Đế Quốc Thiên Phong

Chương 31: Q.4 - Chương 31: Trận Chiến Đầu Tiên Trong Năm Mới (4)




Tiếng bật dây cung ong ong vang lên, hàng ngàn mũi trường tiễn cất lên tiếng rít gió đầy chết chóc. Số cung tiễn thủ này lấy góc bắn xéo về phía chân trời, vì thế sau khi những mũi trường tiễn vẽ ra những đường parabol đẹp mắt trên không, dưới ánh mặt trời phản chiếu giống như một tấm ván trên mặt đầy đinh sắt với khí thế hung hãn đập xuống đầu đám đông bộ binh của địch.

Máu tươi lập tức phun ra như suối giữa đám đông, khúc bi ca sinh mạng đã được xướng lên.

Ba ngàn mũi trường tiễn!

Ba ngàn mũi trường tiễn được trường cung Tử Sam bắn ra một lượt, lập tức đã cướp đi hàng trăm sinh mạng của quân Đế quốc Chỉ Thủy.

Thạch Dung Hải kinh ngạc phát hiện ra rằng thế trận phòng ngự của Thiển Thủy Thanh hoàn toàn có khả năng phản kích, hơn nữa lực lượng phản kích lại vô cùng to lớn và đáng sợ, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Tên khốn kiếp Thiển Thủy Thanh này không những cho hàng binh Đế quốc Chỉ Thủy mặc quân phục của quân Đế quốc Thiên Phong để giả mạo quân của hắn, đồng thời còn cho đại đa số cung tiễn thủ mặc vào trang phục của binh chủng khác.

Trên thực tế, không ngờ trong thế trận phòng ngự tám ngàn binh sĩ này lại có tới ba ngàn cung tiễn thủ!

Trong thời đại mà đánh giáp lá cà quyết định thắng bại cuộc chiến này, không ngờ Thiển Thủy Thanh lại sử dụng binh chủng tấn công tầm xa lên tới hơn bốn phần mười binh lực, cách bố trí binh lực kỳ lạ như vậy quả thật đã vượt xa dự liệu của người thường.

Binh chủng tấn công tầm xa tuy là binh chủng sát thương địch ở tầm xa vô cùng tuyệt diệu, nhưng vì thiếu năng lực cận chiến và phòng ngự, một khi bọn họ để cho địch nhân tiếp cận sát thân mình cũng chỉ có thể mặc tình cho địch chém giết mà thôi.

Trong một thời đại đã có kỵ binh, khi hai quân quyết đấu trực diện với nhau, nếu lấy cung tiễn thủ có tầm bắn có hạn so sánh với kỵ binh vốn có tốc độ tấn công cao, không tên cung tiễn thủ nào có thể bắn được quá ba phát tên kể từ khi kỵ binh địch bắt đầu lọt vào tầm bắn của mình. Một khi triển khai hỗn chiến, cung tiễn thủ vốn xưa nay dùng thủ đoạn bắn bao trùm để sát thương địch là chính sẽ trở nên hoàn toàn vô tác dụng.

Bởi vậy nên cho tới nay vẫn chưa có một cánh quân nào lại có số lượng binh chủng công kích tầm xa chiếm tỷ lệ cao như vậy, nói một cách khác, làm như vậy chính là tìm chết!

Thế nhưng hôm nay Thiển Thủy Thanh lại làm như vậy.

Hắn khổ tâm chuẩn bị một đại trận phòng ngự như tường đồng vách sắt chính là muốn tạo một không gian cho Trường Cung Doanh của mình phát huy.

Cự mã, chông sắt, còn có phòng tuyến do giáp xa tạo thành, tất cả cách ly quân địch với binh sĩ của mình, đồng thời giống như một xoáy nước khổng lồ thu hút đối thủ tập trung lại. Càng khiến cho quân địch tập trung càng thích hợp cho việc bắn tên bao trùm tiêu diệt bọn chúng, đồng thời bọn họ phòng ngự kiên cường, tranh thủ thời gian cho cung tiễn thủ bắn tên.

