Đế Quốc Thiên Phong

Chương 57: Q.5 - Chương 57: Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn (Phần 4)




Thiển Thủy Thanh không phải không tiếc nuối, không ngờ sau khi Nam Vô Thương trải qua một thời gian chạy trốn giữ mạng như vậy, chẳng những hắn không buông lơi tính cảnh giác, ngược lại càng cảnh giác hơn khi trước.

Quả thật Hỏa Huỳnh Phi không phải là người thích hợp để đóng kịch, trên thực tế đại đa số quân nhân đều không thích hợp, chỉ đáng tiếc kế hoạch này của Thiển Thủy Thanh không thể tìm người nào khác thích hợp hơn để sắm vai.

Từ lúc biết được Nam Vô Thương bắt Vân Nghê đi, Thiển Thủy Thanh đã tính tới hai khả năng.

Thứ nhất, hắn muốn giết Vân Nghê để trả thù mình.

Thứ hai, hắn muốn dùng Vân Nghê để dẫn dụ Thiển Thủy Thanh ra mặt, giết luôn Thiển Thủy Thanh để báo thù nhà.

Khi biết được toàn bộ bồ câu đưa tin bay đi thành Cô Tinh đã bị giết hết, Thiển Thủy Thanh biết ngay Nam Vô Thương định lợi dụng thành Cô Tinh nằm ở nơi xa, tin tức đưa tới khó khăn, để cầm quân phản kích lại mình.

Nhưng Nam Vô Thương tính còn sót một chuyện, đó là sự tồn tại của Phi Tuyết.

Là một Thiên Tông Thần Mã, Phi Tuyết gần như là con ngựa chạy nhanh nhất, cước lực bền bỉ nhất trên thế gian này. Chỉ tiếc từ sau khi theo Thiển Thủy Thanh, do Thiển Thủy Thanh có quá ít cơ hội hành động đơn độc, nên dù cước lực của Phi Tuyết có mạnh mẽ đi nữa, cũng không thể nào chạy trước một mình mà không để ý tới đại quân. Bởi vậy, sau một khoảng thời gian dài, ngoại trừ cú nhảy kinh người qua chiến hào trước cửa Cảnh Thâm, Phi Tuyết vẫn không có biểu hiện gì xuất sắc.

Nhưng lần này, Thiển Thủy Thanh đã lợi dụng sự nhanh nhẹn của Phi Tuyết, sớm chạy trước tới thành Cô Tinh.

Sở dĩ Nam Vô Thương chạy trốn tới đây hữu kinh vô hiểm, có thể giữ được mạng sống không chỉ là nhờ bản thân hắn có bản lãnh mà thôi. Quan trọng hơn là Thiển Thủy Thanh đã hạ lệnh cho phủ nha ở các nơi, phàm là tổ chức truy tìm với quy mô lớn, đều phải buông ra đường thoát cho Nam Vô Thương trong điều kiện nhất định, để cho hắn có thể chạy trốn thuận lợi, còn không thể để cho hắn phát giác.

Mệnh lệnh này muốn chấp hành là vô cùng khó khăn, nhưng giọng điệu của Thiển Thủy Thanh vô cùng cứng rắn, nếu làm không được, không chỉ tước quan chức mà thôi, mà là rơi đầu, khiến cho các nơi phải dùng hết sức phối hợp.

Sở dĩ làm như vậy, là do Thiển Thủy Thanh có suy nghĩ riêng của hắn.

Vân Nghê đã lọt vào tay Nam Vô Thương, nếu như bức hắn quá gấp, hắn rất có thể sẽ rút đao giết người. Hiện giờ cứu Vân Nghê ra là chuyện quan trọng nhất, truy sát Nam Vô Thương là thứ yếu, cho nên hắn không muốn Vân Nghê chịu nguy hiểm. Ngược lại, hắn lợi dụng tốc độ của Phi Tuyết và đường sá bằng phẳng, chạy thẳng một hơi tới thành Cô Tinh, đưa ra chỉ dụ của Hoàng đế: Trong quá trình đuổi bắt Nam Vô Thương, Thiển Thủy Thanh có được đại quyền sinh sát và quyền ra lệnh cho các nơi, Hỏa Huỳnh Phi tự nhiên là không dám chống lại.

