Đế Quốc Thiên Phong

Chương 80: Q.4 - Chương 80: Phong Hỏa Tình Cừu (Phần 8)




- Trận này có vẻ khác thường!

Thạch Dung Hải nhìn bản đồ đầy nghi hoặc.

- Cam Thụ Lĩnh, Thập Nhị phong, Cửu Long câu và núi Đại Phong, Mộc Huyết mang người của hắn chạy tới chạy lui quanh khu vực này, không rời khỏi vùng Tây Nam. Nếu còn tiếp tục như vậy, đội ngũ của hắn sớm muộn gì cũng bị chúng ta diệt gọn!

- Như vậy không phải là tốt lắm sao?

Hà Văn cười ha hả nói.

Thạch Dung Hải lập tức lắc đầu:

- Không đúng, chuyện này có vấn đề, tuy ta không hiểu rõ lắm về tên Mộc Huyết này, nhưng Thiển Thủy Thanh đã dám phái hắn tới chỉ huy chiến sự ở chiến trường phía Nam này, chắc chắn là phải có cơ sở gì đó để trông cậy. Binh lực hiện có trong tay hắn kém hơn chúng ta, đánh thì hắn đánh không lại, chạy hắn lại chạy không tích cực. Đội quân tiên phong đánh rất hùng hổ, nhưng đại quân lại không đánh, trạng thái chiến đấu khác thường như vậy, từ trước tới nay ta rất ít thấy. Tên Thiển Thủy Thanh này, tác chiến không thể theo lẽ thường mà đo lường được, gian trá vốn là bản tính của hắn. Nếu như nói hắn không có âm mưu gì trong chuyện này, ta đây tuyệt đối không tin.

- Vấn đề là âm mưu như thế nào mới có thể làm cho chúng ta mắc bẫy?

Thạch Dung Hải thở dài bất đắc dĩ:

- Nếu ta biết thì tốt rồi, vùng biên hoang này quá rộng lớn, lại toàn là rừng núi, truy kích không lợi, lợi ẩn nấp, chính cái gọi là giặc cùng chớ đuổi, đúng ra ngay từ đầu chúng ta không nên đuổi theo!

Phương Huy nói:

- Đáng tiếc, Hộ dân quân không phải là quân chính quy, đánh người khác thì không cần phải nói, đánh Thiết Phong Kỳ, chúng ta mà không đuổi theo, ắt bọn chúng sẽ tạo phản!

- Vấn đề chính là nằm ở chỗ này, ta nghĩ Thiển Thủy Thanh đoán chắc chúng ta không thể không xuất kích, cho nên mới giở trò như hiện tại. Nói thật ra, hiện tại ta không lo lắng về phần chúng ta, mà ta đang lo lắng cho Lâm Trung Hưng ở bên kia…

Thạch Dung Hải chậm rãi nói.

Hắn rời mắt khỏi bản đồ, ngẩng lên nhìn ra xa, chậm rãi nói tiếp:

- Nếu ta là Thiển Thủy Thanh, nếu muốn chia ra bao vây tiêu diệt, như vậy người mà ta chọn để xuống tay đầu tiên chính là Lâm Tướng quân!

Đạo dùng binh trong thiên hạ luôn luôn có chuẩn mực cơ bản, trên phương diện này, Thạch Dung Hải nhìn rất chuẩn. Trong ba đường đại quân đồng thời xuất kích, cánh quân của Lâm Trung Hưng là dễ dàng đối phó nhất.

Nhưng đối phó như thế nào, lúc nào thì đối phó, sau khi đối phó xong sẽ xử lý ra sao, những chuyện này Thạch Dung Hải không thể nào lường được.

Ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ, giờ phút này cánh quân của Lâm Trung Hưng đã bị địch tiêu diệt hoàn toàn, mà cánh quân của Thạch Dung Hải hắn cũng đã bắt đầu bước vào kế hoạch của địch nhân.

o0o

Sắc trời dần sáng, rốt cục lửa đã bị dập tắt, khói vẫn còn lượn lờ trong doanh trại, các chiến sĩ Hộ dân quân đang buồn bã thu dọn chiến trường.

Đêm qua bị địch tập kích bất ngờ làm chết cháy chết bỏng mấy trăm chiến sĩ Hộ dân quân, có thể nói là một đả kích hết sức nặng nề với cánh quân này. Nhưng chuyện làm cho bọn chúng thật sự tức giận là tù binh trong tay mình cũng bị địch nhân thừa cơ hỗn loạn cướp đi.

