-… Thành Thương Thiên nằm dưới chân Thiên tử, có rất đông nhà giàu quý tộc, mỗi ngày lui tới đều có thể gặp được quan lại quý tộc, nếu như có lòng luồn cúi, thật ra cũng chưa chắc đã không có cơ hội. Cho nên có một số ít người dù thi rớt, nhưng cũng không cam lòng rời đi như vậy, ngược lại lưu luyến bên trong kinh thành, khao khát tìm được một cơ hội có thể giao tiếp cùng một vị quan lại quý tộc nào đó, sau đó trổ tài ăn nói của mình, hy vọng được người ta khen ngợi, thậm chí thu nhận làm môn hạ thực khách trong nhà, ít nhất cũng giải quyết được nỗi lo cơm áo trước mắt.
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh mỉm cười liếc qua Trịnh Hạo, sau đó mới nói tiếp:
- Biểu hiện vừa rồi của nàng rất thu hút người khác, e rằng vị Trịnh công tử này ngồi nghe chúng ta nói chuyện đã lâu…
Hắn muốn ám chỉ việc đám thị vệ của Thương Mẫn đuổi hết thực khách ra ngoài, sau đó lại kéo trở về. Vốn Thiển Thủy Thanh có sức quan sát hơn người, đã sớm nhìn ra tên Trịnh Hạo này là một trong những người khách mà đám thị vệ của Thương Mẫn mời lầm trở lại. Lúc hắn mới vừa bị kéo vào lầu Yên Vũ run như cầy sấy, nhưng vừa nghe nói Thương Mẫn đãi khách, lập tức liên tục gọi món ăn, cho đến lúc này ăn uống no say mới lên tiếng nói.
Thương Mẫn chợt hiểu ra:
- Thì ra mục đích của hắn là muốn…
- Đúng vậy, từ xưa tới nay văn võ không thể cùng tồn tại, đám văn nhân thư sinh thích dùng đức của người quân tử thu phục người khác, dùng đức trị thiên hạ. Thiển Thủy Thanh cầm quân sang Chỉ Thủy giết chóc tàn sát như vậy, hoàn toàn làm cho đám văn nhân này ôm dạ bất bình. Bọn chúng đã không hài lòng về Thiển Thủy Thanh, tự nhiên có thể tìm ra một đống lý do để công kích hắn. Nếu chỉ đơn giản vì không thích mà công kích, ta sẽ không nói gì, thế nhưng trong lòng những tên này lại có mục đích riêng, bề ngoài là chỉ trích, thật ra bên trong cố ý đề cao bản thân mình, hy vọng có người khen ngợi tài ăn nói của mình, từ đây về sau có thể ngồi không hưởng lạc, chỉ bằng vào tài ăn nói ba hoa mà sinh sống, hết sức tầm thường. Bởi vậy tên Thiển Thủy Thanh kia thiện hay ác căn bản không quan trọng, có tài hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn muốn tìm một cái cớ để phát biểu ý kiến của mình. Nhân cơ hội ấy, hắn sẽ dùng những lời lẽ đao to búa lớn làm cho người khác mới nghe qua liền kinh sợ, chỉ cần để cho hắn mở miệng, nhất định sẽ thao thao bất tuyệt, liên miên không dứt, đưa ra kiến giải của bản thân, mở miệng là lời của cổ nhân, làm như ta đây có tài hoa thật sự, một bụng đầy chữ nghĩa. Người khác nghe thấy hắn ăn nói có vẻ mới lạ, tự nhiên sẽ động lòng, lúc ấy cơ hội của hắn đã tới. Còn về con người thật sự của hắn, thật ra chỉ là một hòn sỏi dưới chân bao người khác mà thôi!
Lúc Thiển Thủy Thanh nói đến những lời này, mặt Trịnh Hạo đã đỏ bừng lên, thực khách trên lầu Yên Vũ đều che miệng cười không nói. Thiển Thủy Thanh còn muốn nói thêm nữa, Trịnh Hạo đã khẩn trương đến mức kêu to lên:
- Cổ nhân có nói: Thiên tử dùng cánh quân vương giả, dùng nhân nghĩa mà dạy dỗ, ắt không đánh mà thắng. Thiển Thủy Thanh dọc đường đốt huyết hương tế đại kỳ, giết người vô tội, gây thù chuốc oán khắp cả thiên hạ, người như vậy làm sao có thể hưng quốc hưng bang? Ngươi không hiểu thời thế, dám hồ đồ bình luận hành vi động cơ của người khác, quả thật vô cùng xấu hổ!
