Tháng Tư năm nay là tháng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hai trường đại chiến kinh thế hãi nhân, cũng tuyên bố một cuộc chiến tranh trên phạm vi toàn đại lục đã chính thức bùng nổ.
Hai đại cường quốc Đông Tây triển khai một trường ác chiến ở trung tâm đại lục, người Công quốc Thanh Uy Nhi người Đại Đế quốc Tây Xi đều trả giá rất nhiều sinh mạng, trên mảnh đất ngoài thành Mễ Đặc Liệt, trước sau đã có bốn mươi vạn thi thể ngã xuống, mọi người dùng hàng bể máu làm mực viết nên từng kỳ tích trong lịch sử chiến tranh.
Tất cả chiến tích huy hoàng đều được thành lập trên cơ sở tàn sát đẫm máu, nhưng trong mắt mọi người, họ không thấy được mặt trái tối tăm u ám này, chỉ thấy vòng vinh quang chói sáng huy hoàng ở trên cao.
Cuộc xung đột giữa hai đại Chiến thần Đông Tây trở thành tiêu điểm nóng bỏng cho mọi người bàn luận. Thiển Thủy Thanh xuất thế ngang trời tiếp tục viết nên chiến tích bất bại huy hoàng của hắn, mà lần này, đối thủ của hắn lại là nhân vật đứng đầu của cường quốc trên đại lục.
Ba mươi vạn đại quân Đại Đế quốc Tây Xi bị tiêu diệt, khiến cho các bộ tộc trên Đại thảo nguyên Tây phong khiếp sợ không ít. Cách Long Đặc đích thân thỉnh tội với Xích Đế, tuy nhiên Xích Đế không hề trách tội ông ta.
Thiên hạ chưa từng có vị Tướng quân nào thắng mãi mà không bại chiến tranh cũng không phải tính được mất trong một giờ nửa khắc.
Quả nhiên không bao lâu sau, Cách Long Đặc đã giáng trả Thiển Thủy Thanh vài gậy rất mạnh vào đầu.
Đầu tiên là Tư Ba Tạp Ước ở Ba Tư Lạp bị Cách Long Đặc đích thân dẫn quân vây khốn. Đại quân tinh anh của Công quốc Thánh Uy Nhĩ anh dũng tác chiến giữa vòng vây của quân Đại Đế quốc Tây Xi, nhưng rốt cục cũng không phải là đối thủ của thiết kỵ Đại Đế quốc Tây Xi. Mặc dù Thiển Thủy Thanh phái ra rất nhiều quân chạy đi cứu viện Tư Ba Tạp Ước, nhưng vị Thần Thánh Chiến Chuy của Công quốc Thánh Uy Nhĩ này chỉ đứng vững được ba ngày đã hoàn toàn tan tác.
Bản thân Tư Ba Tạp Ước thà chết không hàng, ngửa cổ tự sát, hàng chục vạn quân Công quốc Thánh Uy Nhĩ hoặc bị bắt hoặc bị giết, rất ít người sống sót. Cuối cùng Ba Tư Lạp không tự bảo vệ được, mà bị quân Đại Đế quốc Tây Xi chiếm, Quốc chủ Pha Lợi Ngõa Đặc vì muốn sinh tồn, bắt buộc phải tuyên bố quốc gia mình quy phục người Đại Đế quốc Tây Xi.
Mà cánh quân cứu viện vì tấn công quá ác độc, bị Đại tướng Đại Đế quốc Tây Xi Hô Nhi Lặc dùng kế dẫn dụ đuổi theo, thừa thế đánh lén. Rốt cục đại bại quay về.
Tư Ba Tạp Ước chết đi, đối với Thiễn Thủy Thanh mà nói vừa có lợi vừa có hại.
