Đế Quốc Thiên Phong

Chương 33: Q.1 - Chương 33: Thí Tốt




- Gặp quỷ rồi, vì sao địch có nhiều kỵ binh như vậy?

Phương Hổ kinh hãi.

Phóng mắt nhìn qua, đám kỵ binh trước mắt mênh mông, thế như bao phủ cả đất trời đang gào thét liều chết xong phong, trong lúc nhất thời không thể ước lượng được nhân số của bọn chúng là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải là ba trăm người. Viên tướng kỵ binh dẫn đầu tay cầm Cửu Khúc Lang Nha Mâu, trên cánh tay có buộc một chiếc khăn đỏ, mắt hổ tròn xoe, uy phong lẫm lẫm như thiên thần giáng thế.

- Ít nhất có tám trăm người!

Thiển Thuỷ Thanh giật mình kinh hãi, vì sao trong rừng lại mai phục nhiều kỵ binh như vậy?

Thanh âm âm trầm lạnh lẽo của Vô Song bên cạnh vang lên:

- Thiển thiếu nhìn thử mà xem, nhất định không phải là một đội kỵ binh, hẳn là bọn chúng đến tiếp viện từng toán một.

- Vô Song, ngươi tìm một nóc nhà cao, lập tức bắn chết tên Vệ Giáo cầm đầu của địch!

Thiển Thuỷ Thanh la to:

- Cẩu Tử, phóng tên báo hiệu khẩn cấp, triệu tập đội dự bị lập tức tấn công! Phương Báo, mang Khúc của ngươi giữ chặt cửa đồn, tuyệt đối không cho bọn chúng tràn ra, ngươi chỉ cần chống cự cho đến khi đội dự bị đến tiếp viện là đủ!

Ánh mắt Vô Song thoáng hiện một tia sát khí, hắn nhổm người lên đứng thẳng trên lưng ngựa, chân dậm mạnh vào yên ngựa, cả người hắn lập tức vọt lên nóc một căn nhà cách đó không xa. Chân vừa chạm vào mái ngói, tay phải Vô Song đã với ra phía sau rút từ trong ống tên ra một mũi tên màu đen rất dài. Cung giương thành hình trăng rằm, mũi tên đen ngắm vào tên Vệ Giáo của địch ngoài xa, Vô Song xoay người rê theo hướng di động của tên Vệ Giáo kia, chuẩn bị sẵn sàng.

Ánh mắt loé lên một chút hào quang, vẻ mặt Vô Song lạnh lùng mà cương nghị, môi hắn khẽ hé ra, “Trúng!” một tiếng vang lên. Trong nháy mắt, mũi tên đen đã rời khỏi dây cung, giống như một cơn thuỷ triều đen nhánh mang theo tiếng gọi của Tử thần gào thét bay về phía tên Vệ Giáo của địch.

Mũi tên bay vẽ ra một đường như sao xẹt, mạnh như gió lốc.

Không ngờ tên đại hán buộc khăn đỏ trong giờ phút sinh tử lại có một hành động vô cùng chính xác: hắn thu tay về, đem Cửu Khúc Lang Nha Mâu dựng thẳng trước ngực. Mũi mâu rất lớn lúc này có tác dụng như một lá thuẫn che chắn cho hắn, một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, những đốm hoa lửa bắn ra tung toé.

Mũi tên của Vô Song đã ghim chặt vào mũi mâu của tên đại hán.

Ánh mắt của cả Vô Song và tên đại hắn buộc khăn đỏ kia đồng thời loé lên vẻ kinh ngạc.

Vô Song rút nhanh mũi tên thứ hai ra, nhưng lần này là một mũi tên nhỏ màu đỏ, dài và sắc bén, lại nhắm vào tên đại hán kia.

- Đáng chết! Tên khốn kia là Sư Man Chân!

Phương Hổ vừa nhìn thấy, đột ngột cất tiếng rống to.

Sư Man Chân? Tên đại hán kia là Sư Man Chân, một trong Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ xưng danh nhờ vào võ lực hùng mạnh ở Bắc Môn quan đây sao?