Đi qua đi lại trên mặt đất tiêu điều xơ xác, sắc mặt Ly Sở tái xanh:

- Quản Thống lĩnh ra sao rồi?

Một tên chiến sĩ trả lời:

- Trúng một mũi tên, tuy nhiên bị thương không quá nặng.

- Tù binh bị người ta cứu đi khi nào?

- Có lẽ là vào lúc mới bắt đầu hỗn loạn, có người từ phía sau tiến lại, bắn chết các huynh đệ trông coi, sau đó cứu người mang đi.

Bốn thi thể đặt dưới chân Ly Sở, trên cổ họng đều có một mũi tên nhỏ màu đỏ chói mắt.

Ánh mắt Ly Sở trở nên vô cùng hưng phấn:

- Vô Song, thì ra ngươi đã tới!

Ngay sau đó, Ly Sở trầm giọng nói với tên chiến sĩ bên cạnh:

- Ngươi nói lại cho Quản Thống lĩnh rằng, người đến cướp tù binh chính là Doanh Chủ Vô Song của Trường Cung Doanh, hiện tại hắn phải mang theo một người, chắc chắn chưa chạy được bao xa, ta lập tức đuổi theo. Còn chuyện này nữa, những binh sĩ Đế quốc Thiên Phong phóng hỏa tối qua có tổng cộng ba mươi hai người, đã bị ta bắn chết toàn bộ. Hộ dân quân có hơn hai ngàn người, nhưng lại bị ba mươi mấy tên trộm cắp của quân địch thừa cơ tạo thành thương vong quá lớn, quân đội như vậy thật sự không thể nào đánh thắng được Thiết Phong Kỳ. Cho dù hôm nay chúng ta đánh bại Thiết Phong Kỳ, ngày sau đại quân Đế quốc Thiên Phong kéo tới, Hộ dân quân chúng ta cũng chỉ có con đường thất bại mà thôi. Ly Sở ta ngay từ bây giờ rời khỏi Hộ dân quân, không muốn tiếp tục nhìn thấy trận chiến không có hy vọng này nữa! Ta sẽ đuổi giết Vô Song và Dạ Oanh, coi như là chuyện cuối cùng ta làm vì Hộ dân quân. Còn chuyện sau này Quản Thống lĩnh đi con đường nào, xin hắn tự mình quyết định!

Nói dứt lời, hắn liền vọt thẳng vào rừng. Vô Song mang theo một người chạy trốn, không thể nào dễ dàng xóa bỏ dấu vết trên mặt đất, tốc độ cũng không chạy được nhanh, với năng lực truy tung của Ly Sở hắn, có lẽ là không bao lâu có thể đuổi kịp.

o0o

Trên sơn đạo sâu trong rừng rậm của vùng biên hoang, một con khoái mã đang chạy như điên, gió thổi vù vù, xem ra người này đang có chuyện gì khẩn cấp.

Vô số ánh mắt giấu sau những lùm cỏ dại ven đường lóe lên vẻ giảo hoạt, nhìn theo khoái mã đang chạy ngày càng xa, nhưng cũng không có phản ứng gì.

Rất lâu sau, Thác Bạt Khai Sơn mới đứng lên từ trong lùm cỏ, trầm giọng nói:

- Ngựa chạy vội vàng, kỵ sĩ lộ ra thần sắc kinh hoảng, cắm đầu chạy như điên không hề đề phòng chung quanh, hẳn là người mang tin từ thành Đại Lương chạy ra!

Cẩu Tử bên cạnh cũng phụ họa:

- Xem ra Bích Tướng quân đã đại thắng ở chiến trường phía Tây, đang gây áp lực lên thành Đại Lương đúng theo kế hoạch. Thành Đại Lương đương nhiên không chịu được áp lực, chỉ còn cách cho người ra ngoài cầu cứu.

Thác Bạt Khai Sơn gật gật đầu:

- Chỉ trong vòng một ngày, hẳn Thạch Dung Hải sẽ nhận được tin thành Đại Lương nguy cấp!

- Hết thảy đều tiến hành đúng theo kế hoạch, cánh quân của Thạch Dung Hải nhất định sẽ bỏ mạng trong tay quân ta!

