Ngày 18 tháng 08 năm 110, lịch Thiên Phong, sau khi chiếm được cảng Đông Ngạn, Thiển Thủy Thanh và đại quân của hắn chính thức triển khai đả kích quân sự liên tiếp đối với Đế quốc Mạch Gia.
Thiển Thủy Thanh xuất kích đại quân chia làm ba đường, giao cho Cô Viễn Ảnh, Mịch Tử Âu mỗi người lãnh một đường đánh trên chiến trường Nam Bắc, đích thân hắn dẫn một đường chủ lực thẳng tiến trung ương. Tám vạn đại quân lập tức hóa thành ba cánh tay hung hăng sắc bén, từ dưới đũng quẩn người Đế quốc Mạch Gia bất đầu lẩn mò lên trung tâm.
Quân của Cô Viễn Ảnh đi đường bên trái, men theo đại đạo Phỉ Thúy thẳng tiến về phía trước, trong vòng mười ngày trước sau đánh hạ thành Tháp Tư Khoa, Nam Gia Loan và thành Ngọc Toái, sau đó đóng quân ở Tê Mã cương. Hoàn thành hành động phong tỏa toàn diện quân Đế quốc Mạch Gia ở vùng sông Ác Lãng, tổ chức một tuyến phòng ngự chiến lược dài trăm dặm.
Mịch Tử Âu ở cánh phải hoàn toàn bỏ qua lực lượng phòng ngự, dẫn một vạn kỵ binh rong ruổi trên đường, trước sau đánh hạ thành Phi Nham, Thập Nhị Liên Hoàn trại, điên cuồng thẳng tiến theo đại đạo Bắc Phong, với tốc độ ngày đi trăm dặm chạy tới kinh đô Gia Thập của Đế quốc Mạch Gia.
Thiển Thủy Thanh ở giữa dẫn năm vạn năm ngàn quân với khí thế quét ngang ngàn quân, trầm ổn tiến về phía trước, bắt đầu công thành chiếm đất trên quy mô lớn.
Ba đường đại quân như gió cuốn mây tan, quét ngang miền Đông của Đế quốc Mạch Gia, dùng phương thức đan võng mà xỏ xâu tất cả những khu vực chiếm được. Sau khi trả giá bằng một nửa binh lực để lại trấn thủ, đã khống chế được cả một vùng này thành một mảnh giang sơn vững chắc như tường đồng vách sắt. Nếu nhìn trên bản đồ, ba đường đại quân này, cánh phải là nhô lên cao nhất, ở giữa lõm xuống, trông như dùng tay người ra hiệu một chữ lục. Chỉ là quân chủ lực của Thiển Thủy Thanh chiếm được diện tích nhiều nhất nhưng tốc độ chậm nhất, trách nhiệm chủ yếu là liên kết tất cả những khu đã chiếm được của địch lại thành một chiến khu hoàn chinh.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, rất nhiều thành thị Đế quốc Mạch Gia bị Thiển Thủy Thanh điên cuổng tiến công đều rơi vào tay hắn, khiến cho người Đế quốc Mạch Gia kinh hoàng luống cuống tay chân, rất nhiều vùng đất phì nhiêu vì vậy mà lọt vào tay Thiển Thủy Thanh. Là kho lúa của đại lục, lương thực sung túc nơi này có thể cung cấp đủ cho quân Thiển Thủy Thanh sử dụng, hắn không cần lo lắng về vấn đề lương thảo cho quân mình như trong quá khứ.
Ngày 08 tháng 09, Thiển Thủy Thanh chiếm Long Tu khẩu, kéo quân thẳng tới miền Trung Đế quốc Mạch Gia.
Thật ra năm xưa Long Tu khẩu phát triển lên từ một bãi sông. Lúc đó Long Tu khẩu chỉ là một vùng đất hoang vu, sau này dân chúng mới dần dần tụ tập về sinh sống. Lúc Đế quốc Mạch Gia lập quốc, phát hiện ra vùng Long Tu khẩu có rất nhiều đất đai màu mỡ, thích hợp gieo trồng các loại cây nông nghiệp, cho nên quyết định xây thành ở nơi này, từng bước phát triển nơi này thành một khu vực có sản lượng lương thực cao của Đế quốc Mạch Gia.