Không còn người này nữa tương lai nắm Công quốc Thanh Uy Nhĩ trong tay không nghi ngờ gì sẽ thoải mái hơn nhiều. Mọi người mất đi chỗ dựa cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Nhưng lực hiệu triệu của Thiển Thủy Thanh ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ thua xa Tư Ba Tạp Ước. Không có Tư Ba Tạp Ước kêu gọi, chưa chắc đã có bao nhiêu người ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ chịu theo về dưới trướng Thiển Thủy Thanh. Bởi vậy nếu xét về phương diện mượn sức ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Thiển Thủy Thanh chưa chắc đã mạnh hơn Cách Long Đặc. Hơn nữa hắn lấy danh nghĩa kẻ cứu viện đi vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, người thảo nguyên lại sừ dụng chủ nghĩa bá quyền trần trụi Sức mạnh của sự uy hiếp sẽ có hiệu quả cao hơn dụ dỗ trong quãng thời gian ngắn, cho nên theo như tình huống trước mắt, quân đội mà Cách Long Đặc có khả năng kêu gọi phát động ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ chỉ sợ chưa chắc ít hơn Thiên Thủy Thanh.
Ngoài ra tuy rằng Cách Long Đặc là đại gia về quân sự, nhưng rõ ràng về phương diện chính trị ông ta cũng có thủ đoạn đặc biệt của riêng mình. Giống như trước kia Thiển Thủy Thanh phỏng đoán, chính quyền bù nhìn khi trước được lập ra ở Công quốc Uy Mẫn Tư Đặc hiện giờ đã bị Cách Long Đặc chính thức đưa ra công khai. Công tước Uy Liêm tuyên bố với bên ngoài rằng từ hôm nay trở đi, Công quốc Thánh Uy Nhĩ vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của Đại Đế quốc Tây Xi, cam lòng làm thần dân, Công quốc Uy Mẫn Tư Đặc trở thành Vương quốc Uy Mẫn Tư Đặc do Công tước Uy Liêm nhận chức Quốc vương của Công quốc Thanh Uy Nhĩ. Công quốc Thanh Uy Nhĩ vĩnh viễn xưng thần với người thảo nguyên, cũng tuyên thệ không bao giờ phản bội
Đối với tuyên bố này, tự nhiên là Đế quốc Thiên phong sẽ không chấp nhận. Công tước Ba Lặc Hài Mỗ ở phía sau bị đẩy ra, nhờ Nữ vương ra mặt hạ chiếu thư, tuyên bố từ nay trở đi, Công quốc Thánh Uy Nhĩ do Ba Lặc Hải Mỗ thống trị Nữ vương thoái vị nhượng hiền.
Hai đại Đế quốc mỗi bên thống trị một nửa Công quốc Thánh Uy Nhi sau đó đều chỉ trích đối phương là kẻ soán đoạt là chính quyền ngụy tạo không chính thống. Sau đó cùng nhau hô hào dân chúng trong nước, hy vọng dân chúng thuận theo ý chỉ của Thượng Đế, cùng nhau phản kháng chính sách thống tri tàn bạo của đối phương.
Đại Đế quốc Tây Xi chỉ trích Đế quốc Thiên phong giết hại dân chúng thành Mễ Đặc Liệt, ký kết một loạt hiệp ước không bình đẳng với Công quốc Thánh Uy Nhĩ, ngang ngược thu phí xuất binh với giá trên trời, cướp đoạt quyền lập ra Quốc chủ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Đế quốc Thiên phong cũng trả đũa không chút khách sáo, tuyên bố Đại Đế quốc Tây Xi sát hại gần trăm vạn quân nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ là kẻ thù không đội trời chung của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hô hào toàn thể dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ cùng nhau đứng lên, báo thù rửa hận cho Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước. Chuyện đáng buồn cười chính là vào lúc này năm ngoái cũng Đế quốc Thiên phong phát ra lời kêu gọi dân chúng ủng hộ mình, để chống cự lại Công quốc Thánh Uy Nhĩ vạn ác, thề chết phản kháng tên đồ tể tay sai của Thượng đế Tư Ba Tạp Ước kia. Thế nhưng hiện tại, đế quốc Thiên phong lại kêu gọi mọi người báo thù cho cái chết của Tư Ba Tạp Ước.
Hai bên đều dùng những lời dối trá ngụy biện nhơ bẩn, hãm hại chỉ trích đối phương là vô sỉ. Cả hai đều xuất ra con bài tây Công quốc Thánh Uy Nhĩ, muốn kêu gọi lòng dân hướng về mình.