Vì vậy Thiển Thủy Thanh mới bày ra cái bẫy này, định lừa Nam Vô Thương vào trong thành, cứu Vân Nghê trước, sau đó mới giết Nam Vô Thương.

Ai có thể ngờ rằng, Nam Vô Thương vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, từ một chút biểu hiện bất hợp lý của Hỏa Huỳnh Phi, đã lập tức suy ra Thiển Thủy Thanh đã đến đây rồi. Không thể trách Hỏa Huỳnh Phi không cố gắng, chỉ có thể nói ông trời muốn đùa người, Nam Vô Thương sau khi trải qua một phen chạy trốn, ngược lại càng thêm kiên cường, cũng càng thêm cẩn thận hơn.

Thất bại trong gang tấc, đối với chuyện này, Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy hết sức tiếc nuối.

o0o

- Được lắm, được lắm!

Nam Vô Thương đứng dưới thành, gật gật đầu:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi quả nhiên lợi hại, chẳng trách dọc đường ta chạy trốn tuy rằng luôn gặp phải nguy hiểm, nhưng rốt cục vẫn có thể thuận lợi thoát khỏi truy binh. Mặc dù truy binh đuổi gấp, nhưng vẫn bám sát chúng ta không nhanh không chậm, hết thảy chuyện này đều là chiến thuật tâm lý của ngươi có phải không? Ngươi không chỉ muốn cho ta nghĩ đến truy binh đuổi sát phía sau, còn muốn cho ta mệt mỏi, muốn sớm đi vào thành nghỉ ngơi, để phòng ngừa kế hoạch bại lộ, có phải không?

Phía trên đầu tường, Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

- Ngươi là người thông minh, không cần nói cũng biết.

Nam Vô Thương cất tiếng cười rộ như điên cuồng:

- Nhưng hiện tại, kế hoạch của ngươi thất bại rồi! Thiển Thủy Thanh, chẳng những ngươi không thể cứu được Vân Nghê, còn bồi thêm tính mạng của Hỏa Huỳnh Phi, hiện tại ngươi làm sao đây?

Thiển Thủy Thanh cười nhẹ:

- Lúc này ngươi có thể để cho Vân Nghê nói chuyện được không? Có thể tỏ ra có chút phong độ được không? Hiện tại là ngươi đang chiếm thượng phong.

Nam Vô Thương gật gật đầu, có người rút miếng giẻ trong miệng Vân Nghê ra.

- Thủy Thanh!

Vân Nghê kêu to với Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh nhìn nữ nhân mà mình yêu thương nhất, thời gian vừa qua theo Nam Vô Thương trốn chạy, hẳn là nàng chịu cực khổ không ít.

Ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu, hắn nói với Vân Nghê:

- Nàng yên tâm, ta sẽ cứu nàng!

Nam Vô Thương bật cười cuồng dại:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi chỉ nằm mộng mà thôi, bây giờ ngươi còn có tư cách gì cứu người nữa chứ?

- Vì sao lại không có?

Thiển Thủy Thanh hỏi lại:

- Ngươi đã ở trong quân nhiều năm như vậy, đã biết thói quen của ta chính là mỗi khi chiến đấu, sau khi vạch ra một kế hoạch, để phòng ngừa kế hoạch ấy thất bại, lại vạch ra biện pháp khác để có thể xoay chuyển tình thế.

Nam Vô Thương còn đang kinh ngạc, Thiển Thủy Thanh đã nói:

- Cho nên biện pháp xoay chuyển tình thế lần này của ta rất đơn giản, ta muốn giao dịch với ngươi!

- Giữa chúng ta còn có thể giao dịch hay sao?

- Đương nhiên là có!

Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ đáp:

- Chỉ cần ngươi thả bọn họ, Nam Vô Thương, ngươi sẽ có cơ hội quyết đấu công bình với ta một lần. Ngươi cũng biết, lúc trước ta cứu giá ở điện Long Phong cho nên trúng hai kiếm của Dịch Tinh Hàn, vì đuổi theo ngươi, ta chạy tới đây ngựa không dừng vó, gần như không có cơ hội trị thương. Hiện giờ ta có thể đứng đây nói chuyện với ngươi thật ra là cố gắng chịu đựng mà thôi, nếu như phải đơn độc quyết đấu, võ công của ngươi vốn hơn ta xa, ngươi có cơ hội rất lớn có thể chém một đao giết chết ta. Rốt cục là ngươi muốn giết ta hay giết Vân Nghê, ngươi lựa chọn đi?