Nói về mưu trí tâm kế và tài thao lược chỉ huy, có lẽ hắn kém xa so với Bích Không Tình. Nhưng về phương diện hăng hái xung phong chốn sa trường, liều mạng không sợ chết, Sư Man Chân lại hơn xa Bích Không Tình.

Mũi tên thứ nhất của Vô Song tưởng chừng như không thể nào sai đích, không ngờ Sư Man Chân lại ngăn cản được, có thể thấy ngoài sức mạnh ra, tên này cũng có chút thận trọng.

Sư Man Chân nhìn mũi tên dài màu đen ghim trên mũi mâu của mình, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, hiển nhiên hắn đã bị mũi tên mạnh mẽ của đối phương làm cho giật mình kinh hãi không ít. Tuy nhiên ngay sau đó, hắn lập tức giận dữ rống lên một tiếng kinh thiên động địa, chấn động thinh không:

- Các huynh đệ! Giết sạch bọn chúng!

Một đám đông kỵ binh tràn tới như một cơn lũ đen ngòm, cuồn cuộn mà tới.

o0o

Nhìn thấy mũi tên báo hiệu khẩn cấp trên không, binh sĩ của Lữ số Hai cảm thấy máu huyết sôi trào. Bọn họ đang chờ mệnh lệnh của cấp trên, sẽ lập tức xông lên tấn công đối thủ.

Thích Thiên Hữu ôm quyền xin lệnh:

- Hành Vệ Giáo, địch nhân mai phục đã từ trong rừng xông ra, xin ngài hạ lệnh xuất chiến, nếu không chặn đứng được bọn chúng, e rằng Lữ số Một sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm.

Hành Trường Thuận làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú quan sát bàn tay của hắn.

Bàn tay của hắn lúc này được bao bọc bằng một cái bao tay bằng da nhìn qua vô cùng cứng rắn, ôm trọn cả bàn tay.

- Đúng là ngu xuẩn vô tri, vọng tưởng châu chấu đá xe, Nam Trấn Đốc quả nhiên anh minh, thần cơ diệu toán. Ha ha, Bão Phi Tuyết tưởng rằng mai phục ở đồn Sa Hà có thể đối phó được chúng ta, lại không biết hắn chỉ là một quân cờ trong tay Nam Trấn Đốc mà thôi. Tam Trùng Thiên… sớm muộn gì chúng ta cũng đánh hạ được!

Hành Trường Thuận lẩm bẩm trong miệng, cũng không thèm đưa mắt nhìn về phía chiến trường.

Ánh mắt Thích Thiên Hữu nóng bỏng mà tha thiết, Mộc Huyết mặc dù trước sau không nói một lời, nhưng tay siết chặt cán mâu, hai mắt toát ra chiến ý vô cùng mãnh liệt.

Cả đám binh sĩ của Lữ số Một, ngay cả chiến mã cũng không thể kềm giữ được, chúng bắt đầu cất tiếng hí dài.

Nhìn lướt qua bọn họ, Hành Trường Thuận lạnh lùng nói:

- Toàn Lữ rút quân về, không đánh đồn Sa Hà nữa!

- Cái gì?

Thích Thiên Hữu và Mộc Huyết đồng thời kêu lên.

- Quân địch thế mạnh, năm trăm binh sĩ của Lữ ta không có khả năng ngăn trở Thiết Sư Vệ của Sư Man Chân. Nếu không rút lui về phía sau, chỉ sợ sẽ không có cơ hội lui lại.

Hành Trường Thuận lạnh nhạt trả lời.

- Không được! Bọn Thiển Thuỷ Thanh còn ở đồn Sa Hà, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ mặc bọn họ như vậy được!

Thích Thiên Hữu kêu to.

Hành Trường Thuận đột nhiên cười hăng hắc:

- Vậy tự ngươi đi mà cứu bọn chúng!

