Đế Quốc Thiên Phong

Chương 17: Q.5 - Chương 17: Tranh Luận Trong Triều (Phần 1-2)




Thiển Thủy Thanh cười:

- Trong khoảng thời gian này ta có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im. Có một ít sự bố trí, trước mắt chưa tới lúc phát động, cần phải có thời gian chuẩn bị, tiến hành, cho nên tạm thời giao lại quyền chủ động cho lão ta. Từ xưa tới nay chiến trường luôn luôn chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ, sắp tới cứ mặc cho bọn Nam Thừa tướng ra tay đối phó ta. Đối với bệ hạ mà nói, đương nhiên thần tử phải hữu dụng, cũng phải biết vâng lời. Trước kia ta ở bên ngoài, vì không có ý chỉ của bệ hạ cho nên có thể tự tiện làm loạn, hiện tại bệ hạ đã có ý chỉ rõ ràng, cho nên phải làm một đứa trẻ ngoan ngoãn. Bệ hạ càng anh minh, ta càng khó có thể lừa gạt, Nam Sơn Nhạc tấn công ta càng ác độc, hình ảnh của lão trong mắt bệ hạ càng trở nên xấu đi. Đợi đến ngày mai ta ra tay lần nữa, sau đó một thời gian ta sẽ chịu đòn mà không hề đánh trả, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ tuyệt đối không ra tay. Chờ đến khi thời cơ chín muồi, lúc ấy mới ra tay một lần tiêu diệt gọn, hoàn toàn diệt trừ mầm họa của chúng ta.

- Thiếp sợ Nam Thừa tướng ra tay, chàng chống đỡ không nổi!

- Ta cũng không dám bảo đảm chuyện này, cho nên vẫn chưa tới lúc mà hai ta có thể yên tâm. Tuy nhiên chỉ cần lão ta đánh rắn không chết, chắc chắn ta sẽ ra tay phản kích diệt gọn một phen. Nàng cứ yên tâm, trong buổi lâm triều ngày mai, ta đã chuẩn bị cho lão một phần đại lễ, đến lúc đó Nam Sơn Nhạc lão mới hiểu rõ Thiển Thủy Thanh ta rốt cục có vốn liếng như thế nào mà dám đối chọi trực diện với đường đường một Thừa tướng của Đế quốc như lão. Có lẽ lão ta có nằm mơ cũng không ngờ, lão đã đắc tội với một người không nên đắc tội!

Nói tới đây, trong mắt Thiển Thủy Thanh đã toát ra lửa giận ngút trời.

Đối với hết thảy hành vi của Nam gia, không phải chỉ vì thành lập trên cơ sở tình yêu của Thiển Thủy Thanh với Vân Nghê, mà còn có lòng căm thù chôn sâu tận đáy lòng của hắn, không lúc nào quên.

Nếu chỉ vì cưới Vân Nghê, vốn hắn có thể áp dụng thủ đoạn ôn hòa hơn để đối phó Nam gia, nhưng vì lời thề mà hắn đã từng lập, cùng với linh hồn của những chiến hữu đã mất đi vì hắn, cuối cùng hắn không có khả năng hòa hảo với Nam gia.

“Thích đại ca, huynh ở trên trời có linh thiêng, hãy nhìn xem đệ báo thù cho huynh, đệ sẽ ép bọn chúng đến bước đường cùng, cuối cùng chúng sẽ lâm vào hoàn cảnh vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên!” Thiển Thủy Thanh thầm hò hét trong lòng như vậy.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói với Vân Nghê:

- Nàng cứ yên tâm, từ lúc này trở đi, trừ phi Nam Sơn Nhạc lập tức buông bỏ không đối phó ta để báo thù nữa, bằng không mỗi lần lão tấn công ta chính là một lần lão tự siết sợi dây thòng lọng trên cổ mình chặt thêm một chút, cho đến khi nào hoàn toàn tắt thở mới thôi!

Trong lòng Vân Nghê lúc này đã hoàn toàn yên ổn, rốt cục nàng lại rúc vào lòng Thiển Thủy Thanh, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nằm nghe Thiển Thủy Thanh kể ra từng bước trong kế hoạch của hắn.

