Đế Quốc Thiên Phong

Chương 106: Q.6 - Chương 106: Trước Ngày Quyết Chiến (Phần 3)




Quân Đế quốc Kinh Hồng lúc này như một thiếu nữ đeo mạng che mặt, nhờ vào di chuyển nhanh nhẹn không ngừng mà né tránh tầm mắt đối thủ. Mà chú lùn Thiết Huyết Trấn dáng người linh hoạt lúc lui lúc tiến, liều mạng giật bỏ tấm mạng che mặt của đối phương, nhất định phải xem cho tận mặt, khi cần còn muốn hôn một phát lên khuôn mặt đáng yêu kia nữa…

Điều thú vị chính là cho tới bây giờ, công việc dọn dẹp chiến trường ở phía sau của quân Đế quốc Kinh Hồng vẫn còn đang tiếp tục chưa ngưng. Người ở phía trước thì đang chuẩn bị cho chiến trận, người ở phía sau còn phải tiếp tục quét tước rửa dọn. Phía trước cờ xí tung bay phấp phới, phía sau đại quân tán loạn, bụi đất bay mù mịt. Cơ bản có thể khẳng định rằng, trước khi trận quyết chiến bắt đầu vào sáng ngày mai, quân Đế quốc Kinh Hồng sẽ không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhất là Thiển Thủy Thanh còn đê tiện tới nỗi cho quân mình chôn giấu chông sắt lẫn vào trong đất, nếu binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng không cẩn thận khi dọn dẹp sẽ lập tức bị thương chân, công việc dọn dẹp chiến trường vì vậy mà trở nên chậm chạp vô cùng. Mỗi khi đưa mắt nhìn đến cảnh này, Lỗ Thanh tức giận cành hông, mở miệng mắng to rằng Thiển Thủy Thanh là một tên vô sỉ, hết sức hạ lưu…

Hiện giờ hai bên đều tranh thủ thời gian chưa tới, chưa thể khai chiến mà làm công tác chuẩn bị. Thám báo của hai bên cho dù chạm mặt cũng đứng xa ra nhìn đối phương rồi bỏ đi, không tiếp xúc quá gần để tránh dẫn phát lửa chiến tranh trước giờ giao ước.

Quan chỉ huy của các cánh quân, quan quân cấp thấp đều đích thân ra tiền tuyến. Cả bọn ngồi trên lưng ngựa quan sát cách bày binh bố trận của đối phương, mong tìm cơ hội giành thắng lợi từ trong đó, nắm chắc phần thắng hơn trong trận quyết chiến ngày mai. Bọn họ hận không thể giục ngựa chạy thẳng tới doanh trại của đối phương, nắm tay từng người hỏi han: “Phe ngươi sử dụng chiến thuật ra sao?”, có như vậy mới cảm thấy yên tâm…

Về phần các quan chỉ huy tác chiến cao cấp càng bận rộn hơn nữa. Cả hai bên đều quan sát tình huống trước mắt, sau đó phân tích, cuối cùng là một hội nghị tổng kết lần cuối trước khi xuất trận, để bố trí kế hoạch quyết chiến ngày mai.

Phe Thiển Thủy Thanh cố nhiên là có kế hoạch chu đáo, phòng bị chu đáo. Phe lão già Lỗ Thanh cũng đang thương nghị với khí thế hùng hồn…

Trong đại trướng chỉ huy trung quân khổng lồ của mỗi bên, hàng chục chiến tướng đang tụ tập để thương nghị lần cuối. Nhìn khắp đại trướng, ai nấy đều là nhân vật lớn, danh vọng cao tột đỉnh.

Lỗ Thanh đang dõng dạc nói:

- Từ khi Thiết Huyết Trấn xâm nhập Đế quốc Kinh Hồng ta tới nay, chúng hoảng sợ chạy trốn như chó nhà có tang, lẻn đi khắp nơi trong Đế quốc Kinh Hồng ta, hại dân chúng ta, phá hoại nhà cửa chúng ta. Hôm nay tên tiểu tử Thiển Thủy Thanh kia không còn lén lút như đạo chích nữa, dám đứng ra quyết một phen thắng bại với quân ta. Đây là thời cơ tốt nhất cho Đế quốc Kinh Hồng ta tiêu diệt Thiết Huyết Trấn, các vị hãy hăng hái chiến đấu, khắc địch chế thắng!

