một lúc sau, ông ta mới lạnh lùng nói tiếp:
- Hội triều hôm nay còn có một chuyện khác nữa, thật ra ta tới đây cũng là vì chuyện thứ hai này. Đầu tiên, ta chúc mừng Thiển Thủy Thanh ngươi sẽ làm Phò mã đương triều, nam tử đại trượng phu co được duỗi được, quyết định thật nhanh, dám buông bỏ hết thảy công danh, không quyến luyến quyền thế địa vị, điểm này người bình thường tuyệt không làm được. Nhưng Thiển Thủy Thanh ngươi lại làm được, Chu Đan Tâm ta bội phục, cho nên ta muốn chúc mừng ngươi!
Quả nhiên Công chúa Thương Mẫn đã hoàn thành chuyện này vô cùng tốt đẹp.
Hai bát rượu cùng nâng lên, Thiển Thủy Thanh và Chu Đan Tâm nốc một hơi cạn sạch.
Uống xong bát rượu này, Chu Đan Tâm mới tiếp tục nói:
- Lời đồn trong dân gian vừa nổi lên, ngươi thỉnh mệnh Hoàng thượng cưới Công chúa, cắt đứt đường lui của chính mình, cũng là mở ra con đường sống cho mình. Tuy nhiên, Thiển Thủy Thanh, ngươi cho rằng làm như vậy là đáng hay sao?
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Trên đời này, luôn luôn có những cái giá phải trả, ta mệt mỏi, lại sợ…
- Sợ chết sao?
- Phải, sợ chết!
Thiển Thủy Thanh thừa nhận mà không hề do dự, làm cho Chu Đan Tâm ngạc nhiên ngẩn người ra.
Thiển Thủy Thanh đứng lên, chậm rãi cất bước tới bên cửa sổ, trầm giọng nói:
- Năm xưa ta nhập ngũ không phải vì muốn ăn ngon mặc đẹp, không phải vì công danh lợi lộc, thậm chí cũng không vì miếng cơm manh áo, chỉ vì ta không biết bản thân ta tồn tại trên thế giới này có ý nghĩa gì! Ta đến đây, dùng sinh mạng và máu của mình để chứng minh bản thân mình, nhưng kết quả là ta phát hiện ra mình không thể chứng minh được gì cả. Ta từng thề phải bảo vệ huynh đệ của mình, nhưng chỉ cần chiến tranh còn tiếp tục, huynh đệ của ta vẫn sẽ có người chết đi. Thiển Thủy Thanh ta có thể dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận vĩnh viễn, nhưng lại vĩnh viễn không thể giữ cho bọn họ không một ai tử trận sa trường!
Hắn quay đầu lại nhìn Chu Đan Tâm:
- Chu đại nhân, ông cũng là người từng cầm quân đánh giặc, ông thừa hiểu được tâm trạng của mình khi binh sĩ của mình chết đi, có phải không?
Nhất thời Chu Đan Tâm cảm thấy ngạc nhiên.
Thiển Thủy Thanh tiếp tục nói:
- Vì Vân Nghê, ta đã làm rất nhiều chuyện không phải với lương tâm của mình, nhưng ta biết bản thân ta vẫn còn là một con người, vẫn còn giới hạn của mình. Nhưng ông có biết rằng, nếu ta còn tiếp tục đi theo con đường này, ta cũng không biết đi tới cuối cùng sẽ có kết quả ra sao?! Thích đại ca đã chết, Hồng Doanh Chủ đã chết, Chiến Chưởng Kỳ đã chết, Đông Doanh Chủ thân chịu trọng thương, từ đây về sau chỉ có thể nằm trên giường bệnh, sau này có thể đứng lên được hay không cũng là một vấn đề. Những người bên cạnh ta ngã xuống dần dần từng người một, mỗi một người như vậy mất đi, giống như một cây đao cắm vào tim ta vậy…
Giọng Thiển Thủy Thanh đột nhiên trở nên cao vút:
- Chu đại nhân, Thiển Thủy Thanh ta không phải là một kẻ tốt lành gì, vì thắng lợi ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng ít nhất, ta vẫn quan tâm tới huynh đệ của ta! Ta không muốn nhìn bọn họ chết đi từng người một trước mặt ta như vậy! Cho nên nếu như có thể, làm như vậy để chấm dứt mọi chuyện cũng không có gì là không thể!