- Thủy Thanh!

Vân Nghê kêu to:

- Không cần đâu!

Thiển Thủy Thanh chỉ đáp lại nàng bằng một nụ cười.

Nam Vô Thương nói:

- Lão tử không tin trò quỷ của ngươi đâu!

Thiển Thủy Thanh xé toạc áo của mình ra, lộ ra vệt máu loang lổ trên ngực. Thương thế do kiếm Thu Thủy tạo nên, thật ra cũng không nhẹ, chỉ là Thiển Thủy Thanh vẫn chưa có cơ hội dưỡng thương, lúc này xem ra, miệng vết thương bầy nhầy lẫn lộn, trông vô cùng ghê rợn.

Nam Vô Thương hừ lạnh:

- Ta bằng lòng trao đổi Vân Nghê với điều kiện ngươi phải tự sát ngay lập tức!

Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:

- Hiện tại ngươi là hạng chó cùng đường, thấy người liền cắn, lời nói của ngươi ta không thể tin được. Nếu như ta chết, ngươi nhất định sẽ giết Vân Nghê, nếu là như vậy, thà là ta chấp nhận nhìn ngươi giết nàng chứ không tự sát. Mặc dù ta yêu Vân Nghê, nhưng ta muốn hai người chúng ta được sống bên nhau, chứ không phải được chôn chung một mộ! Nếu như ngươi giết nàng, ta vẫn sẽ tiếp tục sống, càng sống ung dung thoải mái hơn trước. Cho nên ta sẽ không để cho ngươi uy hiếp, không tin ngươi có thể thử một lần!

- A!!!

Nam Vô Thương tức giận gào to, kiếm trong tay run rẩy, suýt nữa thì chém rơi đầu Hỏa Huỳnh Phi:

- Vì sao, vì sao đôi cẩu nam nữ này ai nấy đều khác thường như vậy? Một người thì nói có bị cưỡng gian cũng không sao, một kẻ nói dù cho nữ nhân của mình chết đi cũng không quan hệ, các ngươi như vậy sao có thể gọi là tình yêu?

Vân Nghê hô lớn với Thiển Thủy Thanh:

- Chúng ta chính là như vậy, Thiển Thủy Thanh, thiếp ủng hộ chàng! Nếu như hắn giết thiếp đi, chàng hãy giết hắn để báo thù cho thiếp! Chàng phải nhớ kỹ những lời chàng đã nói, phải sống vui vẻ hơn, thoải mái hơn!

Thiển Thủy Thanh bật một tràng cười ung dung phóng khoáng.

Nhưng không ai biết trong lòng hắn lúc này đang phập phồng lo sợ.

Đấu với một đối thủ như Nam Vô Thương, tuyệt đối không thể để thua về tâm lý được. Nhất định phải làm cho hắn tin tưởng cho dù Vân Nghê bị giết cũng sẽ không tạo nên quá nhiều đả kích đối với Thiển Thủy Thanh. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho hắn nghĩ rằng đối thủ không coi trọng con tin cho lắm.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh tiếp tục nói:

