Tiếng hô ‘tỷ tỷ’ của Bát Xích đã làm cho quan hệ của hai bên rối tinh rối mù. Thế Quân Dương trong cơn giận dữ, nhanh chóng tung mình lên không, nhắm vào Bát Xích bổ ra một chưởng cách không. Hắn vì tức giận mà ra tay, chưởng lực hùng hậu như núi, lại không nghĩ rằng một chưởng này bổ về phía Bát Xích cũng đồng thời bổ về phía đoàn xe. Một lão già đánh xe đang ngồi trên xe ngựa nhìn thấy Thế Quân Dương đánh tới, tinh quang trong mắt chớp ngời, lập tức hừ một tiếng nhảy vọt lên không, cũng tung ra một chưởng đón đỡ thế chưởng của Thế Quân Dương. Chỉ nghe nổ ầm một tiếng, hai người va chạm trên không lập tức dội ngược về phía sau. Thế Quân Dương đáp xuống đất, thân hình chỉ hơi lảo đảo một chút, lão già kia rơi trở lại xe ngựa lại hộc ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên công lực của lão còn kém đối phương khá nhiều.
Bát Xích lại điên cuồng hô lên:
- Là người của Thiết Huyết Trấn tới!
Lần này, tất cả mọi người đều giật mình chấn động.
Cả trung tâm thành lập tức đại loạn, tất cả võ sĩ hộ vệ đoàn xe đồng thời bạt kiếm giương cung. Dân chúng địa phương vừa nháo nhào chạy trốn vừa kêu trời kêu đất, chỉ trong nháy mắt, thế cục đã trở nên khó mà khống chế. Uy danh của Thiết Huyết Trấn quả nhiên làm cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật. Chỉ là rốt cục tiếng kêu Thiết Huyết Trấn trong miệng Bát Xích vừa rồi là muốn chỉ đoàn xe, hay muốn chỉ Thế Quân Dương, không ai biết được. Lúc này trong thành đại loạn, Bát Xích nhân cơ hội này chuyển hướng bỏ trốn.
Thế Quân Dương đâu dễ cam tâm để cho Bát Xích bỏ trốn dễ dàng như vậy, vội vã đuổi theo, không ngờ lão già khi nãy vừa nghe tới danh hiệu của Thiết Huyết Trấn, sợ hãi tới mức mặt mày tái nhợt, hét to:
- Đối phương là cao thủ, vài người giữ chân hắn lại, những người khác bảo vệ tiểu thư!
Giờ phút này lão ta không cần biết thật giả, bảo vệ chủ nhân rời khỏi nơi nguy hiểm vẫn quan trọng hơn.
Đoàn hộ vệ chỉ trong nháy mắt đã chia làm hai toán, một toán vây quanh xe ngựa, vội vàng đưa xe ngựa ra bên ngoài thành. Một toán võ sĩ khác liều mạng lao về phía Thế Quân Dương, hiển nhiên đã hạ quyết tâm dù chết cũng phải ngăn hắn lại cho bằng được.
Thế Quân Dương vừa sợ vừa tức giận, dù sao hắn cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này thấy Bát Xích không lên xe ngựa, ngược lại lẩn vào phía sau xe ngựa, chen chúc vào trong đám đông mà chạy, lập tức hiểu ra chắc chắn đã bị Bát Xích lừa gạt. Người trong xe rất có thể không phải là bọn Thủy Trung Liên, nhưng lúc nãy biểu hiện của hắn đã làm kinh động đến đám võ sĩ hộ vệ đoàn xe, căn bản là bọn họ không cho hắn cơ hội giải thích. Bảy, tám tên võ sĩ vung đao thương xông về phía hắn, Thế Quân Dương bất đắc dĩ xoay tay chém ngược một đao, đánh bay một tên võ sĩ xông tới trước nhất, sau đó hoành đao kêu lên:
- Rốt cục các ngươi là ai? Dừng lại đã, ngàn vạn lần đừng trúng kế ly gián của kẻ gian! Trước hết hãy để cho ta đuổi theo tên tiểu tử kia, có chuyện gì lát nữa sẽ quay lại giải thích!