Chu Đan Tâm gật gật đầu:
- Ta hiểu, nếu là như vậy, ta hỏi ngươi, nếu bây giờ Nam Thừa tướng bằng lòng cầu hòa với ngươi, ngươi có đồng ý hay không?
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Thật ra nếu ta có thể lấy được Vân Nghê, muốn cho ta buông bỏ tất cả, ta cũng cam lòng, nhưng vấn đề là Nam Thừa tướng chịu làm như vậy sao? Chu đại nhân, ta với ông cũng không phải là kẻ ngốc, tuy không cần phải nói rõ ràng ra, nhưng cũng có thể tự hiểu trong lòng.
Nói tới đây, giọng Thiển Thủy Thanh chợt hạ thấp xuống:
- Nam Thừa tướng còn chưa ngã, Thiển Thủy Thanh ta sao thể thanh thản giao ra binh quyền làm Phò mã được?!
Chu Đan Tâm nhìn Thiển Thủy Thanh chằm chằm một hồi lâu, sau đó mới nói:
- Suy nghĩ của ngươi, ta đã hoàn toàn hiểu được. Nếu là như vậy, ta còn có một chuyện không hiểu!
- Xin đại nhân cứ nói!
- Ngươi đã một lòng vì Vân tiểu thư, thậm chí tình nguyện vì nàng mà buông bỏ tất cả, bệ hạ cũng đã đồng ý ban hôn cho ngươi, vậy vì sao lần này ngươi lại dâng biểu thỉnh cầu bệ hạ cưới Công chúa Thương Mẫn chứ?
- Ông nói cái gì?!
Dường như có một tia sét từ trên trời giáng xuống, suýt chút nữa Thiển Thủy Thanh ngã lăn ra đất.
o0o
- Vân Nghê tỷ tỷ, xin tỷ đừng trách muội, muội cũng thật sự không có cách nào. Chắc tỷ cũng biết muội là Công chúa, cơ hội có thể tìm cho mình một nam nhân tốt thật sự là quá ít…
Thương Mẫn cúi đầu mân mê ngọc bội trong tay, lẩm bẩm tự nói.
Trong cung Cảnh Long, hiện giờ chỉ có một mình nàng. Sau khi đuổi hết tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, vị Công chúa Thương Mẫn này bèn ở một mình trong cung cầu nguyện, khẩn cầu cho Vân Nghê sẽ không vì chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ.
Nàng cầm ngọc bội trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Thật ra tên Thiển Thủy Thanh kia cũng chẳng có gì là hay ho, bề ngoài chỉ có thể coi là tạm được, nhưng lại hung hăng ngang ngược không chịu nói lý, lại đánh giặc giết người, không phải là muội thật sự yêu thích hắn. Nhưng muội cũng không có cách nào khác, tỷ cũng biết là Công chúa muốn tìm một nam nhân tốt làm Phò mã khó khăn đến mức nào, so sánh với tên hạ lưu Nam Tĩnh Nguyên, Thiển Thủy Thanh có thể nói là tốt hơn rất nhiều… Không phải tỷ đã từng nói, chính mình phải tranh thủ cơ hội cho mình sao? Không phải tỷ còn nói… trên đời có rất nhiều chuyện bị phá hỏng trong tay nữ nhân hay sao?