Thiển Thủy Thanh lập tức đáp trả:
- Binh pháp cũng có câu: Kẻ trượng phu bách chiến bách thắng, bất thiện cũng trở thành thiện; Kẻ không đánh mà khuất phục được địch nhân, đã thiện càng thiện hơn. Nếu như giết chóc Chỉ Thủy có thể khiến cho địch nhân không đánh mà hàng, nhờ đó giảm được thương vong của quân Đế quốc Thiên Phong ta, như vậy cách làm ấy là chính xác. Xin hỏi ngươi có biết về binh pháp hay không?
Trịnh Hạo khẩn trương kêu lên:
- Danh ngôn của cổ nhân có nói, kẻ hữu đạo giúp ích rất nhiều, người vô đạo không có ích lợi gì cả. Chiến sự trong thiên hạ từ trước tới nay đều là hữu đạo chinh phạt vô đạo, quân Đế quốc Thiên Phong ta là cánh quân nhân nghĩa, chinh phạt Chỉ Thủy vô đạo, thể hiện nhân nghĩa của quân vương, đâu phải như tên Thiển Thủy Thanh kia làm xằng bậy, hại Đế quốc ta mang tiếng bất nghĩa như vậy!
Thương Mẫn lập tức kêu to:
- Ủa, quả nhiên hắn cứ mở miệng ra là ‘Cổ nhân nói…’, ngươi xem rất đúng!
Tất cả mọi người trên lầu Yên Vũ bật cười to.
Thiển Thủy Thanh cũng cười nói:
- Cái gọi là toan nho chính là hắn vậy, không có chủ kiến của mình, chỉ biết trích dẫn lời của cổ nhân. Nếu như nàng nghe hắn nói sẽ cảm thấy hắn đầy bụng văn chương, phun châu nhả ngọc, chỉ tiếc rằng quốc gia không trọng dụng, cho dù muốn làm môn hạ thực khách của người khác, chỉ sợ rất khó. Hy vọng rằng hắn viết chữ đẹp một chút, có thể bán chữ mà sống, ngồi viết đơn giùm cho người khác, so ra còn tốt hơn đang khoe cái xấu như lúc này!
Thương Mẫn vỗ tay cười to:
- Đúng là như thế!
Thiển Thủy Thanh lại nói:
- Cổ nhân cũng có câu rằng: “Phải làm cho chư hầu sợ hãi”. Câu này có nghĩa rằng muốn khuất phục các nước chư hầu, phải dùng những chuyện mà bọn họ sợ hãi nhất để uy hiếp bọn họ. Bởi vậy có thể thấy rằng, uy hiếp vẫn rất là hữu dụng, cho nên ta không có hứng thú nghe cao kiến của vị tú tài này nữa.
Trịnh Hạo khẩn trương đến nỗi đứng bật dậy, kiễng chân hô to:
- Ngươi nói bậy, cổ nhân không hề nói những lời này, ngươi đọc trong sách nào vậy?
Thiển Thủy Thanh thuận miệng đáp:
- Tôn Tử binh pháp!
Tất cả mọi người trên lầu Yên Vũ cố vắt óc suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra trong Đế quốc có quyển Tôn Tử binh pháp nào…
Thiển Thủy Thanh mỉm cười, từ trước khi tới thế giới này, ngoại trừ leo núi ra, hắn cũng rất thích đọc sách. Chuyện về Tôn Tử binh pháp và ba mươi sáu kế, hắn đã đọc nhiều nên thuộc, hiện giờ thuận miệng nói ra, đánh vào ngay chỗ yếu của đối thủ. Trịnh Hạo tự cho rằng mình có thể bằng vào miệng lưỡi làm động lòng Thương Mẫn, nói không chừng có cơ hội làm môn hạ thực khách cho vị công tử con nhà quý tộc thế gia này, không ngờ ngược lại tạo cơ hội cho Thiển Thủy Thanh.
Lúc này Thiển Thủy Thanh nhìn bộ dạng quẫn bách của Trịnh Hạo, chỉ cười mà không nói, trong lòng chợt manh nha một ý tưởng mơ hồ…
Từ khi hắn đi vào thế giới này, chưa bao giờ dùng thân phận của kẻ xuyên việt thời không của mình làm chuyện gì, chỉ có tư tưởng cổ kim từ đầu chí cuối vẫn còn ảnh hưởng tới hắn. Hiện giờ đột nhiên hắn cảm thấy rằng, thật ra hắn tới thế giới này, vẫn có chỗ hay để cho hắn lợi dụng.