Một tên võ sĩ thấy người của mình đã bị trúng đao của Thế Quân Dương, mắt đỏ ngầu lên, hét to:
- Giải thích con bà ngươi, mọi người cùng xông lên làm thịt hắn!
Thế Quân Dương sai lầm ở chỗ không nên đả thương người rồi kêu dừng tay. Cả đời hắn đã quen quát tháo người khác, diễu võ dương oai, phong cách không hề quan tâm đến tính mạng người khác đã ăn sâu vào xương tủy hắn, đối với ‘chuyện nhỏ’ đả thương người này, hắn chẳng xem là gì. Nhưng đối phương thì không nghĩ như vậy, đều là chiến hữu lăn lộn sa trường đã lâu, cho tới bây giờ đã quen với tính cách ‘ngươi đâm ta một đao, ta trả lại ngươi một thương’, tình cảm huynh đệ với nhau đôi khi còn xem trọng hơn tính mạng của mình.
Lúc này vừa thấy huynh đệ của mình bị thương, mấy tên võ sĩ đỏ ngầu đôi mắt, đồng thời vây lại, phát động thế công liều mạng vô cùng mãnh liệt đánh tới Thế Quân Dương. Lần đầu tiên trong đời Thế Quân Dương bị người khác vây công như vậy, trong lòng cũng vô cùng tức giận.
Chu dù hắn là tướng bại trận, nhưng dù sao cũng có thân phận cao quý. Hiện giờ bị người vây công ngay trong quốc gia của mình, nói ra chỉ sợ người khác cười đến trẹo quai hàm. Lúc này thế công đối thủ tới ào ạt, sát khí trong lòng hắn nổi lên cao, không cần biết người tới là ai, cứ chặn đường là giết không tha.
Thế Quân Dương ôm hận ra tay, không giữ lại chút sức lực nào, trường đao trong tay vừa khai vừa hợp, thành Khang Châu lập tức máu nhuộm khắp đường.
Những tên võ sĩ này tuy thân thủ cao minh, nhưng dù sao Thế Quân Dương cũng là đại tướng sa trường, tuyệt kỹ Phong Vũ đao pháp gần như đứng đầu trong các tướng của Đế quốc Kinh Hồng, tuy không dám nói có thể đối phó với hàng chục hàng trăm người, nhưng đối phó một lúc bảy, tám người hãy còn dư. Chỉ là hắn đang lo Bát Xích nhân cơ hội này chạy thoát, cho nên trong lòng không muốn giằng co lâu, bởi vậy ra tay tàn nhẫn, cho dù thân mình bị thương cũng phải giải quyết trận chiến nhanh một chút. Chiến đao của Thế Quân Dương trong nháy mắt múa ra một vòng sáng màu máu. Sát khí của hắn bất chợt bốc cao, tay trái xuất ra một quyền, một tên võ sĩ trúng quyền lập tức văng xa mấy trượng. Đối mặt với mấy chiến đao của bọn võ sĩ đang chém tới, Thế Quân Dương vận đủ nội lực gầm lên một tiếng, khiến cho tâm thần mọi người chấn động sững sờ, ngay tức khắc, chiến đao của hắn đã chém bay đầu một tên võ sĩ.
Thế Quân Dương giết vài tên võ sĩ chỉ trong mấy nhịp thở, khiến cho tất cả người nhìn thấy phát lạnh trong lòng. Một tên võ sĩ kêu lên:
- Rốt cục ngươi là ai?
Thế Quân Dương cười hung ác:
- Con bà nó, các ngươi để cho con tin của lão tử chạy thoát, bây giờ mới nhớ hỏi lão tử là ai hay sao?! Lão tử không cần biết các ngươi là ai, dám làm chậm trễ chuyện của lão tử, tất cả phải chết tại đây!
Ngay sau đó, Thế Quân Dương gào thét xông vào chém giết đám võ sĩ kia, không tha một tên nào, giết sạch toàn bộ.
