Hà Tố Nghi vừa mới hét lên, trái tim Diệp Phùng đột nhiên run lên, anh không kịp suy nghĩ gì cả, mà theo phản xạ vọt thẳng ra ngoài!
Diệp Phùng đang sốt ruột tìm con gái, vì vậy mà anh vội vàng chạy tới, thô lỗ gạt đám đông trước mặt sang hai bên, tạo thành một con đường ở chính giữa. Diệp Phùng tóm lấy một người mặc đồ linh vật hình chuột Mickey, anh nhớ rất rõ, khi nãy Thi Nguyệt đứng ở bên cạnh anh ta.
Sát ý phát ra, tràn ngập không chút nào che giấu, Diệp Phùng gấp gáp hỏi: “Thi Nguyệt đâu? Con gái của tôi đang ở đâu?”
Nhân viên công tác đóng vai chuột Mickey tháo chiếc mũ trên đầu xuống, đối mặt với đôi mắt đỏ bừng của Diệp Phùng, anh ta lắp bắp trả lời: “Con… Con gái của anh là ai mới được chứ…”
“Chính là bé gái vừa mới chơi với cậu lúc nãy đó!” Giờ phút này, Diệp Phùng đã đến bờ vực của sự bùng nổ!
Trên mặt người nhân viên chảy đầy mồ hôi, anh ta vô cùng sợ hãi nói: “Tôi.. Tôi không biết. Vừa nãy đúng là tôi có chơi với một bé gái, thế nhưng, xung quanh dần trở nên đông người, tôi sợ cô bé bị thương nên đã giữ cô bé lại bên cạnh mình. Ai ngờ đâu lại xuất hiện một lực rất lớn cướp cô bé ra khỏi tay tôi!”
Nói đến đây, dường như sợ Diệp Phùng không tin, anh ta còn gật đầu khẳng định: “Không sai, không phải là tách ra, tôi chắc chắn rằng có người đã bắt cô bé đi. Tôi chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”
Nghe đến đây, trái tim Diệp Phùng co thắt dữ dội, cơ bắp toàn thân bỗng nhiên căng cứng, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Thi Nguyệt bị bắt đi?
Bắt đi!
Bắt đi!
Bắt đi!
Những từ ngữ ấy không ngừng vang lên trong đầu Diệp Phùng, những âm thanh ồn ào xung quanh anh dường như hoàn toàn biến mất. Hà Tố Nghi đang ra sức đẩy đám người chen tới cũng vừa kịp nghe được những gì mà người nhân viên vừa mới nói, cô hét lên đau khổ, không thể chịu được cú sốc, ngất luôn tại chỗ!
Diệp Phùng kịp thời phản ứng, nhanh tay đỡ lấy cô, trong mắt anh hừng hực lửa giận.
Bộ não Diệp Phùng nhanh chóng hoạt động, bắt đi? Bắt con gái của mình đi? Rốt cuộc là sự trùng hợp, hay là cố ý? Không đúng, kết hợp với những lời mà tên trộm vừa nói khi nãy, đây rõ ràng là một kế hoạch đã được dự tính từ trướ!
c Bắt đầu từ lúc Đoạn Mạnh cho mình ba tấm vé vào cửa, sau đó trùng hợp gặp được tên trộm, để tên trộm làm phân tán sự chú ý của mình, rồi các linh vật tạo ra hỗn loạn, nhân lúc đó mà bắt con gái của mình đi!
Âm mưu nối tiếp âm mưu, hay cho một kế hoạch vô cùng chặt chẽ!
Mà tất cả những việc này, đều có quan hệ mật thiết với một người!
Nhà họ Diệp!
Dám trắng trợn bắt cóc con gái của Diệp Phùng đây, mấy người muốn bị diệt tộc hay sao?
Hô hấp của Diệp Phùng ngày càng dồn dập, sau đó anh bấm điện thoại, giọng nói lạnh lùng mà ngắn gọn: “Tất cả mọi người, lập tức tới công viên giải trí Thế Kỷ! Con gái của tôi đã bị bắt cóc!”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phùng hít sâu một hơi, bỗng nhiên nở một nụ cười nguy hiểm. Không phải là nụ cười khiêm tốn nho nhã ngày xưa, mà là một nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ!
“Được, được lắm! Nhà họ Diệp mấy người tốt nhất là nên cầu nguyện con gái của tôi bình an vô sự đi, nếu khôn…” “Một nhà hào môn, sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi!” Mà cú điện thoại khi nãy của Diệp Phùng khiến cho cả thủ đô rối loạn cả lên!
Bảy vị chiến thần vốn đang báo cáo nhiệm vụ ở thủ đô lập tức mang theo quân cận vệ của mình chạy tới.