- Suy nghĩ cho thật kỹ đi, ngươi giết Vân Nghê, ta chỉ đau lòng nhất thời, không có khả năng đau lòng cả một đời, loại cảm tình như vậy chỉ cần qua một thời gian là trở lại bình thường. Ngươi cũng không phải không biết, lúc ta và Vân Nghê còn ở với nhau cùng một chỗ, bên cạnh ta còn có không ít nữ nhân, nếu nàng đi rồi, ta sẽ càng có nhiều nữ nhân hơn nữa. Tuy rằng ta yêu nàng, nhưng cũng không vì như vậy mà làm theo ý của ngươi. Cho nên nếu ngươi giết nàng, chỉ tạo nên thương tổn cho ta rất ít. Hiện giờ ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không nhận, đó là ngu xuẩn, những người khác sẽ không làm như vậy. Ta đoán, vốn kế hoạch của ngươi là sau khi giết ta ở đây sẽ trốn sang Đế quốc Kinh Hồng, hoặc là Đế quốc Mạch Gia, cũng có thể là Công quốc Thánh Uy Nhĩ, có phải không? Ngươi đã hứa hẹn cho thuộc hạ của mình rất nhiều lợi ích, nhưng hiện tại kế hoạch đã bại, không thể tiến hành được nữa. Nam Vô Thương ngươi đương nhiên là chết chắc, nhưng những người đi theo ngươi phải làm sao? Hừ hừ, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho bọn họ hay sao? Nếu ngươi không đếm xỉa tới tính mạng của thuộc hạ mình, bọn họ cần gì phải bán mạng cho ngươi?

Những lời này quả thật vô cùng độc ác, hiện giờ người kề đao trên cổ Vân Nghê chính là thủ hạ của Nam Vô Thương, Thiển Thủy Thanh chỉ nói mấy câu đã châm ngòi ly gián giữa bọn chúng. Thân binh của Nam Vô Thương dĩ nhiên là trung thành và tận tâm với hắn, tình nguyện chết vì hắn. Nhưng nếu chủ nhân không quan tâm tới tính mạng của thuộc hạ, chỉ sợ thuộc hạ sẽ sinh lòng bất mãn, lúc này đang là lúc nguy cấp, Nam Vô Thương tuyệt đối không dám để lòng quân dao động.

Nam Vô Thương hung hăng nhìn Thiển Thủy Thanh:

- Rốt cục ngươi muốn thế nào?

Thiển Thủy Thanh khẽ thở dài:

- Rất đơn giản, làm một cuộc giao dịch mà thôi, ngươi thả bọn họ, ta cũng buông tha cho thuộc hạ của ngươi, cho bọn họ về cày bừa làm ruộng, sau này cũng tuyệt đối không tìm tới gây phiền phức cho bọn họ. Ngươi và ta quyết đấu một trận công bằng, bất kể là ngươi thắng hay thua, đều chỉ có một con đường chết, cho dù là bệ hạ hay là ta cũng không tha cho ngươi, nhưng ít nhất ngươi vẫn còn cơ hội liều mạng cùng chết với ta. Nghĩ kỹ lại đi, đây chính là con đường duy nhất của ngươi!

Nam Vô Thương kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh.

Võ công của Thiển Thủy Thanh cao tới mức nào, Nam Vô Thương biết rõ, Thiển Thủy Thanh bị thương như thế nào, hắn cũng đã thấy.

Có một câu mà Thiển Thủy Thanh nói không sai, từ lúc Thiển Thủy Thanh tới được thành Cô Tinh trước Nam Vô Thương một bước, Nam Vô Thương hắn đã không còn cơ hội trốn thoát nữa.

Con người ta đến chết là cùng, phải nghĩ cách kéo theo kẻ đã hại mình tan cửa nát nhà cùng nhau xuống nước, mới chết không hối tiếc!

Đương nhiên Nam Vô Thương cũng muốn giết Vân Nghê, nhưng hắn cũng biết không có khả năng giết được cả hai người.

Nếu như có thể, tự nhiên hắn sẽ bằng lòng lựa chọn giết Thiển Thủy Thanh.

Hắn lạnh lùng hỏi:

- Nếu như ta thả Vân Nghê, ngươi có giữ lời hứa thật hay không?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Ngươi và ta đều là kẻ cầm quân đánh giặc, biết rõ kẻ làm tướng phải giữ lấy chữ tín. Hôm nay trên đầu thành Cô Tinh, nếu như ta đã bảo đảm với ngươi trước mặt tất cả các tướng sĩ, sau đó lại nuốt lời, vậy từ đây về sau còn ai tin phục ta nữa? Chuyện lừa gạt địch nhân trên chiến trường cũng có, nhưng đó là vì lo lắng tới tính mạng của đa số binh sĩ của mình, còn ở đây ta và ngươi quyết đấu, chỉ liên quan tới sự sống chết của ta và ngươi. Nếu như ta lâm trận thối lui, chỉ làm cho người trong thiên hạ cho rằng ta nhát gan sợ chết, ngươi có bao giờ nghe nói qua, Thiển Thủy Thanh ta sợ chết hay không? Ngươi có bao giờ nghe nói, Thiển Thủy Thanh ta thất tín với huynh đệ của mình không?