Ít nhất trên đại lục Quan Lan này, một quyển Thiển Thị binh pháp lấy Tôn Tử binh pháp làm cơ sở nếu được ra đời, nhất định sẽ làm cho cả thế giới chấn động.
Năm đó Tần Nghi dùng hai quyển Quốc Luận và Tứ Cực du ký để trở thành đại sư, cho đến bây giờ vẫn còn vô số người sùng bái, không ai có thể hiểu rõ hơn Thiển Thủy Thanh về tác dụng của văn hóa chiến này.
Vào thời gian này, hắn đang muốn tấn công Đế quốc Kinh Hồng, nếu trước đó có thể lợi dụng một quyển binh thư để nêu cao thanh danh của mình, bất kể có quyền lực trong triều hay không, đều sẽ có một sự bảo đảm vô cùng tin cậy.
Ý tưởng này vừa nảy ra trong lòng hắn giống như giòi bọ đục vào xương, rốt cục quanh quẩn mãi không đi. Ngay cả tên Trịnh Hạo kia vung tay múa chân nói cả nửa ngày trời, hắn cũng không hề nghe thấy.
Có lẽ là do bị Thiển Thủy Thanh ép cho nóng nảy, Trịnh Hạo kêu lên:
- Thiển Thủy Thanh lòng lang dạ sói, vì cầu công danh nên không từ thủ đoạn, từ khi tòng quân tới nay đã hai lần hại chết thượng quan, thiên hạ không ai là không biết. Nếu như sau này hắn nắm binh quyền, ắt thành mối họa tâm phúc của Đế quốc, tuy là công thần nhưng cũng là tai họa của quốc dân!
Hẳn là Trịnh Hạo vô cùng nóng nảy nên mới nói những lời như vậy, Thương Mẫn trợn tròn mắt hạnh, giận dữ nói:
- Họ Trịnh kia, ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ cho người lột da của ngươi ra!
Đưa đầu ra cũng là một đao, rút cổ lại cũng là một đao, Trịnh Hạo đã nói đến nước này rồi, thật ra cũng không còn đường lui nữa, bèn cười lạnh nói:
- Có một số việc không phải chỉ mình Trịnh mỗ nói mà thôi, hiện giờ những lời đồn đãi ngoài đường phố, chỉ sợ cô nương chưa được nghe, có phải không?
Hắn đã không còn ý nghĩ làm thực khách môn hạ gì nữa, cho nên mới không khách sáo gọi Thương Mẫn là cô nương chứ không phải là công tử nữa.
Thương Mẫn nghe vậy ngạc nhiên:
- Lời đồn gì vậy?
Trịnh Hạo lập tức nói:
- Mấy ngày trước Quốc sư Triệu Cuồng Ngôn đi sứ ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, ở nơi đó xem sao tiên đoán số mạng cho Đế quốc ta, được một câu rằng: ”Long khốn thiển than, hổ lạc bình dương”. Mọi người đều biết Quốc sư có tài thông thiên triệt địa, bởi vậy câu mà Quốc sư xem được nhất định có đạo lý của nó, nhưng ngụ ý của câu này ra sao cũng không có người nào hiểu được. Nhưng hiện giờ ngoài phố lại có lời đồn rằng, cái gọi là Long kia, ngụ ý của nó chỉ điện Long Phong, cũng chính là chỉ vào Đế quốc Thiên Phong ta. Bởi vậy, nếu như rồng mắc nơi bến cạn, ắt không bao lâu bữa, Đế quốc sẽ gặp nạn xảy ra, đó là ý nghĩa của câu “Long khốn thiển than”.
Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh hãi.
Thương Mẫn kinh ngạc:
- Lời tiên đoán số mạng của Quốc sư từ trước tới nay vốn không truyền ra bên ngoài, làm sao ngươi biết được?
Theo như giọng điệu của nàng, dường như cũng biết những lời này, Thiển Thủy Thanh thoáng động trong lòng.
Trịnh Hạo lập tức nói:
- Đều là lời đồn đãi lưu truyền ngoài đường phố, nhưng chuyện càng làm cho người ta nghi ngờ hơn nữa chính là, lầu Quan Thiên bấy lâu nay vẫn không có lời phủ nhận đối với chuyện này, có thể thấy rằng tin đồn chưa chắc đã không có căn cứ!
Thương Mẫn lại hỏi:
- Vậy thì sao?