Bên này, giọng Thiển Thủy Thanh vang lên ung dung tiêu sái:

- Từ khi Thiết Huyết Trấn ta bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, vẫn áp dụng sách lược vận động chiến vừa đánh vừa chạy. Đây là lần đầu tiên, quân ta đối đầu trực diện với đối phương. Quyết chiến sa trường cho tới bây giờ vẫn là hình thức biểu hiện quan trọng nhất trong chiến tranh. Bất cứ cuộc chiến tranh nào trong lịch sử trước đây, chưa từng có chuyện không quyết chiến trực diện mà có thể diệt quốc, thôn tính lãnh thổ đối phương. Quyết chiến trực diện là một phương pháp hiệu quả để thúc đẩy tiến trình chiến tranh trở nên nhanh hơn, kẻ thua tất nhiên là từ đó về sau sĩ khí giảm mạnh, khó mà ngóc đầu dậy nổi. Kẻ thắng thì ngược lại, có được quyền chủ động về chiến lược và không gian tiến thoái lớn hơn. Mặc dù chúng ta chiến đấu trên lãnh thổ của địch nhân, nhưng vì sự sống, chúng ta không sợ hãi chút nào, lấy tâm cầu chết để tìm ra đường sống. Thiển Thủy Thanh ta không sợ quyết một trận chiến oanh oanh liệt liệt với địch nhân!

Lỗ Thanh:

- Hiện giờ, quân ta người đông thế mạnh, lại được chiến đấu ngay trên lãnh thổ của mình, lấy binh lực gấp mười đè ép đối thủ, bởi vậy trận chiến này, quân ta phải tốc chiến tốc thắng, tranh thủ tiêu diệt toàn quân đối thủ trong vòng một ngày.

Thiển Thủy Thanh:

- Nhân số của đối phương nhiều hơn chúng ta, nhưng chúng ta chiếm được ưu thế chuẩn bị sẵn sàng, so với đối phương thì công tác chuẩn bị của chúng ta hoàn hảo hơn nhiều. Mặc dù là chiến đấu trên lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, nhưng vùng thành Thái Tang lại là thiên hạ của chúng ta, là sân nhà của chúng ta. Trận chiến ngày mai, người Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ muốn đánh một trận là xong việc, bởi vậy thế công lúc ban đầu của bọn chúng tất nhiên sẽ hết sức hung mãnh, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó dạy cho bọn chúng một bài học suốt đời khó quên!

Lỗ Thanh:

- Trận chiến ngày mai, Dụ Hoành, Phùng Hạ, hai người các ngươi mỗi người dẫn năm vạn binh mã ở phía trước, chia làm hai lộ trái phải tấn công Thiết Huyết Trấn. Thang Thủ Vọng, ngươi dẫn năm vạn đại quân phối hợp tác chiến ở giữa. Bản soái cùng với số thuộc cấp còn lại sẽ là cánh quân thứ ba tham gia công kích sau cùng, nhưng hy vọng rằng các ngươi sẽ không cần bản soái phải xuất quân. Hai quân tác chiến, kẻ dũng sẽ thắng, Thiển Thủy Thanh sở trường về tâm kế xảo quyệt, thủ đoạn kỹ xảo, hắn tự cho rằng mình có năng lực chỉ huy chiến thuật thiên hạ vô song. Nhưng lần này đây, chúng ta sẽ cho hắn biết, trước thực lực tuyệt đối, cho dù có năng lực chỉ huy cao tới mức nào cũng bằng vô dụng mà thôi. Trận chiến ngày mai, chúng ta sẽ tặng trước cho Thiển Thủy Thanh một phần đại lễ, để cho hắn mê hoặc tâm trí, các ngươi nhân cơ hội đánh lén, ắt trận chiến này thắng chắc!