Ánh mắt của hắn âm hiểm lạnh lẽo, lộ ra sát cơ vô hạn, rõ ràng là muốn báo cho mọi người một tin tức: toàn thể binh sĩ của Lữ số Một ắt phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!

Trong giây phút này, trong lòng Thích Thiên Hữu và Mộc Huyết đồng thời lạnh toát, biết Hành Trường Thuận đã hạ quyết tâm mượn cơ hội này trừ khử Thiển Thuỷ Thanh. Vì muốn giết Thiển Thuỷ Thanh, dù là hy sinh tính mạng của năm trăm binh sĩ, hắn cũng không tiếc.

Thích Thiên Hữu cảm thấy máu nóng sôi trào, cơn giận dữ đã bốc lên đỉnh điểm, cất tiếng hét lớn:

- Dũng sĩ Đế quốc Thiên Phong chúng ta tuyệt đối không phải là loại người sợ chết. Mặc dù nhân số của địch nhiều hơn, thiết kỵ của Đế quốc Thiên Phong chúng ta vẫn không hề sợ hãi! Ai dám cùng ta xông ra chiến trường cứu huynh đệ của mình thì đứng ra, chúng ta cùng nhau đi cứu bọn họ!

- Câm miệng!

Hành Trường Thuận rống to:

- Trừ binh sĩ thuộc Lữ số Một của Thích Thiên Hữu có thể tự do lựa chọn tham gia chiến đấu hay không, binh sĩ thuộc Lữ số Hai, kẻ nào dám không nghe lệnh chỉ huy, tự ý tham gia chiến đấu, coi như phạm tội chống lệnh, giết chết không tha! Ta xem thử tên nào dám động!

Tất cả binh sĩ ai nấy đều căm tức Hành Trường Thuận, nhưng cuối cùng cũng không ai dám đội chiếc nón chống lệnh trên chiến trường lên đầu mình.

Thích Thiên Hữu kêu to:

- Hành Trường Thuận, ngươi cẩn thận sau khi cuộc chiến kết thúc, ta sẽ tố cáo với cấp trên ngươi hãm hại binh sĩ, thấy chết mà không cứu!

Hành Trường Thuận cười hăng hắc:

- Ta đã dám làm há còn sợ ngươi tố cáo sao? Ngươi nghĩ xem, ta dựa vào đâu mà dám làm như vậy?

Thích Thiên Hữu giật mình kinh hãi.

Hành Trường Thuận chậm rãi nói tiếp:

- Một sĩ quan cấp thấp muốn leo lên cao, phải biết lưu tâm quan sát ý tứ của cấp trên. Tâm tư của Nam Trấn Đốc ta hiểu được, nhưng không biết ngươi có hiểu được không?

Thích Thiên Hữu và Mộc Huyết ngạc nhiên.

Hành Trường Thuận lại nói tiếp:

- Sau việc này, ta có thể bị giáng chức để điều tra, nhưng chỉ không bao lâu sau, ta cũng sẽ được trở về chức cũ, đến lúc đó chỉ sợ đến Doanh Chủ cũng trốn không thoát. Các ngươi nếu muốn giữ được mạng sống của mình, vậy đừng chọc tới ta!

Nghe vậy, Thích Thiên Hữu và Mộc Huyết cùng thở dài.

Trong quân đồn rằng Hành Trường Thuận ngang ngược bất tuân hữu dũng vô mưu, thật ra trên đời này sao lại có người không có chút đầu óc nào?

Nam Vô Thương xem ra vô cùng âm trầm ác độc, cho dù Hành Trường Thuận không biết, hắn chỉ cần chỉ điểm vài câu, Hành Trường Thuận cũng sẽ lập tức hiểu rõ nên làm như thế nào.

Thiển Thuỷ Thanh không chết, việc này sẽ không kết thúc.