Chỉ là công phu của đám võ sĩ này cũng khá cao minh, gần chết phản kích lại làm cho Thế Quân Dương lãnh ba đao, có một đao làm cho hắn bị thương ở cánh tay trái, máu tươi từ vết thương chảy ra như suối.
Huyết tính cuồng dã của tên hán tử Thế Quân Dương trong giờ phút này đã bộc lộ hoàn toàn. Một mặt hắn giết mấy tên võ sĩ, mặt khác không hề nhìn tới vết thương của mình, lập tức chạy ra ngoài thành.
Bát Xích chạy theo xe ngựa, hiển nhiên tiểu tử này đã quyết tâm lôi đám người kia xuống nước. Không cần biết bọn họ có phải là người của Thiết Huyết Trấn hay không, nếu đã làm trở ngại chuyện của Thế Quân Dương hắn, nhất định phải trả giá đắt. Cho dù không bắt được Bát Xích, nhưng xem ra hành tung của đám người này cũng vô cùng quỷ dị, tổ chức rất tốt, cả bọn trung thành bảo vệ chủ như vậy, tám phần trong xe cũng là một nhân vật lớn. Nếu đã là như vậy, cần phải ngăn bọn họ lại, nếu là địch nhân, lập tức vung đao hạ sát, cũng coi như vì nước lập công. Nếu là bằng hữu cũng có thể gánh vác tội danh vì đã làm mất đi tấm bia đỡ đạn của hắn.
Thế Quân Dương vừa điên cuồng đuổi theo xe ngựa, trong lòng cũng không ngừng tính toán các tình huống sẽ xảy ra, cân nhắc tới các hậu quả có thể xuất hiện, bởi vậy đuổi theo đoàn xe không hề do dự.
Lão già đánh xe quay đầu nhìn lại thấy không ngờ Thế Quân Dương giết hết đám võ sĩ chặn đường của phe mình, đuổi theo xe ngựa, lập tức ra roi giục ngựa chạy nhanh hơn, mắt thấy sắp sửa tới cửa thành.
- Chặn bọn chúng lại, bọn chúng là người của Thiết Huyết Trấn!
Thế Quân Dương điên cuồng gào thét, vì muốn ngăn chặn đối phương, hắn cũng mặc kệ đối phương có phải là Thiết Huyết Trấn hay không.
Không ngờ mấy tên quan binh thủ thành vừa nghe đối phương là người của Thiết Huyết Trấn, sợ hãi tới mức giạt sang hai bên. Thế Quân Dương thấy vậy tức tối gần như hộc máu, lúc này hắn mới nhớ ra thành Khang Châu trước sau ba lượt bị Thiết Huyết Trấn đánh hạ. E rằng tất cả binh sĩ thủ thành nơi này, không còn một tên nào nghe tới Thiết Huyết Trấn mà còn dám ra mặt. Hiện giờ ở phía Đông Đế quốc Kinh Hồng, uy danh Thiết Huyết Trấn đã lan rộng, rất nhiều binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đã sợ hãi tới mức trốn không kịp.
Lúc này Thế Quân Dương không hơi đâu mà dạy dỗ đám binh sĩ này, vừa lúc thấy gần đó có một lão già đang cỡi lừa buôn bán, lập tức ra tay cướp đoạt con lừa, sau đó cỡi lừa đuổi theo xe ngựa ra khỏi thành.
o0o
Xe ngựa chạy như điên trên vùng hoang dã bên ngoài thành, trong xe vọng ra tiếng trầm ổn của một nữ nhân:
- Hùng bá, người xác định rằng kẻ kia là người của Thiết Huyết Trấn hay sao?
Lão già đánh xe trầm giọng nói:
- Không xác định, nhưng thà tin rằng có, chứ đừng tin rằng không. Tiểu thư làm việc này vô cùng quan trọng, một khi bị Thiết Huyết Trấn phát hiện ra, vậy sẽ gặp phiền phức lớn!
