Đế Quốc Thiên Phong

Chương 111: Q.6 - Chương 111: Quyết Chiến Trung Thu (Phần 6-7)




Một viên võ tướng tỏ ý tán đồng:

- Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần phạm vi chiến trường mở rộng gấp đôi, lực công kích của quân ta cũng theo đó mà tăng lên gấp đôi, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ không đánh được thoải mái như vậy.

- Nói thừa, nếu là như vậy, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ không đánh với chúng ta, sở dĩ hắn dám quyết chiến cùng chúng ta, không phải là vì hài lòng với địa hình ở đây sao? Ngươi không thể nào không nhường chút ưu thế cho hắn, nếu không sao hắn dám cầm ba vạn đại quân chịu chết dưới tay chúng ta!

- Đúng vậy, đúng vậy, địa hình quả thật không chiếm ưu thế, nhưng cũng không thể vì vậy mà chỉ một trận chiến đã làm tiêu hao nhiều tướng sĩ ta như vậy! Tất cả mọi người đều đánh ở cùng một khu vực, Thiển Thủy Thanh hắn có thể điều động bao nhiêu binh lực, chúng ta cũng có thể. Cho dù là ba vạn đổi một vạn chúng ta cũng dám đổi, nhưng đã vậy mà không ngờ vẫn bị đối phương tiêu diệt thẳng tay, ăn đến xương cốt còn không chịu nhả ra, trận này thua cũng quá oan uổng!

- Ta thấy có lẽ vì Lỗ soái tuổi đã cao, nên phản ứng có phần chậm chạp.

- Quả thật là chậm chạp, hôm nay ta đứng ở phía sau tận mắt thấy, quân địch từ đầu này đã giết tới một đầu khác của chiến trường, quân ta mới bắt đầu có phản ứng. Nếu còn đánh tiếp như vậy, muốn thắng được Thiển Thủy Thanh là rất khó!

Bên trong Vương trướng, mười mấy vị văn võ tướng trong triều lúc này đang phát biểu quan điểm của mình, không cần biết họ có hiểu được quân sự hay không, lúc này thả sức nói càn, vô cùng thoải mái. Cũng có người nói giúp cho Lỗ Thanh, nhưng đại đa số đều đứng về phe đối lập của Lỗ Thanh, châm chọc lão tuổi tác đã cao, các phương diện đều đã bắt đầu trở nên kém cỏi.

Lỗ Thanh trầm ngâm không nói, lúc này lão không có quyền phản bác. Lương Khâu Húc suy tư một hồi rồi ngẩng đầu hỏi Cam Khải:

- Cam ái khanh, ngươi thấy trận kế tiếp phải đánh như thế nào?

Cam Khải lập tức nói:

- Theo thần thấy, biện pháp tốt nhất chính là phái ra một cánh quân, ban đêm đi xuyên qua sông Lệ, men theo sông chạy thẳng về phía Nam, vòng ra sau lưng Thiết Huyết Trấn giết cho bọn chúng trở tay không kịp. Sau đó đại quân ta hai mặt giáp công, lúc ấy Thiết Huyết Trấn chỉ có con đường chết mà thôi.

- Ôi chao, chuyện này không thể được, đã nói là quyết chiến trực diện, làm sao có thể sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy được? Cho dù đánh thắng, sau này truyền ra ngoài, chúng ta sẽ bị người khác mắng cho không còn mặt mũi. Người ta dẫn ba vạn người quyết chiến trực diện với chúng ta, chúng ta còn muốn giở trò gian trá, kế này không thể được, sẽ làm tổn thương nặng nề tới sĩ khí của quân ta!

Lập tức có người đứng ra phản đối.

- Đúng đúng, kế này không thể được, dù sao đi nữa, Thiển Thủy Thanh cũng không phải là kẻ dễ bị mặc lừa. Vạn nhất hắn phát hiện ra quân ta đánh lén, lập tức quất ngựa truy phong, lúc đó chẳng những chúng ta không tiêu diệt được Thiết Huyết Trấn, còn bị mang tiếng xấu một cách vô ích.