Nam Vô Thương bật cười ha hả:

- Ngươi nói rất đúng, hiện tại chỉ có ta tin ngươi hay không, đâu có đạo lý nào mà ngươi không tin ta được. Cho tới bây giờ chỉ có phe yếu phải nhìn theo sắc mặt của phe mạnh mà làm việc, chỉ có phe bị động tiếp nhận đề nghị của phe chủ động mà thôi. Thiển Thủy Thanh, quả nhiên ngươi trước sau như một, cho dù nữ nhân của mình đã rơi vào tay ta, còn muốn nắm giữ chủ động tình thế. Được, Thiển Thủy Thanh, ta tôn trọng ngươi là một nhân vật nổi danh, ta sẽ dùng tính mạng của Vân Nghê và Hỏa Huỳnh Phi để đổi lấy an nguy của thủ hạ ta và cơ hội quyết đấu với ngươi một trận!

- Đúng rồi, như vậy mới có thể đáng mặt nam nhi!

Thiển Thủy Thanh cười nói.

- Nhị công tử, không cần đâu!

Tất cả thủ hạ của Nam Vô Thương đồng thanh kêu to.

Nam Vô Thương đã thu kiếm lui về phía sau.

Hỏa Huỳnh Phi đã không còn nguy hiểm, lập tức rút kiếm ra kề cổ Nam Vô Thương hô to:

- Mọi người lập tức buông vũ khí xuống, lập tức buông tha Vân Đại tiểu thư, nếu không ta sẽ giết hắn!

Sắc mặt Nam Vô Thương không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn Thiển Thủy Thanh trên đầu thành.

Giờ phút này, phải xem Thiển Thủy Thanh biểu hiện như thế nào.

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:

- Huỳnh Phi, ngươi không cần khẩn trương như vậy, Nam Vô Thương đã buông vũ khí, ngươi cũng đừng nên làm tổn thương hắn. Trước hết hãy mời hắn vào thành, tắm rửa cho sạch sẽ, ăn một bữa no nê. Sau đó, sáng sớm ngày mai ta sẽ quyết một trận tử chiến cùng với hắn!

- Thiển Tướng quân, ngài thật sự muốn quyết đấu cùng Nam Vô Thương hay sao?

Hỏa Huỳnh Phi kêu to, giờ phút này Thiển Thủy Thanh thật sự không thể nào thắng được Nam Vô Thương.

Thiển Thủy Thanh cười áo não:

- Là đối thủ lâu ngày, thật ra Nam Vô Thương rất hiểu ta, cho nên hắn mới tin ta!

Nói xong, Thiển Thủy Thanh xoay người rời khỏi đầu thành.

Ngay lúc ấy, Nam Vô Thương đột nhiên hét lớn:

- Dịch Tinh Hàn!

Thân thể Thiển Thủy Thanh khẽ run lên.

Nam Vô Thương nhìn Thiển Thủy Thanh, gằn từng tiếng một:

- Rốt cục ta đã hiểu được vì sao hắn tình nguyện làm việc cho ngươi!

Thiển Thủy Thanh chỉ cười nhạt nói:

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.

Sau đó hắn xoay người rời khỏi đầu thành.

Dù sao Nam Vô Thương cũng là người thông minh, hiển nhiên đã nghĩ ra thông suốt mấu chốt tất cả sự tình. Nhưng lúc nãy hắn hô lên những lời này, hiển nhiên là muốn lật tẩy Thiển Thủy Thanh, nếu như Thiển Thủy Thanh đắc ý vênh váo, ắt sẽ thừa nhận trước mặt mọi người. Qua mấy câu trên, coi như hai người đã trao đổi với nhau một chiêu.

o0o

Gió thổi vào mặt như dao cắt, Vô Song liều mạng giục ngựa chạy như điên, không chút thương tiếc cho thể lực của ngựa, trong lòng hắn lúc này đang vô cùng lo lắng.