Thác Bạt Khai Sơn nở nụ cười khổ:

- Nếu nói tất cả đều tiến hành đúng theo kế hoạch, vậy thì chưa chắc, ít nhất tiểu thư Dạ Oanh… chuyện của nàng chính là xảy ra ngoài kế hoạch. Chỉ không biết hiện tại Vô Song đã tìm được nàng hay chưa…

o0o

Giữa rừng rậm âm u, một bóng người đang chạy trốn điên cuồng.

Giẫm lên cành cây, đạp lên thảm cỏ, dọc đường hắn đi qua thú chạy chim bay, càng ngày càng chạy sâu vào trong rừng rậm.

Ôm chặt Dạ Oanh trong lòng, cảm giác giận dữ của Vô Song đã gần như lên tới đỉnh.

Tên quân canh gác bị hắn giết cũng đã không kể hết sự tình, trong vòng hai ngày Dạ Oanh bị bắt làm tù binh, Hộ dân quân đã dùng đủ loại cực hình đối với nàng. Hiện giờ trên thân thể nàng không tìm thấy chỗ nào da thịt còn lành lặn, khắp nơi đều là vết roi côn đánh đập. Cho dù đã định giao nàng cho Đại thủ lĩnh của chúng, chúng cũng không định giao ra một người lành lặn.

Mặc dù mấy trăm năm trước trên đại lục Quan Lan cũng có đưa ra Công ước chiến tranh trên toàn đại lục, không hề cho phép hai bên giao chiến ngược đãi tù binh, nhưng vẫn có một ít quốc gia hoặc tổ chức không coi Công ước ra gì. Mọi người luôn luôn nghĩ rằng phe bị xâm lược luôn luôn là phe chính nghĩa, phe phấn khởi phản kháng nhất định tràn ngập lòng nhân.

Nhưng không ai biết rằng chiến tranh đã gạt bỏ tính người, không cần biết là phe xâm lược hay là phe bị xâm lược, tất cả đều bị cơn hồng thủy chiến tranh làm cho lạc lối, cuối cùng trở nên điên cuồng và thô bạo.

Tuy Hộ dân quân lấy khẩu hiệu bảo vệ dân mà thành lập nên, nhưng do có đủ mọi thành phần thượng vàng hạ cám gia nhập, đã làm cho cánh quân này tốt xấu lẫn lộn. Không ai có thể trông cậy rằng một cánh quân như vậy có thể hành sự tuân theo Công ước, tuy rằng ngay cả quân Đế quốc Thiên Phong cũng không ngược đãi tù binh, nhưng chuyện không có hy vọng vào trận chiến này đã làm cho Hộ dân quân bất chấp tất cả, dùng mọi cách trút lòng thù hận lên trên người quân địch.

Bởi vậy, cho dù Dạ Oanh là nữ nhân, từ lúc nàng bị bắt làm tù binh trở đi, cũng đã định sẵn là phải chịu cực hình.

Có lẽ vận may duy nhất chính là vì vết thương đầy khắp cả người như vậy, ngược lại đã giúp cho nàng thoát khỏi vận mệnh bị cưỡng gian. Bởi vì không ai muốn giải phóng dục vọng của mình trên một thân thể máu thịt lẫn lộn không ra hình người.

Từ lúc Vô Song cứu Dạ Oanh ra tới bây giờ, thủy chung nàng vẫn trong trạng thái hôn mê, trên đôi môi đỏ mọng đầy vết răng cắn, hiển nhiên là đã chịu rất nhiều đau khổ.

- Dạ Oanh tỷ, nàng phải cố gắng!

Vô Song vừa chạy vừa kêu lên giận dữ:

- Nàng nhất định phải cố gắng, ta có thể cứu được nàng, nhất định sẽ không để cho nàng chết!

Dường như đang đáp lại tiếng gọi của Vô Song, Dạ Oanh trong lòng hắn khẽ rên rỉ lên một tiếng.

- Dạ Oanh tỷ!

Vô Song lại kêu to.

Dạ Oanh chậm rãi mở mắt, gương mặt mê man của nàng lộ vẻ vui mừng, thanh âm nhỏ như tơ làm cho người ta nghe thấy phải xót thương:

- Thủy Thanh, là chàng sao…

Vô Song nghe lòng đau xót:

- Dạ Oanh tỷ, ta là Vô Song, ta là Vô Song đây!

Dạ Oanh khẽ à một tiếng, lẩm bẩm:

- Giống như trong mộng vậy… ta còn tưởng rằng không bao giờ được gặp lại các ngươi nữa!

