Đế Quốc Thiên Phong

Chương 55: Q.5 - Chương 55: Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn (Phần 1)




Bát Xích ngơ ngác hỏi:

- Thiển Thủy Thanh là ai vậy?

Tiểu tử này sống trong núi rừng từ nhỏ, đương nhiên là chưa nghe qua cái tên này.

- Một tên Tướng quân đánh giặc rất khá, nhưng rất âm hiểm, rất giảo hoạt, còn rất… hung ác nữa!

Ly Sở không muốn nói tốt cho Thiển Thủy Thanh.

Không ngờ Bát Xích đột nhiên nhảy dựng lên:

- Vậy thì tốt quá, cháu quyết định, cháu sẽ làm binh sĩ dưới trướng Thiển Thủy Thanh!

- A?

Vô Song và Ly Sở cùng lắp bắp kinh hãi:

- Cháu vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa Thiển Thủy Thanh…

Bát Xích kêu to:

- Đừng coi thường cháu còn nhỏ, giữa núi rừng, cho dù các vị đã tới đây rồi cũng chưa chắc đã thoát được bẫy rập của cháu! Tham gia vào quân ngũ là để đánh giặc, chỉ có giết người hoặc là bị người giết, có gì là ác với không ác?! Chỉ có Tướng quân đánh thắng trận mới đáng để đi theo, chỉ cần Thiển Thủy Thanh có thể đánh thắng trận, cháu sẽ đi theo ông ấy. Sau này chúng ta ra khỏi rừng, hay là kết nghĩa huynh đệ với nhau đi, về sau hai người các vị chính là đại ca của ta, chúng ta lấy danh hiệu là Tùng Lâm Tam Kiệt!

Đúng là tính trẻ con, cho nên Bát Xích mới thuận miệng nói ra danh hiệu sặc mùi giang hồ như vậy. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, danh hiệu mà Bát Xích nhất thời nổi hứng nói ra, ngày sau làm cho tất cả địch nhân phải kinh hồn táng đởm. Cái tên Bát Xích, ái đồ của Thiển Thủy Thanh sau này vang vọng trên toàn đại lục, cuối cùng trở thành một viên chiến tướng xuất sắc tiếp sau Thiển Thủy Thanh. Đương nhiên hiện giờ nó vẫn còn là một đứa trẻ còn non nớt.

Sau khi Bát Xích quyết định đi theo Ly Sở ra khỏi rừng, Vô Song và Ly Sở lập tức chia ra mỗi người đi một ngã.

Vô Song phụ trách chạy tới Hàn Phong quan, báo tin cho Liệt Cuồng Diễm đề phòng quân địch tập kích sau lưng. Ly Sở mang theo Bát Xích vội vàng chạy về phía thành Thương Thiên, báo tin phát hiện mật đạo trong rừng cho Thiển Thủy Thanh. Trong vô tình, dần dần Ly Sở bắt đầu thừa nhận Thiển Thủy Thanh, sự chuyển biến tâm lý tinh tế nhỏ nhoi này, ngay cả bản thân hắn cũng chưa nhận ra…

Bởi vì hệ thống đưa tin bằng bồ câu trong quân Đế quốc Thiên Phong, không phải nơi nào cũng có, chưa hình thành mạng lưới chặt chẽ. Bồ câu đưa thư ở các nơi đều chỉ lui tới trực tiếp thành Thương Thiên mà thôi, còn việc truyền tin giữa các nơi với nhau vẫn phải sử dụng phương pháp cũ kỹ là dịch trạm. Cũng phải nói rằng, Vô Song không thể tìm thấy cách nào nhanh hơn, chỉ còn nước dùng hai chân của mình thi chạy với bốn chân của kỵ binh quân địch. So ra thì hai người Ly Sở không có việc gì phải gấp, nhưng lại có thể sử dụng hệ thống bồ câu đưa thư.

Trong rừng, ba bóng người đồng thời di chuyển ra phía ngoài rừng. Giữa con sông nhỏ, một cánh kỵ binh hơn hai vạn quân đã kéo dài thành một đường chỉ màu đen rất to, giống như một con mãng xà khổng lồ bò ngang qua rừng, uốn lượn mà trườn tới, phun ra từng sợi tơ độc nhỏ bé nhắm về phía con mồi cách đó xa hơn trăm dặm, vẻ ngoài vô cùng hung ác.