Do lúc trước phải chạy bộ ra khỏi rừng, lại cất bước sau quân Đế quốc Kinh Hồng, cho nên rốt cục Vô Song đã chậm hơn địch nhân một bước. Hắn phải nhanh chóng đuổi theo bước chân của địch, phải tranh trước một bước với quân Đế quốc Kinh Hồng để báo tin quan trọng này cho Liệt Cuồng Diễm, nếu không Quân đoàn Bạo Phong nhất định sẽ giẫm vào vết xe đổ năm ngoái của Quân đoàn Ưng Dương.

Có thể nói rằng hắn vô cùng may mắn, sau khi ra khỏi rừng không lâu, hắn gặp được một người cỡi ngựa đi ngang, lập tức nổi máu liều lĩnh, vật ngã thiếu niên trên lưng ngựa xuống đất, cướp lấy ngựa bỏ chạy. Tên thiếu niên kia tức giận cất tiếng mắng to đằng sau, Vô Song quay đầu lại la lớn:

- Ta là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong, có chuyện quân khẩn cấp phải ra tiền tuyến! Ngươi có thể tới thành Thương Thiên tìm Thiển Thủy Thanh, bảo hắn bồi thường ngựa khác cho ngươi!

Tên thiếu niên kia giận dữ hét to:

- Ngựa của ta các ngươi bồi thường được sao? Binh của Thiển Thủy Thanh đều là cường đạo!

Đây quả thật là một con ngựa tốt, chạy như bay.

Đáng tiếc Vô Song không còn lòng dạ nào mà yêu quý nó.

Câu đoán mệnh ‘Cúc cung tận tụy, chết mới từ quan’ của Triệu Cuồng Ngôn giống như giòi bọ khoét sâu vào xương tủy của Vô Song, không ngừng lởn vởn trong đầu hắn.

Không, Quân đoàn Bạo Phong không thể bại, Liệt Cuồng Diễm không thể chết!

Ông ta là phụ thân của Thích Thiên Hữu, là nghĩa phụ của Thiển Thủy Thanh, là linh hồn của toàn quân Đế quốc Thiên Phong!

Không ngừng quất roi vào con ngựa Tảo Hồng (đỏ sẫm) kia, lòng Vô Song như đã bay tới tuyến đầu.

Cùng lúc đó, một con bồ câu đưa tin tự do bay lượn trên không, sau khi trải qua ba ngày đường, rốt cục đã về tới thành Thương Thiên. Sau khi xem tin xong, sắc mặt Bích Không Tình đại biến:

- Mau, hỏa tốc phái người đi thành Cô Tinh, có chuyện quân tình khẩn cấp cần phải báo cho Thiển Tướng quân!

o0o

Trên bờ sông Tiểu Lương, đại chiến đang diễn ra tới giai đoạn vô cùng quan trọng.

Vì muốn đánh thắng trận này, chủ tướng của hai phe ai nấy đều giở hết kỳ mưu, toan tính hết lòng.

Sở dĩ Liệt Cuồng Diễm có thể trở thành Đông Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục Quan Lan, không chỉ riêng vì bộ đao pháp Thiên Nhân Trảm vạn người khó địch của ông ta. Liệt Cuồng Diễm có kinh nghiệm chiến đấu hết sức dồi dào trên chiến trường, hơn nữa vô cùng am hiểu loại trận chiến với quy mô lớn trên địa hình bằng phẳng trống trải như thế này.

Năm xưa ông ta từng lấy ít địch nhiều trên thảo nguyên Phong Nhiêu, đánh bại Đại tướng Đường Dịch của Chỉ Thủy, chỉ một trận ấy thành danh. Hiện giờ lấy nhiều đánh ít, đối mặt với Cô Chính Phàm của Đế quốc Kinh Hồng, lại càng thành thạo hơn xưa.

Khác với tất cả những chiến dịch trước kia chính là, chiến dịch trên bờ sông Tiểu Lương lần thứ hai này, nếu như về sau trên chiến trường không có biến hóa gì, ở lúc đầu hoàn toàn là một trận chiến không phấn khích, không có sóng gió tứ bề. Hai bên đều là lão tướng cầm quân nhiều năm, kinh nghiệm dày dạn, đều là nhân vật đứng đầu về mặt quân sự trong mỗi quốc gia, đều kiêng kỵ, đề phòng lẫn nhau.