Các nước Phong, Khâu, Lê, Á Đê, còn có các thành thị độc lập nhỏ dưới sự cai quản của Đại Đế quốc Tây Xi đều tỏ vẻ ủng hộ mạnh mẽ, khiển trách đế quốc Thiên phong rất nặng nề, rằng đã khơi mào chiến tranh mà không báo trước vơ vét tài sản của Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Giết hại dân chạy nạn thành Mễ Đặc Liệt...
Mà Kinh Hồng, Nhai quốc, Độc Lập lĩnh tỏ vẻ trang trọng ủng hộ hành động quân sự của Đế quốc Thiên phong, cũng nói rằng vĩnh viễn sẽ kề vai sát cánh, tiếp tục chiến đấu với Đại Đế quốc Tây Xi tà ác.
Liên minh các thành thị tự do trước sau như một vẫn giữ thái độ trung lập.
Nếu nói theo dư luận, bất kể là Đại Đế quốc Tây Xi hay Đế quốc Thiên phong, hình ảnh của cả hai quốc gia này trong lòng dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng không lấy gì làm tốt đẹp. Bất kể là Cách Long Đặc hay Thiển Thủy Thanh - cũng không có được hình ảnh của một vị tướng lĩnh nhân từ. Cái chết của Tư Ba Tạp Ước, còn có thành Mễ Đặc Liệt bị chiếm đóng, cố nhiên phải trách tội quân Đại Đế quốc Tây Xi xâm lược. Nhưng nếu không có bọn chúng, đế quốc Thiên phong cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Ý nghĩ của dân chúng hết sức đơn thuần mà giản dị, đổi quốc gia đổi chủ nhân, chưa chắc bọn họ có thể sống sót. Tồi tệ hơn nữa là hiện giờ đang có hai quốc gia hùng mạnh tranh giành với nhau. Đánh tới đánh lui như vậy, bất kể là ai thua ai thắng, kẻ nếm chịu xui rủi vẫn là dân chúng.
Tuy rằng trước đó không lâu. Đại Đế quốc Tây Xi từng chịu một lần thảm bại lớn nhất từ trước tới nay do Thiển Thủy Thanh âm thầm xuất binh. Nhưng thất bại như vậy so với quân lực hiện tại của Đại Đế quốc Tây Xi mà nói còn chưa tới mức khiến cho bọn chúng không ngóc đầu dậy nổi. Mà Thiển Thủy Thanh đối với những thành thị Công quốc Thanh Uy Nhĩ bị Đại Đế quốc Tây Xi đánh chiếm, cũng tỏ vẻ không có nhiều ham muốn công kích.
Xem ra quốc gia này đã hình thành cục diện chia xẻ, đều phụ thuộc vào hai đại Đế quốc khác nhau.
Công quốc Thánh Uy Nhĩ chia sẻ do hai đại Đế quốc liên thủ tạo thành, cuối cùng chỉ có thể họp lại bởi người thắng trong cuộc chiến tranh cuối cùng này. Nhưng ai sẽ là người thắng, cho tới bây giờ vẫn không biết được.
Bởi vì trên thực tế không bao lâu sau, Cách Long Đặc lại đánh ra một quyền rất nặng.
Lần này tới phiên ông ta phát uy.
Chỉ một quyền này đã đánh cho Thiển Thủy Thanh đầu óc choáng váng.
Ở cung Thánh Ba Phỉ.
Hiện giờ nơi này đã trở thành nơi Thiển Thủy Thanh và các tướng nghị sự.
- Ngươi nói cái gì?
Thiển Thủy Thanh vỗ án nhảy dựng lên.
Mộc Huyết bên dưới cười khổ nói:
- Cách Long Đặc đích thân ra tay. Dẫn ba mươi vạn đại quân hội họp với Huyết Mục Khống Đạt Lạp, xông vào Độc Lập lĩnh. Đại tướng Độc Lập lĩnh Sư Đà bị giết. An Báo tử trận, Tất Hồ phản bội, Đại quân Đại Đế quốc Tây Xi hiện giờ đang tiến công Độc Lập lĩnh với tốc độ ngày đi trăm dặm. Đến lúc này, e rằng đã chiếm được gần một nửa lãnh thổ Độc Lập lĩnh.
