Đế Quốc Thiên Phong

Chương 19: Q.5 - Chương 19: Tranh Luận Trong Triều (Phần 4)




Trầm Dục từ nãy giờ vẫn bị Công Tôn Thạch chèn ép, rốt cục đến lúc này đã có cơ hội ngóc đầu lên.

Hắn đang tỏ ra vô cùng tức giận, đến nỗi toàn thân run lên bần bật:

- Hoang đường, quả thật là hoang đường, một nữ sao thể gả hai chồng, Vân Đại tiểu thư đã được gả cho Nam Nhị công tử, Thiển Thủy Thanh hắn là cấp dưới, không ngờ lại dám tranh đoạt nữ nhân cùng với thượng quan của mình, chính là bất trung bất kính, trái với luân thường! Bệ hạ, tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu của Thiển Thủy Thanh!

Công Tôn Thạch lập tức cười lạnh lẽo, cất tiếng phản bác:

- Hiện giờ Nam Nhị công tử phải thủ tang ba năm, trong khi Vân tiểu thư cũng đã đến tuổi xuất giá, nếu đợi ba năm sau, lúc ấy Đại tiểu thư đã trở thành Lão tiểu thư, đến lúc đó nếu Nam Nhị công tử gặp phải chuyện không may, như vậy không phải là lầm lỡ cả đời nữ nhân người ta hay sao?

Trầm Dục kêu to:

- Công Tôn Thạch, ngươi dám nguyền rủa Nam Nhị công tử sao?

Công Tôn Thạch hừ lạnh:

- Tướng quân khó tránh tử trận sa trường, người như Thiển Tướng quân, Nam Tướng quân, ai nấy đều xuất chinh bên ngoài, cho dù có tử trận cũng không có gì đáng ngạc nhiên, sao lại cho là nguyền rủa?! Hiện giờ Vân đại tiểu thư đã không thể thành thân cùng Nam Trấn Đốc, hôn ước này cũng nên hủy bỏ, sao nói là một nữ gả hai chồng? Lại thêm Vân Đại tiểu thư đã từng lập lời thề ở thành Cô Tinh, ai có thể đánh hạ được thành Đại Lương, người đó chính là vị hôn phu của nàng. Hiện giờ Thiển Tướng quân đã làm được chuyện này, xin cưới Vân tiểu thư, chính là chuyện hợp với lẽ thường tình. Thà hủy mười tòa miếu, không phá một mối duyên, chuyện thành thân là chuyện tốt đẹp của con người, Trầm đại nhân chỉ biết khư khư ôm lấy đạo nam nữ cho đến chết, không biết quyền biến, thật là đáng tiếc lắm thay!

- Ngươi…

Lúc này ‘Trầm đại nhân’ không còn đứng vững…

Tưởng Nguyên lập tức lên tiếng:

- Nếu muốn hủy bỏ hôn ước, phải được trưởng bối đồng ý, hai bên thỏa thuận mới được. Cho dù lập hôn ước mới, vậy cũng phải do phụ mẫu hai bên có thư mời, hết thảy đều làm theo luật pháp quy củ. Hiện giờ Vân Đại tiểu thư trên có phụ mẫu, Nam gia cũng chưa đồng ý giải trừ hôn ước, Thiển Tướng quân lại không có người nào có thể đứng ra cầu hôn với Vân gia, tất cả đều không phù hợp quy củ, cứ như vậy mà xin bệ hạ ban hôn, chẳng phải là làm hại bệ hạ bị người đời chê trách hay sao?! Bệ hạ, việc này không thể chuẩn được!

Câu này của Tưởng Nguyên đã nói đúng ngay vào yếu điểm của Thiển Thủy Thanh.

Công Tôn Thạch âm trầm nói:

- Chỉ cần phụ mẫu nhà gái đồng ý là đủ, nếu không nhà trai không thành thân được, nhưng cũng không chịu từ hôn, chẳng lẽ muốn hại chết người sao?

Tưởng Nguyên lạnh lùng hỏi lại:

- Phụ mẫu nhà gái ở đâu?

Công Tôn Thạch cười hăng hắc:

- Trưởng huynh như phụ!

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Vân Lam.

Không ai có thể ngờ rằng, trong giờ phút này, Vân Lam chính là nhân vật mấu chốt mang tính quyết định trong cuộc tranh chấp Thiển Nam.

o0o

Rốt cục cũng không thể tránh khỏi cuốn vào trong cuộc tranh chấp này, Vân Lam thầm nghĩ trong lòng như vậy, ngoài mặt không khỏi lắc đầu cười khổ.

