Đế Sư Xuất Sơn

Chương 93: Chương 93: Anh hùng mà cướp phòng bệnh?




Chờ đến lúc Diệp Phùng tỉnh lại thì anh đã ở trong bệnh viện, anh ngẩng đầu lên thì thấy Hà Tố Nghỉ đang ngủ thiếp đi bên cạnh mình.

Gương mặt tiều tụy, mái tóc rối bời, Diệp Phùng có chút đau lòng. Mấy ngày qua, chắc chắn cô đã không được nghỉ ngơi một cách đàng hoàng.

Dường như cảm nhận được gì đó, Hà Tố Nghỉ từ từ mở mắt, đột nhiên nhìn thấy Diệp Phùng đang nhìn mình, cô lập tức tỉnh lại: “Anh tỉnh rồi sao? Sao ngồi dậy rồi? Vết thương của anh còn chưa lành, mau nằm xuống đi!”

Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Hà Tố Nghị, trong lòng Diệp Phùng cảm thấy ấm áp, anh nói: “Anh không sao, khiến em lo lắng rồi.”

Hà Tố Nghỉ liếc anh một cái: “Lúc nào rồi mà còn khách sáo, may mắn là bác sĩ nói anh chỉ bị thương ngoài da, nếu như để lại thương †ật gì, em sẽ không chăm sóc anh cả đời đâu!”

Nhìn thái độ của cô gái nhỏ, Diệp Phùng ngây người, sau đó hài hước nói: “Em là vợ anh, em phải chăm sóc anh cả đời chứ?”

“Ai là vợ của anh chứ, đáng ghét!”

Mặt Hà Tố Nghỉ đỏ lên, nũng nịu nhìn anh một cái.

Đột nhiên cô nhận ra giọng điệu của mình có hơi đen tối, cô đỏ mặt, đứng lên, hơi bối rối nói: “Em… Em ra ngoài lấy nước cho anh!”

Nhìn dáng vẻ kiếm cớ bỏ đi của cô, Diệp Phùng cảm thấy rất thú vị, anh sờ cằm, cưới nhau lâu như vậy rồi, chắc cũng nên tìm một khoảng thời gian cho chuyện động phòng…

Đang suy nghĩ miên man thì cô nghe thấy một tiếng thét kinh hãi vang lên ở bên ngoài, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hà Tố Nghỉ lùi lại, có mấy người đàn ông xông vào, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt kiêu ngạo. gã nhìn xung quanh, sau đó nhìn Diệp Phùng.

“Anh! Dọn dẹp rồi cút khỏi đây nhanh!”

Ánh mắt Diệp Phùng hơi khó chịu: “Ý cậu là gì?”

“Ha ha ha…”

Lương Quân sờ cằm, cười một cách cao ngạo: “Ý là ông đây rất thích căn phòng này.”

“Lập tức cút ra ngoài đi, nếu không, tôi không ngại giúp anh cút ra đâu.”

Nói xong gã vung tay lên, bọn đàn em lập tức bước lên phía trước.

Thấy cảnh tượng đó, Hà Tố Nghỉ chạy đến, lấy thân thể gầy yếu chắn trước bọn họ, kiên định nói: “Các người không được làm như vậy!”

“Người yêu của tôi vừa cứu người trong một trận hỏa hoạn nên bị thương, bây giờ anh ấy cần được nghỉ ngơi, không thể di chuyển được.”

“Gì? Cứu người? Anh ta?

Đám người của Lương Quân cười một trận, chỉ tay vào Diệp Phùng: “Cô cũng có khiếu hài hước đó! Bộ dạng của anh ta mà cũng cứu người được sao? Được người khác cứu nghe hợp lý hơn đó.”

“Anh…”

Trên mặt Hà Tố Nghi xuất hiện sự tức giận: “Mời mấy người ra ngoài cho, không nên làm phiền chồng tôi nghỉ ngơi.”

“Đi ra ngoài? Chỉ sợ không phải tôi ra ngoài, mà là hai người phải ra ngoài đó.”