Mà Thiển Thủy Thanh bày ra thế trận phòng ngự hình vuông không phải là vì muốn tiến công, mục đích của hắn là tạo chỗ đứng thật tốt cho binh sĩ của Trường Cung Doanh.

Hiện giờ ba ngàn cung tiễn thủ được sắp xếp thành một phương trận, mỗi cạnh là năm mươi lăm người, đứng ở giữa phương trận lớn, chung quanh bọn họ là trọng trang bộ binh sở trường về phòng ngự che chắn bảo vệ cho bọn họ, ngăn cản sự tấn công từ bốn phương tám hướng của địch nhân. Bản thân binh sĩ của Trường Cung Doanh chỉ cần răm rắp theo lệnh cấp trên giương cung bắn tên, tiến hành lặp đi lặp lại động tác đơn giản ấy.

Thậm chí bọn họ không cần thiết phải nhìn thấy tình huống bên ngoài, đã có cấp trên của họ báo cho biết góc độ là bao nhiêu, lực bắn mạnh hay yếu. Bọn họ chỉ việc ở nơi an toàn nhất trong thế trận phòng ngự, bắn ra hết đợt tên này đến đợt tên khác, tạo nên từng cơn mưa tên điên cuồng mà mạnh mẽ trút xuống đỉnh đầu quân địch.

Khoảng cách giữa mỗi cung tiễn thủ với nhau là tám tấc*, mỗi lần cả Doanh cùng bắn như vậy chính là bao trùm trong một diện tích khoảng chừng hai ngàn hai trăm thước vuông. Trong phạm vi đó, Tử thần là vị chúa tể duy nhất của sinh mạng. Mưa tên bay theo đường parabol bắn xuống, cắm xéo vào mặt đất, góc độ, khoảng cách giữa những mũi tên với nhau đều được tính toán cẩn thận từ trước. Khoảng cách tám tấc tương đương với chiều dài của một mũi tên, theo như Vô Song tính toán, bảo đảm mỗi lần mưa tên trút xuống như vậy, không hề có khe hở nào cho đối thủ tránh thoát.

(*Trong truyện này, tác giả sử dụng đơn vị chiều dài giống như ngày nay, 1 tấc = 10cm, 1 thước= 100cm.)

Vì thế sau mỗi đợt mưa tên, trong phạm vi diện tích hai ngàn hai trăm thước vuông kia lập tức trở nên trống rỗng, không có người nào có thể đứng thẳng được!

Từng đợt mưa tên liên tiếp bắn lên không, hóa thành một tấm ván khổng lồ trên cắm đầy đinh hạ xuống thật mạnh, ngay cả không trung cũng bị che phủ hoàn toàn, làm cho tất cả mọi người đều chấn động tinh thần.

Nó giống như một bầy châu chấu khổng lồ hoành hành, che lấp cả mặt trời, giống như cơn mưa điên cuồng trút xuống, một cơn mưa to kéo dài mấy ngày liền làm cho bầu trời tối đen không có ánh sáng.

Thạch Dung Hải đang trợn mắt há mồm mà đếm.

Đây là đợt mưa tên thứ mười hai!

Đây là đợt thứ mười hai!

Mười hai mũi tên chính là con số tiêu chuẩn của mỗi một cung tiễn thủ. Bởi vì cơ hội cho cung tiễn thủ bắn tên quá ít, ống đựng tên của bọn họ bình thường chỉ đựng có mười hai mũi tên.

Nói cách khác, chỉ cần Thạch Dung Hải có thể chịu đựng qua mười hai đợt mưa tên, bộ binh của hắn lại có thể phát huy năng lực tấn công như trước.

Mặc dù sau mười hai đợt mưa tên vừa rồi, hơn một ngàn binh sĩ của Thạch Dung Hải đã ngã xuống, nhưng hắn có trong tay hơn hai vạn đại quân, nên vẫn có thể chịu đựng được con số tổn thất như vậy.