-… Đúng rồi, muội nói cho tỷ biết, muội không bảo hắn không được cưới tỷ, muội không phải là một người vợ ghen tuông đố kỵ, chỉ cần sau này hắn đối xử tốt với muội, muội có thể dễ dàng tha thứ cho hắn rất nhiều chuyện. Bất quá nam nhân nào chẳng phong lưu, muội thấy tỷ đã chấp nhận nhiều như vậy, tỷ cũng sẽ không quan tâm chuyện có thêm một người như muội nữa, có phải không?
-… Ôi nói nhiều như vậy làm gì?! Hừ, bản Công chúa đường đường là cành vàng lá ngọc, gả cho hắn chính là kiếp trước hắn có tu nhân tích đức. Cho nên bản Công chúa làm chuyện đường hoàng, có gì mà phải sợ…
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thương Mẫn dần dần ổn định lại, ngẫm nghĩ một chút lại thấy buồn cười, bèn mân mê ngọc bội trong tay cười mãi không thôi.
Nàng đang nghĩ, không biết Thiển Thủy Thanh nghe được tin này, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây…
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, giọng Lý ma ma vừa bén nhọn vừa cao vút:
- Công chúa đang du ngoạn bên ngoài, chưa được phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện vào trong, cho dù là Phò mã gia cũng không được… a… a… a…
Mấy tiếng a sau cùng nghe có vẻ thê lương, Thương Mẫn chỉ thấy một bóng người bay bổng trên không, bay qua đầu nàng rồi rơi vào bụi hoa phía sau.
Nhìn về phía trước, chính là Thiển Thủy Thanh đang hùng hổ đi về phía nàng.
Một tiếng Phò mã gia của Lý ma ma đã hoàn hoàn chọc giận Thiển Thủy Thanh.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thương Mẫn kinh ngạc kêu lên.
Thiển Thủy Thanh tức giận hừ:
- Nàng nghĩ thử xem vì sao ta tới?!
Ngay lập tức, Thương Mẫn vắt giò lên cổ bỏ chạy.
- Nàng…
Thiển Thủy Thanh tức giận đến tím mặt.
Vốn hắn là người to gan lớn mật, có chuyện gì mà hắn không dám làm. Ngay cả Lý ma ma còn bị hắn ném đi, giờ phút này hắn cũng không cần e ngại gì nữa.
Thấy Thương Mẫn chạy trốn, hắn lập tức đuổi theo, hai người giống như đang chơi trò cút bắt ngay trong cung Cảnh Long. Cả bọn cung nữ thái giám nhìn thấy Thiển Thủy Thanh đuổi Thương Mẫn, Phò mã đuổi Công chúa, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Chỉ là mọi người đều lấy mắt mà nhìn, không ai dám lên tiếng nói lời nào. Cả bọn thị vệ trong cung mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không hay không biết.
- Nàng dừng lại, ta có lời muốn hỏi nàng!
Thiển Thủy Thanh rống to.
- Ngươi đừng hỏi gì cả, ta không biết gì đâu!
Thương Mẫn vừa chạy vừa xua tay.
- Nếu nàng không biết gì, vậy sao lại bỏ chạy?
Thiển Thủy Thanh tức giận hét.
- Ta sợ ngươi dùng roi đánh ta!
- Nàng yên tâm, nàng là Công chúa, ta không dám đánh nàng!
Lúc này Thương Mẫn mới nhớ ra chuyện ấy, bèn dừng lại, khẩn trương nhìn Thiển Thủy Thanh, vừa thở hồng hộc vừa gấp giọng nói:
- Này, ngươi đừng qua đây, ngươi nói đúng, ta là Công chúa của ngươi, ngươi không thể đánh ta, bằng không phụ hoàng ta sẽ chém đầu ngươi!
Thiển Thủy Thanh sải bước đi tới:
- Nàng sợ như vậy, ta đánh nàng làm gì? Nói cho ta biết, rốt cục nàng đã nói với phụ hoàng của nàng những gì? Vì sao bệ hạ lại bảo ta cưới nàng?