Một tên võ sĩ hộ vệ kêu lớn:
- Tiểu thư, phía sau có một đứa nhỏ vẫn đang chạy theo chúng ta, chính nó đã đưa tên kia tới!
Lão già đánh xe quay đầu nhìn lại, quả nhiên tiểu tử Bát Xích vẫn đang chạy đuổi theo xe. Sát khí chợt hiện trong mắt lão, đang muốn xuống tay diệt trừ mầm mống tai họa này, nữ nhân trong xe đột nhiên cất tiếng:
- Mang đứa nhỏ kia lại đây cho ta, ta muốn hỏi nó vài câu!
- Tiểu thư, phải coi chừng gian trá!
- Ta tự biết chừng mực!
- Dạ!
Vài tên võ sĩ hộ vệ ra tay, bắt Bát Xích đưa lên xe ngựa, ngồi bên cạnh lão già đánh xe.
Lão già đánh xe mắt lộ hung quang, đưa tay chộp cổ Bát Xích:
- Tiểu tử, rốt cục ngươi là ai, nói mau!
Bát Xích bị lão bóp cổ gần như nghẹt thở, cố sức ho lên vài tiếng, tay lão già hơi nới lỏng ra, lúc này nó mới nặn ra một nụ cười:
- Đa tạ tỷ tỷ và gia gia cứu giúp, người đuổi theo chúng ta đằng sau là người xấu!
Nữ nhân trong xe cười hăng hắc lạnh lùng:
- Thật là dẻo miệng, ngay cả bộ dạng của ta còn chưa thấy qua, cứ mở miệng là kêu tỷ tỷ. Ngươi nói người tới là người của Thiết Huyết Trấn, chính là chỉ người kia hay sao?
Bát Xích vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, kẻ kia chính là người của Thiết Huyết Trấn.
- Nói bậy!
Đột nhiên nữ nhân trong xe ngựa nổi giận quát:
- Trong Thiết Huyết Trấn dưới Thiển Thủy Thanh, nếu nói bề ngoài giống với người này chỉ có hai người, một là Phương Hổ, một là Lôi Hoả. Phương Hổ là độc nhãn, còn Lôi Hoả cũng không có khả năng rời khỏi Thiết Phong Kỳ hành động một mình, chưa nói đến chuyện dám đại khai sát giới ở thành Khang Châu, còn dám đơn độc đuổi theo chúng ta. Vừa rồi lúc chúng ta ra khỏi cửa thành, ta nghe kẻ nọ nói chúng ta là người của Thiết Huyết Trấn, rõ ràng là do ngươi đang âm thầm giở trò quỷ, đổi trắng thành đen! Nói, rốt cục các ngươi là ai, gây ra hỗn loạn như vậy là muốn làm gì?
Nữ nhân trong xe ngựa tâm tư vô cùng tinh tế, vừa rồi chuyện xảy ra bất thình lình, nàng không kịp suy nghĩ, lúc này đã bình tĩnh lại, lập tức phát hiện ra trong chuyện này có vấn đề. Lúc này Thế Quân Dương còn đuổi sát theo sau không tha, tuy trong lòng nàng nghi ngờ nhưng cũng không dám dừng ngựa xuống xe để cho đối phương đuổi kịp. Mấy tên võ sĩ hộ vệ của mình đã bị kẻ này giết chết, vạn nhất hắn đuổi kịp, không phân biệt tốt xấu tiếp tục đại khai sát giới như lúc nãy, vậy thì hỏng bét.
Lúc này, Thế Quân Dương ở phía sau thấy người trong xe ngựa đã cho Bát Xích lên xe, trong lòng cũng thầm kêu khổ. Hắn đang cỡi lừa chứ không phải ngựa, nếu thật sự đuổi theo đối phương là tuyệt đối không kịp, chỉ có thể liều lĩnh kêu to:
- Tại hạ Thế Quân Dương, vừa rồi e rằng đã có chuyện hiểu lầm cùng các vị. Tên tiểu tử bên cạnh các vị kia mới thật sự là gian tế Đế quốc Thiên Phong, nếu như các vị không phải là người của Thiết Huyết Trấn, mong rằng có thể giao trả nó lại cho ta!