Trừ phi…

Lúc này Thích Thiên Hữu bỗng nghĩ tới một người.

o0o

Gió tanh mưa máu tràn ngập kích động khắp cả đồn Sa Hà. Bốn phương tám hướng đều có thiết kỵ của Đế quốc Chỉ Thuỷ ào ạt xông tới, ánh mắt bọn chúng toát ra ngọn lửa hung hăng rừng rực, ý chí chiến đấu trào dâng. Bọn chúng vung cao chiến đao, hung hăng giục chiến mã, xuất ra lực lượng mênh mông khắp cả đất trời, gây ra biết bao chết chóc đổ máu cho các binh sĩ của Lữ số Một.

Phương Báo nhận lệnh cố thủ tại cửa thôn, xung quanh hắn, những chiến hữu của hắn thay phiên kêu thét lên rồi ngã xuống từng người một. Thiết kỵ của Đế quốc Thiên Phong đương nhiên là dũng mãnh, nhưng binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng không phải là bao cỏ. Thiết Sư Vệ giống như Phi Tuyết Vệ, đều là quân tinh nhuệ của Tam Trùng Thiên, bọn chúng cũng hùng mạnh như nhau, cũng dũng cảm như nhau, cũng dám dùng sinh mạng của chính mình để mở ra một lỗ hổng cho chiến hữu.

- Thiển huynh đệ!

Phương Báo kêu to, trong giọng hắn lộ ra ý cầu sống.

Trước mắt hắn, một bóng người to lớn như núi đang xông tới.

Sư Man Chân múa Cửu Khúc Lang Nha Mâu, mang theo một trận cuồng phong mênh mông điên cuồng chém về phía Phương Báo.

Phương Báo giơ mâu đón đỡ, Lang Nha Mâu thế như Thái Sơn áp đỉnh, lực mạnh hùng hồn, gần như đánh bay cả người Phương Báo văng qua một bên.

Dư oai của Sư Man Chân chưa giảm, cán Lang Nha Mâu vẽ một đường hình vòng cung quỷ dị đâm vào ngực Phương Báo. Trong thoáng chốc khôi giáp vỡ vụn, Phương Báo hộc ra một ngụm máu tươi, lập tức bị đòn nặng nề này đánh cho rớt ngựa.

- Đệ đệ!

Phương Hổ điên cuồng hét to.

Một vệt sáng dài hiện ra giữa không trung, bắn thẳng vào bộ ngực rộng lớn của Sư Man Chân, Sư Man Chân nhẹ nhàng múa Lang Nha Mâu vẽ một vòng tròn, đánh rơi vệt sáng ấy, thì ra đó là một thanh chuỷ thủ.

Đó là Hổ Nha đao do Thiển Thuỷ Thanh ném ra đúng lúc cản đường Sư Man Chân, cứu Phương Báo một mạng.

Lập tức có binh sĩ chạy tới đỡ lấy Phương Báo trở về, chỉ thấy toàn thân hắn đẫm máu, trước ngực có một vết thương thật lớn. Nếu không nhờ áo giáp chống đỡ, e rằng đã bị cán Lang Nha Mâu xuyên thủng ngực ngay tại chỗ.

- Vì sao đội dự bị không tiến lên?

Phương Hổ rống to, đệ đệ trọng thương làm cho hắn trở nên khẩn trương.

Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng như băng giá:

- E rằng… bọn họ sẽ không lên!

Khúc của Phương Báo thủ tại cửa đồn dưới sự chém giết điên cuồng của Thiết Sư Vệ bắt đầu rối loạn đội hình, từng binh sĩ thay nhau ngã xuống, kỵ binh của địch cũng đã tràn qua càng ngày càng nhiều. Lúc này quân thủ của Đế quốc Chỉ Thuỷ bên trong đồn Sa Hà vẫn chưa bị tiêu diệt hết, cho nên Lữ số Hai đang phải chịu cảnh bị giáp công cả trong lẫn ngoài, đã lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Trên nóc nhà, Vô Song vẫn bình tĩnh ung dung, mũi tên màu đỏ của hắn vẫn còn nằm yên trên dây cung, đầu mũi tên đang nhắm vào tên Vệ Giáo đầu lĩnh của địch lúc này đang điên cuồng ra oai giữa trận như một con sư tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.