Phương Hổ lập tức nói:
- Thiển thiếu nói rằng, Tướng quân từ xa hành quân tới đây hẳn vô cùng vất vả, binh sĩ thủ hạ của Tướng quân hành quân qua một quãng đường dài như vậy, có lẽ thể lực cũng đã tiêu hao quá nhiều. Thiển thiếu tôn kính Tướng quân gầy dựng thanh danh không dễ chút nào, cho nên đặc biệt cho phép quân Đế quốc Chỉ Thủy được nghỉ ngơi trong vòng hai canh giờ. Sau hai canh giờ, quân Đế quốc Thiên Phong sẽ giao chiến với các ngươi, đến lúc đó, chúng ta sẽ phân thắng bại trên chốn sa trường!
Tất cả mọi người nghe xong những lời của Phương Hổ trở nên ngơ ngác, Thạch Dung Hải giật mình kinh ngạc không ít.
Lịch sử của chiến trường từ trước tới nay luôn luôn tàn khốc, càng không nói đến tình nghĩa trong đó.
Các phe đều dùng đủ các âm mưu để lừa gạt địch nhân, sử dụng các loại quỷ kế, giết chóc…, chỉ cần có thể giành được thắng lợi, bất cứ thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng tới.
Trước kia có những cánh quân được gọi là vương giả, có tác phong quân tử, hai bên lập trận xong nói chuyện đàng hoàng rồi mới đánh. Hành vi đó bị người đời chê cười, sau này cũng chìm sâu vào giữa dòng sông lịch sử.
Hiện giờ trên thế gian này, cho dù là vị Tướng quân ngu xuẩn nhất hay tên hủ nho vô dụng nhất cũng sẽ không cầm quân ra trận mà làm như vậy, nhưng hôm nay Thiển Thủy Thanh lại chơi một chiêu này.
Hắn làm một chuyện vô cùng quang minh chính đại, đường hoàng, chỉ trong nháy mắt từ một tên đồ tể tanh máu đã biến thành một chính nhân quân tử chỉ nói công bằng, miệng đầy đạo nghĩa.
Chuyện này giống như một con sói đột ngột biến thành một con dê, chuyển biến này quá to lớn, tốc độ lại cực nhanh, làm cho người ta phải giật mình kinh ngạc, không hiểu thế giới này có phải vẫn còn tồn lại loại thuốc nào đó khiến cho người ta uống vào có thể giữ lại được chút lương tâm hay không?!
Giữa tiếng hô hấp dồn dập của đám người, Thạch Dung Hải vừa nhìn Phương Hổ chằm chằm vừa trầm tư một hồi lâu, sau đó mới nói:
- Thiển Thủy Thanh quả thật là một người thú vị, ta không biết hắn rốt cục muốn làm gì, ta cũng không cho rằng hắn làm như vậy là vì lòng tốt. Nhưng nếu hắn đã quyết định làm như vậy, vậy… ngươi hãy thay ta cảm ơn hắn, nói rằng ý tốt của hắn, ta đã tiếp nhận!
Phương Hổ bật cười hăng hắc, ánh mắt hắn trông có vẻ vô cùng giảo quyệt, chắp tay nói với Thạch Dung Hải:
- Nếu là như vậy, hai canh giờ sau, chúng ta sẽ gặp lại giữa chiến trường!
Nói xong, Phương Hổ giục ngựa quay đầu chạy ra khỏi trận…
Thạch Dung Hải ngơ ngác nhìn theo bóng Phương Hổ xa dần, thủy chung nghĩ không ra rốt cục vì lý do gì Thiển Thủy Thanh lại trở nên hào phóng như vậy.
Các tướng bên cạnh hắn bắt đầu râm ran bàn luận, nhưng không ai có thể đoán được rốt cục Thiển Thủy Thanh muốn giở trò gì.
Quân Đế quốc Thiên Phong quả nhiên không hành động.
Bọn họ chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ cho thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây.
Lần này Thiển Thủy Thanh giữ đúng lời hứa.