Thân hình Hùng bá khẽ chấn động:
- Tiểu thư, đối phương là Thế Quân Dương!
Nghe giọng của lão, không mừng cũng không lo.
Nữ nhân trong xe hung hăng mắng một tiếng, nhưng không dùng ngôn ngữ Đại Lương, khiến cho Bát Xích nghe thấy giật thót trong lòng.
Thế Quân Dương chỉ thấy đoàn xe càng tăng tốc chạy nhanh hơn, trong lòng hắn vừa sợ vừa giận. Vốn hắn nghĩ rằng chỉ cần đối phương không phải là người của Thiết Huyết Trấn, chỉ cần mình để lộ ra thân phận, tự nhiên đối phương sẽ dừng lại. Không ngờ sau khi bọn họ biết được lại càng chạy nhanh hơn, lập tức biết rằng chỉ sợ thân phận của đám người này cũng có vấn đề.
Mắt thấy đoàn xe càng ngày càng cách xa mình hơn, Thế Quân Dương nghiến răng một cái nhảy xuống khỏi lưng lừa, vận đủ nội lực, đột ngột nhấc bổng con lừa lên cao, giống như nhấc một tảng đá, sau đó ném mạnh về phía trước. Con lừa vẽ ra một đường cong thô to giữa không trung, nhanh như sao xẹt nhắm xe ngựa rơi xuống.
Hiển nhiên người trong đoàn xe không ngờ tới Thế Quân Dương có công phu lợi hại đến mức này, có thể ném con lừa bay đi như ném một hòn đá. Nếu như để hắn ném trúng xe ngựa, người trên xe ngựa đang chạy với tốc độ cao, gặp phải lực tấn công như vậy e rằng không chết cũng bị tàn phế.
Giây phút ấy, trong xe ngựa vang lên một tiếng mắng khẽ, một vầng mây đỏ đột nhiên phá toạc nóc xe bay lên. Một nữ nhân toàn thân mặc quần áo đỏ trực tiếp phá tan xe ngựa, song đao trong tay nàng toát ra một luồng sáng rực rỡ, đón lấy con lừa vừa bay tới trên không. Tiếng kêu thê thảm của con lừa tội nghiệp vừa vang lên đã ngưng bặt lại, mưa máu bay tung tóe giữa không trung.
Nữ nhân kia bay ra khỏi mưa máu đầy trời, còn có những mảnh vụn của con lừa đáng thương, giống như tiên nữ giáng phàm hạ xuống mặt đất. Đôi mắt đẹp tuyệt trần của nàng toát ra sát khí rợp trời, nhìn chằm chằm vào Thế Quân Dương.
Biến hóa lần này đã ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngay cả Thế Quân Dương cũng không ngờ rằng trong đoàn xe này, người có công phu cao nhất không phải là vị lão nhân Hùng bá kia, mà là vị chủ nhân của đoàn xe đang được bảo vệ. Các võ sĩ hộ vệ đoàn xe cũng không ngờ Thế Quân Dương chỉ xuất ra một chiêu đã buộc chủ nhân của bọn họ phải ra tay. Lúc này bọn họ vừa thấy chủ nhân hiện thân, ai nấy đều khẩn trương, chỉ sợ xảy ra bất trắc, cả bọn vội vã giục ngựa tới bên cạnh nàng bảo vệ. Ai nấy đều tuốt kiếm rút đao ra, còn có một ít người lấy từ trên yên ngựa ra những cuộn dây thừng.
Thế Quân Dương vừa thấy các võ sĩ hộ vệ lấy ra những cuộn dây thừng, lại nhìn tới nữ nhân toàn thân đỏ rực, công phu cực cao, trong tay cầm song đao kia, trong lòng đột nhiên bừng hiểu. Rốt cục hắn đã biết được, người mà mình đuổi theo tự nãy giờ là ai.