Ba ngàn cung tiễn thủ, hừ hừ, ba ngàn cung tiễn thủ không có tên chỉ là ba ngàn con dê chờ người ta làm thịt mà thôi.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, khi đợt mưa tên thứ mười ba vọt lên không, mặt Thạch Dung Hải trở nên tái nhợt không còn chút máu.

Hắn đã sai lầm!

Nếu như Thiển Thủy Thanh đã tính toán lần này lấy cung tiễn thủ làm quân chủ lực quyết chiến, không lẽ hắn chỉ cho phép mỗi cung tiễn thủ Trường Cung Doanh của mình mang theo mười hai mũi tên thôi sao?

Từng đợt từng đợt mưa tên vẫn trút xuống không ngừng, dường như bọn họ bắn mãi không bao giờ dứt. Bọn họ giống như những xạ thủ súng máy điên cuồng nhả đạn, điên cuồng hung hãn cướp đi sinh mạng của binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy.

Khoảnh khắc này, Thạch Dung Hải ngửa mặt lên trời thở dài.

Hắn biết rõ, chiến cục diễn biến cho tới bây giờ, mình đã thua một nửa.

Dưới tình huống trước mắt, kẻ duy nhất có thể chống lại cung tiễn thủ chính là cung tiễn thủ.

Nhưng cung tiễn thủ của hắn đang ở đâu? Đang bị kỵ binh Hổ Báo Doanh tàn sát ở phía sau!

Ba ngàn kỵ binh của Hổ Báo Doanh không vội.

Bọn họ không gấp gáp chút nào.

Bọn họ không sử dụng chiến thuật sở trường của kỵ binh là đánh xuyên phá, ngược lại lợi dụng ưu thế tốc độ nhanh nhẹn của mình tấn công không ngừng, tàn sát hậu trận của Đế quốc Chỉ Thủy đang bị bỏ lại phía sau.

Lúc mưa tên của Trường Cung Doanh đang làm mưa làm gió ở thế trận phòng ngự của Thiết Phong Kỳ, bọn họ như những nông dân vào mùa thu hoạch, điên cuồng gặt hái, gặt hái mọi sinh mạng trên từng tấc đất nơi đây.

Bọn họ giống như đang tham gia thi đấu giết người, hoàn toàn buông bỏ tác dụng làm rối loạn thế trận địch của kỵ binh, chỉ mải mê tàn sát, liều mạng tàn sát…

- Bằng bất cứ giá nào cũng phải phá tan giáp thành!!!

Đó là lần hò hét cuối cùng của Thạch Dung Hải.

Một tướng lĩnh tài ba, vĩnh viễn đến giờ phút sau cùng cũng không chịu xuôi tay bỏ cuộc.

Cho dù ngay từ đầu hắn đã rơi vào thế hạ phong, bị địch nhân thừa cơ chiếm ưu thế, hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc. Cho dù chết cũng phải chết trong danh dự!

Cho dù chết, cũng phải kéo theo vài đối thủ xuống nước.

Thạch Dung Hải hắn có thể thua dưới tay đối thủ, nhưng tuyệt đối không để cho đối thủ đắc thắng một cách dễ dàng thoải mái như vậy.

Sĩ khả sát bất khả nhục!

Đến lúc này, quân Đế quốc Chỉ Thủy đã tổn thất nặng nề đã gần như không có đường lui. Phía sau bọn chúng bị kỵ binh ngăn chặn, phía trước là ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc đang trợn to những đôi mắt hổ, xoa tay vặn lưng, ở giữa là những đám mưa tên vô tận. Cách duy nhất phá tan được chiến thuật ‘nở hoa ở giữa’ của Thiển Thủy Thanh chính là phải lập tức phá vỡ giáp thành, xông vào trong giết chóc một phen. Như vậy cho dù có thua trận này đi nữa, tối thiểu đối phương cũng phải trả giá bằng tám ngàn binh sĩ kia.

Trên đất của Đế quốc Chỉ Thủy, sau khi mất đi một cánh quân như vậy, chắc chắn Thiết Phong Kỳ không còn lưng vốn để làm càn nữa rồi!

