Đế Quốc Thiên Phong

Chương 86: Q.4 - Chương 86: Sự Điên Cuồng Sau Cuối (Phần 1)




Đều là quân nhân, bọn Mộc Huyết không thể nào không cảm khái, buồn bực trong lòng.

- Nếu Thạch Dung Hải còn sống, hắn cũng có thể coi như một nhân vật anh hùng, ta cũng không ngại kết giao bằng hữu với hắn...

Mộc Huyết chậm rãi nói.

Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng nói:

- Ta đã ra lệnh cho binh sĩ hậu táng bọn Thạch Dung Hải, Hà Văn, đây là hành động tỏ lòng tôn trọng của chúng ta với bọn chúng!

Mộc Huyết gật đầu, xem như đồng ý với hành động của Thác Bạt Khai Sơn.

Một tên binh sĩ chạy tới bẩm báo:

- Mộc Tướng quân, Thác Bạt Tướng quân, Bích Tướng quân đã dẫn quân tới, lúc này đang đứng chờ ngoài cửa cốc.

Mộc Huyết và Thác Bạt Khai Sơn đồng thời liếc mắt nhìn nhau.

- Bây giờ mới tới hay sao?

Mộc Huyết hỏi lại.

- Dạ, hiện giờ các chiến sĩ đang dọn dẹp đá ngoài cửa cốc, phỏng chừng không bao lâu nữa có thể dọn thông đường, cho nên Bích Tướng quân quyết định không đi qua sơn đạo nữa, mà ở cửa cốc chờ đợi chúng ta.

Mộc Huyết ngây ra một chút, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận.

Bọn khốn này, bọn chúng có biết rằng vì bọn chúng tới trễ làm lỡ mất thời cơ chiến đấu mà trận chiến phục kích này hai cánh quân của mình và Thác Bạt Khai Sơn đánh vô cùng vất vả hay không?

Nửa canh giờ sau, rốt cục đường qua hạp cốc Phong Minh đã được đả thông. Đứng từ xa nhìn lại, đại kỳ của Thiết Phong Kỳ đang tung bay phấp phới, Bích Không Tình đang đứng đầu tiên, sau lưng hắn là bọn Sở Hâm Lâm và Mục Sa Nhĩ, chỉ không thấy Phương Hổ đâu. Trong toàn Thiết Phong Kỳ, không thấy bất cứ chiến sĩ Hổ Báo Doanh nào ở đó.

- Bích Không Tình, ngươi làm hỏng thời cơ chiến đấu, suýt nữa để cho Thạch Dung Hải phản kích lật ngược thế cờ, rốt cục ngươi có tư tâm gì đây?

Người còn chưa tới, Mộc Huyết đang giục ngựa chạy đã hét vang, thanh âm của hắn quanh quẩn trong hạp cốc Phong Minh rất lâu, câu ‘Bích Không Tình làm hỏng thời cơ chiến đấu’ từ trong hạp cốc lan truyền ra, tiếng vang tỏa khắp bốn phương.

Gương mặt thanh tú của Bích Không Tình hơi biến sắc.

Hắn không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh lùng nhìn Mộc Huyết đang chạy vội tới cạnh hắn, giương đôi mắt hổ nhìn hắn đầy căm tức, lúc này mới chậm rãi nói:

- Thiển Tướng quân gặp nguy, ra ngoài dự liệu của chúng ta, Dịch Tinh Hàn không quay về cứu viện thành Đại Lương, mà là chỉ huy đại quân điên cuồng đuổi theo muốn giết Tướng quân!

Mộc Huyết nghe vậy giật mình kinh hãi, ánh mắt Bích Không Tình đã toát ra vẻ lạnh lùng rồi nói tiếp:

- Trước mắt Tướng quân đang bị Dịch Tinh Hàn điên cuồng đuổi giết, uy thế vô cùng mạnh mẽ, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, Tướng quân có thể chống đỡ được thêm một ngày đã là kỳ tích!

Mọi người cùng bị tin tức này làm cho chấn động đến mức rụng rời tay chân.

o0o

Trên vùng bình nguyên Thiên Thủy.

- Xông lên, giết!

