Giây phút Bát Xích và Thế Quân Dương bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Thế Quân Dương có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Bát Xích lộ ra vẻ vui mừng như điên dại. Chỉ là ngay sau đó, bỗng nhiên Bát Xích đưa một ngón tay dựng thẳng lên che miệng, có ý bảo hắn im lặng.
Hai chữ 'Bát Xích' của Thế Quân Dương vừa lên tới miệng, lập tức nuốt ngược trở vào, chỉ thấy Bát Xích đã cúi đầu đi tới, cụp mắt xuống hỏi:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể cho bát nước uống được không?
Thế Quân Dương run rẩy trong lòng, vì sao Bát Xích lại phải giả vờ như không quen biết mình? Đúng lúc này, sau lưng Bát Xích đã xuất hiện một lão nhân có bộ dáng tiên phong đạo cốt, hai hàng mi dài rũ xuống, diện mạo võ vàng, giống như thần tiên giáng phàm. Thế Quân Dương còn đang ngây người ra, chỉ nghe Bát Xích nói tiếp:
- Tiên sinh, ta cùng gia sư đi ngang qua đây, dọc đường không có nước, đành phải vào đây quấy rầy một phen, xin thứ cho tội mạo muội.
Sư phụ của xú tiểu tử này không phải là Thiển Thủy Thanh ư?
Dù sao Thế Quân Dương cũng từng là Đại tướng trải qua vô số trận chiến sa trường, chỉ trong thoáng chốc hắn đã hiểu ra, hết tám phần là tiểu tử này đã bị người bắt làm tù binh.
Tuy nhiên rốt cục người bắt nó làm tù binh là người như thế nào, vì sao phải bắt ép Bát Xích làm đồ đệ của lão?
Làm sư phụ của tên tiểu quỷ này cũng không dễ chút nào, trên đời này ngoại trừ Thiển Thủy Thanh, chỉ sợ không còn ai trị được nó. Làm sư phụ của nó...hắc hắc, đúng là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mình sống quá lâu.
Gạt bỏ sự đồng tình thương hại với lão già kia sang một bên. Thế Quân Dương đằng hắng vài tiếng, ấp úng nói:
- Không cần xưng hô là tiên sinh gì cả, tại hạ chỉ là một gã quê mùa nơi sơn dã, không đảm đương nổi cách xưng hô như vậy. Ta tên là Thạch Dung, nếu như tiểu ca bằng lòng, cứ việc gọi ta một tiếng Thạch đại ca là đủ. Hai vị đường xa lỡ bước, chính là khách nhân, mời vào nhà ngồi, ta đi nấu cho hai người chút nước.
Tần Nghi khẽ khoát tay:
- Không cần khách sáo, nước suối cũng được rồi, ăn gió nằm sương là chuyện thường tình đối với những người tu đạo chúng ta.
Phải nói rằng công phu trở mặt của lão yêu quả thật bất phàm, chỉ trong nháy mắt đã trở thành 'những người tu đạo chúng ta'. Lão tự lập ra đạo Ngũ Kinh, kỳ thật chính là Bà Lan giáo, lão Tần Nghi này dùng giáo phái thu đệ tử, âm thầm thu nạp tín đồ cho Bà Lan giáo. Phàm ra bên ngoài, lão đều nói rằng mình là người trong đạo Ngũ Kinh, nếu không nhờ Bát Xích âm thầm ra dấu, e rằng Thế Quân Dương phải mắc mưu.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Thế Quân Dương rõ ràng đọc được từ đôi môi mấp máy của Bát Xích mấy chữ: “Lão quái công lực cao tuyệt, ngươi không phải đối thủ, ngàn lần cẩn thận, chớ để lòi đuôi!”
