Đầu óc Lương Khúc Sinh mờ mịt. Cô dâu là vợ của thầy? Còn là cô của chín chiến thần Đông Ngọc? Vậy thì thầy của họ là ai?
Đột nhiên, Lương Khúc Sinh như nghĩ ra chuyện gì đó, quay sang nhìn chằm chằm Diệp Phùng, cảm giác lạnh lếo từ dưới bàn chân len lỏi lên đỉnh đầu. Vừa rồi gã mới làm gì? Dùng súng chĩa vào thầy của chín chiến thần Đông Ngọc? Còn kêu người ta quỳ xuống cho mình?!
Lương Khúc Sinh lập tức quỳ trước mặt Diệp Phùng, thịt mỡ hơn 100 ký run lẩy bẩy.
“Anh… Anh Diệp, tha… Tha cho tôi đi! Tôi không biết là anh! Đều… Đều tại con tiện nhân Hà Tố Di này mê hoặc tôi!” Gã vừa nói vừa tàn nhãn kéo tóc Hà Tố Di, một tiếng hét thảm vang lên, gã đã đè Hà Tố Di xuống đất, ra sức tát cô ta: “Tiện nhân! Đồ tiện nhân! Mày muốn hại chết tao chứ gì! Phu nhân của anh Diệp có thân phận như thế nào mà loại kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người ngủ như mày có thể ghen ty sao? Tao đánh chết mày!”
“Đủ rồi…” Diệp Phùng thản nhiên nói.
Lương Khúc Sinh run rẩy, vội cười nịnh nọt: “Anh Diệp, tôi… tôi cũng chỉ bị che mắt thôi, anh… Anh tha thứ cho tôi lần này đi. Từ nay về sau tôi nhất định sẽ sửa lại lỗi lâm, làm người chính trực hơn!”
Ánh mắt Diệp Phùng hiện lên sát khí: “Kể †ừ khi anh sỉ nhục vợ tôi, mạng sống của anh đã không thuộc về anh!”
“Ném xuống sông cho cá ăn!”
“Đừng! Đừng mài!” Lương Khúc Sinh hoảng hốt, vẻ mặt tàn nhẫn: “Anh… Anh không thể đụng vào tôi! Tôi chính là người của nhà họ Lương ở thủ đô! Thân phận như anh thì đương nhiên biết nhà họ Lương đại biểu cho cái gì đúng không?”
Lúc này, Hà Sâm cũng nghiêm túc bước tới: “Diệp Phùng, cậu phải bình tĩnh một chút.
Tôi cũng biết chút ít về Lương Khúc Sinh này, nghe nói là bối cảnh rất mạnh, trong vòng một năm đã được thăng năm cấp liên tục, trở thành quân đoàn trưởng, hơn nữa đồn rằng mấy ngày sau, hắn ta sẽ được điều động đến thủ đô đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Hay là bỏ qua chuyện này đi…”
Nghe Hà Sâm nói vậy, Lương Khúc Sinh cũng to gan nói: “Anh Diệp, chuyện hôm nay tôi có lỗi trước. Nể mặt nhà họ Lương, chỉ bằng bỏ qua được không? Nhà họ Lương cũng sẵn sàng kết bạn với anh”
Diệp Phùng lại cười lạnh, khinh miệt nhìn gã: “Kết bạn với tôi? Nhà họ Lương mà cũng xứng sao?”
“Tướng quân Thiết!”
Thấy Diệp Phùng không chịu nể mặt, Lương Khúc Sinh lại nhìn Thiết Chinh Nhạc: “Tướng quân Thiết là thống soái phương bắc, chắc biết rõ nhà họ Lương đại biểu cho cái gì!
Đừng vì cái gọi là tình nghĩa thầy trò mà bị lợi dụng…”
Nghe Lương Khúc Sinh đe dọa, Thiết Chinh Nhạc cười lạnh, đột nhiên một tay nhấc bổng Lương Khúc Sinh lên, ghé sát bên tai gã lạnh giọng nói: “Nhà họ Lương ở thủ đô đúng là lợi hại, nhưng chọc giận thầy tao, đừng nói là nhà họ Lương, cho dù là rồng của thủ đô, bổn tướng quân cũng dám lột da róc xương nói”
Nói xong, không chờ Lương Khúc Sinh có bất cứ phản ứng gì, anh đã ném gã vào sông Gấm.
“Đừng! Đừng mài! Cứu tôi với! Tôi không muốn chất…”
Lương Khúc Sinh thảm thiết giấy dụa một hồi, cuối cùng tuyệt vọng chìm vào đáy sông, không còn chút động tĩnh. Thấy cảnh này, các khách khứa đều nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt vừa cung kính vừa sợ hãi. Đường đường là quân đoàn trưởng mà nói giết là giết, phải là nhân vật lớn cỡ nào thì mới dám không kiêng nể gì như vậy Bên kia, Hà Sâm nhìn Hà Tố Di mặt dính đầy máu, ngồi bệt dưới đất, đau đớn nói: “Tố Di, rốt cuộc… Rốt cuộc là vì sao?”