Cho nên bọn chúng cố gắng lấy hết can đảm lần cuối, phát ra những tiếng gào thét thê lương, tựa như những tia sấm chớp lướt qua, liên tiếp xông vào đại trận của quân Đế quốc Thiên Phong.

Khi những binh sĩ thủ trên giáp thành trút xuống một đợt bàn chông sắt nữa, từng binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thủy ngã gục ngay trên bàn chông. Bọn chúng không thể nào dọn dẹp được nữa, đành lấy thân thể của mình lót đường cho chiến hữu phía sau xông lên.

Lúc trường mâu binh trên giáp xa dùng trường mâu đâm xuống, bọn chúng không thèm tránh né nữa, giữ chặt trường mâu cố gắng kéo đối thủ rơi khỏi giáp xa, liều mạng để cho cả hai bên cùng chết.

Khi lưỡi búa của phi phủ thủ ném trúng vào thân thể, bọn chúng nhe răng cười gằn giật lưỡi búa ra khỏi thân thể của mình, giữa lúc máu tươi tung tóe vẫn hung hăng ném ngược lưỡi búa về phía đối thủ.

Bọn chúng trở nên điên cuồng, dũng mãnh, không còn biết sợ là gì. Lúc bọn chúng biết rằng quốc gia mình sắp sửa bị diệt vong, đám binh sĩ dũng cảm trung thành bảo vệ đất nước cuối cùng này cũng đã quyết định dùng sinh mạng của mình để bảo vệ danh dự sau cùng của chúng.

Bọn chúng điên cuồng xông tới sát bên cạnh giáp xa, điên cuồng dùng đao chém, dùng búa đập. Thậm chí đánh đập đến vũ khí bị hư hỏng lại dùng tay đấm, chân đá, răng cắn, nhất quyết phải phá cho bằng được thế trận phòng ngự như tường đồng vách sắt này.

Một sợi xích sắt buộc hai giáp xa đã bị đập gãy, sau đó lại là một sợi nữa.

Liên tiếp mấy sợi xích sắt như vậy bị đập vỡ tan, bọn binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đồng thời phát ra tiếng hoan hô thắng lợi. Dường như trong giờ phút này, thắng lợi đã nghiêng về phía bọn chúng, chứ không phải nghiêng về phía đối thủ.

Đúng vậy, công việc cuối cùng của bọn chúng là đẩy giáp xa sang một bên, sau đó có thể mặc tình xông vào trong trận tàn sát đối thủ.

Lực phòng ngự của trọng trang bộ binh không thể nào ngăn được sự tấn công cuồng bạo của trọng giáp thiết kỵ, điều này là không thể nghi ngờ.

Nhưng ngay sau đó, bọn chúng kinh ngạc phát hiện ra, những chiếc giáp xa đã bị chặt đứt xích sắt không ngờ đẩy mãi không đi…

- Sao lại như vậy? Vì sao đẩy không được?

Một tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy giận dữ rống to, ngay sau đó, hắn bị địch chém cho một búa bay đầu.

Một tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy bị trọng thương đang nằm trên mặt đất, hắn đưa mắt nhìn vào dưới gầm chiếc giáp xa ngoan cố như một con rùa khổng lồ ngàn năm kia, sau đó đột nhiên gào to lên như điên dại:

- Giáp xa bị đóng, bị đóng cứng xuống đất, không thể nào dời đi được!

- Cái gì?

Một chiếc giáp xa bị búa tạ phá tan tành thành ngoài, rốt cục lộ ra cảnh tượng lạnh người bên trong.

Ngoài ba tầng bàn chông sắt ra, giữa xe còn có một cây trụ sắt to như cánh tay dính liền với thân xe, trụ sắt kia bị đóng sâu xuống đất, cho nên giáp xa coi như dính liền với mặt đất thành một khối…

- Quân Đế quốc Thiên Phong đê tiện!!!

Tất cả binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đồng thanh gào lên tức tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.