Đế Sư Xuất Sơn

Chương 107: Chương 107




Cảnh tượng trước mắt khiến những gã to con tàn nhẫn này không kìm được run rẩy. Từ Thành thì càng sợ hãi hơn nữa, tay cậu ta cầm súng run bần bật.

Diệp Phùng ung dung nỏ nụ cười: “Ông chù Từ, bây giờ hình như súng của tao nhiều hơn mày rồi!”

“Không, không thể nào!”

Mặt Từ Thành đầy sợ hãi, cậu ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng: “Tao đã điều tra mày, mày chi là một tên thầy giáo thối tha, làm sao có thể… Làm sao có thể có quyền thể như vậy được?”

“Ồ?”

Trên mặt Diệp Phùng là nụ cười nghiêm nghị: “Mày có chắc những gì mày điều tra được là sự thật không?”

Từ Thành lập tức nghẹn họng.

Một ý nghĩ khủng bố chợt lóe lên trong đầu cậu ta: “Rốt… Rốt cuộc mày là ai?”

“Mày không nghe họ gọi tao là gì sao?”

Đế Sư!

“Tao là Đế Sư thiên hạ, Đế Sư Diệp Phùng!”

“Đại… Đại ca!”

Lúc này, một gã to con nghẹn ngào lên tiếng: “Vậy… Vậy tất cả đều là binh tướng, đạn thật súng thật à!”

“Chúng ta xong đời rồi!”

“Không, không thể nào! Chắc chắn không phải là thật!”

Mái tóc dài của Từ Thành tung bay, hai mắt đỏ như máu. Cậu ta vội vàng nhấc điện thoại, hoảng loạn bấm số: “Những thứ này đều là già! Là giả!”

“Bố mày tung hoành ở thủ đô đã lâu, sao có thể thua một tên thầy giáo thối tha như mày chứ!”

“Người của bọn tao sẽ đến ngay lập tức! Đến ngay lập tức!”

Điện thoại đổ chuông một lúc mới được kết nối, Từ Thành vội nói ngay: “Chú Đạt Long, mau đưa người của chủ tới nhà máy phân hóa học ở ngoại ô phía nam, có bao nhiêu người thì mang bấy nhiêu người! Nhanh lên!”

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ đầu dây bên kia: “Cháu yên tâm, chú và chú hai, chú ba của cháu đã tụ họp đủ, đang gấp rút dắt bọn đàn em tới chỗ cháu!”

Có câu nói của Đạt Long, Từ Thành hơi rung động, nỗi hốt hoảng vừa rồi cũng bình ổn hơn ba phần. Thấy Diệp Phùng vẫn bình tĩnh như cũ, cậu ta đột nhiên phụt cười: “Hừ! Đế Sư thiên hạ? Cứ làm như thật, mày nghĩ bố mày tin à?”

“Chắc mày phải tốn rất nhiều tiền đề thuê nhiều người và mua nhiều súng giả như thế đề làm ra vẻ nhì? Tiếc thay giả chỉ là giả, nó sẽ không bao giờ trở thành thật!”

“Chờ đến khi người của tao tới, đám diễn viên mày thuê sẽ chỉ là rắc rối, lúc đó để xem ai chạy nhanh hơn ai!”

Diệp Phùng chằng thèm để ý lời mỉa mai của cậu ta, khóe miệng anh dần nhếch lên: “Ồ, nếu đã nói nhiều thế rồi vậy thì người của mày đâu?” Từ Thành nhướng mày: “Ôi chao, mày muốn chết nhanh vậy hà? Được, bố mày sẽ giúp mày đạt ước nguyện!”

Cậu ta vừa bấm điện thoại vừa nhìn Diệp Phùng, đắc ý cao giọng nói: “Chú Đạt Long, các chú tới đâu rồi? Không cần đem quá nhiều người, ở đây chỉ có một tên rác rười muốn chết và một đám diễn viên đang làm ra vè mà thôi!” Đầu dây bên kia im lặng hơn mười giây rồi vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Xin lỗi, nếu như không có việc gì bất ngờ xảy ra thì e rằng phải chờ kiếp sau mới có thể gặp lại Đạt Long trong miệng mày!”