Trước Hàn Phong quan, Liệt Cuồng Diễm chỉ huy đại quân chậm rãi lui về phía sau, bọn họ đang chuẩn bị nghênh đón trận đại chiến sắp sửa diễn ra.

Trên Linh Lung pha, Bích Không Tình chỉ huy đại quân vây khốn chiến sĩ Huyết Phong Kỳ, rốt cục bọn họ cũng chịu buông vũ khí đầu hàng.

Tất cả đều như chấm dứt, lại như chỉ mới bắt đầu…

o0o

Ngày Hai Mươi Bốn tháng Sáu năm Một Trăm Lẻ Bảy lịch Thiên Phong, nguyên thủ lĩnh của Hộ dân quân Chỉ Thủy Dịch Tinh Hàn, mưu đồ ám sát Hoàng đế đương triều Thương Dã Vọng trên điện Long Phong. Thiển Thủy Thanh xả thân cứu chủ, Dịch Tinh Hàn chết tại trường.

Một đòn kinh thiên động địa của Dịch Tinh Hàn đã trở thành một trong những chuyện lớn nhất của lịch sử năm nay, cũng hoàn toàn tuyên bố cha con Nam Sơn Nhạc đi vào hồi mạt vận.

Dịch Tinh Hàn lấy thân phận môn khách của Nam gia xuất hiện, tay cầm kiếm Thu Thủy của Nam gia, tất cả chứng cứ đã cho thấy rõ tội của Nam Sơn Nhạc không thể nào tha thứ. Cho dù lão ta bị oan cũng vậy, là chủ mưu cũng vậy, ngoài chuyện lấy cái chết để tạ tội, không còn con đường nào khác để đi. Lúc Dịch Tinh Hàn khám xét người trước khi vào cung, không có đoản kiếm, bởi vậy ai ai cũng đều tin tưởng chính là do Nam Sơn Nhạc đưa cho hắn sau khi vào cung.

Duy chỉ có bản thân Nam Sơn Nhạc hoàn toàn hiểu được, kẻ thật sự giúp cho Dịch Tinh Hàn mang kiếm Thu Thủy vào cung, e rằng chính là bản thân Thiển Thủy Thanh.

Không ai có thể ngờ rằng Thiển Thủy Thanh to gan lớn mật như vậy. Nhưng màn kịch này lại diễn ra vô cùng chân thật, mối thù không chết không thôi giữa Dịch Tinh Hàn và Thiển Thủy Thanh khiến cho không ai có thể nghĩ thông sự ảo diệu bên trong. Thậm chí ngay cả Nam Sơn Nhạc cũng không hiểu được, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Dịch Tinh Hàn làm ra hành động kinh người như vậy.

Tuy nhiên Nam Sơn Nhạc cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trên chốn quan trường, cái không cần thiết nhất chính là hồi ức và hối hận.

Cha con Nam Sơn Nhạc, Nam Vô Kỵ bị bắt ngay tại chỗ, bị cách hết tất cả chức vụ, tất cả già trẻ lớn bé của Nam phủ cũng phải chịu trách nhiệm liên can, không một ai trốn thoát.

Chiều ngày hôm đó, sau khi vụ ám sát đã hơi lắng xuống, Thiển Thủy Thanh phụng mệnh kê biên tài sản Nam phủ, Nam Vô Thương trở thành tội phạm quan trọng nhất. Chức Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn của hắn bị tước mất, thậm chí Hoàng đế Thương Dã Vọng không cần suy nghĩ, giao luôn cho Thiển Thủy Thanh. Đợi sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, sẽ tiến hành ban thưởng cho Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh đích thân mang theo hai trăm thân binh bao vây Nam phủ, hắn muốn tự tay bắt giữ Nam Vô Thương, để an ủi vong hồn Thích Thiên Hữu nơi chín suối.