Tiếng hò hét của các chiến sĩ vang tận trời cao, cùng nhau hung hăng nhắm hướng một sườn núi nhỏ ở xa xa xông tới.

Đầy khắp núi đồi, đâu đâu cũng thấy bóng người, nhiều không đếm xuể, vùng bình nguyên bát ngát giờ đây như một chảo dầu sôi, vừa điên cuồng vừa mạnh mẽ.

Cả một vùng bình nguyên bao la một màu xanh cây cỏ như một bức tranh đẹp đẽ nên thơ giờ đây đã nhuộm một màu máu đỏ.

Một bóng người đang ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, chính là Thiển Thủy Thanh.

Trên vùng bình nguyên trước mặt, nơi nơi đều là bóng chiến sĩ Hộ dân quân đang liều chết xung phong, đang đánh nhau chí tử với binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Trên mặt đất vương vãi đầy những thi thể không còn nguyên vẹn, máu tươi nhuộm đỏ nơi nơi, toát ra hơi thở chết chóc rợn người.

- Giết chết Thiển Thủy Thanh!

Những tiếng hét hò như vậy đã vang lên rất nhiều lần.

Thiển Thủy Thanh vẫn còn sống như trước, cũng đang bình tĩnh chỉ huy chiến đấu.

Từ sau khi Dịch Tinh Hàn xuất binh, hắn lập tức truy đuổi gắt gao Thiển Thủy Thanh không lơi lỏng chút nào. Chiến trường phía Bắc có địa hình trống trải, không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, không có chỗ nào kín đáo có thể lẩn trốn, Dịch Tinh Hàn bất chấp thương vong, không sợ quân mình bị tách rời đội ngũ, không ngừng phái quân bám sát Thiển Thủy Thanh, muốn quyết chiến với Thiển Thủy Thanh ngay lập tức.

Thiển Thủy Thanh thoát khỏi hết lần này tới lần khác, rồi lại bị hắn đuổi sát theo sau. Trận chiến vốn theo kế hoạch là chơi trò trốn tìm này, cuối cùng đã phát triển thành một trường đại chiến không phải ngươi chết thì ta chết.

Ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng không thể ngờ rằng bọn họ sẽ bị Dịch Tinh Hàn đuổi thẳng tới Thiên Thủy, nếu còn chạy tiếp sẽ tới Lam Thành.

Ngàn dặm bôn ba, hai cánh quân đều phải trả giá bằng thương vong rất lớn, sau nhiều trận ác chiến khảo nghiệm lòng quân của cả hai bên.

Ở điểm này, Thiển Thủy Thanh không thể không thừa nhận một sự thật:

Khi chiến tranh phát triển tới một điểm cực hạn, cách suy nghĩ của mọi người sẽ trở nên cực đoan, thậm chí điên cuồng, cho nên có thể xuất hiện biết bao điều vô lý.

Đối với Hộ dân quân mà nói, chuyện mất đi thành Đại Lương đồng nghĩa với không còn gì trong tay để mặc cả với Đế quốc Thiên Phong. Cho dù tiêu diệt được Thiển Thủy Thanh, bọn chúng cũng mất đi tất cả hy vọng giữ nước.

Thiển Thủy Thanh coi nhiệm vụ của hắn là diệt vong Chỉ Thủy, cho nên tất cả những gì hắn lo nghĩ là vì mục đích đánh hạ Chỉ Thủy với tốc độ nhanh nhất, cho nên tất cả các kế hoạch mà hắn vạch ra đều coi chuyện này là quan trọng nhất. Còn mục đích của Dịch Tinh Hàn không phải là bảo vệ quốc gia, hắn chỉ muốn báo thù mà thôi.

Mặc dù ngay cả Dịch Tinh Hàn cũng không nói được hắn có thù hận như thế nào với Thiển Thủy Thanh.

Nếu nói Dịch Tinh Hàn trước cuộc nổi loạn ở trấn Xích Thủy vẫn là một thanh niên nhiệt huyết lấy chuyện bảo vệ dân chúng làm nhiệm vụ của mình, như vậy sau khi hắn có được lực lượng Hộ dân quân, mục tiêu của hắn thật ra đã chuyển sang hướng khác.

