Đế Sư Xuất Sơn

Chương 609: Chương 609: Bên trong có gì?




**********

Chương 609: Bên trong có gì?

Diệp Phùng chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, phải biết rằng cây liễu và cây hòe đều thuộc về âm tính, được trồng nhiều hơn ở nơi có âm khí nặng. Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ đến mặt này nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi thứ ở núi Đại

Lương, tôi đã nghĩ ngay đến nơi này!" "Tất nhiên còn có một điểm quan trọng nhất

Đế sư Diệp hít sâu một hơi, nhưng mà trong con ngươi của anh lại hiện lên vẻ nghiêm trọng: "Trong cái bãi tha ma mà chúng ta rời đi, tôi nhìn từ xa phát hiện một cái cây rất lớn, mà cái cây kia chính là cây liễu hòe!" "Cái gì? Anh chắc chứ?"

Ánh mắt Trương Thành Quân hoảng sợ nhìn anh. Dù sao núi Đại Lương lớn như vậy, bọn họ đi lên núi mà hoàn toàn không phát hiện thấy một cái cây nào còn sống, huống chi là cây liễu hòe! "Không sai được!" "Cây liễu hòe chính là sự kết hợp giữa cây liễu cùng với cây hòe, vừa giống cây liễu vừa giống cây hòe, rất hiếm có. Lúc chúng ta từ Lạc Thành tiến vào núi Đại Lương, tôi đã chú ý tới cái cây trước mắt này. Chính là bởi vì đã nhìn thấy cho nên tôi mới có thể nhìn một cái đã nhận ra đó chính là cây liễu hoè!" "Vì vậy anh đã đưa chúng tôi đến đây, có lẽ kho báu bí mật dưới đây có thể giúp chúng ta phá giải những xác chết biết đi trên núi Đại Lương!" "Tôi cũng không biết kho báu bí mật dưới đất cuối cùng có tác dụng gì, hay chúng có liên quan gì đến nhà họ Dương, nhưng mọi người đừng quên rằng từ sau khi Tần Thủy Hoàng lập quốc, sau lưng quốc gia chính là bóng dáng của của Bát Đại Ẩn Môn Thế Gia! "Mà ở thời đỉnh cao của tám gia tộc lớn, cực kỳ huy hoàng mà bây giờ chúng ta không thể tưởng tượng nổi, giống như nhà họ Hàn. Nếu có ai đó nói cho anh biết, thầy thuốc có thể cứu một người đã hoàn toàn chết đi sống lại. Bây giờ nó hoàn toàn là vô căn cứ, nhưng lúc trước có khả nhiều người có thể làm điều này!" "Cho nên, nếu như chúng ta mạnh dạn đoán rằng người chôn kho báu ban đầu có thể có mối liên hệ nào đó với nhà họ Dương thì kho báu bí mật mà anh ta chôn lúc trước có thể là bảo vật liên quan đến nhà họ Dương!"

Nghe Diệp Phùng phân tích xong, ba người Trần Vượng đều chìm trong suy tư, cẩn thận suy nghĩ từ đầu đến cuối, quá nhiều sự trùng hợp đã tạo nên suy nghĩ táo bạo này, bọn họ cũng không thể không thừa nhận rằng phân tích này của Diệp Phùng là rất có khả năng!" "Ông thành chủ!"

Giọng nói của Diệp Phùng vang lên: "Lấy cây liễu này làm trung tâm, trong vòng phạm vi một dặm, giải tán tất cả người dân, điều động lực lượng kỹ thuật đào cây này lên cho tôi!"

Đối với mệnh lệnh của Diệp Phùng, thành chủ không chút do dự. Ngay sau đó người dân đã được giải tán, hàng chục công nhân mang theo đồ nghề và bắt đầu đào cây

Cây liễu hòe này quả thật rất chắc chắn, nhưng cũng không chịu nổi một đợt đào bởi từ nhiều người như vậy. Không mất bao lâu, kèm theo một tiếng rầm rầm vang lên, cây Liễu Hòe ngã rầm xuống đất.

Vù!

Ngay lúc cây liễu hòe ngã xuống đất, dưới gốc cây bỗng xuất hiện một cái hang động to lớn tối đen, một luồng không khí u ám lạnh lẽo đột ngột tỏa ra từ bên trong khiến cả người đột nhiên rùng mình, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sự ảm đạm lạnh lẽo.