Vô Song đau lòng gần sắp khóc:

- Dạ Oanh tỷ, nàng đừng nói nữa, nàng yên tâm, ta đã cứu nàng, không ai có thể tra tấn nàng được nữa!

Dạ Oanh mỉm cười lắc đầu:

- Vô Song, để ta xuống, cả người ta đau đớn lắm…

Đúng vậy, sao lại không đau kia chứ?

Cả người nàng toàn là vết thương, chỗ nào cũng thấy sứt da tróc thịt. Cực hình của quân nhân đơn giản mà bạo lực, vô cùng hung ác, đơn thuần chỉ là bộc phát ra sức mạnh của chúng. Thân thể một người cho dù cứng rắn đến đâu đi nữa cũng không chịu được tra tấn như vậy, huống hồ là một nữ nhân.

Nhưng không ngờ nàng vẫn còn có thể cười được, đôi mắt đen toát ra ánh sáng ngời như ánh trăng rằm.

Vô Song nhẹ nhàng thả nàng xuống đất, Dạ Oanh cố hết sức nhìn về phía vầng trăng, hít một hơi thật dài, sau đó mới chậm rãi nói:

- Mùi vị của tự do… thật là tốt!

- Dạ Oanh tỷ!

Vô Song quỳ trước mặt nàng, gần như muốn khóc rống lên.

Dạ Oanh nâng cánh tay máu thịt bầy nhầy lên, cánh tay trắng muốt nõn nà ngày trước giờ còn đâu nữa, chỉ còn lại từng vệt máu loang lổ khiến cho người khác nhìn thấy phải rùng mình sợ hãi. Nàng khẽ vuốt ve đầu Vô Song, cười nói:

- Đứa ngốc này, ngươi khóc làm gì, chúng ta đều là quân nhân, không phải bị thương là chuyện rất bình thường sao? Đã là quân nhân, vậy phải chuẩn bị tâm lý có thể bị bắt khi bại trận, đã là quân nhân, phải chuẩn bị tâm lý chịu khổ chịu tội, đã là quân nhân, phải chuẩn bị tâm lý có thể tử trận bất cứ lúc nào!

Nàng lại nói:

- Hiện tại ta còn sống, đúng ra phải cảm tạ trời cao có mắt, ngươi cần gì phải khổ sở như vậy?

- Nhưng mà…

Vô Song không nói hết lời, nhưng Dạ Oanh vẫn hiểu hắn muốn nói gì.

Nàng nhẹ nhàng bit miệng hắn:

- Nhưng mà rất đau, ngươi muốn nói như vậy phải không? Nhưng mà thương thế như vậy, sau này nhất định sẽ để lại sẹo, có phải không? Ngươi biết rằng đối với một nữ nhân, dung mạo vô cùng quan trọng, thương thế với mức độ rộng lớn như vậy, cho dù chữa khỏi cũng không thể nào không để lại dấu vết, có phải không? Ngươi đau lòng thay cho ta chứ gì?

Vô Song nhất thời ngạc nhiên.

Ánh mắt Dạ Oanh hiện ra vẻ đau khổ, nhưng rốt cục nàng vẫn cười nói:

- Thì ra tham gia quân ngũ quả thật không phải là chuyện nữ nhân nên làm, ta nghĩ, ta đã làm cho Thiển Thủy Thanh đau đầu nhức óc…

Vô Song ngơ ngác nhìn nàng, Dạ Oanh đã nhắm mắt, nàng lại hôn mê lần nữa.

Đối với nàng mà nói, có lẽ hôn mê như vậy dễ chịu hơn tỉnh táo nhiều…

- A!

Giây phút ấy, Vô Song ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống điên cuồng giận dữ:

- Ta muốn giết sạch các ngươi!

Tiếng rống của hắn vang vọng bốn phương, bay đi rất xa, thẳng đến chỗ người đang đuổi theo hắn.

Bước chân Ly Sở khẽ dừng một chút, ánh mắt hắn lóe lên ngọn lửa cuồng nhiệt.

Vô Song, lửa giận của ngươi rốt cục đã bị đốt cháy lên rồi sao?

Như vậy, ta và ngươi sẽ so tài một phen, để xem ai mới thật sự là chúa tể rừng xanh!

Trong vùng rừng núi biên hoang, một cuộc đi săn và chạy trốn đã lặng lẽ triển khai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.