- Thiển Thủy Thanh đã sống ở vùng này một thời gian, ai mà biết được hắn có đề phòng chúng ta giở chiêu đó hay không? Hắn chỉ cần bố trí vài trạm gác ở mặt sau là có thể giám thị động tĩnh của đại quân ta, ta thấy kế này không ổn.

Cam Khải cười lạnh nói:

- Đánh thua trận mới có thể ảnh hưởng tới sĩ khí, đánh thắng sao lại ảnh hưởng? Còn về chuyện danh dự, thiên hạ có thắng lợi nào mà không phải trả giá lại có thể dễ dàng đạt được? Sở dĩ Thiển Thủy Thanh có thể thắng chúng ta là vì hắn hết sức tàn nhẫn, dám bỏ vốn ra. Lúc trước vì muốn đánh lén Hàn Phong quan, hắn lại dám đem cả Thiết Phong Kỳ dâng lên đến miệng quân ta, thắng trận Ma Vân phong cũng nhờ đưa binh sĩ của mình đi chịu chết. Dám bỏ vốn ra mới có thu hoạch được! Người này chính nhờ can đảm quyết đoán, mới có thể đạt được thắng lợi lớn như vậy!

- Vấn đề là Thiển Thủy Thanh lấy ít chọi nhiều, cho dù toàn bộ Thiết Huyết Trấn của hắn bị tiêu diệt, cũng chỉ có ba vạn người mà thôi, cho nên hắn dám liều, cũng liều rất giỏi, nhưng chúng ta thì không được! Cam Tướng quân, đề nghị của ngươi là dùng chính danh dự của Quốc chủ và cả quốc gia làm tiền đặt cược, hơn nữa phần tiền đặt cược này nhất định phải mất, không thể thu hồi. Mà khi Thiển Thủy Thanh liều mạng, phần tiền đặt cược của hắn vẫn còn có cơ hội thu hồi!

- Vậy so ra vẫn tốt hơn nhiều với trận chiến hôm nay bị địch đánh tả tơi như vậy!

- Trận chiến hôm nay chỉ giới hạn trong hôm nay, qua ngày mai, ai mà biết được sẽ ra sao? Vẫn nên nghĩ biện pháp đánh đường hoàng trên chiến trường là hơn!

Cam Khải nghe vậy lập tức nổi giận:

- Ta lo rằng ngày mai, không biết Thiển Thủy Thanh sẽ dùng chủ ý gì để đối phó với chúng ta nữa đây… Các ngươi nghĩ rằng ngày mai, hắn sẽ đánh với chúng ta giống như hôm nay hay sao? Có lẽ binh sĩ của Thiển Thủy Thanh lúc này đang vượt qua sông Lệ, vòng ra sau lưng chúng ta!

Các tướng trong trường xôn xao, có người nói to:

- Thiển Thủy Thanh vẫn là người xem trọng chữ Tín, dù trước đây hắn dùng vô số thủ đoạn, nhưng đều không trái với lời nói trong thông cáo. Trận chiến hôm nay, hắn đã không lẩn tránh chúng ta, cũng không có ngụy trang tập kích, tin rằng sau này hắn cũng sẽ không làm ra loại chuyện hủy bỏ lời hứa!

- Đúng vậy, đúng vậy, người này coi như có uy tín, nếu như hắn muốn giở trò xảo trá, vậy hôm nay đã giở ra rồi. Hiện tại hắn đã thắng được một trận, càng không có đạo lý gì dùng thủ đoạn như vậy!

Cam Khải lắc đầu cười lạnh:

- Tin tưởng địch nhân chẳng khác nào là tự sát, nếu ta là Thiển Thủy Thanh, tối nay ta sẽ dẫn người tập kích doanh trại. Dù sao Thiển Thủy Thanh chỉ nói là không đánh lén, chứ không nói là không đánh ban đêm, hắn hoàn toàn có thể giở trò đánh lén vào buổi tối nhưng vờ như là đánh trực diện ban đêm!

Vừa nghe những lời này, trong lòng Lỗ Thanh lạnh toát.

Nếu giải thích về mặt chữ nghĩa, từ ‘đánh lén’ có nghĩa là đánh lúc không đề phòng. Nhưng kẻ đánh lén, thường là tiến hành lúc chiến sự chưa bắt đầu. Nay chiến sự đã bắt đầu rồi, khắp nơi đều có phòng bị, vậy không thể gọi là đánh lén được, mà ý nghĩa của việc này sẽ được hiểu sang một nghĩa khác hoàn toàn.