Chiếm được Long Tu khẩu chẳng khác nào chiếm được kho lương thực. Tới mùa thu hoạch, quân của Thiển Thủy Thanh vốn gặp khó khăn về cung ứng hậu cần, sau khi chiếm được nơi này là có thể yên tâm cắm rễ, chậm rãi chơi trò chơi chiến tranh cùng người Đế quốc Mạch Gia.
Sở dĩ lúc trước Thiển Thủy Thanh muốn tiến công trên quỵ mô lớn, mục đích chủ yếu không chỉ vì lương thực, còn vì muốn bảo vệ cảng Đông Ngạn. Bản chất của chiến tranh chính là công thành chiếm đất, điểm này dưới bất cứ tình huống nào cũng sẽ không thay đổi, nhưng đấu pháp như thế nào lại là một chuyện quan trọng. Di chuyển chiến tuyến về phía trước từng bước một một cách thận trọng, từ lúc Thiển Thủy Thanh cầm quân tới nay, đấu pháp đứng vững đánh chắc này thật ra hắn chưa từng thực hiện qua. Nếu nhìn quá khứ của hắn mà nói, hắn vẫn giống một Tướng quân thích tiến công gấp gáp liều lĩnh hơn, bởi vậy người đời sau thường đánh giá Thiển Thủy Thanh là con bạc thích may rủi lớn nhất trong thời kỳ chiến tranh này, ít nhất theo hai cuộc chiến diệt quốc mà hắn tiến hành khi trước, quả thật là như vậy.
Nhưng mọi người không biết, thật ra bản chất của Thiển Thủy Thanh ghét nhất là đánh bạc.
Nếu như có thể, hắn bằng lòng vĩnh viễn không cần đánh.
Từ sau khi đi vào thế giới này, Thiển Thủy Thanh không cho rằng hắn may mắn, tất cả những gì hắn có được là nhờ vào chính bản lĩnh của mình giành lấy. Vận may luôn luôn đối nghịch cùng năng lực của hắn, cuối cùng cũng thất bại trước năng lực của hắn. Nếu như có thể, hắn rất vui lòng để cho cả hai phe đều bỏ may mắn sang bên, chỉ bằng vào thực lực đơn thuần mà quyết một trận thư hùng. Lần này Thiển Thủy Thanh có được tám vạn quân, đối mặt với sáu mươi vạn đại quân Đế quốc Mạch Gia đang chinh chiến xa tít bên Đế quốc Thiên Phong, hắn không còn là kẻ đáng thương chỉ có hai vạn binh lực bị vây khốn ở Kinh Hồng như trước. Hiện giờ hắn đã có vô số điều kiện có thể công khai thách thức người Đế quốc Mạch Gia.
Ngồi trên bãi cát của Long Tu khẩu, Thiển Thủy Thanh đang ăn đặc sản lúa mạch đen của Đế quốc Mạch Gia, Ly Sở lưng đeo cung đứng sau hắn làm nhiệm vụ cảnh giới. Xa xa có một ít dân chúng đang cẩn thận đánh cả trên sông, ánh mắt bọn họ nhìn Thiển Thủy Thanh có sợ hãi, có kinh hoàng, cũng có cừu hận.
Thiển Thủy Thanh đưa tay vẫy Ly Sở, bảo hắn tới ngồi xuống cạnh mình:
- Không cần khẩn trương như vậy, trên đời này người không sợ chết thật ra rất ít. Chỉ cần nguy hiểm không giáng xuống đầu mình, kẻ tự nguyện làm anh hùng không có được bao nhiêu.
- Người Đế quốc Mạch Gia hiện tại đã bằng lòng dùng hai tỉnh đôi lấy đầu ngươi, của cải quá lớn có thể khiến cho nhiều người không sợ chết.
- Có nhiều tiền cũng không so được với đao kề trên cổ, thương dí sau lưng.
Ly Sở trầm lặng một hồi, sau đó hắn hỏi Thiển Thủy Thanh:
- Ngươi có nghĩ tới khả năng này không?
- Gì vậy?
