Mi mắt Thiển Thủy Thanh đột nhiên giật giật, một cảm giác không lành tràn ngập trong lòng hắn.
Hắn buông quyển sách đang đọc dở xuống, đứng lên đi ra ngoài trướng.
Bầu trời đêm bên ngoài đầy sao, lóe ra ánh sáng rực rỡ, giống như cái gì nhỉ?
Thiển Thủy Thanh thầm nghĩ.
Giống như nước mắt, đột nhiên Thiển Thủy Thanh nhớ tới lời Dạ Oanh.
Nàng nói bầu trời đầy sao kia giống như nước mắt của Chức Nữ khóc khi nhớ Ngưu Lang, rơi xuống tạo nên dải ngân hà.
Câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ là do hắn kể cho nàng nghe mỗi khi nàng nằm trong lòng hắn.
Vì thế nàng nhớ rõ, cũng vô cùng tin tưởng rằng ngân hà trên trời là do nước mắt của Chức Nữ tạo thành.
Thiển Thủy Thanh hỏi nàng vì sao.
Nàng nói vì chúng sinh đều khổ.
Chúng sinh đều khổ… Thiển Thủy Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Tướng quân, có chuyện gì sao?
Một tên binh sĩ đi tới hỏi hắn.
Thiển Thủy Thanh lại lắc lắc đầu, Dạ Oanh không có ở đây, hắn muốn tìm người nói chuyện với mình cũng không được.
Tên binh sĩ kia dường như nhìn ra tâm sự của Thiển Thủy Thanh:
- Ngài đang tưởng nhớ tiểu thư Dạ Oanh phải không?
Thiển Thủy Thanh cười:
- Chỉ là hơi không quen sống mà không có nàng, ngươi nên biết nữ nhân tâm tư tỉ mỉ hơn nam nhân một chút.
Tên binh sĩ kia cười nói:
- Đáng tiếc là cũng không có Cẩu Tử ở đây, trước khi tiểu thư Dạ Oanh chưa tới đây, chính là Cẩu Tử phụ trách chăm sóc cho Tướng quân trong quân.
- Đúng vậy, hắn cũng giống như Dạ Oanh, cũng không chịu được cô đơn tịch mịch. Ta thấy hắn theo ta một thời gian dài như vậy, thường nghe ta thảo luận quân cơ cùng bọn Mộc Huyết, Không Tình, nghĩ rằng nhiều ít cũng có chút tiến bộ, cho nên mới để cho hắn đi. Đúng rồi, ngươi tên là Vệ Thanh Lăng có phải không?
Vệ Thanh Lăng cung kính trả lời:
- Trí nhớ của Tướng quân rất tốt.
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Ta còn nhớ rõ ngươi là người đầu tiên ném vàng bạc châu báu ra, nhờ đó làm cho ta tỉnh ngộ, mới mang được mọi người thoát khỏi vòng vây của Hộ dân quân.
Vệ Thanh Lăng cười ngại ngùng.
Hắn chính là vì chuyện này mà được các chiến hữu ngợi khen, do đó được thăng chức, hiện giờ trở thành một tên Khúc trưởng, nhờ vào thời điểm Dạ Oanh và Cẩu Tử không có ở đây mới có cơ hội đi theo Thiển Thủy Thanh.
Lúc này, sau khi Thiển Thủy Thanh nói xong liền ngơ ngác nhìn lên bầu trời đầy sao giống như ông trời đang rơi lệ, chậm rãi hỏi:
- Ngươi có tin vào trực giác hay không?
Không biết vì sao, lòng Thiển Thủy Thanh bây giờ… vô cùng khủng hoảng!
o0o
Phía trước có lẽ là đến Loạn Thạch lĩnh…
Nhìn thấy trong vùng rừng rậm bao la hiện ra một cửa núi nhỏ, Cẩu Tử cũng không rõ lắm mình có đến đúng chỗ hay không.
Khắp nơi trong vùng này đều là cây cối, mặc dù trên bản đồ đã ghi rõ phương hướng, nhưng độ chính xác của bản đồ quả thật không đáng tin. Cẩu Tử dẫn theo người đi trong rừng đã hai ngày nay, vẫn không tìm ra được bọn Thác Bạt Khai Sơn.