Bởi vậy có rất nhiều lúc, từ ‘đánh lén’ rất hay được dùng trong những trường hợp một phe đột nhiên phát động tập kích phe kia trong khi chưa xảy ra chiến sự, ví dụ như trận tập kích Trân Châu cảng, rõ ràng là một hành vi đánh lén. Nhưng nếu hành vi này được dùng trong khi chiến sự đã triển khai, chuyện giải thích ý nghĩa của từ này sẽ trở nên mơ hồ, khó mà phân biệt. Nếu ban ngày đã đánh xong một trận rồi, buổi tối Thiển Thủy Thanh tiếp tục dẫn quân tấn công, vậy rốt cục tính là đánh ban đêm hay là đánh lén, chỉ sợ không ai có thể giải thích rõ ràng.

Lúc này đột nhiên Lỗ Thanh nhớ lại trận giả vờ tập kích doanh trại đêm qua.

- Không xong!

Lỗ Thanh bật kêu to:

- Tối nay Thiển Thủy Thanh sẽ tập kích quân ta!

Lão vừa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng hò reo rung trời chuyển đất:

- Địch tập, có địch tập kích, có cường địch tập kích!

Rất nhiều binh sĩ Thiết Huyết Trấn thân mặc khôi đen giáp đen, tay cầm cương đao trường mâu, điên cuồng dũng mãnh xông vào doanh của quân Đế quốc Kinh Hồng. Bọn họ không nói lời nào, thấy người liền giết, cung tiễn thủ phía sau càng không ngừng bắn ra hỏa tiễn lên không.

Âm thầm giết chóc lúc ban đầu cũng không gây ra sự chú ý cho đối phương, sau khi trước tiên xử lý mấy điểm cảnh báo của đối phương, Thiết Huyết Trấn gần như một đường thuận lợi thẳng tiến vào quân doanh của địch. Mặc dù có một số binh sĩ canh phòng ban đêm phát hiện ra bọn họ, cũng kịp thời lớn tiếng kêu lên, nhưng trong dãy quân doanh dài hàng chục dặm, tác dụng của tiếng kêu như vậy vô cùng ít ỏi, ngược lại còn mang tới họa sát thân cho người kêu.

Rất nhiều binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng trải qua đại chiến cả ngày trời, vô cùng mệt mỏi nên nổi giận mắng chửi:

- Thiết Huyết Trấn lại muốn giả vờ tập kích doanh!

Nhưng mà lần này, Thiển Thủy Thanh hành động thật sự.

Binh sĩ Thiết Huyết Trấn dũng mãnh thiện chiến cho dù đã trải qua một ngày đại chiến, buổi tối vẫn còn đủ sức phát động tấn công. Nếu so ra, quân Đế quốc Kinh Hồng tối hôm trước không được ngủ đủ giấc, hôm nay lại phải đánh một trận vất vả, trong trận chiến đấu thử thách về nhiều mặt như ý chí, thể lực, tinh thần… này, rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, tất cả trạng thái đều sa sút rất nhiều.

Hai vạn kỵ binh tinh nhuệ trong lúc này đang gào thét xông vào doanh quân Đế quốc Kinh Hồng đại khai sát giới. Bọn họ thoải mái tàn sát, đường hoàng không kiêng nể chút gì trong khung cảnh máu tươi tung tóe. Các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn múa may mã đao trong tay toát ra ánh sáng lạnh lẽo, màu máu đỏ tươi theo đó tung bay, xé rách đêm dài, khiến trăng Thu nhiễm đỏ.

Đêm Trung thu trăng sáng, huyết chiến đỏ đất trời!

Trận tàn sát tối hôm nay mới đóng vai trò chủ yếu trong trận quyết chiến Trung thu này!

Đây mới là ý nghĩa thật sự của trận quyết chiến Trung thu!