Từ khi hội triều bắt đầu đề cập tới Thiển Thủy Thanh, Vân Lam vốn không hề mở miệng nói câu nào.

Phụ thân của hắn đã dặn dò rất rõ ràng về chuyện này, trước khi cuộc tranh chấp Thiển Nam phân thắng bại, tuyệt đối không được xác nhận lập trường của mình rõ ràng. Có thể giao dịch với Nam Sơn Nhạc, cũng có thể giao dịch cùng Thiển Thủy Thanh, nhưng quan trọng nhất chính là, nhất định phải xem cho thật chuẩn ai là người thắng!

Theo như tình thế trước mắt, mặc dù hiện tại Thiển Thủy Thanh đang ép Nam Sơn Nhạc, nhưng căn bản của Nam Sơn Nhạc vẫn chưa hề lay động. Thiển Thủy Thanh chỉ tấn công ở bề ngoài, chưa thể làm rung động gốc đại thụ kia. Nếu như phải kết luận vào lúc này, Vân Lam tin rằng Nam Sơn Nhạc với hàng chục năm kinh nghiệm tranh đấu chốn quan trường vẫn nắm phần thắng rất lớn.

Thế nhưng lòng của muội muội hắn đã hoàn toàn gởi trên người Thiển Thủy Thanh, những nỗi tha thiết chờ mong, đau buồn vô hạn đã hiện rõ trên mặt nàng vào sáng nay, trước khi hắn vào triều.

Nàng đã nói với hắn rằng: “Nếu như Thiển Thủy Thanh bại, muội sẽ tự sát!”

Chuyện này làm hắn đau đầu không ít.

Trước khi cuộc tranh chấp Thiển Nam phân thắng bại, Công Tôn Thạch lại quay mũi giáo chỉ vào Vân Lam hắn, hiển nhiên là do Thiển Thủy Thanh bày mưu sắp kế. Có lẽ hắn muốn ép mình tỏ thái độ rõ ràng, ép mình phải lập tức đứng sang phía hắn…

Thiển Thủy Thanh đang rất cần bổ sung thực lực cho hắn, nếu như có được sự ủng hộ của Vân gia, phần thắng của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng Vân Lam cũng không thể đặt tiền vào cửa Thiển Thủy Thanh trong tình hình như vậy được!

Trong lúc Vân Lam vẫn còn đang do dự bàng hoàng, không biết phải ứng phó với việc này như thế nào, rốt cục nên nói rõ giải trừ hôn ước, hay là tạm thời chưa thể giải trừ. Hắn vẫn còn đang trù trừ chưa quyết, trong lúc đó, Thiển Thủy Thanh đã đứng lên.

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:

- Chuyện hủy bỏ hôn ước hay không, xin Vân huynh cứ suy nghĩ một chút, tạm thời không cần quyết định vội vàng. Bây giờ còn có một chuyện khác, cần giải quyết!

Những lời này đã làm cho tất cả mọi người ngơ ngác, ngay cả Công Tôn Thạch và Thân Kỳ cũng không biết Thiển Thủy Thanh còn có chiêu gì sắp sửa giở ra.

Thiển Thủy Thanh quét mắt nhìn toàn trường một vòng, sau đó mỉm cười nói:

- Chính theo như lời của Tưởng đại nhân vừa nói, Thiển gia không có người đứng ra cầu hôn. Phải nói rằng Thiển Thủy Thanh ta cô độc một mình, không cha không mẹ, thuở nhỏ chính là cô nhi, thật sự không có người nào có thể đứng ra cầu hôn cho ta. Thiên Hạ Vân gia là thế gia của Đế quốc, nếu như không môn đăng hộ đối, vậy e rằng sẽ làm mất mặt Vân tiểu thư. Vân tiểu thư vì nước lập thệ, ai chiếm được thành Đại Lương sẽ gả cho người đó, quả thật là tấm gương cho nữ nhân trong Đế quốc. Nhưng nếu lấy phải một tên tiểu tướng như ta, cũng không khỏi khiến cho nàng phải tủi thân. Cho nên, tóm lại cần phải có chút thân thế mới có thể làm con rể của Vân gia!

Mọi người không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì, ngay cả Thương Dã Vọng cũng không hiểu ra sao cả, Thiển Thủy Thanh đã lấy trong lồng ngực ra một phong thư:

- Nửa tháng trước lúc ta dưỡng bệnh ở thành Thanh Dã, bất ngờ nhận được phong thư này, chính là Liệt Tổng Suất viết cho ta, cũng nhờ ta chuyển trình lên bệ hạ. Lúc ấy thân thể ta vẫn chưa khỏe lại, cho nên chậm chạp chưa tới, rốt cục hôm nay đã có thể hoàn thành lời dặn dò của Liệt Tổng Suất.