Cho đến giờ phút này, rốt cục bọn họ mới đi vào chuyện chính. Những lời yêu đương dịu ngọt đã xong, thay vào đó là những âm mưu thủ đoạn, bất cứ gì cũng không từ.

Không thể không thừa nhận đây là một cặp hết sức xứng đôi vừa lứa, bọn họ hợp lại với nhau, tiến hành bàn bạc kế hoạch cho hành động chuồn chuồn lay cột đá này một cách hoàn hảo không tỳ vết.

Sau khi thân thể cả hai kết nối với nhau, giờ đây đến lúc tâm kế cả hai kết nối với nhau, rà soát thật kỹ tất cả những chi tiết, hành động, cho đến khi cảm thấy không còn gì trở ngại hay sơ suất, sau đó mới lưu luyến chia tay.

Lần chia tay này, không bao lâu sau đã có thể đoàn tụ, đến lúc đó, thế giới đã hoàn toàn đổi mới.

o0o

Trời vừa tảng sáng, trước điện Long Phong, bá quan văn võ đã tề tựu đủ mặt.

Đây là lần đầu tiên Thiển Thủy Thanh chính thức vào triều, trước khi Hoàng đế có quyết định mới, hắn vẫn chỉ là một Tướng quân Hổ Uy nho nhỏ mang hàm ngũ phẩm. Nếu không phải hắn lập được công lớn tại Chỉ Thủy, e rằng ngay cả tư cách tham gia hội triều cũng không có. Hiện giờ đi vào điện Long Phong này, mắt thấy quan viên thấp nhất cũng đã mang hàm tứ phẩm, xem ra hắn chỉ có thể đứng ở hàng cuối mà thôi.

Tuy nhiên, ánh mắt các quan nhìn hắn vừa kinh ngạc lại vừa kính sợ.

Trong thiên hạ có được bao nhiêu tên Tướng quân hàm ngũ phẩm dám giết phụ thân của Thừa tướng, nhưng cho tới bây giờ vẫn bình yên vô sự? E rằng không tìm được lấy một người!

Một người không có ô dù chống đỡ, chỉ dựa vào chiến công hiển hách, gan to mật lớn mà dám làm ra sự tình như vậy, cho dù là tên ăn xin ở ngoài đường, cũng có thể làm cho ánh mắt người khác nhìn vào có vài phần nể trọng.

Luôn luôn lúc nào các quan cũng phải chờ đợi Hoàng đế, cho nên dù thời gian chưa tới, đủ các loại quan viên đã tụ tập chờ trước đại điện. Trong lúc này, đại khái cũng chỉ có Thân Kỳ là dám nói chuyện cùng Thiển Thủy Thanh.

- Rốt cục đã gặp lại Tướng quân rồi!

Trong giọng của hắn rõ ràng lộ vẻ vô cùng vui mừng.

- Gần đây ngươi thế nào?

Thiển Thủy Thanh hỏi hắn.

- Nhờ Tướng quân ra tay giúp đỡ, Thân Kỳ mới có thể có ngày hôm nay, bây giờ thật sự rất tốt!

Thân Kỳ cung kính đáp. Hiện giờ hắn đã nhậm chức Trung Thị lang trong triều, quan hàm tứ phẩm, cùng cấp với phụ thân của hắn, so ra vẫn cao hơn Thiển Thủy Thanh một cấp.

Con đường học thuật luôn luôn là con đường tắt để đến chốn quan trường, chuyện này một chút cũng không giả.

- Cũng nhờ vào nỗ lực của bản thân ngươi mà thôi!

- Nhưng không thể quên ơn tái tạo của Tướng quân.

- Sẽ có lúc ta cần ngươi báo đáp!

Thân Kỳ cười nói:

- Để ta giới thiệu với Tướng quân một số người ở đây, kẻo lát nữa lâm triều, Tướng quân có kiếm lại không biết phải đâm ai!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười.