Đêm nay nhất định là một đêm tàn sát điên cuồng!

o0o

Thiển Thủy Thanh tổ chức đột kích chặt chẽ, mang hiệu suất cao, cho dù là dưới tình huống tập kích ban đêm, Thiết Huyết Trấn vẫn tiến hành hết sức có tổ chức. Tối nay là Trung thu, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng sáng tỏ khiến cho ban đêm không quá tối, tầm nhìn nửa mờ nửa tỏ, tuy rằng không thấy rõ địch nhân ở xa, nhưng vẫn có thể tổ chức binh sĩ của mình thành từng đơn vị tác chiến hữu hiệu.

Khởi xướng xung phong là ba Doanh dưới trướng Huyết Phong Kỳ của Bích Không Tình, chia làm ba đường trái, phải, giữa khởi xướng tấn công đối phương. Bọn họ cũng không ham chiến, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết chết địch nhân, mà là nhanh chóng băng qua khu vực lập doanh của địch, dùng hết sức mình bằng tốc độ nhanh nhất, giết chết binh sĩ canh giữ ban đêm ở các góc của quân Đế quốc Kinh Hồng.

Đội canh phòng ban đêm có tác dụng thứ nhất là phát tín hiệu cảnh báo, hai nữa là thông qua bản thân chiến đấu ngăn cản đối phương tập kích, tranh thủ thời gian cho đại quân của mình ra khỏi doanh chiến đấu.

Sau khi những điểm cảnh báo bị xử lý xong, đội canh phòng ban đêm chỉ còn mỗi tác dụng là chống lại Thiết Huyết Trấn. Nhưng rất hiển nhiên, dưới sự tấn công mạnh mẽ của các chiến sĩ Huyết Phong Kỳ, bọn chúng căn bản không ngăn trở được bao lâu.

Nhóm thứ hai xung phong theo sát ngay sau đó là chiến sĩ của hai Doanh Linh Phong Kỳ. Nhiệm vụ của bọn họ là lúc chiến đấu bắt đầu, nhanh chóng tiêu diệt những binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng nào vừa ra khỏi doanh, tiếp tục ngăn chặn lực lượng phản kích của khu vực lập doanh, giữ vững đường tiến công của quân mình thông suốt.

Thiển Thủy Thanh cũng không định âm thầm lặng lẽ đi xuyên qua hàng chục dặm quân doanh, tới tận đầu giường Lương Khâu Húc, sau đó bắt sống ông ta, như vậy là không thực tế. Nhưng hắn có thể lợi dụng ưu thế hùng mạnh về tốc độ và lực xung phong của kỵ binh bên mình, trước khi địch nhân thật sự có phản ứng, bóp chết sự phản kháng ấy khi còn trong trứng nước, giảm thiểu hết sức sự chống cự của địch nhân. Cùng lúc đó, khởi xướng tấn công về phía Vương kỳ của Lương Khâu Húc, ép Lương Khâu Húc phải chạy trốn, làm dao động sĩ khí lòng quân của địch, từ đó đặt nền tảng cho thắng lợi hoàn toàn trong cuộc chiến tranh này.

Bởi vậy đợt tấn công thứ ba, rất nhanh tiếp theo sau hai đợt trước vốn nhanh chóng nhưng thầm lặng, nó có khí thế hùng hồn như trời giáng, lại thêm linh hoạt, sắc bén, kiêu ngạo.

Một cánh quân hai ngàn người theo sát sau lưng Linh Phong Kỳ, ném mạnh hỏa pháo vào doanh địch. Bọn họ mang theo trên lưng ngựa hàng chục viên hỏa pháo, lợi dụng tốc độ cao của chiến mã không ngừng xông xáo khắp trận doanh của địch, tay họ không ngừng lặp đi lặp lại động tác châm lửa, ném mạnh, rồi lại châm lửa, ném mạnh…

Từng doanh của địch cứ như vậy nhanh chóng bị châm lửa, bốc cháy, rất nhiều tên địch không kịp phản ứng, bị lửa bốc cháy cả người, khóc thét lao ra ngoài doanh.

Tối nay tốc độ gió chỉ bình thường, ý đồ dùng một trận lửa tiêu diệt toàn quân địch là không thực tế, nhưng Thiển Thủy Thanh không cần. Nếu thế lửa thiếu sức gió trợ giúp, vậy ta châm lửa nhiều một chút. Cho dù đối thủ không ngu xuẩn tới mức hạ doanh nối tiếp nhau, vậy ta cứ xông tới mà phóng hỏa.