Một anh hùng từng vì dân chúng mà bảo vệ đập Lý Quan, trong trận chiến không có hy vọng này cuối cùng đã trở thành một thủ lĩnh lỗ mãng hành sự chỉ bằng nghĩa khí nhất thời.

Chỉ biết báo thù mà không có cái nhìn toàn đại cục.

Nghĩ đến đây, Thiển Thủy Thanh không nhịn được lại nhớ tới lời của phụ thân từng nói với mình:

“Lòng người như nước, nước sâu ắt đục, lòng rộng ắt nhơ!”

Cuộc đời lão nhân gia đã được mô tả hết sức rõ ràng bằng mười hai chữ ấy.

Thiển Thủy Thanh không khỏi cười khổ, Dịch Tinh Hàn, hiện tại ngươi còn là Dịch Tinh Hàn ngày trước hay sao?

Ngươi từng vì dân chúng mà bảo vệ đập Lý Quan, nhưng không bao lâu đã để cho thù hận che mờ tâm trí, không tiếc chết ngàn vạn lần chỉ để thỏa mãn trong lúc nhất thời.

Ngươi có biết rằng nếu như không có sự phản kháng của ngươi, trận chiến tiêu diệt Chỉ Thủy này vốn đã có thể trở thành một trận chiến diệt quốc có số người tử thương ít nhất trong thiên hạ. Ta vung đao đồ tể mà tế thế, dù tàn sát dân chúng nhưng không thẹn với lương tâm.

Ngươi lại lấy chiêu bài nhân nghĩa khởi binh phản kháng, vùi chôn hàng chục vạn nhân vật tinh anh của Chỉ Thủy.

Giữa ngươi và ta, rốt cục ai mới là đồ tể thật sự đây?

Nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười.

Sau đó hắn nhẹ giọng nói:

- Ít nhất ta cũng chưa bao giờ quên rằng mình chiến đấu vì lý do gì…

Lúc này một tên tướng lĩnh toàn thân đẫm máu, khôi giáp rách nát vội chạy tới quát to:

- Tướng quân, địch nhân phát động cường công ở mé Tây, chúng ta sắp sửa chống chỏi không nổi nữa!

Đó là Lôi Hoả.

Thiển Thủy Thanh trầm giọng nói:

- Ta đã thấy, lệnh cho quân của ngươi rút lui về phía sau, hợp với quân của Phùng Tướng quân thành thế giáp công tiến hành phản kích, ta sẽ lệnh cho Tướng quân Chương Tú Dịch giúp đỡ ngươi, cần phải bảo vệ cho mé Tây chiến trường!

Thanh âm trầm ổn của Thiển Thủy Thanh đã hơi khàn, mấy ngày nay, hắn chỉ huy chiến đấu không ngừng, gần như thể lực đã cạn kiệt tới cực hạn.

- Dạ!

Lôi Hoả đáp to rồi lập tức chạy đi.

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh xuyên thấu không trung, nhìn một rừng đao thương trước mắt, lòng vẫn bình tĩnh ung dung.

Người đã nhạt mùi sinh tử, coi thường sinh tử của người khác, cũng coi thường sinh tử của chính mình.

Hiện giờ trên khắp bình nguyên, hai vạn quân Thiết Phong Kỳ bị binh lực tám vạn Hộ dân quân bao vây, đại chiến khí thế ngút trời, sự thảm thiết của nó vượt xa một trận chiến thông thường mà người ta biết tới.

Sở dĩ quân Đế quốc Thiên Phong có thể chống đỡ được cho tới bây giờ, không phải dựa vào sĩ khí dâng cao hay tố chất ưu tú của binh sĩ, mà là nhờ vào tài chỉ huy xuất thần nhập hóa của Thiển Thủy Thanh.

Trên vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, quân Đế quốc Thiên Phong kết thành một viên trận thật lớn, bọn họ sánh vai nhau mà đứng, tay cầm trường mâu trọng thuẫn, trông như một tảng đá vừa to vừa dày.