Sự yên lặng chết chóc bao phủ khắp nơi.
Hai cánh quân đối mặt nhau trên Lam Thảo pha bằng phẳng trống trải, khoảng cách giữa hai bên chừng bốn trăm thước.
Sự hồi hộp lo âu trước khi cuộc chiến xảy ra làm cho thần kinh ai nấy đều căng thẳng. Đây là một khảo nghiệm tinh thần còn làm cho người ta gian nan hơn là ra trận thật sự.
Có tên tướng lĩnh cất tiếng:
- Có thể nào tên Thiển Thủy Thanh kia muốn làm cho quân ta tiêu hao sĩ khí vì chờ đợi hay không? Dù sao thời gian chờ đợi trước cuộc chiến quá dài, cũng sẽ tạo thành một sự tra tấn rất lớn đối với tinh thần binh sĩ.
Lời nói này vô cùng hữu lý, đối với bọn binh sĩ mà nói, chờ đợi trước trận chiến thường là gian nan hơn cả bản thân cuộc chiến. Một khi bước chân lên chiến trường, sau khi chém ra nhát đao đầu tiên, lúc ấy các binh sĩ ngoài chém giết ra sẽ không còn lo lắng bất cứ chuyện gì nữa cả. Nhưng giằng co trước giờ ra trận như thế này, bọn binh sĩ sẽ có nhiều thời gian để nghiền ngẫm sự tàn khốc của chiến tranh và sự kinh khủng của cái chết, kẻ có ý chí kém một chút sẽ không thể nào đứng vững.
Nhưng lập tức có người khác trả lời:
- Nhưng chờ đợi kiểu này là cả hai bên cùng chờ, nếu bên ta cảm thấy khó khăn, đối phương cũng giống như vậy thôi!
Rất hiển nhiên, giả thuyết này không đứng vững.
Lại có người nói:
- Có thể là hắn có viện quân hay không? Hay là Thiển Thủy Thanh cần thời gian để chờ viện quân tới?
Có người lập tức đáp lại:
- Nơi đây là lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy, Thiển Thủy Thanh còn có thể chuẩn bị sẵn sàng trước khi chúng ta tới đây, chẳng lẽ tin tức chúng ta không linh thông bằng Thiển Thủy Thanh hắn hay sao? Ngươi xem trong phạm vi hàng trăm dặm quanh đây, ngoài nơi này ra còn có nơi nào khác xuất hiện bóng dáng của quân Đế quốc Thiên Phong nữa đâu?
Vì thế, giả thuyết này cũng lập tức bị bác bỏ.
Lại có người nói:
- Hai canh giờ sau, mặt trời sẽ lên rất cao, mặt trời lên từ hướng Đông, chúng ta đang ở hướng Tây tấn công về hướng Đông. Quân Đế quốc Thiên Phong sẽ không bị ngược nắng làm chói mắt, chiếm lấy thiên thời, có lẽ nào mục đích của Thiển Thủy Thanh là muốn chờ đến lúc ấy?
Tất cả mọi người đều nhận thấy phân tích này vô cùng hữu lý.
Trong chiến tranh, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, các tướng lĩnh luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm lấy ba thứ ấy.
Quân Đế quốc Thiên Phong quay lưng về phía Đông chiến đấu, sau hai canh giờ ánh dương quang chói chang quả thật sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ với quân Đế quốc Chỉ Thủy.
Bởi vậy có người mỉm cười nói:
- Thiển Thủy Thanh quả nhiên đê tiện, không ngờ giả vờ như chính nghĩa đường hoàng, thật ra là muốn nắm bắt thiên thời, hay là chúng ta tấn công ngay lập tức…
Nhưng mọi người lại phản đối ý này.
Cái lợi của ánh nắng mang đến so với chuyện để cho binh sĩ đối phương được nghỉ ngơi hai canh giờ, chuyện này rõ ràng là không thuyết phục được bất cứ vị Tướng quân nào.