Ngay sau đó, Thế Quân Dương ngửa mặt lên trời cười rộ:
- Ha ha ha, thật không ngờ Công chúa Phong Uyển của Đại Đế quốc Tây Xi giá lâm Đế quốc Kinh Hồng ta! Vì sao khách tới nhà chủ, lại phải trốn tránh chủ nhân như vậy? Sợ có người nhận ra chuyện mình làm hay sao? Hoặc giả có liên quan tới chuyện này, cho nên vừa nghe tới tên của Thế Quân Dương ta đã phải bỏ trốn mất dạng?
Bát Xích vừa nghe tới tên của Đại Đế quốc Tây Xi, trong đầu liền nổ đùng một tiếng. Nó không thể nào ngờ rằng vận may của mình tốt đến như vậy, đầu tiên là gặp phải Đại tướng Trọng Thúc Dạ trong truyền thuyết, ngay sau đó lại gặp được ái nữ của Xích Đế!
o0o
Ở đại lục Quan Lan, nếu nói về địa vị của nữ nhân, đương nhiên là Công quốc Thánh Uy Nhĩ cao nhất, nhưng nếu nói về quốc gia có nữ nhân tài ba nhất, so ra kém xa Đế quốc khổng lồ thành lập từ dân tộc du mục trên Đại thảo nguyên Tây Phong: Đại Đế quốc Tây Xi.
Nữ nhân trên thảo nguyên vốn không khác gì nam nhân, sống kiếp sống lăn lộn va chạm mà luyện nên một thân bản lĩnh. Khi nam nhân của các nàng ra ngoài chiến đấu, đám nữ nhân thảo nguyên ở nhà gánh vác trách nhiệm trông coi gia súc, chăm sóc người già và trẻ nhỏ, bảo vệ nhà cửa. Hoàn cảnh thảo nguyên xưa nay hiểm ác, nơi đây mọi người sống không khác gì lang sói, không chỉ chiến đấu với người, còn phải chiến đấu với từng đàn dã thú để bảo vệ đàn gia súc của mình. Tính cách hung hãn, phẩm chất cứng cỏi và thân thể cường tráng chính là vốn sống của bọn họ. Bởi vậy trẻ nhỏ nơi đây bốn tuổi đã học cỡi ngựa, mười tuổi đã có thể vung đao chiến đấu. Nữ nhân ở đây không hề thua kém nam nhân, khi chủng tộc của mình rơi vào tình cảnh sống còn, bọn họ cũng có năng lực trở thành chiến sĩ dũng cảm không thua kém nam nhân.
Trăm ngàn năm qua, các dân tộc thảo nguyên hùng mạnh vẫn được xem như bóng ma ám ảnh đối với miền Trung đại lục Quan Lan. Bởi vì bọn họ từ già tới trẻ, cho tới cả nữ nhân, ai ai cũng có thể cầm đao chiến đấu, mỗi người đều có được năng lực chiến đấu bất phàm.
Đối với người trên thảo nguyên mà nói, lãnh địa thảo nguyên rộng lớn nhưng cằn cỗi của bọn họ so ra vẫn kém đại lục Trung thổ phồn hoa. Mảnh đất Trung thổ phồn hoa giàu tài nguyên này khiến cho tất cả chiến sĩ dân tộc du mục thảo nguyên đều thèm khát. Hoàn cảnh sinh sống đặc thù đã khiến cho bọn họ có được năng lực thích nghi độc đáo với điều kiện sống gian nan khốn khổ và khí hậu phức tạp trên thảo nguyên, nhưng cũng càng làm cho bọn họ khao khát vươn tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tình cảnh nghèo nàn tài nguyên khiến cho các dân tộc du mục chia phương thức sinh sống ra làm hai loại cơ bản nhất: Một là tự mình làm ra, hai là đi cướp đoạt.
Cách sống cạnh tranh đã thành tư tưởng chủ đạo tuyệt đối trong khu vực đặc thù này. Khác với khu vực tối thiểu cũng còn truyền bá yêu thương và nhân nghĩa kia, nơi đây mọi người chỉ tin vào vũ lực, sùng bái vũ lực, cũng chỉ bằng lòng giải quyết vấn đề bằng vũ lực.