Trầm Dục hừ lạnh:

- Liệt Tổng Suất viết thư cho bệ hạ, vì sao lại đưa cho ngươi chuyển giao, không phải là trong mắt không có bệ hạ ư?

Thiển Thủy Thanh chỉ cười:

- Xem ra Trầm đại nhân đã hiểu lầm ta quá sâu nặng, tuy nhiên cũng không sao, lát nữa bệ hạ xem xong phong thư này, ắt sẽ công bố ra cho các vị, đến lúc ấy mọi người sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Thư được trình lên.

Thương Dã Vọng chỉ xem được mấy hàng, sắc mặt ông ta đại biến, sau khi ông ta xem hết phong thư, rốt cục hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:

- Trầm đại nhân, nhờ ngươi đọc phong thư này cho tất cả mọi người cùng nghe.

Trầm Dục ngẩn người, nhận lấy phong thư liếc qua vài lượt, toàn thân như vừa bị sét đánh, hoàn toàn ngây người ra tại chỗ.

- Còn không mau đọc!

Giọng Thương Dã Vọng có tiếng sấm gió rền vang, lại thêm vài phần tức giận, nhưng không biết trút vào đâu…

Lúc này Trầm Dục mới cất giọng đọc thư với vẻ không cam lòng:

“Bệ hạ minh giám,

Thần Liệt Cuồng Diễm gia nhập quân Đế quốc Thiên Phong ta từ năm Bảy Mươi Hai tới nay, trải qua hai triều vua, chinh chiến hơn ba mươi năm, giết địch ngàn người, vì nước huyết chiến. Mặc dù tạo ra sát nghiệt vô biên nhưng vẫn không oán không hối, tự hỏi lòng mình đã làm hết đạo trung thành của thần tử đối với Đế quốc, ngẩng mặt lên không thẹn với trời cao, nhìn xuống không hổ với bá tánh lê dân, cũng không thẹn với lòng mình. Tuy nhiên vẫn có một người, một việc thần đã che giấu bệ hạ, cho nên tâm sự đến nay chưa giải tỏa.

-… Vốn thần muốn chôn kín trong lòng không thổ lộ ra, nhưng ngày ngày nhìn ngắm vầng dương, cảm thấy lưới trời lồng lộng, cho nên không thể không thuận theo ý trời mà kể ra đây…”

Những lời kế tiếp, Liệt Cuồng Diễm kể ra chuyện Thích Thiên Hữu là con riêng của ông ta, cùng với chuyện Thích Thiên Hữu bị giết trong trận chiến đồn Sa Hà, kể hết tất cả từ đầu chí cuối rõ ràng cho Thương Dã Vọng. Cuối cùng, Liệt Cuồng Diễm còn viết như vầy:

“ … Thiên Hữu là con trai duy nhất của thần, Liệt gia có được hậu nhân tận trung vì nước như vậy, chết cũng không tiếc, tuy nhiên Cuồng Diễm không thể truyền thừa hương khói của Liệt gia, thật là hổ thẹn với tổ tông. Thiển Thủy Thanh là truyền nhân duy nhất của đao pháp Thiên Nhân Trảm của Liệt gia, thần cố ý thu làm nghĩa tử, sau này hắn sinh con, chỉ cần có một đứa cho theo họ Liệt, nếu như bệ hạ có thể chủ trì việc này, ắt Cuồng Diễm không còn gì ân hận trong đời. Thiển Thủy Thanh và Vân tiểu thư từng trải qua cảnh lưu lạc thảo nguyên một đoạn thời gian, tình đồng ý hợp, nếu như bệ hạ cho phép, thần nguyện lấy danh nghĩa là nghĩa phụ của Thiển Thủy Thanh đại diện cho Thủy Thanh cầu hôn cùng bệ hạ, xin bệ hạ ân chuẩn. Thần Liệt Cuồng Diễm phạm tội khi quân, không thể tha thứ, vốn phải từ chức Tổng Suất Quân đoàn Bạo Phong, mặc tình bệ hạ xử trí. Nhưng Chỉ Thủy chưa thu, Đế quốc Kinh Hồng chưa định, vẫn còn đất dụng võ cho Cuồng Diễm, cho nên nén lòng không nói. Nay Chỉ Thủy đã định, Đế quốc Thiên Phong đã có nhân tài xuất hiện, tâm nguyện của thần coi như đã trọn, chỉ đợi sau khi bình định Tây Nam sẽ xin tội với bệ hạ…”

Tin tức này làm cho cả triều chấn động, mọi người lập tức cất tiếng nghị luận râm ran.

