Trong nháy mắt, tới ngày hôm sau, ngàn dặm ngoài lối vào cổng học viện âm nhạc Thiên Triều, mọi người đều đang vây xem, mấy người đàn ông mở chiếc xe thể thao ra, một người phụ nữ xinh đẹp đi xuống, nhìn cô gái đối diện mang gương mặt đang đỏ lên.
Cô gái này, đúng là người quen của Diệp Phùng, cháu gái của y thánh Đào Xá Quang, Đào Thiên Linh!
"Huệ Tử, tôi coi cô như chị em tốt, nhưng mà sao cô có thể làm ra chuyện cướp đi đồ vật thuộc về tôi!"
Đào Thiên Linh nhìn người phụ nữ xinh đẹp, vẻ mặt đau lòng.
"Tôi phi! Đào Thiên Linh! Nói chuyện cũng phải có chứng cớ, ai trộm đồ vật của cô? Lại nói cô chỉ là một học trò nghèo kiết xác, lại có cái gì đáng giá để tôi nhớ thương?"
Dương Huệ Tử phản kích nói.
Đào Thiên Linh chỉ vào chiếc vòng tay ngọc lục bảo mà người đàn ông đang thưởng thức bảo trong tay, nói: "Cái vòng tay kia, là di vật mà bà nội tôi để lại cho tôi, tôi vẫn luôn mang theo bên người, hôm nay vào buổi sáng khi tôi đang sắp xếp đồ vật, không cẩn thận lộ ra, để cô thấy được, sau đó buổi chiều đã không thấy tăm hơi đâu, hiện tại đồ vật này lại nằm trên tay cô, cô có còn gì để nói!
"Đào Thiên Linh! Cô nói chiếc vòng tay này là của cô?"
"Cô xem xem, toàn thân cô còn chưa nổi vài triệu, xứng với chiếc vòng tay này à?"
"Đây rõ ràng chính là quà tặng của cậu chủ Diêu cho tôi, anh nói có đúng không, thân ái?"
Khóe miệng Diêu Đông nhếch lên để lộ tươi cười, anh ta bỏ kính râm xuống, ánh mắt không kiêng nể gì mà đánh giá cơ thể mềm mại của Đào Thiên Linh, lộ ra dục vọng không thèm che dấu.
Phú nhị đại như anh ta, chỉ cần có thể dùng tiền thì phụ nữ tới tay cũng không hiếm lạ, nhưng loại con gái thanh thuần mang danh hoa hậu giảng đường giống Đào Thiên Linh, mới có thể kích thích dục vọng chinh phục trong anh ta, nghĩ vậy, anh ta lắc lắc chiếc vòng tay trong tay, mở miệng nói: "Mỹ nữ, cô có coi trọng chiếc vòng tay này, cũng không cần lấy lý do ti tiện này chứ, cô đồng ý uống rượu cùng với bản thiếu gia, thì chiếc vòng tay này, tôi sẽ đưa cho cô, thế nào?"
Mấy học sinh vây xem xung quanh đều nghị luận.
"Hóa ra hoa hậu giảng đường trong sáng của chúng ta lại là một người như vậy, thật sự là đoán không ra!"
"Chậc chậc, hoa hậu giảng đường cũng là người thôi, xem xem, cái vòng tay kia cũng không ít tiền đâu, có ai mà không rung động đâu!"
"Đáng tiếc, ha ha ha!"
"Anh... Anh..."
Đào Thiên Linh tức giận đến nỗi nước mắt lưng tròn, tiếng bàn luận của mọi người xung quanh đương nhiên đều lọt vào tai cô, nhất thời làm cô vô cùng đau lòng, sao lại có người vô sỉ đến như thế, chiếc vòng đó vốn là của mình cơ mà!
"Ui! Đào mỹ nữ của chúng ta làm sao vậy?"
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Đào Thiên Linh nhìn lại, khi thấy rõ dáng vẻ người tới, đầu tiên là sửng sốt, trên gương mặt lộ vẻ không thể tin được, sau đó, như là gặp được người thân của mình, nhất thời sự tủi thân dâng trào, nhào vào trong lồng ngực của anh, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: "Anh Diệp!"
Diệp Phùng nhẹ nhàng vỗ sau lưng của cô, dịu dàng nói: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại khóc thế này rồi?"
"Đừng khóc, có anh Diệp ở đây, có chuyện gì oan ức, anh sẽ giải quyết cho em."
Một loại cảm giác an toàn bỗng nhiên nảy sinh, Đào Thiên Linh kể hết chuyện mới xảy ra một lần, Diệp Phùng nhíu mày, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng hơi hơi gợi lên: "Thì ra là thế, không sao, anh Diệp thay em làm chủ!"