Thấy mấy chữ này, Thế Quân Dương bàng hoàng kinh hãi. Hắn hiểu rõ tính tình Bát Xích, cho tới bây giờ tiểu tử này vẫn hết sức to gan lớn mật, trong mắt nó, trên đời này ngoại trừ Thiển Thủy Thanh ra nó chưa từng chịu phục ai bao giờ. Công phu của Thế Quân Dương hắn ở Kinh Hồng cũng coi như số một, số hai, lúc trước Bát Xích cũng đã nhìn thấy khi hắn đuổi giết Xích Phong Uyển. Nhưng với tính tình và hiểu biết của nó về mình, không ngờ lúc này lại nói mình không phải là đối thủ của lão già kia, rốt cục lão từ đâu tới mà lợi hại như vậy? Quả thật lợi hại tới mức này sao? Hắn thật sự bàng hoàng khiếp sợ, tuy nhiên dù trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài mặt Thế Quân Dương vẫn che giấu rất tốt, ra vẻ hoàn toàn không biết gì.
Tần Nghi đứng sau lưng Bát Xích, làm sao lão cũng không ngờ Bát Xích đã thông qua việc mấp máy môi để báo cho Thế Quân Dương biết. Sau khi ra dấu xong, Bát Xích lại cúi đầu nói:
- Sư phụ, con thấy đói bụng.
Tần Nghi cau mày:
- Đói bụng thì lấy lương khô ra ăn.
- Từ liên minh các thành thị tự do đi tới tận đây, lương khô đã ăn đến nỗi ngán tận cổ, không thể ăn thứ gì khác hay sao?
Bát Xích làm ra vẻ cầu xin:
- Chúng ta còn phải đi về phía Tây rất xa...
- Câm miệng, không được quấy rầy người ta quá đáng như vậy!
Liên minh các thành thị tự do? Đi về phía Tây? Chẳng lẽ...
Thế Quân Dương nghe vậy trong lòng khẽ run lên, hắn có thể nói là căm thù Đại Đế quốc Tây Xi tới tận xương tủy, lúc này vừa nghe Bát Xích nói như vậy lập tức cười nói:
- Không sao, không sao, ta ở nơi hoang dã như thế này, hàng chục ngày cũng khó mà gặp được một bóng người, nay vất vả lắm mới gặp được, có thể có người trò chuyện với ta, ta rất vui mừng. Nếu các người không chê cơm nhà ta chỉ có rau dưa đạm bạc, vậy cứ ăn no một bữa hãy lên đường. Bất quá ta thấy trời cũng không còn sớm nữa, không bằng hai người cứ ở lại nhà ta nghỉ một đêm, sáng mai dùng bữa xong hãy đi cũng không muộn.
- Như vậy...không tốt lắm...
Tần Nghi lộ vẻ do dự.
Thế Quân Dương cười to nói:
- Có cái gì là không tốt? Xuất môn ra ngoài không phải dễ dàng, cần phải có sự giúp đỡ của nhiều người. Nếu như các người cảm thấy băn khoăn, vậy cứ đem những gì tai nghe mắt thấy dọc đường kể lại cho ta với, coi như dạy cho một hán tử quê mùa như ta thêm chút kiến thức, coi như ta nghe đọc sách mà không cần phải trả tiền cho các ngươi, sao hả?
Bát Xích lập tức kêu to:
- Được, được, cứ quyết định như vậy. Ta thích nhất là kể chuyện, nếu Thế đại ca thích nghe chuyện, ta sẽ kể cho huynh nghe, trên đường đi chúng ta gặp rất nhiều chuyện hay ho mới lạ.
Nó nhất thời nhanh miệng, quên mất mà gọi thẳng là Thế đại ca. Cũng may Thế và Thạch đồng âm không đồng điệu (Thế: Shì; Thạch: Shí.) cho nên lão yêu cũng không để ý. Chỉ là Bát Xích nhất thời lỡ lời, lập tức kinh hoàng vô cùng.
Tần Nghi thấy Bát Xích hưng phấn như vậy, lại thấy trời cũng không còn sớm nữa, đành phải gật đầu:
- Nếu đã là như vậy, làm phiền tiểu ca rồi.
- Không cần khách sáo, vừa khéo hôm trước ta bắt được một con gà rừng vẫn chưa giết thịt. Hôm nay có khách quý tới nhà, ta sẽ làm thịt đãi các người một bữa. Tuy rằng nơi đây hoang vu hẻo lánh, nhưng ở nơi khác cũng khó mà thưởng thức món ăn dân dã như vậy.