Thiển Thủy Thanh:

- Có chuẩn bị đối phó với không chuẩn bị, tác chiến không thể chỉ dựa vào võ dũng mà thôi. Sở dĩ ta lựa chọn địa điểm quyết chiến cùng đối thủ ở ngoài thành Thái Tang, chính là vì địa hình rộng rãi của vùng này đã bị thành Thái Tang bên trái và sông Lệ bên phải phá hỏng. Quyết chiến tại vùng này, quân của địch sẽ phải dàn trải trên chiến trường hẹp mà dài, cho nên trên chiến trường như vậy, quân địch sẽ rất khó phát huy ưu thế về nhân số của chúng. Mà chuyện chúng ta phải làm chính là lợi dụng địa hình, dẫn dụ bọn chúng vào trong vòng vây của chúng ta, dùng phương pháp đao nhanh khoét thịt mà tiêu diệt. Hai quân chiến đấu với nhau, bị thương mười ngón tay không bằng bẻ gãy đi một ngón. Trước hết hãy tiêu diệt tiền quân của chúng, sau đó làm theo kế hoạch, nuốt trọn miếng thịt béo này. Địch nhân muốn đánh một trận thành công, chúng ta nhân cơ hội này đánh phủ đầu bọn chúng!

Lỗ Thanh:

- Quyết chiến lần này, bệ hạ ngự giá thân chinh, ở phía sau đốc chiến quan sát, trận này có diệt trừ được tên Thiển Thủy Thanh hay không, khiến cho Đế quốc Kinh Hồng ta trăm năm thái bình, vậy phải xem các vị đồng liêu! Sau khi thắng lợi, chắc chắn bệ hạ sẽ luận công ban thưởng, vậy xin các vị anh dũng giết địch, dương cao quốc uy ta!

Thiển Thủy Thanh:

- Lương Khâu Húc ngự giá thân chinh, có lợi cũng có hại. Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, khi chiến sự thuận lợi, quân Đế quốc Kinh Hồng sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn. Chỉ khi nào không thuận lợi, mâu thuẫn bên trong quân Đế quốc Kinh Hồng mới lộ ra. Quyết chiến lần này, cơ hội thắng của quân ta chẳng những biểu hiện ngay ở bản thân, cũng phải trông vào chuyện đối phương ngu xuẩn tới mức nào. Về phương diện này, ta tin rằng Lương Khâu Húc sẽ không làm cho ta thất vọng!

Lỗ Thanh:

- Quân địch chiến đấu xa nhà, tướng sĩ đã lâu không được về…

Thiển Thủy Thanh:

- Quân địch hành quân ngàn dặm, ai nấy đều mệt mỏi rã rời…

Lỗ Thanh:

- Quân ta binh hùng tướng mạnh, tướng sĩ trên dưới một lòng!

Thiển Thủy Thanh:

- Quân ta tướng sĩ dũng mãnh, chuẩn bị sẵn sàng trước giờ quyết chiến!

Lỗ Thanh:

- Quân địch nhân số ít ỏi, quân ta nhân số nhiều hơn!

Thiển Thủy Thanh:

- Quân địch người đông, cồng kềnh mà vô dụng, quân ta có hiệu suất tác chiến cao hơn!

Lỗ Thanh:

- Quân ta chiến tướng rất đông, tướng tài vô số, quân địch chỉ có mỗi mình Thiển Thủy Thanh có thể được gọi là tướng tài!

Thiển Thủy Thanh:

- Quan chỉ huy quân địch ngu dốt kém cỏi, các tướng dưới quyền không phục, một mình Thiển Thủy Thanh ta cũng đủ ăn đứt bọn chúng, đừng nói có thêm các hảo huynh đệ các ngươi!

Lỗ Thanh:

- Cho nên trận chiến ngày mai, quân ta nhất định sẽ kỳ khai đắc thắng!

Thiển Thủy Thanh:

- Trận chiến ngày mai, chúng ta sẽ cho tên Lỗ Thanh kia biết được cái gì gọi là quyết chiến chân chính trên chốn sa trường!

- Trận chiến này quân ta tất thắng!