Từ Thành ngây người, loạng choạng theo bản năng: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao chú Đạt Long có thể xảy ra chuyện chứ!”

“Tao còn chú Nhậm Long và chú Tát Long! Còn hàng nghìn, hàng vạn người anh em nữa!”

“Sao điện thoại… điện thoại không gọi được vậy!”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt đầy khó tin của Từ Thành, anh nhếch môi: “E rằng người của mày không đến được rồi!”

Trên mặt Từ Thành có chút nhục nhã, nhưng ở trước mặt Diệp Phùng, cậu ta vẫn kiêu ngạo tiếp lời: “Đắc ý gì chứ, cục trưởng cục trị an là dượng tao. Mày tập trung đông người trái phép, thậm chí còn giết người, chỉ cần hai điều này cũng đủ đánh gục mày ngay tại chỗ!”

“A lô dượng, cháu là Từ Thành ạ, có người thuê mấy nghìn người dùng súng giả đe dọa tính mạng của cháu, hơn nữa còn giết người. Dượng mau tới đây lấy lại công bằng cho cháu với!”

“Gì cơ? Có cả chuyện như vậy trong phạm vi chú quản lý ư? Cháu chờ một lát, dượng tới ngay!”

Từ Thành cúp máy rồi đắc ý nhìn Diệp Phùng: “Nghe thấy chưa? Lát nữa dượng tao tới sẽ buộc tội mày, mày sẽ không thoát khỏi tử hình đâu!”

“Nhưng mà giờ bố mày nổi lòng nhân từ. Mày quỳ xuống bò qua cầu xin tao, lát nữa tao sẽ xin dượng tao giảm tội cho mày, chắc có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mày đấy!”

Dứt lời, một tràng tiếng bước chân ồn ào vang lên, sau đó là tiếng gầm uy nghiêm vang dội khắp nhà máy phân hóa học: “Là ai dám gây sự trên địa bàn của Vương Chính Hưng tôi hả?”

Từ Thành đắc ý liếc nhìn Diệp Phùng, sau đó ra vẻ vô tội đi về phía Vương Chính Hưng: “Anh ta đó dượng, anh ta không chỉ giết người mà còn thuê người dùng súng đe dọa cháu!”

Vương Chính Hưng bước tới liếc nhìn xác người đàn ông định dâm loạn Hà Tố Nghi, nhưng ông ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới Hà Tố Nghi còn bị trói trên ghế mà lạnh lùng nhìn sang Diệp Phùng: “Dám giết người trên địa bàn của tôi, cậu có biết phải gánh chịu những hậu quả gì không?”

Khóe miệng của Diệp Phùng hơi nhếch lên: “Giết người đáng chết cũng cần phải gánh chịu hậu quả ư?”

Giọng điệu nhẹ nhàng như thể đây là chuyện hiển nhiên.

“Dượng thấy chưa, lúc này anh ta vẫn còn ngoan cố như vậy. Dượng nhất định phải trừng trị loại người hung ác như anh ta!”

Từ Thành đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối, ánh mắt của Vương Chính Hưng tối sầm lại: “Oắt con, thuê cả đám người chơi súng giả mà còn tưởng mình là bá chủ một phương thật à?”

Nói xong, ông ta rút súng lục của mình ra chĩa lên trời bắn một phát, sau đó kiêu ngạo nói: “Thấy chưa, đây mới gọi là tiếng súng!”

“Có ngon thì cũng lấy mấy khẩu súng tàn của cậu bắn vài phát nghe xem nào!” “Đừng để lúc đó không có tiếng súng, bắn ra toàn là bọt nước ha!”

“Ha ha…”

Mọi người cười ồ lên rồi nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt đầy mỉa mai.

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của ông ta, Diệp Phùng cười khẽ: “Được thôi, nếu ông muốn!” “Ba nghìn kỵ binh!”

“Có mặt!”

Tiếng gầm thét vang vọng đất trời!

“Nổ súng!”

Pằng pằng pằng!

Vô số viên đạn bay ra ngoài như những con rồng lửa rít gào giữa bầu trời dày đặc mây mù.