Thế công của người thảo nguyên vốn nổi danh là mau lẹ hung ác, tốc độ nhanh như sét đánh không kip bưng tai. Khi Thiển Thủy Thanh nhận được tin này. Độc Lập lĩnh đã hứng chịu thảm bại, mắt thấy lại một quốc gia nữa sắp bị diệt vong.
Bất quá tao ngộ của Độc Lập lĩnh đối với đế quốc Thiên phong mà nói, chính là một tai nạn quá rõ ràng.
Mất đi phòng tuyến phía Bắc. Đại Đế quốc Tây Xi lại có thêm nhiều điểm tiến công hơn trên đại lục Quan Lan, biến hóa về chiến thuật của bọn chúng sẽ càng nhiều hơn, đế quốc Thiên phong càng thêm nhiều khó khăn về phòng thủ.
Trước đây, không phải Thiển Thủy Thanh không dự đoán rằng Cách Long Đặc sẽ từ bỏ chuyện quyết đấu sinh tử với hắn, trước tiên chiếm những địa phương khác. Nhưng hắn chỉ tập trung lực chú ý ở Kinh Hồng. Dù sao nếu nói về phương diện quan hệ lợi ích. Kinh Hồng mới hắn quan tâm nhất, về phần Độc Lập lĩnh, hắn tuyệt đối không có hảo cảm. Cho nên cũng chưa hề nhắc nhở Độc Lập lĩnh một câu.
Nhưng cũng vì tâm tính ích kỳ nhất thời này, khiến cho khi Độc Lập lĩnh đối mặt với đại quân của Cách Long Đặc cường công đã phải luống cuống tay chân, phản ứng không kịp, cuối cùng đi tới chỗ đại bại hoàn toàn. Cũng chính vào lúc này, Thiển Thủy Thanh mới bừng tỉnh ngộ, bất kể là đồng minh của mình tham lam đến mức nào, khiến cho người khác phải lo lắng tới mức nào, rốt cục cũng là đồng minh. Mất đi đồng minh rồi ảnh hưởng rất lớn đối với chiến cục tương lai.
- Phải bảo vệ Độc Lập lĩnh, ít nhất trong giai đoạn hiện nay, không thể để mất Độc Lập lĩnh được.
- Nhưng e rằng chúng ta không có cách nào chạy đi cứu viện.
Mộc Huyết lập tức nói:
- Bên phía Kinh Hồng, Sấm Châu Vương tụ tập binh lực hai nước Phong, Khâu ba mươi lăm vạn, tổng cộng năm mươi lăm vạn quân đội đang đánh với Cô Viễn Ảnh thắng bại khó phân. Trong lãnh thổ Đại Đế quốc Tây Xi còn đang không ngừng phái binh tới miền Nam gây ra áp lực, mà miền Trung Lê quốc bị người Đại Đế quốc Tây Xi điều động hai mươi vạn đại quân, cùng với quân liên minh, của các tộc nhỏ Đại Đế quốc Tây Xi và quân phản chiến Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hình thành thế kềm chế đối với chúng ta. Tuy rằng sức chiến đấu của bọn chúng thấp, nhưng nhân số không ít, binh lực hai bên đang căng thẳng như vậy, trong lúc nhất thời e rằng không điều động được bao nhiêu quân.
- Ta đã viết thư xin bệ hạ phái thêm viện binh cho ta. Tuy rằng năm đại quân đoàn của Đế quốc Thiên phong ta đã ra hết, nhưng còn có thể điều động một số quân thủ thành ở các nơi, bên Chỉ Thủy còn có thể điều động thêm được một số, phỏng chừng tổng cộng cũng có không ít hơn ba mươi vạn viện quân.
- Chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.
Thiển Thủy Thanh chắp tay sau lưng đi qua đi lại chậm rãi
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục mới nói:
- Lập tức gởi thư cho Vô Song, lần này có thể cứu được Độc Lập lĩnh hay không, phải nhờ vào hắn. Nói thật ra, đây cũng là lúc mà Nhai quốc phải xuất mã.
Mộc Huyết gật đầu:
- Ta thấy cũng là một bịện pháp hay. Tuy nhiên điều động binh mã Nhai quốc cũng cần phải có thời gian, phải chăng chúng ta nên giúp đở Độc Lập lĩnh trước đã?