Theo sự ngấm ngầm chỉ điểm của Thân Kỳ, Thiển Thủy Thanh nhận ra lão nhân có chòm râu dê đứng bên trái cách hắn không xa, chính là Thái phó Công Tôn Thạch. Lúc này ông ta không thèm liếc Thiển Thủy Thanh lấy một lần nào, dường như chuyện ông ta được trở lại triều không mảy may có quan hệ gì với hắn.

Rốt cục nhân vật lăn lộn hàng chục năm trên chốn quan trường có khác, không phải như tên tiểu tử chưa ráo máu đầu Thân Kỳ, vội vàng hấp tấp tới giao hảo với Thiển Thủy Thanh như vậy. Thiển Thủy Thanh giúp đỡ ông ta, nhưng không có ý dựa dẫm vào ông ta, cả hai không ai nợ ai, chỉ cần hợp tác ăn ý một chút. Cho dù giữa Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc có thù không đội trời chung, nhưng hắn cũng không cần lo lắng Công Tôn Thạch có thể lén lút tiếp xúc hay giao dịch với Nam Sơn Nhạc.

Thù hận giữa bọn họ cũng lớn đến mức không thể nào hóa giải.

Lão nhân đứng ở giữa đám người là Lịch Minh Pháp, địa vị trong triều ngang ngửa với Nam Sơn Nhạc và Liệt Cuồng Diễm. Kế đó là các quan viên của Thượng Thư tỉnh như Ty Đề Học Trần Tiến Trung, Ty Lễ Nghi Trầm Dục, Ty Hình Danh Chu Lương, Ty Tư Phong Tưởng Nguyên. Các quan của viện Ngự Càn như Diêm Thiết quan Lữ Trường Tân, Chuyển Vận quan Sư Thượng, các quan của phủ Quân Vụ như Ty Võ Tuyển Chu Đan Tâm, Ty Địa Đồ Tần Hạo Nhiên, Ty Giáp Giới Lữ Trường Cung…

Trong đó, quan viên thuộc Thượng Thư tỉnh là trung thành đến chết với Nam Sơn Nhạc, tuy hiện tại Nam Sơn Nhạc không thể vào triều, nhưng vẫn có thể biểu hiện ý tứ của lão thông qua bọn họ. Mà trong viện Ngự Càn cũng có không ít người e sợ Nam Sơn Nhạc, dù sao thế lực của Nam Sơn Nhạc, Thiển Thủy Thanh cũng không thể sánh bằng.

Ngượi lại người của phủ Quân Vụ bởi vì trời sinh văn võ đối lập, chỉ có một số rất ít nể mặt Nam Sơn Nhạc mà thôi, nếu so ra, bọn họ cảm thấy hài lòng về Thiển Thủy Thanh hơn.

Trong số đám quan viên của phủ Quân Vụ, có một viên tướng trẻ nhìn như hạc giữa đàn gà, trông có vẻ vô cùng nổi bật, thu hút ánh mắt mọi người. Trên thân hắn khoác một chiếc áo choàng màu tím, toát ra khí khái oai hùng bất phàm.

Chỉ liếc qua một cái, Thiển Thủy Thanh cũng đã biết đó chính là Vân Lam, huynh muội bọn họ rất giống nhau.

- Vân Lam trở về từ bảy ngày trước, sau khi trở về có tiếp xúc qua với bọn Nam Thừa tướng.

Thân Kỳ nhỏ giọng nói.

- Vân Nghê đã nói với ta, ta cũng đã biết hắn muốn cái gì.

Thiển Thủy Thanh đáp.

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa, mỗi người đi qua một chỗ khác.

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh dừng lại trên người Vân Lam, mãi đến khi Vân Lam xoay người nhìn về phía hắn, giữa lúc ánh mắt hai người gặp nhau, đột nhiên Vân Lam nở một nụ cười bí ẩn.

Nụ cười ấy làm cho Thiển Thủy Thanh có phần xúc động.

Trước khi hội triều bắt đầu, bá quan văn võ trò chuyện sôi nổi râm ran, thế nhưng đến khi một tiếng mõ thật lớn vang lên, cửa lớn của điện Long Phong mở ra, một tên thái giám truyền lệnh cho phép các quan vào điện, tất cả các thanh âm liền ngưng bặt trong nháy mắt.