Hộ dân quân giống như những cây đậu phủ khắp vùng bình nguyên bát ngát, nhìn qua đồ sộ mênh mông nhưng tán loạn.

Hai bên đều lợi dụng sở trường của mình mà chiến đấu.

Hộ dân quân người đông thế mạnh, giỏi về loạn chiến chứ không giỏi về bày trận.

Tuy quân Đế quốc Thiên Phong nhân số ít hơn, nhưng là quân chính quy có tố chất, am hiểu chuyện bày trận chiến đấu, chứ không giỏi đánh loạn chiến.

Những đợt tấn công của Hộ dân quân giống như một cơn sóng biển trào dâng, tiến hành tấn công địch nhân mạnh mẽ hết đợt này tới đợt khác. Quân Đế quốc Thiên Phong phòng thủ giống như một con đê vững vàng ngăn đón cơn sóng mạnh mẽ kia, mặc cho ngươi tấn công mạnh đến mức nào, ta đây vẫn an nhiên bất động, sừng sững như núi.

Cơn sóng lớn kia mỗi đợt tấn công mang theo sức mạnh vô cùng hung hãn, mỗi một đợt tấn công như vậy làm cho lực lượng phòng ngự của con đê giảm đi khá nhiều, máu tươi chảy khắp nơi, làm cả một vùng đất nhuộm đỏ. Nhưng con đê kia cũng không phải dễ bị hiếp đáp như vậy, mỗi một lần bị cơn sóng kia đột kích, cũng đã giữ lại một phần nước của sóng kia vĩnh viễn, khiến cho nó không thể chảy ngược trở về.

Thiết Sư Doanh, lực lượng trung kiên nhất trong cánh quân này, lúc này phụ trách nhiệm vụ chữa cháy khắp nơi.

Dưới sự suất lĩnh của Lôi Hoả, bọn họ đã thật sự phát huy ra tài năng kiệt xuất của quân Đế quốc Thiên Phong.

Mé Tây là đội cảm tử do Thiệu Hoa Phi đích thân suất lĩnh phát động hình thức xung phong cảm tử.

Binh sĩ đội cảm tử này như từng đạo sấm sét chết chóc liên tiếp tấn công vào trận địa của quân Đế quốc Thiên Phong, dùng phương thức tấn công dã man điên cuồng nhất tạo nên một trường mưa máu gió tanh. Sinh mạng trong giờ phút này trở thành một con số không có nghĩa, tất cả sự dũng cảm, hy sinh, dâng hiến đã trở thành phẩm chất để hai vị thủ lĩnh hai bên tranh chấp với nhau trong trận chiến này.

Đối mặt với hình thức tấn công tự sát đáng sợ này, chiến sĩ Thiết Sư Doanh dùng chiến thuật phòng ngự mai rùa truyền thống của bọn họ thiết lập nên một tuyến phòng ngự kiên cố như một bức tường bằng sắt thép.

Các chiến sĩ ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, bộ binh ở hàng đầu và mặt bên dựng đứng trọng thuẫn lên, bộ binh ở hàng thứ hai cầm nghiên trọng thuẫn che trên đỉnh đầu, tạo thành hình như mái hiên, che toàn bộ phương trận bằng trọng thuẫn vô cùng kín đáo.

Vô số trường mâu từ sau trọng thuẫn vươn ra theo những khe hở, tạo thành một mảnh rừng mâu, mũi mâu sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời ra những luồng sáng lạnh lẽo.

Đây không chỉ là một con rùa lớn, đồng thời cũng là một con nhím lớn.

Một con quái vật có chiếc mai rùa chắc chắn và bộ lông nhọn hoắt đáng sợ.

Nhưng đối mặt với phương thức cường công không muốn sống của quân địch, cho dù có kiên cường phòng thủ đến đâu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Binh sĩ của đội cảm tử múa may binh khí cỡ lớn dùng sinh mạng của mình bịt kín rừng mâu của đối phương, dùng búa sắt đập lên chiếc mai rùa của đối phương, định đập cho vỡ nát bức tường phòng ngự, lúc ấy chiến sĩ phòng thủ sau bức tường kia sẽ bị tiêu diệt chỉ trong khoảnh khắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.