Ngay đến cả Hà Tổ Nghi cũng thấy ngạc nhiên Trong số những người vừa chế giễu cô, người này rất miệt mài…
Một lúc sau, đã thất thanh chửi bới “Trương Công, anh đúng là đồ bỏ đi, tiền đồ của anh để đi đâu vậy?”
“Chỉ vì! Có một cô gái mà đã khiến anh bị mê hoặc thế này á? Tôi nhổ vào, cái mông cũng không xứng.”
Trước những lời mắng nhiếc của mọi người, Trương Công lòng đầy chua xót! Anh ta cũng không muốn như thế này, nhưng gã có thể làm gì?
Anh ta nghe rõ tiếng khóc của vợ con đầu dây điện thoại bên kia.
“Biết sai thì sửa thôi, tổng giám đốc là người khoan dung độ lượng, sẽ cho ông cơ hội làm lại.”
Diệp Phùng bỗng dưng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, bây giờ anh còn ở đây làm gì?”
Trương Công lập tức hiểu ra: “Tôi lập tức đến phòng họp chờ chỉ thị của tổng giám đố!
c Nói xong rồi định rời đi, Diệp Phùng đưa tay ra ngăn lại.
“Chờ đã! Có phải anh đã quên những gì mình vừa nói rồi không?”
“Mục đầu tiên của chuẩn mực đạo đức doanh nghiệp là sự trung thực và lòng tin. Tôi có cần nói lại cho anh nghe không không?”
“Cậu…”
Trương Công nhìn Diệp Phùng rất hung dữ, nhưng Diệp Phùng lại cười bất cần đời.
“Sao vậy? Không phục, không sao cả! Nhà họ Diệp đã mở cửa chào đón cô rồi, nhưng khi cô đã đi rồi, thì không được phép quay lại nữa!”
Sự xúc phạm vừa rồi của giám đốc Trương đối với Hà Tố Nghi có lẽ đã rất rõ ràng!
Và điều quan trọng nhất là anh ta chưa bao giờ là một người có tấm lòng nhân hậu…
Quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn, nhưng Diệp Phùng không để đợi được nữa, nóng lòng muốn báo thù trong giấy lát…
Nghe Diệp Sở nói như vậy, Trương Công đột nhiên sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, điên cuồng hét lên hai tiếng, sau đó trực tiếp đẩy cửa ra, đi mất ở trước mặt mọi người.
“Đây… Đây chẳng phải Trương Công sao? Uống nhầm thuốc hay là thế nào vậy?”
“Bỏ đi, đã là rác rưởi rồi, thì nguyện ý làm chó cũng không sao, quan tâm gã là gì? Lại thêm một Trương Công nữa, nhà họ Diệp không biết có bị xáo trộn không?”
“Cô Hà, cô đã nghĩ kĩ chưa? Thời gian là vàng bạc, hay là không cần phải xin lỗi nữa, chúng ta cứ đi thôi!”
Lời qua tiếng lại như đang thương lượng, bỗng dưng điện thoại của tất cả mọi người vang lên không ngừng.
Mọi người đều nhận được điện thoại thì chỉ vài giây sau sắc mặt biến đổi. Sau đó lúc mà Hà Tố Nghi đang chăm chú nhìn xuống dưới thì tất cả mọi người đều chọn cách xử sự giống Triệu Công.
Nhận lỗi, nhận tội, ngoan ngoãn đi đến cuộc họp mà Hà Tố Nghi chủ trì!
Chưa đầy mười phút, tất cả mọi người đều đông đủ tại phòng chờ!
“Thế này… thế này là thế nào? Tại sao sau khi nghe điện thoại lại biến thành như thế này?” Diệp Vinh sững sờ, có chết cũng không hiểu nội dung nói trong điện thoại là gì?
Tại sao tất cả những quản lí cấp cao của nhà họ Diệp trong chốc lát lại biến thành bộ dạng như vậy?