Hội triều hôm nay đã chính thức bắt đầu.

o0o

Hội nghị là một hình thức biểu hiện tư tưởng đặc thù từ lúc loài người có được lịch sử tới nay, nó phát huy hoàn toàn đặc điểm tiếp thu ý kiến của quần chúng, đem tất cả vấn đề ra đặt trên bàn, mọi người cùng nhau bàn luận, thương nghị, sau đó mới lựa chọn và quyết định. Nó là một chứng cứ hết sức rõ ràng cho thấy loài người là sinh vật cao cấp nhất, tối thiểu các loài động vật khác không có chuyện họp hành thảo luận bất cứ vấn đề gì.

Nhưng trí tuệ của con người phát triển trong trăm ngàn năm qua đã dần dần biến tất cả những điều tốt đẹp thành những điều vô cùng xấu xí và dơ bẩn. Khi hội nghị phát triển đến cực đoan, tự nhiên nó trở thành một buổi gặp mặt để cho mọi người tha hồ tranh chấp với nhau, lừa gạt lẫn nhau.

Hội triều là hình thức hội nghị tối cao trong thời đại mà đế chế phong kiến cầm quyền, đã đưa hình thức hội nghị lên tới đỉnh cao.

Ở thời đại này, hội triều giống như một nhà hát kịch thể hiện đầy đủ tính người, tất cả mối quan hệ quyền lực, của cải, quan trường chính là vốn liếng mà các diễn viên dùng để biểu diễn. Năng lực chỉ chó mắng mèo, vu oan hãm hại, thượng đội hạ đạp, trắng nói thành đen là những kiến thức cơ bản mà các diễn viên khổ luyện lâu ngày. Tất cả các tấn tuồng như công kích lẫn nhau, buộc tội, xin công, biện hộ, được biểu diễn hết lần này đến lần khác. Thậm chí khi cần còn có cả những tiết mục nặng về võ nghệ như đánh nhau, ẩu đả, nổi trận lôi đình. Vị Hoàng đế ngồi ở Long ỷ trên cao chính là vị khán giả duy nhất trong nhà hát, ông ta lẳng lặng xem xét, lẳng lặng đánh giá, cuối cùng xác định xem hôm nay diễn viên nào diễn thành công nhất. Thông thường ai có trò ảo thuật ngoạn mục nhất, người đó sẽ là diễn viên thành công nhất trong buổi diễn hôm đó.

Có những diễn viên nhờ biểu diễn xuất sắc mà ngoi lên, trở thành vai chính trong đoàn kịch, có những diễn viên lại thất bại, diễn vở cuối cùng trong đời mình. Còn có những diễn viên vì đuối sức mà thất bại, ngã gục trên sàn diễn, nhưng vì còn trên người chiếc áo tuồng, nên cũng có thể gây ra uy hiếp chí mạng cho kẻ khác. Cũng có người có tài nhưng không giở ra, cuối cùng lại bị nhân tài mới xuất hiện qua mặt, đành rời khỏi sân khấu của đời người trong tiếc nuối.

Hôm nay trong nhà hát kịch này, diễn viên biểu diễn là Thiển Thủy Thanh, vở diễn của hắn được xếp sau cùng.

Lúc hội triều vừa mới bắt đầu, Thiển Thủy Thanh giống như một bóng ma vô hình vậy, tuy hắn đứng trong triều nhưng không ai nêu tên hắn, giống như không ai thấy sự tồn tại của hắn. Lúc này các quan viên đều hồi báo công tác của họ, muốn giao phó rõ ràng chuyện tình quan trọng của mình với Hoàng đế trước đã.

Dù sao cũng phải xử lý sự tình cho ổn thỏa trước, sau đó mới có thể khai chiến. Nếu không, một khi khói thuốc súng ngập tràn, e rằng lúc đó sẽ có nhiều chuyện công quan trọng bị lãng quên.

Nửa canh giờ sau, những chuyện cơ bản đều đã thương thảo giải quyết xong, Thương Dã Vọng bèn cất tiếng hỏi:

- Còn có chuyện gì nữa hay không?