- Hẳn là đâu đó quanh đây, nhưng vì sao lại không tìm thấy?
Cẩu Tử khẩn trương đến độ giậm giậm chân.
- Chúng ta không mang theo bản đồ sao?
Hắn hỏi một tên binh sĩ bên cạnh, tên ấy buồn bã đáp:
- Không có, ta tưởng là ngài có mang theo, như vậy chúng ta mới có hy vọng!
- Chuyện này thật là kỳ lạ!
Cẩu Tử khẩn trương đến nỗi hoa chân múa tay loạn xạ.
Vài tên binh sĩ đi trước tới bên khe núi kia lại chạy trở về, nhìn Cẩu Tử lắc đầu, hiển nhiên vẫn chưa tìm ra địa điểm mà bọn họ phải tập kết.
Nếu như lạc đường trong rừng, muốn tìm được đường ra không phải là chuyện thoải mái gì, vì muốn che giấu hành tung để thoát khỏi truy binh sau lưng, bọn Cẩu Tử cố gắng chạy thật sâu vào rừng, kết quả muốn ra thật là hao tốn tâm tư.
Một tên binh sĩ cẩn thận nói:
- Hay là chúng ta cứ đi về hướng Bắc, trở ra bên ngoài vùng núi rồi hãy quay vào trở lại? Lúc ấy đám Hộ dân quân kia đuổi theo chúng ta rất gấp, có thể chúng ta đã đi lầm đường nên mới ra nông nỗi này.
Cẩu Tử lập tức lắc đầu:
- Không được, chúng ta không còn nhiều thời gian, trước trưa mai phải chạy tới Loạn Thạch lĩnh, nếu không sẽ lỡ mất thời cơ chiến đấu.
Ngẫm nghĩ một chút, Cẩu Tử dặn dò:
- Vài người các ngươi lập tức đi tìm quanh đây, xem có sơn dân nào sống gần đây hay không. Bất kể thế nào cũng phải mang một người sống về đây, để chúng ta hỏi đường!
Rất nhiều binh sĩ được Cẩu Tử phái ra, đi khắp chung quanh tìm người sống ở vùng này. thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, nhưng mỗi tên binh sĩ trở về đều lắc đầu bất đắc dĩ.
Đã một canh giờ trôi qua, vẫn không thể tìm được người nào có thể chỉ đường cho bọn họ, trên mặt Cẩu Tử đầy vẻ nôn nóng.
- Lữ Úy đại nhân, có phát hiện!
Một tên binh sĩ của Trường Cung Doanh vừa trở về đã kêu to. Vốn Cẩu Tử họ Cẩu, mọi người không dám gọi hắn là Cẩu Úy, đành phải gọi thẳng chức quan.
- Phát hiện gì vậy?
- Người… rất nhiều người…
Tên binh sĩ kia đáp với vẻ vô cùng sợ hãi:
- Rất nhiều người chết…
Cẩu Tử khẽ run lên:
- Là ai?
- Người của chúng ta… là người của chúng ta!
Tên binh sĩ kia như sắp khóc.
- Mau dẫn ta tới đó xem sao!
Cẩu Tử thét to.
Trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang, dưới ánh trăng sáng tỏ, từng đôi mắt trợn ngược với vẻ không cam lòng, không khuất phục.
Trong tay bọn họ vẫn còn siết chặt vũ khí, máu chảy ra đã sớm đông đặc lại, mặt đất trở nên đỏ sẫm một màu, mấy trăm thi thể nằm đầy mặt đất trông thật đau lòng.
Gió thổi qua khiến cho lá rừng reo xào xạc, tay Cẩu Tử chậm rãi đưa ra vuốt mắt cho một chiến hữu của mình…
- Có đếm qua bao nhiêu thi thể hay chưa?
Hắn trầm giọng hỏi.
- Khoảng hơn bốn trăm, cũng là một toán du kích như chúng ta.
- Ai phụ trách chỉ huy?
- Có binh sĩ phát hiện ra người quen của mình, lúc ấy được phân vào toán của tiểu thư Dạ Oanh.
Cẩu Tử run lên:
- Là Dạ Oanh sao? Năm trăm người của nàng đã chết hơn bốn trăm sao?