Có bao nhiêu liệt thế là có bấy nhiêu ưu thế, trong mắt Thiển Thủy Thanh, cơ hội luôn luôn có thể tận dụng tối đa, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Theo sau đội phóng hỏa, đợt tấn công thứ tư càng có hành động kiêu ngạo hơn nữa.

Vù, vù, vù, hàng ngàn hàng vạn mũi hỏa tiễn giống như những vì sao băng rực rỡ giữa trời đêm, vẽ trên không những đường vòng cung sáng rực, kéo theo một chiếc đuôi lửa dài như sao chổi rơi vào doanh trại, lều trướng, chuồng ngựa, kho chứa khí giới quân nhu… Phàm là những gì có thể đốt cháy, lúc này đều cháy lên rừng rực, trở thành biển lửa. Đội phóng hỏa đi trước dùng phương thức phóng hỏa theo hàng ngũ, số cung tiễn thủ phía sau dùng phương thức bao trùm, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, trong một thời gian ngắn ngủi đã biến quân doanh Đế quốc Kinh Hồng thành một biển lửa rợp trời.

Đợt đầu tiên của binh sĩ Thiết Huyết Trấn xung phong giết chóc trong đêm tối, binh sĩ phía sau thì phóng hỏa đốt doanh. Cảnh tượng tranh tối tranh sáng khiến cho cả không gian trở nên một mảng sắc màu mê ly, cánh quân ném hỏa pháo đi tới đâu, doanh của địch cháy lên tới đó, nếu từ trên không nhìn xuống, giống như một loạt đèn đường sáng lên theo thứ tự ngay ngắn, thọc càng ngày càng sâu vào trong khu vực doanh trại của quân Đế quốc Kinh Hồng.

Đấu pháp kỳ dị không tên này làm cho bản chất hỗn loạn của trận phục kích ban đêm trở nên có trật tự, nhưng người nắm giữ trật tự này là phe tiến công, còn kẻ bối rối chính là quân Đế quốc Kinh Hồng.

Binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng không kịp đề phòng bị tập kích bất thần, bị quân địch giết cho kêu khóc vang trời. Máu tươi tung tóe trong ánh lửa, ánh trăng, không trung có những làn sương máu mờ mờ ảo ảo.

Một ít binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng vẫn còn giữ được đấu chí, vội vàng thành lập một toán quân nhỏ giữa quang cảnh hỗn loạn, định ngăn cản cơn lũ mạnh mẽ này, nhưng gặp phải đợt tấn công thứ năm do Thác Bạt Khai Sơn phụ trách. Tên Cửu Mạng chiến thần này mắt hổ sục sôi, búa sắt trong tay hắn múa ra một mảng chết chóc, chỉ trong nháy mắt đã giết cho toán quân có ý định phản kháng thành thịt vụn bay lả tả, coi như ý đồ phản kháng nhỏ nhoi đã sụp đổ hoàn toàn.

- Rống!

Thác Bạt Khai Sơn gầm lên giận dữ:

- Kẻ nào trốn thì khỏi chết!

- Kẻ nào trốn thì khỏi chết!

Những câu hô vang như vậy vang lên liên tiếp, dần dần lan ra khắp khu vực quân doanh của Đế quốc Kinh Hồng.

Các chiến sĩ điên cuồng gào thét trong điệu múa đêm đẫm máu, chuyển hóa thành một trận cuồng phong gây cho địch sợ hãi tột cùng. Cánh cửa kinh hoàng giờ phút này đột nhiên rộng mở, một số binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng chịu không nổi áp lực bắt đầu xoay người chạy trốn.

Bọn chúng bị ép phải chạy ngược về phía sau, giống như hiệu ứng domino, hình thành một dây chuyền chạy trốn liên tiếp. Mà ở phía sau bọn chúng, cánh quân tập kích dưới ánh trăng màu bạc và ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, như một cơn lũ màu đen cuồn cuộn ập tới. Hai vạn kỵ binh lúc này hóa thân thành Sát thần trong đêm tối, gây nên khủng bố tử vong cho mỗi một tên binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng.