Lập tức có người đứng đậy, chính là Ty Lễ Nghi Trầm Dục.

- Bệ hạ, thần muốn tố cáo một người!

Thương Dã Vọng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đưa tay ra hiệu cho Trầm Dục nói tiếp.

- Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ là Thiển Thủy Thanh, cậy công kiêu ngạo, ôm quân tự đề cao thân phận, trong mắt không có vương pháp, không tuân vương lệnh. Hôm qua hắn vừa mới vào thành Thương Thiên, không ngờ dám đem binh sĩ bao vây phủ Thừa tướng, đó chính là hành động phạm thượng, đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ nghiêm trị!

Trầm Dục kêu to.

Câu nói của Trầm Dục như nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, ‘ùng’ một tiếng nổ thật lớn giữa triều. Có kẻ phụ họa hưởng ứng, có kẻ tức giận mắng chửi, có kẻ cười lạnh khinh thường, cũng có kẻ chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Thiển Thủy Thanh nhìn thoáng qua Công Tôn Thạch, Công Tôn Thạch khẽ gật gật đầu, lập tức đứng dậy:

- Bệ hạ, thần muốn đề cử một vị công thần của Đế quốc với bệ hạ!

Thương Dã Vọng nói:

- Nói!

- Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ là Thiển Thủy Thanh, chỉ dùng một số quân ít ỏi bình định toàn Chỉ Thủy, công lao cái thế, lập chiến công hiển hách cho Đế quốc, rốt cục Đế quốc đã xuất hiện thêm một vị tướng tài có một không hai. Nhân vật anh hùng như vậy, nếu như Đế quốc không trọng thưởng, trọng dụng, chỉ e làm cho lòng quân bất mãn!

Trầm Dục trợn mắt nhìn Công Tôn Thạch:

- Thần tử vô đức như hắn, dù cho lập được công lao lớn bằng trời, cũng không thể vì vậy mà phế bỏ quân quy quân pháp!

Công Tôn Thạch cười lạnh lẽo đáp trả:

- Áp tải của cải vào kinh, dọc đường phải có binh sĩ bảo vệ, sao lại nói là bao vây phủ Thừa tướng?

Chu Lương của Ty Hình Danh lập tức nói:

- Nếu không phải bao vây, làm sao cần tới hai ngàn quân như vậy?

Tân khoa Trạng Nguyên, Trung Thị Lang Thân Kỳ nói:

- Chuyện này nói rõ rằng Thiển Tướng quân tận trung vì nước, cho nên đã dốc hết toàn lực!

Trầm Dục lại nói tiếp:

- Vậy vì sao hắn chọn hẻm Hồ Đồng, sống ở cạnh phủ Thừa tướng?

Công Tôn Thạch lập tức phản bác:

- Không lẽ Trầm đại nhân sinh lòng bất mãn vì Thiển Tướng quân không làm láng giềng của ngươi hay sao? Hay là Trầm đại nhân là chó săn trung thành của Nam gia, vì vậy cho nên quên mất ngay cả Nam Thừa tướng cũng phải ra sức vì Đế quốc?

- Công Tôn Thạch ngươi đánh rắm thối lắm, ngươi mới là chó săn trung thành của Thiển Thủy Thanh!

Công Tôn Thạch vuốt râu cười:

- Trầm đại nhân cai quản lễ nghi trong thiên hạ, nhưng nói lời vô lễ như vậy, thật là làm cho người ta thất vọng! Nếu lão phu có làm chó săn, cũng chỉ trung thành vì Đế quốc mà thôi, cam tâm tình nguyện, không oán không hối!

Trong nháy mắt, triều đình trở nên náo loạn tới cực độ, tên của Thiển Thủy Thanh như một ngòi nổ, chỉ trong khoảnh khắc đã châm ngòi một trận tranh luận vô cùng ồn ào huyên náo trong triều. Vở kịch do diễn viên Thiển Thủy Thanh biểu diễn đã chính thức bắt đầu từ lúc này, diễn một vở tuồng vô cùng náo loạn miêu tả hàng trăm thói hư tật xấu của con người.