Trong quân doanh của cả hai bên, đồng thời vang lên âm thanh hò hét rất lớn…

o0o

Ngày hôm nay, quân Đế quốc Kinh Hồng rốt cục cũng hoàn thành công tác dọn dẹp chiến trường, sự mỏi mệt đã khiến cho bọn chúng nhanh chóng đi vào mộng đẹp. Đại chiến sắp tới, mỗi một tên chiến sĩ cần phải được nghỉ ngơi đầy đủ, như thế mới có thể bảo đảm thể lực sung mãn cho trận chiến ngày mai.

Mà ở phía đối diện, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn đang ngồi vây quanh lửa trại, lấy kiếm đánh thuẫn, ca hát các bài chiến ca từ xưa.

Tiếng ca du dương vang vọng sang doanh trại địch nhân, xướng vang tình cảm kích động dâng trào. Đối mặt với đại chiến, bọn họ không hề sợ hãi, vẫn cười nói nghênh ngang.

Đứng xa xa nhìn về phía các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn, lão soái Lỗ Thanh cũng không kềm được nảy sinh cảm giác bội phục trong lòng. Nhìn xem trong cả Đế quốc Kinh Hồng, chỉ sợ không tìm đâu ra quân nhân có phẩm chất cao như Thiết Huyết Trấn.

Đêm nay trăng sáng treo cao, ánh trăng vằng vặc, tiết Trung thu, binh sĩ nhớ tới thân nhân ở quê nhả, các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn cũng vậy. Tuy nhiên bọn họ sẽ không vì tình cảm nhớ thương này mà buông bỏ ý chí chiến đấu. Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu muốn còn sống trở về, nhất định phải tử chiến đẫm máu trên mảnh đất này trước đã…

- Hiện tại ta bắt đầu hiểu được vì sao Thiển Thủy Thanh dám lấy binh lực ba vạn quyết một trận tử chiến với quân ta. Viễn Sơn à, ngươi hãy nhìn địch nhân trước mặt chúng ta, bọn chúng đã bị vây khốn trên mảnh đất này gần một năm qua, nhưng bọn chúng không hề nổi giận, không hề sợ hãi. Hoàn toàn ngược lại, bọn chúng càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh… Đế quốc Kinh Hồng ta có địch nhân như vậy chính là nỗi bất hạnh của chúng ta. Trận chiến ngày mai cho dù quân ta đắc thắng, con số tử thương e rằng không nhỏ…

Chiêm Viễn Sơn cười nói:

- Lời Lỗ soái nói chí phải, tuy nhiên cũng không phải cánh quân nào của người Đế quốc Thiên Phong cũng hùng mạnh như vậy. Thiết Huyết Trấn vốn là lực lượng tinh anh của Quân đoàn Bạo Phong, sau khi liên tục huyết chiến gần một năm qua, cho dù là tân binh cũng đã trở thành lão binh rồi, bọn chúng khó đối phó cũng là chuyện thường tình. Tuy nhiên dù sao đi nữa, ngày mai nhất định là ngày bọn chúng phải bại vong!

- Cứ hy vọng như vậy đi!

Lỗ Thanh thản nhiên nói, ngẫm nghĩ một chút, lão lại bảo:

- Lệnh cho quân ta tăng cường phòng vệ ban đêm, tên tiểu tử Thiển Thủy Thanh này vốn âm hiểm xảo quyệt, coi chừng hắn đánh lén chúng ta!

- Dạ, đã tăng nhân thủ cảnh giới lên ba ngàn người.

Lỗ Thanh hài lòng gật gật đầu, lúc này mới quay về doanh ngủ. Lão bận rộn suốt cả ngày, lúc này cũng đã vô cùng mệt mỏi, bởi vậy vừa đặt đầu xuống gối, tiếng ngáy đã vang lên như sấm.

Trong khi ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết đã ngủ được bao lâu, Lỗ Thanh chợt nghe tiếng hô giết vang lên mãnh liệt bên tai, tiếng chiêng trống rền vang hết sức ồn ào. Lão Tướng quân giật thót người, vội vàng bật dậy, lúc này mới nghe thấy rõ ràng, bên tai vang lên những tiếng kêu la vang vọng khắp không trung:

- Tập kích doanh rồi, tập kích doanh rồi, Thiết Huyết Trấn tập kích doanh trại chúng ta!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.