- Cung cấp vật tư trợ giúp.
Giọng Thiển Thủy Thanh như chém đinh chặt sắt:
- Độc Lập lĩnh không thiếu chiến sĩ ưu tú, nhưng lại thiếu thốn vật tư tiền của Công quốc Thánh Uy Nhĩ cái gì cũng không có, lại chỉ có tiền.
- Ta lập tức đi làm ngay.
Nhìn theo Mộc Huyết rời đi, Thiển Thủy Thanh thở dài thật dài.
Hắn hao tổn biết bao tâm huyết mới tạo nên ưu thế đại thắng, không ngờ bị Cách Long Đặc phản kích một đòn như vậy, tấn công từ một hướng khác. Sau lần này, bất kể Cách Long Đặc có tiêu diệt hoàn toàn Độc Lập lĩnh hay không, ít nhất ông ta đã làm suy yếu nặng nề một trợ lực lớn lao cho đế quốc Thiên phong.
Xem tình thế mà nói hiện tại Đại Đế quốc Tây Xi và Đế quốc Thiên phong đều đã trở lại vạch xuất phát thậm chí Đại Đế quốc Tây Xi còn nhỉnh hơn một chút.
Hắn còn đang đau đầu nhức óc. Phương Hổ đột nhiên bước vào, sắc mặt lộ vẻ kỳ quái:
- Tần Nghi tới đây.
Một đám tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Bạo phong như Phương Hổ, Mộc Huyết, Bích Không Tình, Thác Bạt Khai Sơn, Thủy Trung Đường, Liêm Thiệu Nhất, Bách An Quốc, Mạch Phục, Tu Minh Dạ...thật ra là gần như tất cả các quan tướng lớn nhôỏ đều tập trung ở điện nghị luận chính sự của cùng Thánh Ba Phỉ.
Có khoảng tám trăm đao phủ thủ được bố trí ngấm ngầm ở hai bên vách tường cung điện. Tám tên thần xạ thủ được Ly Sở dẫn dắt ẩn phục trên xà ngang đại điện, tay cầm cung sẵn sàng, hết sức chăm chú nhìn xuống dưới.
Đứng ngay sau lưng Thiển Thủy Thanh là Thế Quân Dương. Hiện giờ thương thế của hắn đã bình phục hoàn toàn, cũng là người duy nhất trong tất cả người đã giao thủ với Tần Nghi còn sống sót.
Gặp mặt Tần Nghi lại phải bày ra đại trận như vậy, đổi lại là người khác chỉ sợ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, không ngờ phe khẩn trương lại là phe người đông thế mạnh.
Nếu luận sức chiến đấu cho dù công phu của Tần Nghi cao tới đâu, muốn chạy trốn khỏi các cao thủ ở đây cũng không có khả năng, nhưng vấn đề là ở đây còn có Thiển Thủy Thanh.
Đối với các tướng quân đoàn Bạo phong mà nói binh sĩ chết nhiều tới mức nào cũng có thể chiêu mộ trở lại. Nhưng nếu Thiển Thủy Thanh chết đi, vậy đế quốc Thiên phong sẽ thật sự xong đời.
Không ai dám tưởng tượng trong tình hình này. Tần Nghi tới gặp Thiển Thủy Thanh có mục đích gì. Có thể đột nhiên tâm huyết của lão dâng trào, muốn bắt cóc Thiển Thủy Thanh làm con tin, tiếp tục thực hiện trách nhiệm của Đại Quốc sư Đại Đế quốc Tây Xi chăng? Hay lão coi đây là cơ hội muốn giở công phu sư tử ngoạm với Thiển Thủy Thanh, để đòi một cái giá trên trời?
Ngồi một chỗ bàn chuyện với một người như vậy, quả thật là làm bạn với tử thần. Nếu không nhờ Bát Xích dốc hết sức mình chứng thật thêm vào thương thế trầm trọng của Thế Quân Dương, lại thêm Nghiêm Chân Bình gởi thơ xác nhận, còn có mấy chục tên thám báo kỵ binh tận mắt nhìn thấy, các tướng quả thật không tin trong thiên hạ lại có nhân vật lợi hại như vậy.