Tuy rằng binh lực của Cô Chính Phàm ít hơn, nhưng hắn dựa vào Hàn Phong quan sau lưng, nếu như đánh không lại có thể rút lui bất cứ lúc nào, lại còn âm thầm mai phục sát chiêu kia, không vội vàng biểu hiện, cho nên đứng vững đánh chắc. Liệt Cuồng Diễm binh tinh tướng mạnh, nhưng vì vất vả lắm mới chờ được cơ hội đối thủ thò đầu ra khỏi quan, cho nên thủy chung vẫn không chịu tấn công toàn lực, mà chỉ cẩn thận tìm sơ hở của đối phương, bắt buộc phải đánh cho đối phương một đòn tan tác. Bằng không thì phải đánh cho đối thủ bỏ chạy trối chết, quân mình sẽ chạy theo sát sau lưng đối thủ xông vào Hàn Phong quan, cho nên cũng chỉ đánh cầm chừng, không hề vội vã.

Hai phe đều cẩn thận khác thường, đều là điển hình cho chuyện không cầu có công, chỉ cầu đừng phạm lỗi. Bởi vậy vào lúc mới bắt đầu, trận đại chiến này đánh vô cùng cẩn thận, quy củ, thật sự không thấy chỗ nào là đẹp mắt.

Tuy nhiên cái gọi là chiến dịch bình thường luôn luôn chỉ là biến hóa về mặt chiến lược chiến thuật, mà không phải là ra chiến trường lấy mạng đổi mạng với nhau. Trên thực tế một khi hai phe chiến đấu, bắt đầu trở nên liều mạng, sự thảm khốc của nó vĩnh viễn chỉ có hơn chứ không thể kém. Nhất là quyết đấu giữa quân chính quy với nhau như vầy, càng xem trọng về phẩm chất chiến đấu của binh sĩ và tinh thần kiên cường dũng cảm liều mạng. Hai phe lấy cứng chọi cứng, gặp nhau đều là tinh thần chiến đấu ngoan cường cùng một bầu máu nóng không sợ chết, bởi vậy càng tăng thêm tính tàn khốc.

Ở giữa chiến trường, Hồng Bắc Minh và Vũ Tàn Dương đang đích thân chỉ huy đại quân trung lộ, lúc này đang gặp phải sự tấn công hung hãn của kỵ binh quân địch.

Kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng từ trước tới nay đều kém hơn kỵ binh của Đế quốc Thiên Phong một bậc, Hàn Phong quan lại lấy bộ binh làm lực lượng chủ yếu để phòng thủ, nhưng một vạn năm ngàn tên kỵ binh này của Cô Chính Phàm, lại có thể nói là chọn lựa toàn những kỵ binh nổi bật trong toàn Đế quốc Kinh Hồng. Hiếm có hơn nữa chính là trong số một vạn năm ngàn kỵ binh này, có khoảng ba ngàn tên trọng giáp thiết kỵ là lực lượng chủ yếu để xung phong hãm trận.

Ba ngàn tên trọng giáp thiết kỵ này chính là đội cận vệ của Cô Chính Phàm: Huyết Sát Vệ.

Điểm khác lớn nhất của Cô Chính Phàm với tất cả các tướng lĩnh trên toàn đại lục chính là, đội cận vệ của hắn toàn bộ đều là trọng giáp thiết kỵ được trang bị hoàn mỹ. Về điểm này, bất kể là Phi Tuyết Vệ của Bão Phi Tuyết hay Liệt Diễm Vệ của Liệt Cuồng Diễm chỉ có thể tỏ ra hâm mộ kỳ tài này được Quốc chủ sủng ái, cho hắn tiền tài nhiều như vậy, đủ để cho pháp hắn xây dựng lực lượng cận vệ võ trang hùng mạnh đến mức khủng bố như vậy.

Từ đó cũng có thể thấy được, địa vị của Cô Chính Phàm trong Đế quốc Kinh Hồng siêu nhiên đến mức nào.