Không ai ngờ được Liệt Cuồng Diễm còn có con trai, mà người con này đã bị Nam Vô Thương dùng kế mượn dao giết người hại chết.

Hiện giờ Liệt Cuồng Diễm đã nói rõ nhận Thiển Thủy Thanh làm nghĩa tử, sau này trong số con của Thiển Thủy Thanh sẽ có một đứa theo họ Liệt, chuyện này có ý nghĩa rằng, Liệt Cuồng Diễm đã hoàn toàn đứng về phía đối lập với Nam Sơn Nhạc, trở thành hậu thuẫn kiên cố cho Thiển Thủy Thanh. Ông ta đưa thư này ủy thác Thiển Thủy Thanh giao cho Thương Dã Vọng, công bố ra đúng vào giờ phút quan trọng như thế này, chính là cố ý giáng cho Nam Sơn Nhạc một đòn nặng nề, để trút bớt mối hận giết con.

Đồng thời ông ta cũng lấy thân phận nghĩa phụ của Thiển Thủy Thanh chính thức đưa ra lời cầu hôn Vân Nghê với Thương Dã Vọng, đây thật sự là hành động danh chính ngôn thuận, hợp với lẽ thường tình.

Mặc dù Liệt Cuồng Diễm thú tội với Thương Dã Vọng, nhưng con ông ta đã chết, ông ta vẫn là người cô đơn như cũ, Thương Dã Vọng không thể nào bắt tội ông ta. Mặc dù ông ta xin tội với Thương Dã Vọng, nhưng đã nói rằng đó là chuyện sau khi bình định Tây Nam, hiện tại ông ta vẫn là đệ nhất nhân trong quân như cũ.

Liệt Cuồng Diễm lấy lùi làm tiến, đem công danh và quyền lực cả đời mình giao qua tay Thiển Thủy Thanh, tác phong hành sự như vậy thật sự làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta không thể cân nhắc lại cho thật kỹ.

Từ lúc phong thư này truyền ra, Thương Dã Vọng cũng không thể không cân nhắc lại giá trị của Thiển Thủy Thanh một lần nữa. Cho dù là Nam Sơn Nhạc nghe được tin này, cũng không thể nào không kinh sợ thủ đoạn độc đáo của Thiển Thủy Thanh.

Thì ra, Thiển Thủy Thanh vẫn có thực lực hoàn toàn có thể chống lại lão ta!

Chỗ dựa của Thiển Thủy Thanh không chỉ có hậu cung, đồng thời còn có sự ủng hộ của vị Đại tướng đệ nhất nhân trong quân này.

Lúc Thiển Thủy Thanh đưa phong thư này ra, rốt cục mọi người cũng hiểu ra một chuyện: thì ra cuộc tranh chấp Thiển Nam không đơn giản như bọn họ đã tưởng tượng. Nó vì một nữ nhân mà đã cuốn theo tất cả các thế lực khác nhau của bá quan văn võ, già trẻ trong triều, trở nên một cơn cuồng phong chính trị khổng lồ.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh đưa mắt nhìn Vân Lam, hắn tin rằng Vân Lam nhất định sẽ có quyết định chính xác.

Ngay sau đó, Vân Lam quỳ xuống, khẳng khái lớn tiếng nói:

- Giờ đây đã có Liệt Tổng Suất thu Thiển Tướng quân làm nghĩa tử, lại đại diện cho Thiển Tướng quân cầu hôn. Nam phủ lại phải chịu tang trong người không thể thành hôn, bản thân Thiển Tướng quân lại đã hoàn thành lời thề của muội muội thần, đánh hạ thành Đại Lương, vậy hôn ước xưa kia với Nam gia giờ đây hủy bỏ. Xin bệ hạ làm chủ, gả muội muội Vân Nghê của thần cho Thiển Thủy Thanh!

Người thông minh luôn luôn có quyết định phù hợp với thời thế, hiện giờ tương lai cuộc tranh chấp Thiển Nam đã trở nên không rõ ràng, vậy nên thuận theo tâm ý của muội muội mình, coi như là một sự giao phó cho người thân.

- Chuẩn tấu!

Thương Dã Vọng phất tay áo:

- Giải trừ hôn ước hai nhà Vân Nam, Thiển Thủy Thanh, trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi phải biết làm thế nào để báo đáp cho trẫm!

Thiển Thủy Thanh lớn tiếng đáp:

- Tạ đại ân bệ hạ, thần sẽ lấy ngàn dặm lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng để báo đáp long ân!

- Bãi triều!

Một tiếng hô vang lên, vở kịch tranh luận trong triều hôm nay rốt cục cũng đã hạ màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.