Bởi vậy người thảo nguyên ở một mức độ nào đó chính là giặc cướp trời sinh, giỏi cướp đoạt mà không giỏi giữ gìn những gì mình đã có, đó là do hình thức sống cạnh tranh của bọn họ hình thành. Phương thức sống như vậy làm cho bọn họ hùng mạnh, cũng làm cho bọn họ tràn đầy dã tâm xâm lược. Cho nên mỗi lần bọn họ tiến vào Trung thổ đều khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, cảm thấy đau đầu, cảm thấy không chịu nổi.
Thế Quân Dương quả thật không thể nào ngờ được, chính mình lại gặp được nữ nhân nổi tiếng nhất trên đại lục Quan Lan tại nơi này: Xích Phong Uyển.
Nàng cũng là con gái của tộc trưởng Xích Đế của tộc Tây Xi, bộ tộc hùng mạnh nhất trên Đại thảo nguyên Tây Phong, một nữ nhân hùng mạnh, hung tàn nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Lời đồn rằng nữ nhân này có võ công không thua kém gì nam nhân, cũng có được sắc đẹp khiến cho tất cả nam nhân đều mê đắm, hiện tại xem ra không phải lời đồn nào cũng đều giả dối. Nếu không phải đám võ sĩ hộ vệ kia vì muốn bảo vệ chủ nhân mà lấy dây thừng của bọn họ ra, Thế Quân Dương cũng không thể đoán ra được thân phận của đối phương.
Loại dây thừng dùng trên ngựa này có thể nói là phương thức chiến đấu đặc thù nhất, lâu đời nhất của các bộ tộc du mục. Nó có thể dùng để thắng ngựa, cũng có thể phát huy tác dụng đặc thù trong chiến đấu. Trừ phi là người trời sinh trên lưng ngựa giống như người thảo nguyên, những chiến sĩ của các dân tộc khác không thể nào am hiểu phương thức chiến đấu với loại dây thừng này.
Lúc này thấy Thế Quân Dương giở giọng châm biếm cay độc, gương mặt mỹ miều của Xích Phong Uyển lộ ra vẻ lạnh lùng khinh miệt. Song loan đao của nàng vẫn còn nhỏ máu tươi, đôi mắt đẹp mê người toát ra sát khí bừng bừng như lửa:
- Ta còn tưởng rằng Thế Đại Tướng quân đã tử trận ở bến Thu Thủy, cho nên muốn tới mặc niệm anh linh Tướng quân, không ngờ Tướng quân vẫn còn sống trên đời, quả thật rất đáng mừng!
Bị đối phương khơi lại nỗi nhục của mình, lửa giận trong lòng Thế Quân Dương lúc này đã bốc cao, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn không để lộ ra chút nào:
- Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Thế Quân Dương sống trộm trên đời, tuy nhiên hy vọng sau này sẽ có ngày tìm Thiết Huyết Trấn đòi nợ trước. Chỉ là Công chúa Phong Uyển đột nhiên giá lâm Đế quốc Kinh Hồng ta, lại hành sự bí mật như vậy, có vẻ như có vấn đề. Không biết Công chúa muốn làm gì, có định đi tới thành Bá Nghiệp hay không?
Xích Phong Uyển vẫn ung dung, không lộ vẻ gì là bối rối:
- Đúng vậy thì sao, không đúng thì sao?
Thế Quân Dương bật cười hăng hắc:
- Nếu như đúng vậy, bất quá chỉ là muốn mê hoặc Quốc chủ của ta, dùng độc kế làm hại thiên hạ như lúc trước mà thôi, Thế Quân Dương ta tự nhiên nên vì nước trừ gian, trừ mầm mống tai họa là nàng trước đi rồi hãy nói! Nếu như không phải, nàng lén lút xâm nhập Đế quốc Kinh Hồng chắc chắn có ý đồ gây rối, ta càng phải tận trung vì nước, tiêu diệt kẻ nghịch tặc như nàng!