Từ lúc Trầm Dục của Ty Lễ Nghi bắt đầu, các quan viên của Thượng Thư tỉnh như Chu Lương của Ty Hình Danh, Tưởng Nguyên của Ty Tư Phong bèn hùa theo phụ họa. Phe kia do Công Tôn Thạch cầm đầu, các quan viên vừa mới nhậm chức như bọn Thân Kỳ phụ họa, hai phe bắt đầu triển khai một trận đọ sức công khai mà quyết liệt giữa triều đình.

Nếu như Nam Sơn Nhạc có mặt tại đây, nhất định lão ta sẽ rất ngạc nhiên phát hiện ra rằng, không ngờ số người ủng hộ Thiển Thủy Thanh trong triều lại vượt xa sự tưởng tượng của lão. Tuyệt đại đa số quan viên trẻ tuổi và võ tướng gần như đứng về phe Thiển Thủy Thanh, còn là đa số cựu thần thì đứng về phía Nam Sơn Nhạc.

Đây là trận tranh chấp giữa hai thế lực một trẻ một già, một cuộc đấu sức giữa hai thế lực hoàn toàn khác nhau giữa triều đình, không chỉ ảnh hưởng tới vận mệnh của hai người, mà còn ảnh hưởng tới vận mệnh của tuyệt đại đa số những người khác. Đám người trẻ tuổi mới lên khao khát Thiển Thủy Thanh có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, từ đó vì bọn họ mà đạp lên những bộ xương già cỗi kia, bước lên một tầm cao mới. Đám người già phải bảo vệ quyền lực của bọn họ, tuyệt đối không để cho bọn tiểu tử mới ngoi lên có cơ hội giẫm trên đầu mình.

Từ nửa năm trước, Thiển Thủy Thanh đã cố gắng bồi dưỡng cho thế lực mới của mình trong triều, trong giờ phút này thế lực ấy đột ngột đứng ra, nghiễm nhiên là một màn diễn vô cùng ngoạn mục và mới mẻ làm cho người khác phải sáng ngời đôi mắt.

Lúc này giọng của Trầm Dục trở nên cao vút hẳn lên:

- Thiển Thủy Thanh không tuân quân lệnh, ngang ngược kiêu ngạo, tàn sát Chỉ Thủy, gây thù kết oán khắp thiên hạ. Mặc dù chỉ lập được chút công lao, lại vì chút công ấy mà tự cao tự đại, vi phạm biết bao điều lệnh trong quốc pháp quân quy. Ở trấn Xích Thủy, hắn dung túng cho bộ hạ mượn chuyện quân lương gây sự, làm cho Kinh Chưởng Kỳ phải chết, đoạt lấy địa vị Chưởng Kỳ. Ở thành Đại Lương, hắn phân phát cung nữ, viết lưu niệm trên cột trong cung, không xem tài sản của Hoàng gia ra gì. Trở về Đế quốc, hắn giả bệnh không chịu về kinh, kéo dài thời gian, một tháng sau mới chịu về, lại kéo quân bao vây phủ Thừa tướng, chính là phạm thượng, tội chồng thêm tội! Bệ hạ, con người của Thiển Thủy Thanh thủ đoạn tàn nhẫn, xem thường quân kỷ, tâm địa ác độc. Một Tướng quân như vậy, đừng nói là ban thưởng cho hắn, dù chỉ giữ hắn lại trong triều, cũng là chuyện làm nhục đến thần tử trong thiên hạ!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Một tràng âm thanh phụ họa vang lên.

Công Tôn Thạch cũng cười lạnh nói:

- Thiển Thủy Thanh dẫn dắt chỉ một vạn người tiêu diệt Chỉ Thủy, tất cả những chuyện hắn làm đều vì chiến trận mà thôi. Lễ nghi và quân đội từ trước tới nay đều là hai phe xung đột với nhau, Trầm đại nhân mỗi ngày tu thân, lấy khép nép dịu dàng để tích đức, không hiểu quân sự, không biết binh pháp, chỉ vậy mà thôi, nhưng lại khoa trương khoác lác, công lao của Thiển Tướng quân thì che lấp, khuyết điểm thì nêu lên, ngươi cho rằng bệ hạ cũng không hiểu biết về binh pháp như ngươi hay sao?