- Đế quốc Mạch Gia cầu hòa với Đế quốc Thiên Phong, Thương Dã Vọng động ý, bỏ mặc chúng ta. Mà chúng ta lại một lần nữa bó tay chờ chết như ở Kinh Hồng khi trước?
- Có nghĩ Tới, nhưng ông ta sẽ không làm như vậy.
- Vì sao?
- Bởi vì Hoàng đế muốn có Đế quốc Mạch Gia. Ly Sở, đừng tưởng rằng Đế quốc Thiên Phong đã rơi vào bước đường cùng, chỉ mình Thiển Thủy Thanh ta mới có thể ngăn cơn sóng dữ. Bệ hạ không phải là kẻ ngốc, lần đại chiến này ông ta đã chuẩn bị từ trước. Mặc dù ta không biết ông ta đã chuẩn bị cái gì, nhưng ta dám khẳng định, là một nhà quân sự xuất sắc, có lẽ ông ta càng tính toán sâu xa hơn cả ta, nhưng mặc kệ quyết định như thế nào, ông ta sẽ không bỏ Đế quốc Mạch Gia.
- Vậy chúng ta thì sao? Như vậy chúng ta tới đây còn có ý nghĩa gì?
- Không vì gì cả, chỉ là làm hết trách nhiệm của quân nhân mà thôi.
- Ta tường rằng ngươi luôn luôn đối nghịch cùng Hoàng đế.
- Kẻ ngốc mới làm như vậy, lúc cần thỏa hiệp thì nên thỏa hiệp, ta không xuất chinh, bệ hạ sẽ không yên tâm, mà ta cần một sự bảo đảm an toàn, nếu như có thể, ta hy vọng vĩnh viễn không phải trở mặt cùng Đế quốc Thiên Phong. Đừng quên Vân gia đời đời trấn thủ ở biên giới phía Bắc Đế quốc Thiên Phong, ta không muốn làm cho Vân Nghê phải đau lòng.
Ly Sở cúi đầu ngẫm nghĩ sự tình, hồi lâu sau mới nói:
- Tất cả là vì Vân Nghê sao?
Thiển Thủy Thanh sững sở một chút, ngẫm lại mới nói:
- Nam nhân không đáng tin cậy, cho dù trong lòng đã có tình nhân, nhưng thân thể lại chia làm mấy phần. Còn hiện tại...Ta đang nhớ Dạ Oanh...
Ly Sở buông nắm tay ra:
- Vừa rồi ta muốn nện cho ngươi một trận, may mà ngươi nói rằng ngươi nhớ tới nàng.
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả.
Hắn không nói với Ly Sở, kim tự tháp quyền lực luôn luôn càng lên cao, đường càng hẹp, không thể nào tránh khỏi va chạm. Từ đạo lý này mà suy ra, cho dù không có sai lầm của Thương Lan. Thiển Thủy Thanh và Thương Dã Vọng cuối cũng cũng không thể nào có kết quả tốt. Cũng vì như vậy, lúc trước Thiển Thủy Thanh mới đưa ra đề xuất cầu hôn Công chúa, nhưng kết quả lại luôn ra ngoài dự đoán của mọi người. Hiện tại hắn lại bị bắt buộc phải nắm lấy quyền lực chỉ vì bảo vệ mình, mà sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, vấn đề giữa bọn họ sẽ bùng phát.
Hắn không muốn đưa ra vấn đề này trong lúc này. Cho nên chỉ có thể nói sang chuyện khác:
- Ta còn nhớ tới Thiết Huyết Trấn, nhớ bọn Hồ Tử, Mộc Thiếu, Trung Đường, Khai Sơn...Đáng tiếc, sau này cơ hội được chiến đấu bên nhau không nhiều lắm...
- Có lẽ cũng không còn bao lâu.