Không chỉ anh ta nghĩ không ra mà đến cả Hà Tổ Nghi cũng nghĩ không ra.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cô có chút choáng ngợp Và đương nhiên, người hiểu rõ chuyện này chính là Diệp Phùng! Trên tay anh cầm một tập giấy dày cộp, chẳng qua vừa rồi nhân lúc mọi người không để ý, anh tìm nhân sự in ấn một chút tư liệu của tất cả các quản lí cấp cao!
Việc gì phải phí lời cho những việc mà mình có thể tự tay làm được chứ?
Và tất nhiên, việc này nhờ đồ đệ của anh làm là được rồi!
Chưa đầy 5 phút, một học trò mà Diệp Phùng đã từng dạy xuất hiện ngay trước mặt các quản lí cấp cao.
Tất nhiên, nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, hoặc là ở lại tập đoàn Diệp thị, hoặc là mất đi người thân!
Đơn giản, khắt khe, nhưng hiệu quả tuyệt đối!
“Đang làm cái gì vậy, mọi người đang đợi em chủ trì cuộc họp đấy!”
Giọng nói dịu dàng của Diệp Phùng vang lên, Hà Tố Nghi định thần lại, vẻ mặt ngạc nhiên vẫn chưa biến mất trên khuôn mặt với giọng điệu đầy nghi ngờ.
“Sao bọn họ tự nhiên lại….’ “Có lẽ, họ cảm thấy cắn rứt lương = “
tâm.
“Được thôi, vậy em cũng không cần nghĩ nhiều nữa, họp thôi!”
Hà Tố Nghi gật gù bước ra khỏi phòng.
Tiếp sau đó, cuộc họp rất thuận lợi, vô tình một ngày trôi qua, với sự hợp tác lạ thường với các quản lí cấp cao, Hà Tố Nghi đã nhanh chóng làm quen với cơ cấu công việc trong tập đoàn Diệp thị, tất cả các công việc kinh doanh trước đây cũng ổn định trong quá trình chuyển đổi, không có biến động gì phát sinh khi tổng giám đốc nhảy việ!
c Thậm chí Hà Tố Nghi vừa xuất hiện, một số công việc chưa hợp tác được thì đã được thương lượng thành công.
Vào lúc này, nhà họ Diệp sau khi nghe Diệp Vinh báo cáo, Diệp Thiên Linh liền đấm xuống bàn: “Khốn kiếp! Đúng là đã giúp phải mấy thứ ăn cây táo rào cây sung, lẽ nào họ quên mất ai đã đưa họ lên đến ngày hôm nay sao?”
“BaI Ba nhất định phải báo thù cho conl”
“Ba nhất định sẽ khiến cho Diệp Phùng, chết không có chỗ chôn!”
Trên giường bệnh, Diệp Thanh vừa tỉnh dậy đã đỏ cả mắt, sau khi biết được sau này mình chỉ có thể làm thái giám, lòng căm thù của anh ta đối với Diệp Phùng lên đến đỉnh điểm!
“Thanh Nhi! Đừng kích động!”
“Bác sĩ nói rằng, con hiện tại vẫn cần nghỉ ngơi!”
“Bal Ba nói xem sao con có thể bình tĩnh được? Cắt đứt hương hỏa họ Diệp của con, cướp đi sản nghiệp nhà họ Diệp của con!”
“Con hận muốn nuốt sống Diệp Phùng”
“Thanh Nhi! Con yên tâm!
Nỗi căm hận hiện rõ trên khuôn mặt của Diệp Thiên Linh “Ba nhất định sẽ báo thù cho con”
“Cô ta không phải rất yêu bản thân mình sao sao?”
“Cho dù có mất cả tập đoàn Diệp thị, ba cũng bắt cậu ta phải trả giát”
Sáng sớm hôm sau, hai tin tức chấn động nối tiếp nhau, khiến cả tập đoàn đứng ngồi không yên.
“Tập đoàn Diệp thị, tổng giám đốc mới, Hà Tố Nghi, chính thức phê chuẩn quyết định bán các loại thuốc mới đang được nghiên cứu và phát triển của tập đoàn ra thị trường!”
“Thuốc mới của Tập đoàn Diệp thị vừa tung ra thị trường, bệnh nhân tử vong ngay tại chỗ sau khi dùng!”