Các nhà tài phiệt, chủ tịch tập đoàn cũng mau chóng huy động toàn bộ lực lượng truyền thông dưới trướng đi điều tra, một tấc cũng không bỏ sót!
Theo mệnh lệnh của Lưu Thiên, những tên trộm lớn nhỏ đã len lỏi vào khắp các ngõ ngách thủ đô để điều tra manh mối.
Trong gia phả Đế Sư, tất cả các học trò của Diệp Phùng đều vội vàng chạy đến, thậm chí, ngay cả những người không ở thủ đô cũng đều hết sức chú ý động tĩnh nơi đây!
Nguyên nhân chỉ có một mà thôi, thầy giáo của mình nổi cơn thịnh nộ!
Không lâu sau, đám người Thiết Chinh Nhạc vội vã chạy tới. Mặc dù trên mặt ai cũng hiện vẻ sốt ruột, nhưng ánh mắt họ nhìn Diệp Phùng đều mang theo vẻ sùng bái, kích động.
Diệp Phùng không có thời gian để kể lại đầu đuôi sự việc, anh trầm giọng nói: “Tất cả sự tình Lưu Thiên đã nói cho mọi người biết rồi, những việc sắp tới, nhờ cả vào mọi người!”
Đám người đồng loạt cúi đồng, thanh âm chấn động trời cao: “Xin nghe thầy!”
Sau đó, chỉ bằng một mệnh lệnh của Diệp Phùng, công viên giải trí Thế Kỷ vốn tiếp đón mấy vạn người mỗi ngày, chỉ sau một giây đã lập tức vang lên thông báo khẩn cấp đóng cửa toàn bộ công viên, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
“Thiết Chinh Nhạc!”
“Có học trò!”
“Dẫn người đến công viên, kiểm soát chặt chẽ mọi ra vào! Bắt đầu từ giờ phút này, không được phép lơ là, bỏ sót bất kỳ ai, tất cả mọi người ra ngoài đều phải được kiểm tra thân phận một cách nghiêm ngặt!”
“Vâng!”
Sau đó, một đội quân võ trang đầy đủ, khí thế hừng hực bao vây tất cả cửa ra vào của công viên. Cảnh tượng bất ngờ này không chỉ khiến cho các du khách, mà còn làm cho các nhân viên công tác tại đây vô cùng hoang mang.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục giày da vội vã chạy ra, nhìn thấy cảnh này, ông ta tức giận hét lên: “Mấy người đang làm cái trò gì ở đây thế? Ai cho phép mấy người làm như vậy?”
Thiết Chinh Nhạc bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn ông ta: “Sự việc khẩn cấp, mong các ông phối hợp!”
“Phối hợp cái gì cơ chứ?” Người đàn ông trung niên vô cùng kiêu ngạo: “Cậu có biết ông chủ của công viên giải trí Thế Kỷ là ai hay không? Cậu có biết là một ngày trì hoãn là chúng tôi phải chịu tổn thất bao nhiêu tiền hay không? Khôn hồn thì mau chóng rời đi, nếu không, tôi sẽ khiến cho các cậu biết thế nào là lễ độ!”.
Bốp!
Thiết Chinh Nhạc nhấc chân một đạp xuống, trực tiếp đá anh ta bay xa ba mét!
Tiếp theo sau đó, anh từ trên cao nhìn xuống, mặt đầy tràn ý định giết người nhìn anh ta: “Anh cho rằng, ông đây đang thương lượng với anh sao?”
Con gái của thầy mất tích, bọn họ làm học trò, trong lòng cũng nóng như lửa đốt! Người đàn ông trung niên che ngực lại, vẻ mặt hoảng sợ: “Mày dám đánh người?!” Bớt lời đi! Đưa chúng tôi đến phòng giám sát!”
“Tao nói cho mày nghe, mày xong đời rồi!” “Chỉ bằng một chân này của mày, tao nhất định phải kiện mày…”
“A!”
Lời nói còn chưa nói xong, Thiết Chinh Nhạc lại dẫm một chân lên tay phải của anh ta, anh ta đau đớn tận tim gan, rồi hét lên thảm thiết!
Tiếp theo, anh lạnh lùng cầm một khẩu súng từ trong tay một binh sĩ, mở chốt an toàn ra, giương súng vào đỉnh đầu người đàn ông trung niên, rồi anh lạnh lùng nói: “Bản tướng quân không thích nhiều lời!”
“Cho nên, anh đừng khiêu chiến kiên nhẫn cực hạn của tôi!”
Nhìn thấy ánh mắt sắp giết người của Thiết Chinh Nhạc, người đàn ông trung niên cuối cùng không dám ngạo mạn nữa.
Anh ta sợ!
Là thật sự sợ hãi!
Từ trong ánh mắt của Thiết Chinh Nhạc, anh có thể nhìn ra, anh ta thật sự dám giết mình đấy!