Lương Quân chỉ tay vào Diệp Phùng: “Bây giờ bệnh viện đang quá tải, vậy mà anh có thể ở một phòng riêng như vậy sao?”

“Đại ca của tôi còn phải ở phòng đôi, anh có tư cách gì mà ở đây hả?”

“Nhanh nhường chỗ cho tôi mau!”

“Anh nói cái gì?”

Hà Tố Nghi không hề nhượng bộ: “Chồng †ôi cũng đang bị thương rất nặng, cần điều trị và nghỉ ngơi, dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi nhường phòng?”

“Muốn trị thì lần qua phòng điều trị chung mà nằm, sao không tự nhìn lại bản thân mình đi! Đừng có tự coi mình là anh hùng.”

Lương Quân hoàn toàn không tin lời nói của Diệp Phùng, hôm nay gã đến bệnh viện để thăm đại ca của mình. Trung tâm thương mại Hưng Thịnh phát nổ, đại ca và gã cũng có mặt đúng lúc đó nên có bị thương nhẹ, được sắp xếp nằm trong một phòng bệnh bình thường.

Bệnh viện thông báo rằng phòng bệnh đặc biệt đã không còn, nếu như gã có thể tranh thủ giành được một phòng đặc biệt thì đại ca sẽ nhìn thấy được năng lực của gã.

Nghĩ tới đây, Lương Quân càng quyết tâm hơn, gã mở miệng nói: “Đừng nhiều lời vô ích, chiếm hẳn một phòng đặc biệt, còn giả bộ là anh hùng cứu hỏa, đúng là không biết xấu hổ.”

Đối với những lời chỉ trích của Lương Quân, mặt Hà Tố Nghỉ đỏ lên, cô nói: “Trung †âm thương mại Hưng Thịnh xảy ra hỏa hoạn, anh ấy đã liều chết để cứu một đứa bé, anh ấy thật sự là anh hùng.”

“Ha ha ha, con quỷ nhỏ này thật xinh đẹp, đáng tiếc là có chút ngu ngốc.”

Lương Quân khinh thường nhìn cô, cười một tiếng, gã biết rõ trung tâm thương mại Hưng Thịnh đã bị thiêu rụi không còn gì, lửa lớn như vậy, đến người lính cứu hỏa chuyên nghiệp cũng không dám tùy tiện xông vào bên trong, huống chỉ cái tên ốm yếu này.

Còn cứu người nữa chứ?

Có ma mới tin “Nếu anh ta thật sự là anh hùng cứu hỏa, thì tôi chính là ông trời, tôi sẽ cho anh ta thấy một số kỹ thuật để bay về trời.”

Đang nói thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cặp vợ chồng dẫn một đứa bé chạy vọt vào, người đàn ông xúc động nói: “Ân nhân! Cuối cùng tôi tìm được anh rồi!”

“Nếu không nhờ anh cứu con tôi, thì hôm qua chắc thằng bé đã mất mạng!”

“Tiểu Linh! Quỳ xuống đi con! Cảm ơn ơn cứu mạng của chú đi con!”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Lương Quân lập tức cứng đờ.

Anh ta, thật sự là người hùng cứu hỏa? .

||||| Truyện đề cử: Mật Ngọt Hôn Nhân |||||

Lương Quân kinh ngạc.

Anh ta thật sự là anh hùng? Không thể nào!

Nhìn dáng vẻ của người này không giống anh hùng một chút nào.

“Đại ca, anh có nhận nhầm người không, anh ta mà là anh hùng hả?”

Người đàn ông bất mãn nhìn gã: “Cậu là ai hả? Sao lại ở đây nói năng vớ vẩn vậy?”

“Chẳng lẽ tới người cứu con trai tôi mà tôi cũng nhận nhầm?”