Vì vậy có người lại đề nghị rằng chỉ nên nghỉ ngơi một canh giờ thôi, sau một canh giờ, đại quân lập tức tiến công. Cái này gọi là chỉ lợi dụng thời gian vừa đủ cho bên mình, không để thời gian dư thừa làm lợi cho đối thủ. Sau một canh giờ, ánh mặt trời vẫn chưa đến lúc gay gắt chói mắt, mà binh sĩ bên mình cũng đã được nghỉ ngơi tương đối, đến lúc đó tiến công ắt nắm chắc phần thắng lợi.
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, ai cũng cho rằng ý này vô cùng tuyệt diệu.
Thế nhưng Thạch Dung Hải cũng không dám lạc quan cho rằng mình đã phân tích và phá giải được hành động lần này của Thiển Thủy Thanh.
Một người từ trước tới nay chưa bao giờ tỏ ra hào phóng, nếu đột nhiên hắn trở nên hào phóng, như vậy nhất định là hắn có mưu đồ.
Nếu hắn bỏ ra cái giá là một phân, cái mà hắn đòi người ta báo đáp lại cho hắn, tuyệt đối không phải là một ly.
Ánh nắng gay gắt sau hai canh giờ không phải là điều mà Thiển Thủy Thanh thật sự muốn, nhiều lắm chỉ là một chút lợi tức nho nhỏ mà thôi. Như vậy cái mà hắn muốn, có thể triệt tiêu đi cái lợi được nghỉ ngơi đầy đủ của quân Đế quốc Chỉ Thủy, là cái gì?
Hắn nghĩ không ra vấn đề này, cho nên không muốn để cho quân mình lập tức tiến công.
Nếu như hắn từ chối ‘ý tốt’ của Thiển Thủy Thanh, kẻ bất mãn đầu tiên chỉ sợ chính là binh sĩ của hắn.
Hắn chỉ có thể hy vọng đề nghị tấn công sau một canh giờ của thủ hạ hắn đánh đúng vào chỗ nhược của Thiển Thủy Thanh mà thôi.
Thời gian vẫn đang lặng lẽ xuôi dòng, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn đang trầm tĩnh như trước, không hề có chút động tĩnh gì.
Thạch Dung Hải ngày càng cảm thấy bồn chồn lo lắng hơn…
Mắt thấy một canh giờ đã sắp sửa trôi qua, quân của mình cũng bắt đầu chuẩn bị chấm dứt nghỉ ngơi, khởi xướng tiến công.
Trước khi tiến công, Thạch Dung Hải lại cẩn thận ngóng về phía đối thủ ở xa xa một lần nữa, hy vọng nhờ quan sát đối thủ mà có thể phát hiện ra chút manh mối gì không.
Quân Đế quốc Thiên Phong trước mắt đang xuất hiện ra như một bức tường bằng sắt.
Một vạn một ngàn binh sĩ tạo thành đại trận như một khối thép khổng lồ, hàng đầu tiên chính là cự mã mà quân Đế quốc Thiên Phong vừa lấy được trong kho Lam Thành. Loại cự mã làm bằng cọc gỗ vót nhọn ráp lại mà thành này có tác dụng ngăn trở kỵ binh địch xung phong vô cùng hiệu quả. Phía sau hàng cự mã chính là trọng trang bộ binh có năng lực phòng ngự vô cùng dũng mãnh, bọn họ cầm trường mâu trong tay, thân khoác trọng giáp, tay trái cầm trọng thuẫn hình vuông đặc biệt của riêng trọng trang bộ binh. Bọn họ sóng vai đứng sát vào nhau, tạo thành một bức tường kiên cố như sắt thép, vô số trường mâu vươn ra từ phía sau trọng thuẫn, tạo thành một rừng mâu hung hãn vô cùng. Bên cạnh bọn họ là vệ xa kết thành xa trận, có tác dụng ngăn trở.
Phía sau trọng trang bộ binh và xa trận xếp theo thứ tự là quân đao thủ, phi phủ thủ, lao thủ và cung tiễn thủ.