- Nói cách khác, bất kể thế nào, Thế Đại Tướng quân cũng muốn giết chúng ta chứ gì?
- Đúng vậy!
Thế Quân Dương vung cao chiến đao bước tới, hung quang trong mắt chớp ngời, khiến cho Bát Xích nhìn thấy trong lòng phát lạnh. Nó không ngờ rằng sau khi Thế Quân Dương biết đây là xa giá của Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi, vẫn dám ngang nhiên tấn công muốn giết chết đối phương. Bát Xích không hiểu đó là vì nguyên nhân gì, lòng thầm nghĩ phải tìm cách trốn khỏi nơi đây là hay nhất.
Nó nghe giọng khinh thường của Xích Phong Uyển cất lên:
- Tuy rằng nơi này là quyền sở hữu của Đế quốc Kinh Hồng, nhưng xem ra nơi đây người của ta nhiều hơn, nếu thật sự muốn đánh nhau, chưa chắc Thế Đại Tướng quân đã có thể thắng được. Nếu ta giết chết Thế Đại Tướng quân, có lẽ Quốc chủ của quý quốc cũng không dám làm khó ta, nhưng nếu Tướng quân giết ta, chỉ sợ Quốc chủ quý quốc sẽ không bỏ qua cho Tướng quân! Vốn ta mang theo ý định hòa bình tới quý quốc, tướng lĩnh của quý quốc lại muốn xung đột bằng võ lực, chỉ sợ không phải là đạo của các nước lớn cư xử với nhau chăng?
- Thứ hòa bình của loài lang sói, người Đế quốc Kinh Hồng ta không dám nhận! Nếu được lựa chọn, ta thà là để cho Đế quốc Kinh Hồng mất vào tay người Đế quốc Thiên Phong, chứ tuyệt đối không thần phục Đại Đế quốc Tây Xi man di mọi rợ!
Thế Quân Dương sải bước đi tới, mặc dù địch có nhân số đông hơn, nhưng hắn vẫn thản nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, giờ phút này hiển lộ ra phong thái oai hùng của một chiến tướng thiết huyết.
Trong mắt Xích Phong Uyển bốc cao lửa giận rợp trời, nàng không thể không bội phục tầm nhìn của lão Thừa tướng vô cùng độc đáo. Chính là vì suy nghĩ chung của rất nhiều người Trung thổ rằng thà chịu giặc ngoại xâm Trung thổ, không phục bọn man di, cho nên mỗi lần dân tộc thảo nguyên tấn công các quốc gia, đều bị các nước Trung thổ liên kết với nhau chống cự. Năm xưa Đại đế Sa Tư Hãn phát huy năng lực tác chiến hùng mạnh và nền thống trị dã man của dân tộc du mục tới đỉnh điểm, đã khiến cho mọi người cảnh giác vạn phần. Cho dù là hiện tại cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Thế Quân Dương, thà rằng chấp nhận cho người Đế quốc Thiên Phong dùng vũ lực hoàn thành giấc mộng thống nhất Đại Lương, chứ không chịu chấp nhận cho người Đại Đế quốc Tây Xi tiến vào Trung thổ, dù là với phương thức hòa bình.
Cũng chính vì vậy, với thân phận và sứ mạng mà Xích Phong Uyển đang gánh vác trên vai, rốt cục nàng không thể không tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng bằng phương thức bí mật, thật sự là mỗi lần nghĩ tới đều uất nghẹn.
Càng không ngờ hơn nữa chính là, vận rủi lần này thật là đen đủi, đầu tiên là bị đại chiến ở bến Thu Thủy bắt buộc phải đi đường vòng, tiếp theo đụng phải Bát Xích, khiến cho bọn nàng bất đắc dĩ phải hiện nguyên hình. Bây giờ còn gặp phải phần tử hết sức ngoan cố trong triều đình Đế quốc Kinh Hồng như Thế Quân Dương.
Bát Xích không hiểu vì sao hai phe sau khi biết rõ thân phận của nhau vẫn còn muốn giương cung bạt kiếm, nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ ràng.