Tiếng súng ngừng hẳn chỉ sau một phút, chúng để lại nồng nặc mùi thuốc súng trong không khí.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Vương Chính Hưng, Diệp Phùng mỉm cười: “Ông có hài lòng với đống bọt nước này không”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

‘Ực”.

Vương Chính Hưng nuốt mạnh một ngụm nước bọt, mặt ông ta đầy hoảng sợ. Ai nói đây là hàng giả, tất… tất cả đều là hàng thật cả!

Vậy thì thân phận của người trước mắt…

Vương Chính Hưng lập tức trở nên cung kính, cẩn thận nói: “Xin… Xin hỏi cậu là..”

“Diệp Phùng!”

“Vù.”

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán ông ta.

Thân là cán bộ làm ở thủ đô, tên tuổi Đế Sư Diệp Phùng như sấm vang bên tai ông ta!

Bên cạnh, Từ Thành lập tức kéo cánh tay Vương Chính Hưng, mặt cậu ta đầy dữ tợn: “Dượng nhìn đi, những thứ này không phải súng giả mà là súng thật! Súng thật đấy!”

“Anh ta buôn bán vũ khí trái phép, thêm một tội nữa. Dượng mau bắn chết anh ta ngay tại trận đi ạ!”

“Bốp.”

Vương Chính Hưng tát Từ Thành một bạt tai làm cậu ta ngã ngay xuống đất, sau đó tức giận mắng: “Cút đi! Muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có kéo ông đây xuống nước cùng!”

Từ Thành bợ mặt, không thể tin được nhìn Vương Chính Hưng: “Sao dượng… dượng lại đánh cháu? Dượng là dượng của cháu mà!”

“Khi nào về nhà tôi sẽ ly hôn liền. Với cái chỉ số thông minh của cậu, dì họ của cậu cũng chẳng thông minh hơn được bao nhiêu!”

Nói xong, ông ta nịnh nọt đi qua: “Đế Sư, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn nên hiểu lầm thầy, mong thầy bỏ qua cho.”

“Thầy xem tôi có giúp thêm được gì không thì cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ không chối từ!”

Khóe miệng Diệp Phùng cong lên: “Canh giữ mười dặm xung quanh đây, đừng để bất cứ người nào tiến vào.”

“Vâng!”

Vương Chính Hưng cúi chào với tư thế tiêu chuẩn: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụi”

Khi Vương Chính Hưng rời đi, vẻ hoảng loạn trên mặt Từ Thành càng rõ rệt hơn.

Cậu ta sợ, sợ thật rồi!

Giờ phút này, Diệp Phùng mang lại cho cậu cảm giác như ác ma dưới địa ngục, sâu thẩm và đáng sợ vô cùng!

“Bây giờ còn ai giúp đỡ nữa không?”

Từ Thành sợ hãi: “Không! Không! Tao.

còn người giúp! Còn người có thể tới giúp tao!

Cậu ta luống cuống bấm điện thoại, nhưng cuối cùng lại nhận ra không tìm được người nào có thể giúp cậu ta trong hàng nghìn số điện thoại.

“Bịch.

Điện thoại rơi xuống, Từ Thành cũng ngồi phịch xuống đất, hai mắt cậu ta vô thần, vẻ mặt như tro tàn.

Diệp Phùng chậm rãi bước qua nhìn xuống cậu ta, trầm giọng nói: “Mày đừng nên gây rối với tao nữa.”

“Ha ha…”

Từ Thành đột nhiên cười to, cậu ta nhìn Diệp Phùng với vẻ mặt đầy điên cuồng: “Diệp Phùng, tao biết hôm nay mày tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tao!”

“Nhưng không sao cả, bố mày sẽ đi trước một bước. Trên đường xuống suối vàng có vợ và con mày đi cùng cũng đáng! Ha ha…”

Dứt lời, Từ Thành nhảy ngay khỏi tầng cao nhất trước khi Diệp Phùng kịp phản ứng. Diệp Phùng vừa thay đổi sắc mặt, bên kia Hà Tố Nghỉ cũng hét lên: “Thi Nguyệt! Thi Nguyệt! Con sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.