Toàn bộ đại trận nhô về phía trước dưới sườn núi, gần như chiếm một nửa chiến trường, ở phía sau Lam Thảo pha ba trăm thước là ba ngàn tên chiến sĩ Hùng tộc đang múa may vũ khí trong tay, cao giọng hò hét, phẫn nộ thét gào. Khác với quân Đế quốc Thiên Phong vốn giữ nghiêm quân kỷ, tác phong nghiêm chỉnh, hành động thống nhất, chiến sĩ Hùng tộc không hề coi trọng việc bày trận theo hàng ngũ chỉnh tề. Bọn họ càng cuồng bạo, tán loạn, lại càng thêm dũng mãnh khó đương đầu.
Thạch Dung Hải mơ hồ cảm thấy có gì đó không hợp lý, nhưng không biết chính xác nó nằm ở chỗ nào. Đáy lòng hắn nghi hoặc không thôi, nhưng thủy chung không tìm được câu trả lời thích hợp.
Lúc ấy, đột nhiên Sở Anh bên cạnh hắn bật thốt:
- Ta vẫn thường nghĩ rằng, tên Thiển Thủy Thanh có thể đánh hạ Tam Trùng Thiên của chúng ta, không cần đánh mà chiếm được Lam Thành, hẳn là một nhân vật rất tài ba. Thế nhưng hiện tại xem ra, tên này căn bản không hiểu biết gì về binh pháp và tác chiến!
Thạch Dung Hải nhìn hắn:
- Vì sao ngươi lại nói vậy?
Sở Anh cầm trường thương chỉ về phía trước:
- Chính là trận tấn công vốn hình vuông (phương trận), còn trận phòng ngự phải kết thành hình tròn (viên trận). Trận tấn công kết hình vuông có ưu thế ở những hàng quân đi đầu, góc cạnh rõ ràng, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm ra, dùng khí thế như dời non lấp bể mà đè ép đối thủ. Trận phòng thủ lúc nào cũng có hình tròn, như vậy tám mặt mới có thể chiếu cố lẫn nhau, liền lạc thành một khối, không để một khe hở nào cho quân địch thừa cơ tấn công. Nhưng hiện giờ quân Đế quốc Thiên Phong lấy cự mã đưa lên phía trước, lại đổ một bức tường phòng ngự bằng trọng trang bộ binh và xa trận, hiển nhiên là định lấy thủ chờ công, đón đánh quân ta. Thế nhưng trận phòng ngự lại kết thành hình vuông, hai bên sườn trái phải không có ai bảo vệ. Chiến sĩ Hùng tộc vốn giỏi về cường công, lại bị hắn biến thành đội cận vệ để bảo vệ cho bản thân hắn! Trận của đại quân cách chiến sĩ Hùng tộc quá xa, nếu như phát động ắt sẽ bị quân ta chia cắt, không thể nào cứu viện kịp thời. Thiển Thủy Thanh hắn không hiểu binh pháp, lại thêm nhút nhát sợ sệt, nhưng vẫn dám ra khỏi thành quyết chiến, lấy binh lực ở thế kém đối đầu với binh lực của quân ta chiếm ưu thế hơn, đã vậy chiến thuật lại lộ vẻ tiêu cực, bố trí trận hình sai lầm quá lớn. Hừ, Tướng quân như vậy căn bản là không thể nào đánh trận được!
Thạch Dung Hải gật gật đầu:
- Thiển Thủy Thanh bố trí trận phòng thủ này cũng làm cho ta đau đầu nhức óc rất lâu, trận hình như vậy không lợi tấn công, cũng không lợi phòng thủ, rốt cục hắn muốn làm cái gì, có liên hệ với chuyện để cho chúng ta nghỉ ngơi trong thời gian hai canh giờ hay không, ta cũng không giải thích được!
- Như vậy Tướng quân nghĩ rằng nếu tiếp tục đánh như thế này, không có bất ngờ nào khác, vậy quân ta có thể giành thắng lợi hay không?
Thạch Dung Hải quả quyết trả lời:
- Trừ phi hắn có kỳ binh từ trên trời giáng xuống, nếu không, ắt hắn phải thua không thể nghi ngờ.