Câu ‘khép nép dịu dàng’ vốn để chỉ về đức tính của nữ nhân, lúc này lại được Công Tôn Thạch sử dụng với Trầm Dục, hiển nhiên ông ta đang ngấm ngầm mỉa mai Trầm Dục, ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng không thể không thán phục gừng càng già càng cay.

Trầm Dục tức giận hét to:

- Công Tôn Thạch, ngươi thối lắm!

Thân Kỳ lập tức chất vấn:

- Ý của Trầm đại nhân là quả thật bệ hạ không hiểu biết binh pháp như ngươi hay sao?

Trầm Dục không chú ý tới ý ở ngoài lời của Công Tôn Thạch, bị Thân Kỳ phối hợp bắt bẻ như vậy, đem tiếng quát giận vừa rồi của hắn chuyển sang một ý hoàn toàn khác, lập tức trở nên khẩn trương ra mặt:

- Ta không có ý này.

Câu nói này của hắn đã làm mất đi uy phong từ đầu tới giờ.

Trong triều vang lên những tiếng cười ha hả, Công Tôn Thạch đấu trí đấu lực trên chốn quan trường đã bao năm, cho dù ông ta đã rời khỏi triều đình mười mấy năm nay, nhưng khi trở lại triều không ngờ người già nhưng đao không già, chỉ nói vài câu đã ép cho đối thủ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ. Lại thêm Thân Kỳ cũng có thiên phú về miệng lưỡi, chỉ thoáng chốc đã nắm được sơ hở của đối thủ, phản kích lại vô cùng sắc bén và linh hoạt.

Lúc này Công Tôn Thạch cười nói:

- Nếu đã không có ý đó, vậy đại nhân đã tự nhận mình không hiểu biết về binh pháp, mà đã không hiểu biết về binh pháp, vậy không nên bình phẩm hành vi của quân nhân là đúng hay sai một cách hoang đường như vậy. Không bằng giao hết tất cả cho Hoàng thượng xử lý, ắt bệ hạ sẽ có sự phán xét nghiêm minh. Cũng phải nói thêm rằng, theo như quân luật của Đế quốc Thiên Phong, phàm là Đại tướng cầm binh bên ngoài, nếu đánh hạ được thành trì, có quyền lấy tài sản của cải trong thành ban thưởng cho quân mình. Từ lúc Thiển Tướng quân tiến vào Chỉ Thủy tới nay, trên đường đi hạ thành vô số kể, vốn hắn có thể vơ vét tất cả cho vào túi riêng, nhưng vì nghiệp lớn của Đế quốc, hắn đã đem tất cả của cải đoạt được toàn bộ hiến dâng cho Đế quốc mà không giữ lại chút gì, hành động ấy quả thật xứng là trung thần của triều đình, rường cột của quốc gia. Vì sao các vị ngược lại chỉ trích Thiển Tướng quân cầm quân quá đông? Không lẽ để cho số của cải kia lọt vào tay bọn trộm cướp, mọi người mới hài lòng hay sao? Hay là ghen ghét công lao này, cho nên mới buông lời gièm pha của những kẻ tiểu nhân??!

Những lời này của Công Tôn Thạch vừa sắc bén vừa linh hoạt, đánh trúng vào chỗ yếu của đối phương.

Những tiếng phản đối lại vang lên liên miên không dứt, sắc mặt Thương Dã Vọng càng ngày càng trở nên khó coi.

Trận tranh chấp trong triều này vốn không ra ngoài dự liệu của ông ta, nhưng độ gay cấn của trận tranh chấp này quả thật đã vượt xa sự tưởng tượng của Thương Dã Vọng.

Chu Đan Tâm của Ty Võ Tuyển phủ Quân Vụ hừ lạnh:

- Trầm đại nhân cai quản nghi lễ trong thiên hạ, vốn phải làm gương trước hết, nhưng nhiều lần nói lời thô tục vô lễ, ngay cả bọn vũ phu thô lỗ chúng ta cũng thấy ngứa mắt vô cùng. Kẻ ngồi không ăn bám trong thiên hạ rất đông, người bất tài vô đức mà ngồi trên địa vị cao cũng không ít, có lẽ hiện tại Trầm đại nhân là nhân tài kiệt xuất trong số những kẻ này!