Cũng vì như vậy, khi Bát Xích cùng Tần Nghi đi vào, quét mắt nhìn qua khắp nơi sát khí ngập tràn.
Tần Nghi không thèm cau mày chút nào, chỉ hừ lạnh nói:
- Đạo đãi khách thật là long trọng.
Thiển Thủy Thanh cười lớn tiến tới nghênh đón:
- Khiến tiên sinh chê cười rồi, các huynh đệ của ta nghe nói tiên sinh thần công cái thế, vừa nghe ngài muốn gặp ta, cả bọn ai nấy đều nhao nhao đòi theo bên cạnh. Thật ra Thủy Thanh vô cùng kính trọng phong thái học vấn của tiên sinh, lại thêm hiện giờ chúng ta là bạn, không phải địch, đúng ra không cần phòng bị như lâm đại địch như vậy. Chỉ là hiện giờ tính mạng của Thủy Thanh có quan hệ tới an nguy của ba quân, thật sự không có lý do gì để từ chối lòng hảo tâm của các huynh đệ, xin tiên sinh thứ lỗi.
Tần Nghi lạnh lùng nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã nói rất coi trọng ta không ngờ vẫn còn nhát gan như vậy.
- Nói dối với một nhân vật như tiên sinh, không thể nào gạt được tiên sinh, chỉ có thể gạt được chính mình. Nếu là như thế không bằng thành tâm mà đối đãi.
Thiển Thủy Thanh chân thành nói
- Nếu là như vậy, trước hết ngươi hãy triệt thoái những người ở hai bên vách và trên xà ngang. Bản Giáo chủ có thể thẳng thẠnói cho ngươi biết nếu bản nhân muốn giết người, trong vòng mười bước không ai cản được.
Thiển Thủy Thanh sãi bước đi về phía Tần Nghi, tiến vào trong phạm vi mười bước. Tần Nghi vẫn thờ ơ như trước, Thiển Thủy Thanh cất cao giọng nói:
- Quan tướng ở lại. Binh sĩ triệt thoái truyền lệnh bày yến chiêu đãi Tần tiên sinh. Tiên sinh là nhân vật đại tôn sư, phong lưu nhất mực, không được chậm trễ.
Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Bát Xích, tên tiểu quỷ này cao hơn trước rất nhiều, nhìn Thiển Thủy Thanh cười toe toét hiển nhiên muốn ám chỉ với Thiển Thủy Thanh rằng, quả thật Tần Nghi không có ý tới đây gây sự.
Sau khi triệt thoái binh sĩ mai phục, hai bên phân chia chủ khách ngồi xuống.
Thiển Thủy Thanh kính Tần Nghi một chung rượu sau đó mới nói:
- Phải nói rằng Thủy Thanh coi như là một nửa học trò của tiên sinh, Tứ Cực du ký do tiên sinh viết ra có tác dụng vô cùng quan trọng đối với Thủy Thanh. Những năm gần đây, Thủy Thanh được ích lợi rất nhiều từ quyển sách ấy. Khi Thủy Thanh còn tung hoành ở Kinh Hồng, người ta tò mò hỏi Thủy Thanh vì sao lại hiểu biết rành rẽ về tình thế các nơi như vậy, thật ra bọn họ không biết, hết thảy đều nằm trong sách của tiên sinh. Vì vậy, hôm nay Thủy Thanh phải kính tiên sinh một chung trước.
Tần Nghi hơi kinh ngạc:
- Ngươi đã xem qua rồi sao?
Tần Nghi không khỏi buông lời cảm thán:
- Người đời chỉ biết đến Quốc Luận, lại không biết đó là quyển sách gây họa mà ta viết ra do Hoàng đế đời thứ Tư nhờ vả. Duy chỉ có quyển Tứ Cực du ký kia mới là tâm huyết hai mươi năm của ta viết ra, nhưng rất ít người thăm hỏi. Không ngờ Thiển Tổng Suất chỉ liếc mắt qua đã có thể khám phá giá trị chuẩn xác của nó, khó trách có được thành tựu như ngày nay.
- May mắn mà thôi.
- Có thể một trận chiến tiêu diệt ba mươi vạn đại quân của Cách Long Đặc, đây không thể gọi là may mắn.