Ba ngàn Huyết Sát Vệ hợp thành đội hình tấn công ở tuyến đầu, gây ra áp lực rất lớn cho Hồng Bắc Minh và Vũ Tàn Dương. Bọn chúng mặc trọng giáp, cầm trọng thương trong tay, tấn công vô cùng mạnh mẽ, thế không thể đỡ. Trên mảnh đất ngay giữa chiến trường, binh sĩ hai bên xung phong qua lại liều chết, biến nơi đây thành nơi chiến đấu thảm thiết nhất, ẩu đả kịch liệt nhất, chết chóc nhiều nhất. Chân ngựa, chân người bị giẫm lên lẫn lộn, tên, mũi lao, búa ném cũng bay loạn xạ ở nơi này. Bùn đất, máu và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, tạo ra một mùi tanh sặc sụa, những tiếng kêu la, tiếng binh khí sắc bén chém ngập vào xương thịt, tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng quan chỉ huy quát thét mệnh lệnh, tạo thành một mảng âm thanh long trời lở đất.

Thanh âm và cảnh tượng cùng kích thích, máu và lửa giày vò, làm cho mỗi tên chiến sĩ trên chiến trường đều rơi vào trạng thái điên cuồng. Bọn họ múa may vũ khí, liều mạng đâm chém, không hề biết sợ, không hề nghĩ đến chuyện lui về phía sau.

Chiến trường chính là như vậy, trước khi ra chiến trường, có lẽ bạn còn sợ hãi, có lẽ sẽ chùn bước, nhưng sau khi ra chiến trường rồi, lẫn trong dòng người hỗn loạn khổng lồ, vọt về phía trước theo tất cả mọi người mà không hề tự chủ, lúc ấy bạn đã không có quyền lui lại phía sau. Khi chiến đấu đến lúc điên cuồng, thần kinh của bạn sẽ bắt đầu tê dại, đầu óc cũng không còn suy nghĩ, chỉ biết thẳng tay tàn sát, chém giết tận tình, đó là chuyện duy nhất mà bạn có thể làm.

Lúc này ở giữa chiến trường, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn đang bị Huyết Sát Vệ của Cô Chính Phàm tấn công mạnh mẽ, Cô Chính Phàm không quan tâm tới tổn thất hy sinh, có thể thấy hắn đã quyết thắng trận này tới mức nào. Bởi vây tại trung lộ của quân Đế quốc Thiên Phong, dưới tình hình như vậy không thể tránh khỏi xuất hiện trạng thái suy yếu, dần hiện ra một khoảng lõm hình ao, dần dần khuếch trương về phía sau trận địa.

Còn ở chiến trường hai bên cánh, ba Tổng đội của Quân đoàn Bạo Phong dưới sự phối hợp của bộ binh phe nhà đã liều mạng xé rách được tuyến phòng ngự của đối phương. Kỵ binh của quân Đế quốc Thiên Phong vốn hùng mạnh, cho tới bây giờ vẫn là đệ nhất công thần kiến công lập nghiệp ở Đế quốc Thiên Phong. Bọn họ dũng cảm xông lên, người trước ngã xuống người sau thế chỗ, không hề sợ chết, khởi xướng những đợt tấn công mạnh mẽ hung hãn về phía địch.

Quân Đế quốc Kinh Hồng cũng không thể nào ngăn cản bước tiến công của quân Đế quốc Thiên Phong.

Phía bên này, trận địa phòng thủ của quân Đế quốc Thiên Phong càng ngày càng lõm sâu vào, mà mũi nhọn tiến công của quân Đế quốc Kinh Hồng ngày càng mạnh mẽ.

Cũng như quân Đế quốc Kinh Hồng muốn xé tan trận địa của quân Đế quốc Thiên Phong, quân Đế quốc Thiên Phong cũng muốn bao vây hoàn toàn quân Đế quốc Kinh Hồng, sau đó hợp quân thắng lợi ở sau lưng đối thủ. Tất cả các chiến sĩ càng giết càng hăng, càng giết càng mạnh mẽ, lần lượt từng chiến sĩ ngã xuống, càng nhiều chiến sĩ xông lên. Bọn họ đạp lên thi thể của cả người phe mình lẫn phe địch, chiến đấu kiên cường, cho đến khi trận chiến phân thắng bại mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.