Tấn công! Tấn công! Tấn công!

Chiến mã lồng lên, chiến sĩ thét gào, chiến đao múa tít, chiến hồn bốc cao.

- Phương Hổ, Vương kỳ!

Trong ánh lửa nhấp nhem, bóng Thiển Thủy Thanh đột nhiên xuất hiện, trường đao chỉ thẳng lên trời, gương mặt hắn toát ra chiến ý bừng bừng.

- Hiểu rồi!

Phương Hổ cách đó không xa hét lớn, độc nhãn của hắn lóe lên ánh dữ tợn:

Xông về phía Vương kỳ, bắt giữ Lương Khâu Húc!

Hắn điên cuồng hét lớn.

Chiến sĩ Thiết Phong Kỳ cùng rống theo Phương Hổ:

- Xông về phía Vương kỳ, bắt giữ Lương Khâu Húc!

Tiếng gầm như sấm động ngang trời, hết đợt này đến đợt khác, truyền ra phía sau, truyền tới Vương trướng của Lương Khâu Húc, khiến cho Lương Khâu Húc nghe thấy giật nảy mình.

o0o

Cam Khải vội vàng xông vào Vương trướng:

- Bệ hạ, không xong! Thiển Thủy Thanh dẫn theo Thiết Huyết Trấn toàn diện giết tới! Binh sĩ ta ở phía trước không ngừng bại lui!

- Sao có thể như vậy được? Thiển Thủy Thanh nói rằng hắn sẽ không đánh lén kia mà!

Lương Khâu Húc thất thanh kêu to.

- Thiển Thủy Thanh đê tiện vô sỉ, không ngờ chuyện như vậy mà cũng làm được!

Cả đám quan văn võ đồng thanh cất tiếng mắng chửi.

Lỗ Thanh tức đến nỗi mắng to:

- Bây giờ là lúc nào còn nói những lời này nữa! Đang lúc nguy cấp, các vị đại nhân nhanh chóng theo ta cùng chỉ huy tác chiến quan trọng hơn!

- Còn đánh gì nữa, bọn chúng đã giết tới đây!

Có người kêu to!

Lỗ Thanh rống giận:

- Sợ cái gì, chúng ta có ba mươi vạn đại quân ở đây, cho dù đứng im cho hắn giết, sợ rằng hết đêm cũng chưa giết hết! Hiện tại quan trọng nhất là lòng quân không thể loạn! Cam Tướng quân, xin ngươi hãy dẫn dắt Ngự Lâm quân chặn đứng thế tiến công của đối phương, chỉ cần ngươi có thể chịu được một lúc, ta có thể tổ chức lại binh lực, hoàn toàn tiêu diệt Thiết Huyết Trấn!

Cam Khải gật đầu một cái, đang chuẩn bị ra doanh, có người hét lớn:

- Không được! Mục đích của Thiết Huyết Trấn là bệ hạ! Giờ phút này, nên để cho Ngự Lâm quân bảo vệ bệ hạ rút lui. Lỗ đại soái, nhiệm vụ của ngài là dẫn dắt quân ta ngăn trở Thiết Huyết Trấn, bất kể thế nào cũng không thể để cho bọn chúng làm tổn thương bệ hạ!

Người vừa nói là Sứ quân của quân trung lộ, Chương Tùng Bách.

Lỗ Thanh khẩn trương:

- Không thể làm vậy, bệ hạ là linh hồn của quân ta, bệ hạ không thể rời đi! Nếu bệ hạ đi rồi, quân ta tất loạn! Tuy rằng hiện giờ quân ta có hơi hỗn loạn, chính là vì lúc địch bắt đầu tập kích, quân ta không kịp đề phòng, trở tay không kịp. Nhưng chỉ cần cho bọn họ chút thời gian, bọn họ có thể lập tức tổ chức binh lực phản kích, trong giờ phút này, bệ hạ không thể rời đi, nếu không lòng quân ắt tan rã mất! Một khi tan rã, dù có trăm vạn đại quân cũng chỉ có nước bại vong! Hơn nữa Thiết Huyết Trấn là từ phía trước xông tới, phía sau gần như chưa bị ảnh hưởng gì, ta đang muốn điều động một toán người trong hậu quân ra làm đội đốc chiến, ngăn số binh sĩ bỏ chạy, đốc thúc bọn họ tử chiến. Chỉ cần người phía trước chống đỡ được, đại quân ta sẽ cuồn cuộn không ngừng gia nhập vào vòng chiến!