Thiển Thủy Thanh không nói tiếp, chỉ lẳng lặng suy nghĩ, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Trong khoảng thời gian này, quân ta tiến công thuận lợi, các lộ liên tiếp đắc thủ, người Đế quốc Mạch Gia đã bị chúng ta đánh cho rối loạn. Tuy nhiên vấn đề hiện tại là binh lực dự bị của chúng ta thiếu thốn nghiêm trọng, các thành thị chiếm được đều cần cho quân trấn thủ, để lại ít người không được, để lại nhiều người thì ảnh hưởng tới quân chủ lực. Tuy rằng trưng dụng rất nhiều hàng binh, nhưng bọn này khó mà trông cậy được, không thể khiến cho chúng ta yên lòng. Nếu cần chiến đấu thật sự, chúng ta vẫn phải trông vào chính mình, vấn đề phiền phức nhất trước mắt là chúng ta không tiện liên hệ với quân Đế quốc Thiên Phong. Từ ngày xuất binh, chúng ta lênh đênh trên biển, không hề được tin gì của Đế quốc, cũng không biết tình hình chiến tranh bên đó ra sao rồi, ta cảm thấy hơi lo lắng.
- Vậy đừng nghĩ nhiều nữa, cứ việc đánh tới thôi.
- Không phải mọi cuộc chiến đều chấm dứt bằng hành động chém đầu. Chiến sự ở Chỉ Thủy, Kinh Hồng không có khả năng tái hiện ở Đế quốc Mạch Gia, chuyện kế tiếp chúng ta phải làm là đánh cho thật tốt từng trận chiến...Lúc người Đế quốc Mạch Gia bắt đầu phản kích, phải quyết một trận sinh tử với họ.
- Không có cơ hội nào để mưu lợi hay sao?
- Vùng này sông ngòi chằng chịt, kênh rạch như đan lưới, đường có thể đi thật sự không nhiều. Vả lại năng lực Thủy Bộ hiệp đồng tác chiến của người Đế quốc Mạch Gia rất tốt, không có khả năng mưu lợi.
- Nói như vậy trong tương lai, chúng ta rất có khả năng bị địch nhân tấn công từ bốn phương tám hướng ư?
- Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không làm được chuyện đó.
Thiển Thủy Thanh ườn ngực hỏi:
- Biết trong chiến tranh quan trọng nhất là cái gì không?
Ly Sở ngơ ngác lắc đầu.
Thiển Thủy Thanh nói từng tiếng một:
- Là người! Vĩnh viễn lấy người làm gốc. Không phải thành thị, không phải vật tư, không phải trang bị, mà là binh sĩ, là quân nhân! Nếu tám vạn đại quân ta muốn đánh hạ Đế quốc Mạch Gia, vậy thì không có khả năng, nhưng muốn phá nát bọn chúng thì có thể. Cho nên bất kể người Đế quốc Mạch Gia muốn làm cái gì, phản kích như thể nào, chúng ta không cẩn phải để ý tới, bởi vì chúng ta chỉ cần làm một việc...
- Tiêu diệt quân của chúng!
Ánh mắt Ly Sở sáng ngời:
- Làm sao đây?
- Thành Thiên Cốc!
Từ xưa tới nay tác chiến như đánh cờ.
Đạo đánh cờ thiên biến vạn hóa, có thể thông qua nhiều thủ đoạn như chiếm lĩnh mặt trận, đoạt trung ương, đánh thẳng trung cung, vây ép trung cung, ăn dần quân...để thực hiện mục tiêu thắng lợi.
Trong hai cuộc chiến diệt quốc trước đây, thủ pháp của Thiển Thủy Thanh thật ra là đánh thăng trung cung. Nói trắng ra là trực tiếp nhắm vào quân tướng của đối phương, dưới tình huống đối thủ vẫn còn đầy đủ non sông lãnh thổ mà chiếu bí, từ đó giành được thắng lợi.
Nhưng lần này địa hình đế quốc Mạch Gia phức tạp, hoàn cảnh hậu phương làm cho người ta cảm thấy không yên, còn có thực lực trong tay Thiển Thủy Thanh lúc này hết sức hùng hậu, khiến cho Thiển Thủy Thanh không cần mạo hiểm như trong quá khứ.
Vì thế cuộc chiến này lại quay về với đường lối cũ của hắn. Thiển Thủy Thanh muốn tiến hành một trận chém giết ở trung cuộc, chọn chiến thuật ăn dán các quân của đối phương, để thu hoạch thắng lợi trong trận chiến này.
Trong ván cờ này. Hắn phải thừa dịp chủ lực của Tướng địch đang tấn công hậu phương của mình, gây hỗn loạn nơi hậu phương của địch trước một bước.