Trịnh Hạo cười đắc ý:
- Về câu tiên đoán kia, ngoài phố còn có lời giải thích như vầy, chữ Thiển trong câu ‘Long khốn thiển than’ chính là chỉ vào Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh! Cho nên câu ‘Long khốn thiển than’ chính là nói vận mệnh tương lai của Đế quốc nhất định sẽ bị hủy trong tay Thiển Thủy Thanh! Bởi vậy có thể thấy rằng, lời vừa rồi của bản nhân nói không sai, tuy Thiển Thủy Thanh là tướng tài lập nhiều công lớn, nhưng nhất định cũng là mối họa đứng đầu của quốc gia!
Một câu này của Trịnh Hạo giống như tiếng sét trên trời, giáng thẳng xuống đầu tất cả mọi người đang ngồi trên lầu Yên Vũ.
o0o
Trên đường trở về, vì tiện đường một quãng, nên Thiển Thủy Thanh và Thương Mẫn sóng vai mà đi.
Bị tên toan nho Trịnh Hạo vừa rồi quấy rầy một trận, làm cho cả hai người đều mất đi hứng thú nói chuyện.
Thương Mẫn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó mới lẩm bẩm hỏi:
- Này, Lộ Nhân Giáp, tên Trịnh Hạo vừa rồi nói có thật không vậy?
Thiển Thủy Thanh cười hỏi lại:
- Nàng nghĩ sao?
Thương Mẫn lắc đầu:
- Ta không tin.
Thiển Thủy Thanh lại nói:
- Nhưng quả thật Quốc sư từng tiên đoán câu này, có phải không?
Thương Mẫn bất đắc dĩ nhún vai:
- Đó là chuyện hai ngày trước, nhưng lúc ấy, Quốc sư cũng không nói câu tiên đoán này là có ý gì. Phải biết rằng từ trước giờ Quốc sư chỉ tiên đoán số mạng, chứ không thích giải thích. Đoán và giải là hai chuyện không giống nhau, người ngoài giải thích ra sao, không giống như lý giải của người trong cuộc.
- Nhưng nếu trên phố đã có lời đồn như vậy…
- Nếu vậy nhất định bệ hạ sẽ tìm đến Quốc sư, ra lệnh cho ông ta cho một lời giải thích!
Thương Mẫn quả quyết nói.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi, nếu như Quốc sư trả lời rằng quả thật tương lai Thiển Thủy Thanh có thể là người mang lại tai họa cho Đế quốc, e rằng bệ hạ sẽ không còn coi trọng Thiển Thủy Thanh nữa! Ngược lại, ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để đối phó với Thiển Thủy Thanh, thậm chí tìm lý do giết hắn. Đây chính là… kế hoạch của bọn chúng!
Thương Mẫn hoảng sợ:
- Không thể nào, không lẽ phụ… không lẽ Hoàng đế thật sự vì một lời tiên đoán mà giết chết công thần của Đế quốc hay sao?
Thiển Thủy Thanh cười lạnh như băng:
- Công thần chết dưới đao của đấng quân vương chẳng lẽ ít hay sao? Trong lịch sử từng có một vị Tướng quân vì nước chinh chiến, lập biết bao chiến công hiển hách, cả cuộc đời mình hiến dâng cho Đế quốc, quân địch nghe thấy tên ông ta phải táng đởm kinh hồn, hàng chục năm không dám sang xâm lấn. Nhưng kết quả thì sao? Quốc chủ đố kỵ danh tiếng ông ta, bèn bảo đám thủ hạ cấu kết với nhau, muốn bày mưu hãm hại vị Tướng quân kia. Thế nhưng bọn chúng tra xét tới lui mà không tìm được một chút chứng cớ gì cho thấy ông ta phạm sai lầm, muốn vu oan tội phản quốc, thông đồng với địch quả thật là vô cùng khó khăn. Thế nhưng bọn chúng vẫn không xuôi tay bỏ cuộc, cuối cùng hại chết ông ta bằng tội danh ‘mạc tu hữu’* (có lẽ có). Cái gọi là có lẽ có, chính là có thể có, cũng có thể không có. Cứ như vậy hủy đi một vị tướng tài, một cây cột của triều đình, cuối cùng cũng bị nước khác xâm lấn, nước mất nhà tan.
Thương Mẫn nghe vậy vô cùng kinh hoảng.
*Mạc tu hữu: Đây là câu chuyện về danh tướng Nhạc Phi. Vào thời Tống, gian thần Tần Cối muốn hãm hại Nhạc Phi bèn vu cho ông tội mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối đáp rằng:”Mạc tu hữu!” (có lẽ có). Sau này ba chữ ‘mạc tu hữu’ chỉ những chuyện bịa đặt vô căn cứ.