- Chu Đan Tâm, ngươi… ngươi… ngươi… !!!

Trầm Dục nói ba tiếng ‘ngươi’ liên tiếp, rốt cục cũng không dám nói thêm hai chữ ‘thối lắm’.

Cảnh náo nhiệt trong triều vẫn diễn ra tiếp tục, ngươi một đao ta một thương, không ai chịu nhượng bộ ai.

Đây là một trận tranh chấp nhất định phải xảy ra trong triều, chỉ mới bắt đầu, chưa biết khi nào kết thúc…

Trong lúc cuộc tranh luận giữa các triều thần càng ngày càng trở nên kịch liệt, tâm hồn Thiển Thủy Thanh lại mơ màng phiêu phưởng tận phương xa…

Thích đại ca, huynh nói rất đúng, làm quan lớn, thật ra không có chút gì là hay ho cả.

Nếu như có thể, đệ hy vọng sẽ được mang Vân Nghê rời khỏi triều đình vĩnh viễn, mỗi ngày phải cãi nhau với người khác như tình cảnh hiện tại, đệ cảm thấy hoàn toàn không hứng thú chút nào…

Nhất thời hắn thấy cảm khái trong lòng, lại cảm thấy hoang mang, vì vậy những lời tranh luận trong triều không còn lọt vào tai hắn. Mãi đến khi Thương Dã Vọng rống to một tiếng:

- Đủ rồi!

Lúc này, tâm hồn Thiển Thủy Thanh mới từ phương xa bay trở về thực tại.

Rốt cục Thương Dã Vọng cũng đã mở miệng.

Đây là một chiến trường vĩnh viễn không nhìn thấy khói thuốc súng, nhưng mỗi ngày kiếm múa thương giương ở nơi đây, sợ rằng làm cho người ta khó lòng đề phòng hơn cả đao thương thật trên chiến trường.

Khác với chiến trường chính là, trên chiến trường luôn luôn chỉ có phe thắng lợi còn sống là người chứng kiến. Nhưng ở trong triều, còn có một người chứng kiến cao hơn luật pháp, cao hơn hết thảy mọi quyền uy.

Hoàng đế.

Tranh luận trong triều của thời đại phong kiến về mặt hình thức cũng giống như biện hộ trong tòa án ở xã hội ngày nay, quan tòa cũng như Hoàng đế, có được quyền lực tuyệt đối. Nhưng nếu so sánh hai bên với nhau, quan tòa có được một bộ luật đầy đủ vẹn toàn trong tay, chỉ cần tìm hiểu đầy đủ chứng cứ, sau đó hết thảy cứ làm theo luật pháp đã định sẵn. Nhưng Hoàng đế lại không có được một bộ luật pháp hoàn hảo như vậy, lại thêm số người tham gia tranh luận quá đông, cho nên rất dễ sinh ra tình cảnh hỗn loạn như ong vỡ tổ.

Lúc ấy, Hoàng đế cần phải dùng quyền uy tuyệt đối của mình chấn nhiếp quần thần, để làm giảm hỗn loạn xuống đến một mức độ có thể chấp nhận được, lúc mà hỗn loạn đã tăng lên đến một mức độ quá cao.

Ở chỗ này, không thể không nói một câu như vầy: “Bất cứ hình thức hội nghị nào, sở dĩ xuất hiện tranh chấp, cãi vã, thậm chí động tay động chân với nhau, đều có liên quan đến chuyện mỗi bên đều bảo vệ lợi ích, bảo vệ quan điểm của phe mình. Chính vì muốn bảo vệ cho phe mình như vậy, cho nên ai nấy đều tin tưởng phe mình, dốc hết toàn lực làm cho ảnh hưởng của lời nói đối phương bị phai mờ, bởi vậy, gần như không ai có thể bị đối phương thuyết phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.