Một đám chiến sĩ như lang như hổ xông vào trong Nam phủ, lập tức giống như hổ lạc đàn dê. Có mấy tên võ sư hộ viện của Nam phủ không rõ tình hình, ỷ mạnh muốn chống lại, đều bị giết chết ngay tại chỗ. Sau một lát, tất cả già trẻ nam nữ đều bị áp giải ra phía trước Nam phủ, Cẩu Tử lớn tiếng bẩm báo:

- Bẩm Tướng quân, giết chết ngay tại chỗ mười hai tên gia đinh Nam phủ, còn lại trên dưới một trăm ba mươi tám người đã đưa đến đây toàn bộ!

Nhìn một bọn người nhà Nam phủ từng hiển hách một thời, trong lòng Thiển Thủy Thanh cũng không khỏi thở dài.

Bất kể bạn đã từng quyền cao chức trọng, thanh danh hiển hách đến đâu, một khi gặp chuyện rủi ro ắt liên lụy tới toàn gia. Đây là một thời đại toàn là giết chóc, thật sự là không có chỗ cho sự ôn hòa.

Một số lớn phụ nữ và trẻ con lúc này không ngừng quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, cầu xin Thiển Thủy Thanh tha mạng. Thiển Thủy Thanh chỉ lắc lắc đầu, sau đó quay sang hỏi Cẩu Tử:

- Người của dòng họ Nam Thu Nguyên có trong đó hay không?

- Bọn họ đã biết điều lảng tránh, không bị liên lụy trong này.

- Tốt lắm, vì sao không thấy Nam Vô Thương?

Đây mới là chuyện mà hắn quan tâm.

- Hồi bẩm Tướng quân, Nam Vô Thương không có trong Nam phủ!

Thiển Thủy Thanh lập tức nói với người nhà Nam phủ đang ngồi dưới đất:

- Ai có thể nói cho ta biết hành tung của Nam Vô Thương, ta có thể bảo đảm cho người đó không phải chịu nỗi đau về xác thịt. Nếu có thể giao Nam Vô Thương ra đây, ta sẽ cầu xin Hoàng đế đặc xá cho người đó.

Một nữ nhân vội vàng kêu lên:

- Trước khi các người tới đây một lúc, có người chạy tới đây đưa tin lão gia gặp chuyện không may, Vô Thương vừa nhận được tin lập tức chạy đi!

Thiển Thủy Thanh nghe vậy cả kinh:

- Điều này không thể nào! Sau khi Dịch Tinh Hàn chết, toàn điện Long Phong đều bị phong tỏa, tất cả các quan viên đều không được ra ngoài nếu chưa có sự cho phép của Hoàng đế. Tất cả những người lui tới thân mật với Nam gia cũng bị giám sát chặt chẽ, vì sao có người có thể báo cho Nam Vô Thương biết chuyện trong cung được? Nói cho ta biết, là ai đã tới đây báo tin?

- Chỉ biết là một tên nô bộc áo xanh, nhưng là ai thì chúng ta cũng không biết.

Nữ nhân kia vừa khóc sướt mướt vừa nói:

- Vừa nhận được tin ấy, tất cả mọi người đều trở nên kinh hoảng, không ngờ Nhị công tử đã đi không trở lại!

- Hắn đi về hướng nào vậy?

Nữ nhân run rẩy trả lời:

- Lúc ấy ta không chú ý.

- Ngươi có quan hệ như thế nào với hắn?

- Ta là Nhị nương của hắn.

Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Xem ra quả nhiên Nam gia nhân tài đông đúc, không chỉ có truyền thống tốt đẹp là mượn dao giết người, còn có thể bán đứng người kế thừa hương hỏa. Nam Tĩnh Nguyên như vậy, Nam Vô Thương cũng như vậy, ngay cả bọn nữ nhân các ngươi cũng chẳng khác gì, nếu Nam gia không sụp đổ thì thiên lý ở đâu?!

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trong một năm qua hắn từng chiến đấu sa trường, cùng các huynh đệ trải qua hoạn nạn cùng sinh cùng tử, chuyện lấy thân thể của mình đỡ đao cho huynh đệ nhiều không đếm xuể. Nhưng ở nơi đây, chỉ thấy bán đứng, lợi dụng, lừa gạt lẫn nhau, cho nên trong lòng hắn cũng cảm thấy khinh bỉ.