Tên binh sĩ kia trả lời với vẻ khó khăn:
- Trên mặt đất ngoài thi thể của binh sĩ chúng ta, không có một thi thể nào của địch. Rất hiển nhiên, trận này quân địch đạt được toàn thắng, nên đã mang đi thi thể của chiến hữu bọn chúng. Cho nên… e rằng toán của tiểu thư Dạ Oanh đã bị tiêu diệt toàn quân, những người còn lại nếu không bị giết dọc đường, có lẽ cũng đã bị bắt làm tù binh.
- A!
Cẩu Tử giận dữ đánh ra một quyền vào cây đại thụ cạnh đó, tiếng vang chấn động cả núi rừng, lãng đãng quanh mảnh đất trống hồi lâu không dứt…
Sau nửa canh giờ, tất cả thi thể các chiến sĩ tử nạn đều đã được vùi chung vào một cái hố to.
Các chiến sĩ dùng đao chặt ngã một gốc cây nhỏ, đẽo thành bia mộ cắm xuống đất, trên bia ghi: “Bốn trăm ba mươi hai dũng sĩ Thiết Phong Kỳ, vùi cùng một chỗ!”
Cẩu Tử lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hắn không biết khi Thiển Thủy Thanh nghe được tin này sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng trận chiến này vẫn phải tiếp tục.
Mỗi một chiến sĩ còn sống đầu phải tiếp tục cố gắng phấn đấu vì thắng lợi.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng:
- Đi thôi, cứ theo hướng đi của các huynh đệ bỏ mình, rất nhanh chúng ta sẽ đến Loạn Thạch lĩnh…
o0o
Loạn Thạch lĩnh nằm sâu trong vùng rừng núi biên hoang, là một ngọn đồi toàn là đá, không hề có một gốc cây ngọn cỏ. Trong vùng rừng núi cây cối rậm rạp như vầy, địa hình trụi lủi của nó giống như đầu của một bệnh nhân rụng tóc, nếu như quan sát từ trên không, quả thật vô cùng nổi bật.
Mùa Xuân là thời gian vạn vật sống lại, đám thú săn mồi sau khi trải qua mấy tháng ngủ Đông, mỡ trong cơ thể chúng đã tiêu hao hơn phân nửa, hiện giờ đúng là thời gian thích hợp để đi săn mồi bổ sung thể lực.
Nhưng trong thời kỳ săn mồi điên cuồng này, kẻ đi săn cũng trở thành kẻ bị săn.
Một con gấu đen thật lớn đang đi giữa rừng, thân thể cao to nghiêng qua ngó lại tìm thức ăn, xem ra nó đã đi lang thang khá lâu vì đói.
Trước mắt dường như có cái gì hấp dẫn, nó đi qua đi lại, dùng mũi ngửi ngửi không ngừng, sau đó đi về phía đám loạn thạch.
Đột nhiên, nó nhìn thấy một người có thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt, toát ra khí thế hùng hồn.
Bùng!
Một quyền thật mạnh đấm thẳng vào mũi con gấu, hoa máu nở rộ.
Rống!
Con gấu phát ra tiếng rống to vô cùng giận dữ, nhưng ngay sau đó, thậm chí nó còn chưa kịp có phản ứng gì, bóng người cao lớn cường tráng kia đã nhấc bổng thân hình nó lên cao, vật mạnh xuống, làm cho con gấu nặng nề nằm im trên mặt đất.
- Đánh hay quá, Thác Bạt Tướng quân!
Trên Loạn Thạch lĩnh vang lên tiếng hô đầy hưng phấn.
Thác Bạt Khai Sơn tiện tay xách đầu con gấu lên, đập mạnh vào một tảng đá gần đó, khiến cho nó hoàn toàn hôn mê.
Phủi phủi hai tay, Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng nói:
- Đây là con thứ ba, có lẽ cũng đã tạm đủ cho mọi người, tối nay ta sẽ nướng thịt, cho mọi người ăn no một bữa!
Một tên chiến sĩ nhìn con gấu nằm trên mặt đất hỏi:
- Thác Bạt Tướng quân, thịt gấu ăn có ngon không?