- Nhưng Cách Long Đặc cũng đã cho ta một bài học. Không phải vậy sao, ta vừa nhận được tin Độc Lập lĩnh đại bại.
Tần Nghi bật cười hăng hắc:
- Sở trường của quân Đại Đế quốc Tây Xi luôn luôn là bôn tập tác chiến, đánh Phong, Khâu, Lê cũng vậy, đánh Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng vậy, thậm chí bao gồm cả đánh Độc Lập lĩnh, đều không tránh khỏi hình thức tác chiến cố định này. Mặc dù bọn chúng dùng Tát Tinh trận đánh bại quân Công quốc Thánh Uy Nhĩ ở thành Mễ Đặc Liệt, phô bày thực lực trận địa chiến của chúng, nhưng nếu xét về bản chất, cho dù là trận địa chiến, cũng dựa vào phương thức bọc vòng bôn tập mà tiến hành. Chuyện này hoàn toàn bất đồng với các quốc gia khác ở thế giới văn minh. Chuyện hôm nay còn đối chiến với ngươi, ngày mai đã xuất hiện ở một chiến trường khác, đối với người Đế quốc Thiên phong mà nói chỉ có một số ít nhân tài tinh anh mới có thể làm được, nhưng đối với quân Đại Đế quốc Tây Xi, đó là chuyện bình thường như cơm bữa. Thiển Tổng Suất là người đế quốc Thiên phong, đối chiến với đối thủ xa lạ như vậy, nếm phải thiệt thòi cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên với tài trí của Thiển Tổng Suất chỉ cần nắm được quy luật tác chiến của bọn chúng, lấy bất biến ứng vạn biến, vậy dù bọn chúng có gây sức ép mạnh tới mức nào. Rốt cục cũng chỉ là một đám ngu xuẩn diễn tới diễn lui một vở hài kịch bên ngoài tường thành mà thôi. Người có được năng lực hành quân hùng mạnh tất nhiên sẽ chiếm ưu thế rất lớn khi tác chiến, nhưng đồng dạng sẽ có điều bất tiện tương ứng, chính là đối mặt với thành cao hào sâu, chúng luôn luôn cảm thấy đau đầu nhức óc. Chỉ cần dự phòng cho sớm, thật ra phương diện công thành chính là nhược điểm lớn nhất của người Đại Đế quốc Tây Xi.
- Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.
Thiển Thủy Thanh nói với vẻ tôn kính từ tận đáy lòng.
Không còn ai hiểu rõ về sự khác nhau giữa hai Đại Đế quốc Tây Xi và Đế quốc Thiên phong hơn Tần Nghi. Khi Thiên Thủy Thanh bằng vào trí tuệ thiên phú của mình nắm chắc mấu chốt của trận chiến này. Tần Nghi lại bằng vào lịch duyệt phong phú và kinh nghiệm dồi dào của lão, nhìn thấu bản chất của vấn đề làm thế nào để đánh bại người Đại Đế quốc Tây Xi.
Đó chính là một chữ: Thủ.
Tử thủ.
Lấy thủ đối công, đánh tiêu hao chiến trường kỳ.
Đây chính là chuyện mà Thiên Thủy Thanh đã hạ quyết tâm, đồng thời cũng là chuyện mà Tần Nghi muốn nhắc nhở hắn.
Tiếp tục nói chuyện, hai người có vẻ hòa hợp hơn rất nhiều.
Tần Ngh tỏ vẻ vô cùng khoái chí, lão đã sớm giao Nữ vương cho Thiển Thủy Thanh, nhưng Giáo hoàng phải là của lão. Tuy nhiên lão cũng đồng ý cho Thiển Thủy Thanh mượn dùng một thời gian, lộ mặt với bên ngoài vài lần tỏ vẻ Giáo hoàng vẫn an toàn không có việc gì, để lấy danh nghĩa quốc giáo kêu gọi phát động thánh chiến, đánh đuổi người Đại Đế quốc Tây Xi.
Nhưng thời gian cho mượn chỉ có thể là một tháng.
Một tháng sau, Tần Nghi sẽ mang Bát Xích và Giáo hoàng rời khỏi đây, mà Thiển Thủy Thanh sẽ cho lão mượn một cánh quân có nhân số không ít hơn ba ngàn người.