- Ta sẽ giúp huynh.
Bát Xích kêu to, muốn đi cùng Thế Quân Dương.
Tần Nghi giữ Bát Xích lại:
- Ngươi không được đi.
Thế Quân Dương thấy lão già kia bất kể thế nào cũng không cho Bát Xích cùng ở một chỗ với mình, tự nhiên trong lòng đã hiểu, chỉ cười nói:
- Tiểu ca không cần khách sáo, chờ sau khi ta làm thức ăn xong, sẽ nghe ngươi kể chuyện.
Vừa nghe tới 'kể chuyện'. Bát Xích lập tức hiểu ra. Nó đang quay lưng về phía Tần Nghi, bèn nháy mắt với Thế Quân Dương một cái, tỏ vẻ đã hiểu.
...**
Chiến lược do quân thần Cách Long Đặc an bày tuy đơn giản nhưng vô cùng độc ác.
Cùng lúc Tư Ba Tạp Ước bị bắt buộc phải dẫn quân thẳng tiến cao nguyên Huyết Dục, bốn tên chiến tướng ưu tú trong Bát Tuấn của Đế quốc lấy Lý Long và Lôi Thác Na cầm đầu dẫn theo ba mươi vạn đại quân đã đi qua thành Bạch Sa, khởi xướng tấn công các trọng trấn nơi biên giới của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Lần tiến công này xảy ra bất thình lình, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ không thể nào ngờ được, chỉ sau khi Thần Thánh Chiến Chuy của bọn họ dẫn quân xuất chinh có vài ngày, kỵ binh đến từ Đại thảo nguyên Tây Phong đã hùng hổ đánh tới.
Nơi gặp tai họa trước tiên là Lãnh Tuyền quan.
Khi toán kỵ binh thảo nguyên đầu tiên xuất hiện ở cuối chân trời, quan binh thủ vệ Lãnh Tuyền quan còn quan sát cho thật kỹ, để xem rốt cục đối phương là ai.
Tới khi từng toán kỵ binh xuất hiện ngập tràn một vùng hoang dã trước mắt, cờ xí phấp phới xuất hiện, trên đó là những chiếc đầu sói khổng lồ phất phơ trong gió, khí thế dũng mãnh không gì ngăn nổi của kỵ binh thảo nguyên đã làm cho tất cả quân nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ run lên bần bật.
Khi kỵ binh của địch xung phong sắp sửa qua hết vùng hoang dã trống trải, tín hiệu cảnh báo có địch tập kích mới phát ra.
Khi các kỵ binh giết chết đám binh sĩ cảnh giới, vượt qua tuyến cảnh giới, tín hiệu cảnh báo chuẩn bị chiến đấu vang lên không ngừng trên đầu tường.
Khi các kỵ binh vọt tới dưới chân tường thành, thậm chí rất nhiều binh sĩ thủ thành còn chưa kịp xông lên đầu tường.
Đám kỵ binh thảo nguyên cũng không nóng lòng công thành, mà nhanh chóng chạy theo hai bên sườn, đồng thời bắn tên lên trên đầu tường. Tài bắn cung của bọn chúng cao siêu, thuật cỡi ngựa điêu luyện, không sử dụng phương thức bắn bao trùm, mà là trực tiếp nhắm bắn. Điều này khiến cho tác dụng của tên tăng lên, lực sát thương cũng tăng rất rõ ràng. Lần lượt từng chiến sĩ kêu thét lên rồi ngã xuống dưới thành, kỵ binh thảo nguyên giống như phường săn vây giết thỏ, biến một trận chiến đẫm máu thành một trận săn bắn đẹp mắt.
Toán kỵ binh tới sau bắn hỏa tiễn, từng đám hỏa tiễn rơi vào trong thành, khiến cho nhiều nơi bốc cháy. Một số hỏa tiễn rơi trúng người các binh sĩ, khiến thân thể bọn họ bốc cháy rừng rực, tiếng kêu gào vang lên khắp chốn.