Nói xong anh ta để mấy phần quà lớn nhỏ lên bàn, ân cần nói: “Thầy Diệp, anh đúng là ân nhân của chúng tôi, anh cứ gửi Thi Nguyệt ở nhà tôi, hai đứa nhỏ cũng rất thân thiết với nhau. Khi nào anh xuất hiện thì có thể đón về.”

“Nếu anh không chê, tôi sẽ để Tiểu Linh nhận anh làm ba nuôi, Tưởng Quan Minh tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng khu vực này do tôi quản lý, có chuyện gì anh cứ nói, tôi sẽ giúp hết mình!”

Diệp Phùng cười khổ một tiếng, cứu một mạng người lại có thêm một đứa con nuôi.

Lúc đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, một đám người ăn mặc quân phục đi vào, nhìn kỹ thì đó chính là những người lính cứu hỏa.

Người đội trưởng với gương mặt cảm kích, lấy ra một lá cờ, nghiêm trang nói: “Thầy Diệp!”

“Chúng tôi đặc biệt đến cảm ơn anh!”

“Anh đã biểu hiện rất tốt trong vụ hỏa hoạn ở trung tâm thương mại Hưng Thịnh, toàn thể quân binh của trung đội phòng cháy chữa cháy đưa ra quyết định tặng anh một lá cờ thi đua, để bày tỏ lòng biết ơn với người anh hùng!”

“Đồng thời trong quá trình điều trị có bất cứ chỉ phí nào, toàn đội của chúng tôi sẽ chỉ trả hoàn toàn!”

Diệp Phùng không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy, hai nhóm người vừa vào không muốn làm phiền Diệp Phùng nghỉ ngơi nên đã rời đi sau đó, chỉ có gã Lương Quân ngu ngốc vân còn đứng đó, Diệp Phùng nhìn gã, cười lạnh: “Tố Nghi, mở cửa sổ ra, để xem ông trời của chúng ta bay về trời như thế nào!”

Lương Quân cảm thấy nhục nhất Đây là tầng mười mà!

Gã có phải ông trời hay không không quan trọng, quan trọng là nếu gã nhảy từ đây chắc chắn sẽ mất mạng.

Hà Tố Nghỉ hãnh diện nói: “Sao hả, bây giờ anh đã tin chưa?”

Lương Quân hừ một tiếng: “Anh hùng thật thì làm sao?”

“Bây giờ có rất nhiều anh hùng trên đường phố, có gì đặc biệt đâu chứ!”

“Tôi thông báo cho anh lần cuối, lập tức rời khỏi phòng này nhường chỗ cho đại ca tôi, nếu không đàn em của tôi không ngại cống anh ra ngoài đâu.”

Đang nói thì ở ngoài cửa có một giọng nói truyền vào: “Lương Quân? Không phải mày đã đi rồi sao? Sao tao còn nghe được giọng mày vậy? Mày đang ở đâu?”

Sắc mặt Lương Quân thay đổi, sau đó vội chạy ra ngoài thì thấy một người đẩy xe lăn vào, gã cười cười, nịnh: “Đại ca, em đang giành cho anh một phòng bệnh đặc biệt.”

“Với thân phận của anh, sao có thể ở trong phòng đôi chen chúc với người khác được.”

Vừa nói, gã vừa nhìn về phía Diệp Phùng: “Tên nhóc kia! Đây là đại ca của tôi, chính là cậu chủ lớn của trung tâm thương mại Hưng Thịnh, còn không mau cút khỏi đây.”

Bốp!

Cái bạt tay đến quá bất ngờ khiến Lương Quân cảm thấy như mắt nổ đom đóm, sau đó oan ức nhìn người đang ngồi trên xe lăn: “Đại… đại ca, sao anh lại đánh em?”

Người thanh niên nghiến răng nghiến lợi: “Mày dám bắt anh ấy nhường phòng cho tao?”

“Mày muốn tao chết sớm lắm hả?”

Vừa mới tức giận tát Lương Quân xong là đã tươi cười quay sang nhìn Diệp Phùng nói: “Sư tổ, sao anh lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.