Gương mặt Thác Bạt Khai Sơn sa sầm:
- Miễn lấp đầy bụng là được, muốn sống trong vùng rừng núi như thế này, khi cần còn phải ăn cả rễ cây, vỏ cây!
Một tên binh sĩ khác cười nói:
- Thịt gấu ăn được hay không ta không biết, nhưng tay gấu là món quý. Trong tứ đại danh lâu ở thành Thương Thiên, một phần tay gấu có giá một lượng vàng!
Có tên chiến sĩ khác than thở:
- Hai ngàn người, mười hai cái tay gấu, mỗi người một lóng cũng chia không đủ…
Phía sau lại có người kêu lên:
- Bọn Cẩu Tử đến rồi!
Lập tức có chiến sĩ thở dài:
- Ôi, lại thêm năm trăm người nữa, ba con gấu cũng chưa chắc đã đủ ăn…
Ngay sau đó, Cẩu Tử xuất hiện trước mặt Thác Bạt Khai Sơn, lộ vẻ hết sức đau buồn, nặng nề quỳ xuống:
- Tướng quân, toàn toán của tiểu thư Dạ Oanh gặp nạn, bản thân tiểu thư sống chết chưa rõ!
o0o
Mặc dù nói chiến thắng huy hoàng ở chiến trường phía Tây là bước khởi đầu quan trọng cho trận chiến diệt vong Chỉ Thủy, về mặt lý thuyết mà nói, nó chính là quân domino thứ nhất tạo nên một chuỗi hiệu ứng domino, dẫn đến những thắng lợi về sau. Thế nhưng chiến tranh luôn luôn không thể nào căn cứ vào lý thuyết mà tiến hành, mà phát triển.
Quy mô trận chiến càng lớn, càng có nhiều biến hóa không lường trước được.
Có những biến hóa không dẫn tới thay đổi gì đáng kể, nhưng có những biến hóa lại quyết định thành bại của cả một trận chiến.
Khi tin thắng lợi của chiến trường phía Tây báo về, nó cũng trợ giúp phối hợp cho chiến trường phía Nam đạt được thắng lợi quyết định. Nhưng nếu như có một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn nào đó xử lý không cẩn thận, đủ để phá sản toàn bộ kế hoạch.
Trong chiến tranh có một câu nói rất hay: một kế hoạch được vạch ra càng hoàn mỹ, khi chấp hành yêu cầu độ chính xác càng cao, tính thất bại cũng càng lớn, độ phiêu lưu cũng rất cao. Bởi vậy, vạch ra kế hoạch hoàn mỹ cũng không phải là cách tốt nhất để đạt được thắng lợi trong cuộc chiến, kế hoạch hoàn mỹ mà có thể thực hành, cũng có chuẩn bị ứng biến để có thể tiến hành trọn vẹn, đó mới là điều kiện lớn nhất để có thể giành được thắng lợi trong cuộc chiến ấy.
Nhưng lúc này đây, đối với việc toán quân của Dạ Oanh gặp nạn, quân Đế quốc Thiên Phong không có biện pháp gì ứng biến.
Dạ Oanh mất tích.
Hiện trường không có thi thể của nàng, bản thân nàng cũng không chạy tới Loạn Thạch lĩnh hội hợp cùng mọi người.
Nàng không chỉ là nữ nhân của Thiển Thủy Thanh, đồng thời cũng là cận vệ thân tín của Thiển Thủy Thanh. Nàng không chỉ nắm giữ sự sống chết của một Lữ, đồng thời cũng là người biết tất cả bí mật và hành động cao cấp của quân Đế quốc Thiên Phong, bao gồm cả kế hoạch lần này.
Mà hiện tại, rất có thể nàng đã rơi vào tay địch, trước khi kế hoạch hoàn toàn triển khai đã xuất hiện ra biến cố lớn lao như vậy, khiến cho toàn bộ kế hoạch hành động gặp phải phiêu lưu trước nay chưa từng có.
Vậy nên thay đổi kế hoạch hay sao? Hay là tin tưởng Dạ Oanh, tiếp tục chấp hành kế hoạch cho đến cùng? Trong lòng Thác Bạt Khai Sơn cũng không biết rõ…