Đám người Diệp Phùng, Trần Vượng đi lên trước nhìn sang, bọn họ lại ngạc nhiên khi phát hiện ra một cái cây cứng cáp như vậy mà rễ cây không phải mọc trên mặt đất, mà là cắm rễ trong một cái động tăm tối, nhưng mà điều này lại không phù hợp với lẽ thường. Không có đất chống đỡ, làm sao cái cây này có thể mọc um tùm tươi tốt như vậy được?

Xem ra trong chuyện này thật sự có điều gì đó kỳ quái "Đế sư Diệp! Đại nhân Trần, cái... cái này."

Ông thành chủ cũng ngó đầu qua nhìn, nhìn thấy một cái hang động tối đen như vậy, trên mặt cũng không che giấu được vẻ khiếp sợ!

Nhìn thấy phản ứng của ông ta, đám công nhân cũng muốn đi đến để nhìn, ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên nghiêm trọng, lạnh lùng quát: "Đứng lại!"

Tất cả mọi người bị khí thế của anh làm cho mọi người bị khựng lại, không ai dám nhúc nhích "Thành chủ!"

Ảnh mắt Diệp Phùng khác hẳn nhìn ông ta: "Mang toàn bộ người của ông tránh ra, không thể tiến lại gần một bước!" "Chuyện ở đây, một chữ cũng không thể tiết lộ ra bên ngoài"

Lời nói lạnh lùng của Diệp Phùng truyền đến tại ông ta, lúc này thành chủ mới giật mình, lấy lại tinh thần: "Tôi hiểu rồi!" "Ngoài ra, tìm cho chúng tôi một ít công cụ như cuốc và đèn pin đưa lại đây!" "Đế sư Diệp, chẳng lẽ các cậu muốn đi xuống?" "Chúng ta làm gì thì không cần ông thành chủ quan tâm! Chỉ cần làm theo yêu cầu của chúng tôi!" "Cái này... được rồi."

Không lâu sau, mấy thứ Diệp Phùng cần đều được đưa đến. Lúc này, Trần Vượng tiện tay nhặt một cục đá to, ném vào trong động, ngay sau đó dựng tai lắng nghe, ước chừng qua khoảng thời gian ba tiếng đếm, mới nghe được một tiếng giòn giã vang lên, Trần Vượng nhướng mày: "Xem ra cái lỗ này không có nông!"

Mấy người lần lượt nhanh nhẹn thay một bộ quần áo. Diệp Phùng đem một sợi dây thừng thô buộc vào thân cây liễu hòe bị đổ, ngay sau đó thắp một ngọn đuốc. Trong động tối tăm thì ngọn đuốc tốt hơn so với đèn pin, bởi vì dựa theo mức độ của ngọn lửa, mức độ lơ lửng của ngọn đuốc, phán đoán hướng gió, hàm lượng oxy v..v..

Liếc nhìn mấy người bọn họ một cái, mở miệng nói: "Tôi đi xuống trước, mọi người nghe tôi thông báo!"

Những người khác gật đầu, trong mắt Bắc Minh Vân mang theo vẻ lo lắng: "Anh Diệp, anh nhất định phải cẩn thận!"

Diệp Phùng gật đầu, cắn cây đuốc trong miệng, giảm tốc độ sợi dây cho đến khi họ biến mất vào trong hang động, trong nháy mắt tim họ như thắt lại. Không ai dám chắc rốt cuộc phía dưới có cái gì, giờ phút này điều duy nhất bọn họ có thể làm được là chỉ có cầu nguyện, cầu nguyện cho Diệp Phùng được bình an vô sự "Dây thừng chuyển động rồi!"

Vài phút ngắn ngủi như một thế kỷ dài trôi qua, đột nhiên, sợi dây thừng chuyển động ba vòng, Trần Vượng nghiêm nghị nói: "Phía dưới không có vấn đề gì, Trương Thành Quân, anh xuống trước đi. Cô Minh Vân ở giữa, tôi cuối cùng!

Đây chính là ám hiệu mà bọn Diệp Phùng đã định, chỉ cần dưới đáy động an toàn, Diệp Phùng sẽ lắc lắc sợi dây thừng ba cái, nhắc nhở bọn họ có thể an toàn xuống dưới

Ngay lập tức, ba người không do dự, dựa theo thứ tự lần lượt trượt xuống, đến lúc Trần Vượng trượt xuống đáy động cuối cùng, mấy ngọn đuốc cùng lúc được thắp sáng, chiếu sáng cả một không gian! "Diệp Phùng đâu? Diệp Phùng đi đâu rồi?"

Đột nhiên bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra Diệp Phùng, người trượt xuống đầu tiên đã biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.