- Tên khốn Lỗ Thanh này, Thiên tử không thể đứng dưới mái nhà tranh, lúc này là giờ phút nguy cấp, trước tiên nên bảo vệ sự an toàn của bệ hạ, ngươi còn muốn bệ hạ ở lại nơi nguy hiểm hay sao? Lại còn muốn điều động Ngự Lâm quân của bệ hạ?

- Chương Tùng Bách, ngươi là loài tiểu nhân vô tri, tham sống sợ chết, tính mạng của ba mươi vạn đại quân ta không phải là mạng hay sao? Bệ hạ, thần dám bảo đảm, chỉ cần Vương kỳ không ngã, ta có thể chấn chỉnh lại binh lực trong vòng không tới nửa canh giờ, đánh đuổi Thiết Huyết Trấn! Bệ hạ, tuy rằng hiện tại bọn chúng đang kiêu ngạo nghênh ngang, thật ra bọn chúng không kiên trì được bao lâu. Bọn chúng quá ít người, hiện giờ đơn độc xâm nhập, chính là đã lâm vào vòng vây của quân ta. Chỉ cần Cam Tướng quân có thể chặn đứng được bọn chúng, ta chỉ huy đại quân bao vây toàn diện, Thiển Thủy Thanh hắn nhất định phải chết!

- Lỗ Thanh, ngươi nghĩ rằng mọi chuyện tốt đẹp vậy sao? Không ngờ định lấy bệ hạ làm mồi nhử! Vạn nhất Thiển Thủy Thanh công phá tuyến phòng ngự của Ngự Lâm quân, giết tới Vương trướng, chém ngã Vương kỳ, quân ta mới là đại bại. Chỉ cần bệ hạ không ngã xuống, sĩ khí quân ta cũng sẽ không ngã, ngươi thân là Thống soái của đại quân, đương nhiên là phải cầm quân tử chiến. Bệ hạ, xin Cam Tướng quân mang theo bệ hạ rời nơi hiểm địa trước đã, tuy Thiết Huyết Trấn đơn độc xâm nhập, nhưng bệ hạ cũng không thể mạo hiểm như vậy được!

Trong Vương trướng ở hậu quân, một số lớn bá quan văn võ trong triều đồng thời làm khó Lỗ Thanh, kiên quyết đòi lập tức mang Lương Khâu Húc đi.

Ngay cả Cam Khải cũng nói:

- Thiết Huyết Trấn là có chuẩn bị mà đến, Ngự Lâm quân ta có thể ngăn cản kỵ binh đối phương đột kích hay không, ta cũng không nắm chắc. Nếu giữ bệ hạ ở đây đương nhiên là có thể ổn định lòng quân, nhưng vạn nhất có gì sơ xuất…

Thân là Thống lĩnh Ngự Lâm quân, mặc dù Cam Khải biết lời Lỗ Thanh nói là chính xác, nhưng thân phận của hắn lại khiến cho hắn không thể không ưu tiên lo lắng cho an nguy Quốc chủ.

Lỗ Thanh khẩn trương đến nỗi không nhịn được, nhưng chỉ có thể van cầu Lương Khâu Húc:

- Bệ hạ…

Ánh mắt lão lộ vẻ cầu xin, vị lão tướng này hiện giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào Lương Khâu Húc.

Lương Khâu Húc nghe âm thanh hô giết bên ngoài vang lên từng hồi, trong lòng cảm thấy lành lạnh, ngẫm nghĩ rồi nói:

- Lỗ ái khanh, trẫm cho ngươi hai ngàn Ngự Lâm quân làm đội đốc chiến, ngươi lập tức tổ chức lại tiền quân, tập hợp binh sĩ bỏ chạy lại mà tiến hành phản kích. Trẫm đi trước một bước, chờ mong tin tốt của ngươi!