Toán kỵ binh thứ ba bắn ra tên khói độc, tạo nên một vùng đầy khói mù trên đầu tường, che khuất tầm mắt của địch, chuẩn bị cho đồng đội phía sau tiến công.
Sau ba toán kỵ binh này, một đám chiến sĩ nhanh chóng áp sát tường thành, bọn họ ném móc câu trong tay lên đầu tường, sau đó từ trên lưng ngựa phóng vọt lên, nắm dây thoăn thoắt trèo lên. Hai bên là vô số chiến hữu đang liều mạng vì bọn chúng bắn tên lên trên, để bảo đảm cho bọn chúng được an toàn trong khi đang trèo.
Khi một số chiến sĩ thảo nguyên hung hãn lên được trên đầu thành, một mặt bọn chúng lập tức triển khai huyết chiến cùng quân thủ thành, đồng thời buông thang dây mang theo trên người xuống dưới, để cho đồng đội phía sau có thể tiến lên cuồn cuộn không ngừng.
Toán ky binh thứ năm lợi dụng kỹ xảo công thành trên lưng ngựa, cứ bốn ngựa làm thành một tổ, kéo theo những khúc gỗ lớn, thay phiên nhau tấn công vào cửa thành. Thuật công thành này trước kia Thiển Thủy Thanh cũng đã từng sử dụng để công...phủ đệ của Thân Sở Tài, có yêu cầu rất cao về thuật cỡi ngựa, chỉ có một ít kỵ binh tinh nhuệ mới có thể sử dụng. Nhưng đối với người thảo nguyên mà nói, đây là một kỹ thuật gần như ai ai cũng bắt buộc phải biết.
Mỗi một toán kỵ binh như vậy đều có tác dụng đặc thù của họ, đây chính là kỹ xảo công thành mà kỵ binh thảo nguvên dùng để sinh tồn, được người đời sau gọi là: Phương pháp công hạ thành nhanh nhất, đơn giản nhất, dã man nhất sử dụng kỵ binh.
Phương pháp công thành này bí quyết nằm ở chỗ bất ngờ, thừa cơ hội địch nhân còn chưa kịp thiết lập hệ thống phòng ngự, lợi dụng đặc điểm tấn công với tốc độ cao của kỵ binh, nhanh chóng áp sát dưới chân tường, sau đó dùng ưu thế biển người nhanh chóng leo lên trên đầu thành như bầy kiến, bỏ qua những loại khí giới công thành có hiệu quá rõ ràng hơn nhưng tốc độ di chuyển quá chậm như máy bắn đá, tháp công thành...Chỉ dùng thang dây, móc câu cùng một ít thang mây gọn nhẹ có thể mang theo trên người làm công cụ cơ sở để leo lên, chỉ một trận là có thể hạ thành, bằng vào nhân lực mà không phải là vật lực.
Phương pháp công thành này có ưu thế lớn nhất ở chỗ, nó có thể rút ngắn thời gian công thành xuống tới mức thấp nhất. Thành trì nào gặp phải phương pháp công thành này, thông thường là vừa đánh liền bị hạ, một trận chiến công thành chỉ cần đánh trong vòng không tới hai canh giờ đã có thể chấm dứt hoàn toàn. Nhưng nó cũng có một yếu tố bất lợi, đó là nếu địch nhân đứng vững, sau đó tổ chức phản công, vậy trận công thành chiến này sẽ vô cùng khó đánh.
Bởi vậy người thảo nguyên tấn công thành thị, thường là một hơi đánh hạ mười mấy thành, sau đó đến một thành mấu chốt nào đó lại bị chặn đứng, cũng có khi chặn đứng như vậy kéo dài tới mấy năm trời.
Cách Long Đặc hiểu rất rõ lợi hại của bên ta và bên địch, cho nên ông ta mới làm hết cách để điều động quân Tư Ba Tạp Ước đi khỏi, sau đó tranh thủ đánh chiếm Công quốc Thánh Uy Nhĩ với tốc độ nhanh nhất.