Sau đó, Diệp Phùng lập tức đi tới trước mặt của Diêu Đông, duỗi tay ra, mở miệng nói: "Đưa đồ đó đây!"
Nhìn thấy anh mang theo dáng vẻ thản nhiên, Diêu Đông phụt cười: "Này lại là một tên vô dụng từ đâu đến thế?"
"Anh nói cho anh thì cho anh, cũng không soi nước tiểu mà xem, mình là cái gì!"
Diệp Phùng nhướng mày: "Cậu xác định không đưa?"
"Ai u, nhìn anh như vậy mà còn dám uy hiếp tôi?"
Diêu Đông đột nhiên nở nụ cười, ngồi vào chiếc xe thể thao của mình, hất cằm nhìn Diệp Phùng, ngạo nghễ nói: "Ông đây sẽ không đưa cho anh, anh định thế nào?"
Dương Huệ Tử đứng một bên lại khinh thường nói: "Thiên Linh à, cô lại có một người bạn vô dụng gì thế này, có phải ra cửa không mang theo não không vậy, cũng không tự xem mình là cái thá gì, dám uy hiếp cậu chủ Diêu của chúng tôi, thật sự là khôi hài!"
Diệp Phùng giơ năm ngón tay: "Năm phút đồng hồ sau, cậu sẽ quỳ trước mặt tôi mà đưa đồ cho tôi, cậu có tin không?"
Lời này vừa ra, không chỉ có Diêu Đông nở nụ cười, mà ngay cả mấy người xung quanh vây xem cũng cười nhạo anh.
"Chắc người này đầu óc có vấn đề thật rồi!"
"Diêu Đông chính là phú nhị đại, quỳ xuống với một người bình thường? Ha hả, thà tạo tin rằng tối nay tao sẽ trúng mấy chục tỷ hơn đấy!"
"Chậc chậc, có trò hay rồi, tính tình của Diêu Đông, cũng không phải là tốt đâu!"
Đối mặt với lời nói hùng hồn của Diệp Phùng, Diêu Đông giận dữ mà cười: "Nhóc con, đã lâu rồi bản thiếu gia chưa gặp được một tên vô dụng dũng cảm thế đấy!"
"Được, tạo cho mày năm phút đồng hồ!"
"Nếu năm phút đồng hồ mà mày không làm cho ông quỳ xuống được..."
Nói xong, giọng nói anh ta đột ngột lạnh lẽo: "Vậy thì ông đây sẽ phế bỏ hai chân của mày, để mày phải quỳ cả đời!"
Tích tắc...
Năm phút đồng hồ, trong nháy mắt tới!
Diêu Đông lộ ra ánh mắt ngoan độc, sau đó lấy từ trong xe ra một chiếc gậy bóng chày, sải bước đi tới trước mặt Diệp Phùng: "Đã đến giờ, hiện tại, mày có thể hoài niệm lại những ngày mà mày đi đứng trên hai chân rồi đấy!"
Ẩm!
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên một loạt tiếng gầm rú ồn ào vang lên, chỉ thấy cách đó không xa, mấy chiếc xe thể thao xa hoa tiến lại, hùng hồn mà đến, dừng lại trước cửa trường học.
Mỗi một chiếc, giá trị không dưới mấy chục tỷ, trong lúc nhất thời, hấp dẫn ánh mắt của những học sinh ở đây.
Cửa xe mở ra, mấy thanh niên ăn mặc xa hoa bước từ trên xe xuống, vô cùng khinh thường đảo mắt chung quanh, nhìn thấy mấy người này, sắc mặt Diêu Đông đột nhiên biến đổi, sự kiêu ngạo vừa rồi nháy mắt biến thành nịnh nọt, ném cây gậy bóng chày lớn trong tay, chạy chậm qua đó: "Ai u, cậu chủ Vương, cậu chủ Lí, sao các cậu chủ có thời gian qua đây chơi vậy?"
Một người dẫn đầu hơi hơi không vui nhíu mày, nghi hoặc quay đầu: "Người kia là ai?"
Phía sau một người hất cằm: "Hình như.... Hình như là thằng nhóc kia là con trai nhà họ Diêu! Gọi... Gọi là Diêu gì đó?"
Vừa nghe lời này, Diêu Đông không chỉ có không tức giận, mà mang vẻ mặt tươi cười: "Cậu chủ Lí còn nhớ rõ em trai đây, thật sự là vinh hạnh của em!"
"Em tên là Diêu Đông, ba em là Diêu Hỉ Minh!"
"Một gia tộc hạng hai, bản thiếu gia không hứng thú."
Cậu chủ Vương dẫn đầu chỉnh lại