“Vì sao ư? Ha ha ha, ông còn dám hỏi tôi vì sao à?” Hà Tố Di cười thê lương, sau đó giống như cảm xúc dồn nén mười mấy năm hoàn toàn bùng nổ: “Đều là con gái ông, tại sao ông cứ thiên vị Hà Tố Nghi? Chỉ cần ông ở nhà thì lúc nào cũng bế Hà Tố Nghỉ, ông từng bế tôi mấy lần? Mỗi lần mua đồ, ông đều mua cho Hà Tố Nghi trước, còn tôi chỉ có thể chơi đồ thừa của cô ta, mặc quần áo cũ của cô ta, những thứ đó là gì?! Tại sao cô ta có thể hưởng thụ hết tình thương của ông, còn tôi thì không có gì? Tôi hận cô ta, muốn làm nhục cô †a, muốn cướp đoạt tất cả của cô ta, đạp cô ta dưới chân!”
“Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!” Hà Sâm không ngờ lại là nguyên nhân này, ông ta nở nụ cười buồn bã: “Con muốn biết vì lý do gì sao? Được, vậy thì ba nói cho con biết lý do!”
Hà Sâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Ba không yêu con gái của mình, chẳng lẽ lại đi yêu một đứa con hoang như con?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả Hà Tố Nghỉ cũng há hốc mồm.
Hà Tố Di ngây ngẩn cả người: “Ông… Ông có ý gì?”
“Có ý gì ư? Nếu con đã hỏi thì ba sẽ nói cho con hay! Năm đó, khi Tố Nghỉ mới ba tuổi, một lần nọ ba đi làm ăn từ tỉnh khác về nhà, trên đường gặp mẹ con! Hồi đó bà ta nói với ba là bà ta bị lừa bán, đã đói bụng ba ngày ba đêm, ba nhất thời thương hại nên đưa bà ta về nhà họ Hà. Lúc ấy mẹ Tố Nghi đã qua đời, Điền Vân ở nhà một khoảng thời gian rất thân thiết với Tố Nghĩ, ba đều thấy rõ ràng. Cho nên ba không kêu bà ta rời đi. Nhưng không lâu sau, một lần ba say rượu về nhà, sáng hôm sau tỉnh dậy lại đột nhiên phát hiện bà ta nằm trên giường của ba! Sau chuyện đó, lại thêm Tố Nghỉ rất thích bà ta nên ba đành phải làm đến cùng, cưới bà ta làm vợ.”
“Nhưng ngay đêm kết hôn, ba bất ngờ phát hiện bà ta có thai! Bà ta khóc kể là bị bọn buôn người cưỡng hiếp, lúc trước bà ta không biết gì hết. Ba nhất thời mềm lòng nên không cho con hay! Năm đó, khi Tố Nghi mới ba tuổi, một lần nọ ba đi làm ăn từ tỉnh khác về nhà, trên đường gặp mẹ con! Hồi đó bà ta nói với ba là bà ta bị lừa bán, đã đói bụng ba ngày ba đêm, ba nhất thời thương hại nên đưa bà ta về nhà họ Hà. Lúc ấy mẹ Tố Nghi đã qua đời, Điền Vân ở nhà một khoảng thời gian rất thân thiết với Tố Nghĩ, ba đều thấy rõ ràng. Cho nên ba không kêu bà ta rời đi. Nhưng không lâu sau, một lần ba say rượu về nhà, sáng hôm sau tỉnh dậy lại đột nhiên phát hiện bà ta nằm trên giường của ba! Sau chuyện đó, lại thêm Tố Nghỉ rất thích bà ta nên ba đành phải làm đến cùng, cưới bà ta làm vợ.”
“Nhưng ngay đêm kết hôn, ba bất ngờ phát hiện bà ta có thai! Bà ta khóc kể là bị bọn buôn người cưỡng hiếp, lúc trước bà ta không biết gì hết. Ba nhất thời mềm lòng nên không †ruy cứu, cho tới khi con chào đời. Hồi đó con cũng chỉ là con nít nên ba đặt tên con là Tố Di, coi con như con ruột của mình. Kể từ khi con sinh ra, việc làm ăn của ba càng ngày càng phát triển, rất ít khi về nhà. Ba tưởng rằng Tố Nghi có mẹ kế chăm sóc, lại thêm một đứa em gái làm bạn thì dù ba không ở nhà, cuộc sống cũng sẽ hạnh phúc, nhưng ba không ngờ cuối cùng mình lại nuôi hai kẻ ăn cháo đá bát!
Còn suýt nữa hại chết con gái ruột của tôi “Con hỏi tại sao ba lại đối xử bất công ư?
Con với mẹ con, nếu không có ba thì có lẽ đã chết từ lâu rồi! Nếu không phải lúc trước ba nể mặt Tố Nghi nên mới giữ hai mẹ con con ở lại nhà họ Hà thì hai người còn có vinh hoa phú quý như ngày nay sao? Không có Tố Nghỉ, hai người chẳng là cái thá gì hết! Cho nên con có tư cách gì tranh giành với Tố Nghỉ?! Tố Nghỉ mới là chủ nhân thật sự của cái nhà này! Hai mẹ con cô chỉ là người hầu sống dựa vào Tố Nghỉ mà thôi!”