Căn cứ theo hiệp nghị, Tần Nghi sẽ trở lại Đại thảo nguyên Tây phong, liên kết lại một ít bộ lạc mà lão đã bí mật mua chuộc trong thời gian qua sau đó thừa dịp Đại Đế quốc Tây Xi đang ra sức khuếch trương, cướp lấy những vùng đất màu mỡ.
Đồng thời Tần Nghi cũng dựa theo hiệp ước, yêu cầu tương lai thành lập Bà Lan quốc ở lãnh thổ cũ của Độc Lập lĩnh.
Yêu cầu này có thể nói là rất thông mink. Lãnh thổ của Độc Lập lĩnh nếu nói về tình thế chung quanh, không có cường quốc nào đáng nói. Một khi lập quốc trên mảnh đất này, sự an toàn của Bà Lan quốc trong tương lai có thể được bảo đảm tối đa. Hơn nữa trong một quãng thời gian rất dài về sau, không cần lo lắng Đại Đế quốc Tây Xi và đế quốc Thiên phong uy hiếp.
Ngoài ra Độc Lập lĩnh còn giáp giới với Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Thiển Thủy Thanh đã cho phép Bà Lan giáo truyền giáo ở công quốc Thánh Uy Nhĩ, nếu như không ở một lãnh thổ giáp giới, như vậy cái gọi là truyền giáo sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa Tần Nghi còn rất giảo hoạt, thừa cơ lấn tới.
Chính là vùng đất mà Thiển Thủy Thanh hứa hẹn là phạm vi lãnh thổ mà hiện tại Đại Đế quốc Tây Xi đang khống chế, vốn Độc Lập lĩnh cũng không nằm trong phạm vi cho phép yêu cầu, nhưng hiện giờ Cách Long Đặc đánh chiếm như vậy, một nửa Độc Lập lĩnh đã bị chiếm, đã cho Tần Nghi có cơ hội yêu cầu.
Vì như vậy, Thiển Thủy Thanh tỏ ra không vui.
Tốt xấu gì Độc Lập lĩnh cũng là đồng minh, hiện giờ Thiển Thủy Thanh đang muốn dựa vào bọn họ ngăn chặn quân Đại Đế quốc Tây Xi. Nếu để cho Độc Lập lĩnh biết hắn cho phép Tần Nghi lập quốc trên lãnh thổ Độc Lập lĩnh, không nghi ngờ gì cũng đồng nghĩa với việc đâm sau lưng bọn họ một dao.
Tuy nhiên Tân Nghi không hề nhân ượng với điều kiện này, vì thế hai người đã tranh chấp rất lâu.
Cuối cùng, Thiển Thủy Thanh đồng ý rằng trong tương lai, Tần Nghi có thể đạt được ít nhất một nửa lãnh thổ bị chiếm trước mắt của Độc Lập lĩnh. Chỉ cần đánh bại quân Đại Đế quốc Tây Xi, ép bọn chúng hàng phục, đế quốc Thiên phong sẽ trợ giúp Tần Nghi vô điều kiện. Nhưng Tần Nghi phải lấy danh nghĩa của người bên trong Độc Lập lĩnh để làm chuyện này, danh nghĩa chỉ có thể là 'Dân tộc tự lập'. Hay nói cách khác Đế quốc Thiên phong sẽ không trợ giúp người khác chiếm đoạt đất đai của đồng minh mình, chỉ có thể trợ giúp một số phần tử trung gian trong Độc Lập lĩnh tranh thủ độc lập mà thôi.
Mà để đáp lại, Tần Nghi sẽ thành lập một lực lượng lấy các bộ lạc thiểu số ở Đại thảo nguyên Tây phong làm chủ, phản kháng liên minh Đại Đế quốc Tây Xi, ở hậu phương ngăn cản bước tiến của quân Đại đế quốc Tây Xi. Nhưng lão sẽ không lấy thân phận của mình làm chuyện này, vì con lão là Vượng Tán còn đang làm Thừa tướng ở Đại Đế quốc Tây Xi, hơn nữa dù sao lão vẫn còn là Đại Quốc sư Đại Đế quốc Tây Xi.