Lương Khâu Húc vừa nói như vậy, tim Lỗ Thanh dường như vừa lọt vào trong hố băng lạnh toát.

Hai ngàn Ngự Lâm quân thì có thấm gì? Hoàng đế của mình còn bỏ chạy, các chiến sĩ còn có lòng tin hay sao? Cho dù là hai vạn người làm đội đốc chiến, dưới tình huống như vậy cũng không nhất định có thể phát huy tác dụng.

Rốt cục lão cũng hiểu ra một chuyện: dù mình là Chủ soái toàn quyền của cánh đại quân này, nhưng chỉ cần còn có Lương Khâu Húc, lão vĩnh viễn không có khả năng làm chủ thật sự.

Rốt cục lão cũng hiểu ra vì sao Thiển Thủy Thanh lại to gan lớn mật đến mức dám tập kích quân Đế quốc Kinh Hồng vào ban đêm như vậy. Bởi vì Thiển Thủy Thanh đã đoán trúng rằng dưới tình huống như vậy, Lương Khâu Húc tuyệt đối không dám ở lại trong đại quân. Thiển Thủy Thanh chính là muốn ép cho Lương Khâu Húc phải bỏ chạy, như thế Thiết Huyết Trấn mới có thể đại thắng quân Đế quốc Kinh Hồng.

Chỉ cần Lương Khâu Húc đi rồi, chẳng những lòng quân lập tức tan rã, đồng thời còn mang theo tám vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất trong ba mươi vạn đại quân. Dưới tình huống như vậy, Thiển Thủy Thanh chỉ còn phải đối phó với hai mươi vạn quân Đế quốc Kinh Hồng còn lại, muốn đánh cho tan tác cũng không phải là chuyện khó.

Đưa mắt nhìn theo Lương Khâu Húc đang được mọi người bảo vệ đi ra ngoài Vương trướng, cả hậu quân bắt đầu vội vàng rời đi, Lỗ Thanh ngơ ngác đứng sững tại chỗ. Tai nghe tiếng hò hét vang trời ở phía sau, rốt cục Lỗ Thanh không nhịn được quỳ rạp xuống đất khóc rống lên:

- Bệ hạ, hai mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng ta sẽ chết không có chỗ chôn!

o0o

Đêm điên cuồng, người chạy tán loạn, ngựa hí vang trời, lửa cháy nơi nơi.

Đêm nay xảy ra trận chiến điên cuồng nhất từ khi loài người có chiến tranh trên đại lục Quan Lan tới nay. Thiển Thủy Thanh bắt chước Đại đế Sa Tư Hãn, dùng ba vạn tinh binh tập kích ba mươi vạn đại quân của địch, giết tới máu chảy thành sông, nhật nguyệt lu mờ, trời sầu đất thảm, nước sông nhuộm đỏ.

Hành động triệt thoái về phía sau của Lương Khâu Húc đã trở thành bước ngoặt trọng yếu trong trận chiến này, khiến cho quân Đế quốc Kinh Hồng đi vào con đường chết. Lương Khâu Húc không chỉ mang theo tám vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất của ba mươi vạn đại quân, quan trọng nhất, ông ta còn mang theo tinh thần liều chết chống cự của quân mình.

Sĩ khí từ đâu mà đến, từ đâu mà đi…?

Việc gì cũng có nhân mới có quả, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.

Cô Chính Phàm đoán sai một chuyện: cũng không nhất định là phải chém ngã Vương kỳ, bắt được Lương Khâu Húc mới có thể khiến cho sĩ khí của quân Đế quốc Kinh Hồng tan rã. Mà ép Lương Khâu Húc thối lui, cũng có thể làm được chuyện này. Trong giờ phút sống chết như đường tơ kẽ tóc, cho dù là người có bản lĩnh cao thâm, nhưng lại thiếu sự từng trải trong máu lửa, dưới tình huống hỗn loạn như vậy cũng sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi. Trừ phi là đấng quân vương thật sự hiểu được quân sự, biết rõ sự lợi hại bên trong như Thương Dã Vọng, nếu không, tuyệt đại đa số quân vương vào giờ phút ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cũng sẽ quyết định trở thành gánh nặng của quân mình, chứ không phải là cột trụ vững chắc của quân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.