Hắn quay đầu lại hô lớn:

- Lập tức báo cho phủ Thành vệ, phái người phong tỏa toàn thành, cẩn thận hỏi quan binh trấn thủ tại các cửa thành, cần phải tra ra Nam Vô Thương có còn ở trong thành hay không!

- Dạ!

Mấy tên quân truyền lệnh của hắn lập tức chia ra làm nhiệm vụ.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Nam Vô Thương chưa chết, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Không biết vì sao, trong lòng hắn lại có cảm giác không lành…

Một lát sau.

Một con khoái mã chạy nhanh tới hẻm Hồ Đồng, người cỡi ngựa chính là Vân Lam, hắn nhìn Thiển Thủy Thanh hô to như điên cuồng:

- Tên khốn Thiển Thủy Thanh này, ngươi còn đứng đó làm gì? Nam Vô Thương mang theo hai trăm tên cận vệ, xông tới phủ Thiên Hạ Vân gia, bắt muội muội ta đem đi rồi!

- Ngươi nói cái gì?!

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh đại biến.

Quả nhiên chuyện xấu nhất đã xảy ra, dưới tình huống không còn gì để mất, Nam Vô Thương vừa ra tay đã nhắm ngay vào tử huyệt của Thiển Thủy Thanh.

- Ta nói Nam Vô Thương bắt muội muội của ta đi rồi! Thiển Thủy Thanh, nếu như muội muội của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ giết ngươi để đền mạng cho nó!

Vân Lam điên cuồng hét lên.

- Hắn bắt Vân Nghê chạy về hướng nào?

- Hướng Đông.

Hướng Đông? Thiển Thủy Thanh cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Hắn lập tức kêu to:

- Cẩu Tử, lập tức chạy tới thôn Thạch, lệnh cho Phương Hổ dẫn Hổ Báo Doanh chạy tới thành Thương Thiên ngay tức khắc, nghe theo sự điều khiển của ta! Nếu như Huyết Phong Kỳ đã bị bắt, bảo Bích Không Tình tiếp nhận chỉ huy, các bộ còn lại án binh bất động, chưa có mệnh lệnh của ta, không được tự tiện hành động!

Vân Lam kêu to:

- Ngươi biết hắn muốn đi đâu sao?

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh thoáng vẻ hung ác:

- Trời đất bao la, hắn lại chỉ có một chỗ để đi!

o0o

Đêm, thê lương lạnh lẽo.

Đội ngũ hơn hai trăm người rốt cục dừng lại nổi lửa hạ trại giữa một cánh đồng bát ngát.

Nam Vô Thương lúc này không còn hình ảnh oai hùng hiên ngang như khi trước, chiến bào màu mây lửa giờ đây dính đầy bụi đất. Sau khi chạy trối chết một quãng đường, lúc này trông hắn giống như chó nhà có tang.

Cũng không sai chút nào, hiện giờ hắn đã không còn nhà để về…

Vân Nghê ngồi bên đống lửa, trông nàng vẫn vô cùng trấn tĩnh. Nàng đưa mắt nhìn Nam Vô Thương, trong mắt chớp động tinh quang.

Nam nhân trước mặt này suýt nữa đã trở thành trượng phu của nàng, nhưng mà số phận thay đổi liên tục, ý trời khó biết, hai người không những không thể trở thành vợ chồng, giờ đây còn trở thành kẻ thù, trong tình huống hiện tại còn bị trói chặt với nhau cùng một chỗ.

Nam Vô Thương nhìn nàng, ánh mắt hắn ngập tràn ngọn lửa hận thù, hắn rút đao ra nói với Vân Nghê:

- Chuyện tới nước này đều là do một tay nữ nhân ngươi làm ra. Ngươi không giữ phép tắc của nữ nhân, câu dẫn nam nhân, đưa sói vào nhà, còn làm hại Nam gia ta nhà tan cửa nát. Tuy nhiên may mắn là rốt cục Nam Vô Thương ta cũng không đến nỗi trắng tay, hiện tại ngươi đã lọt vào tay ta, có cảm thấy ân hận hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.