Anh ta nghĩ đến đây thôi, ngay lập tức thay đổi thái độ nhanh chóng, anh ta cũng bất chấp đau đớn trên tay, vội vàng nói: “Tôi đưa các anh đi!”
“Tôi đưa các anh đến phòng camera giám sát ngay lập tức!”
Tiếp theo, đoàn người đi vào phòng camera giám sát, họ không chút khách khí đẩy cửa ra, vốn dĩ nhân viên công tác làm việc nhàn hạ, ngay lập tức họ bị dọa cho ngẩng người!
Đôi mắt Diệp Phùng lạnh lùng, chậm rãi quan sát hết màn hình camera giám sát, rồi anh chậm rãi mở miệng nói: “Mở lại lúc mười hai giờ, đoạn video giám sát người trên quảng trường biểu diễn ngẫu nhiên kia ra!”
Thi Nguyệt, chính là bị mất tích lúc đang xem biểu diễn ngẫu nhiên trên quảng trường!
“Đều ngẩn ngơ cái gì! Nhanh mở video camera giám sát!”
Người đàn ông trung niên nhìn cả nhóm người còn ở sững sờ, ngay lập tức nôn nóng hét lớn.
Nhân viên làm việc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy một người phụ nữ hơi béo, sau một thao tác răng rắc trên màn hình camera giám sát, ngay lúc đó hình ảnh theo dõi, đều xuất hiện ra.
Các học trò của Diệp Phùng đi lên phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm theo dõi.
Giờ phút này trên quảng trường, đang ở lúc tiến hành người biểu diễn ngẫu nhiên, tên như ý nghĩa, chính là nhân viên làm việc mặc vào đủ loại áo quần thú bông nhân vật trong phim hoạt hình tương tác với du khách.
Rất nhanh, một bé gái mặc váy đỏ, tóc cột cao, xuất hiện ở trước mắt mọi người!
Diệp Phùng liếc mắt một cái đã nhận ra, đây đúng là con gái của mình, Thi Nguyệt!
Đã tìm được bóng dáng của Thi Nguyệt, ánh mắt của nhóm người Diệp Phùng, không hề rời mắt khỏi người cô bé.
Ước chừng hơn nửa phút, đột nhiên tiếng nhạc vang lên, mọi nhân vật của phim hoạt hình, ngay lập tức chen chúc đến cùng nhau, bóng dáng bé nhỏ của Thi Nguyệt, cũng trong nháy mắt bị vây giữa đám người mascot đói Nhưng đám người mascot đó tụ tập cũng nhanh mà giải tán cũng nhanh, cũng không biết ai đã té ngã trước một chút, tiếp đó cả người đám người mascot đó bao gồm tất cả phụ huynh và trẻ con, cũng đều bị ngã thành một đoàn!
Nhưng không quá mười giây sau, tất cả mọi người đều đã đứng lên, sau khi đám người mascot đó tản ra, ánh mắt của đám người Diệp Phùng, co rút thật sâu!
Thi Nguyệt, mất tích rồi!
Một đứa bé lớn như vậy, giữa ban ngày ban mặt, đã không thấy tăm hơi?!
“Mở tất cả camera giám sát chung quanh chiếu đến đám người mascot, toàn bộ đều mở lại cameral”
Tiếp đó, nhân viên làm việc lại mở ra năm cái camera theo dõi, chính là, ở thời gian đó, căn bản là không có phát hiện bóng dáng của Thi Nguyệt!
“Đáng chết!”
“Sắc mặt của Diệp Phùng ngay lập tức có chút âm trầm, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Những người mascot đó vừa rồi là đang làm gì?”
“Người đàn ông trung niên không dám giấu giếm, thành thật nói: “Đó là điệu nh được tập trước trong công viên của chúng TÔI.
“Tất cả mascot thú bông, đi theo âm nhạc, tụ tập lại ở bên nhau, sau đó lại tản ra, vũ điệu này, từ khi công viên giải trí chúng tôi khai trương đã có rồi, vẫn luôn không có thay đổi nhiều!”
Ánh mắt của Diệp Phùng, giờ phút này trở nên vô cùng thâm thúy, lạnh lùng nói: “Phát lại camera khi mới bắt đầu một lần nữal”
Bởi vì tất cả camera giám sát đều có thể chiếu đến quảng trường, đều thuộc về camera đầu tiên theo dõi rõ ràng nhất!
Bởi vì, nó chụp được quá trình đi vào của Thi Nguyệt cực kỳ rõ ràng!
Nhưng, cho dù mở lại bao nhiêu lần, bọn họ trước sau đều thấy không rõ lắm, rốt cuộc là Thi Nguyệt đã biến mất như thế nào!
Chẳng lẽ nói, giữa ban ngày, mà bị ma bắt sao?!