Đế Sư Xuất Sơn

Chương 181: Chương 181




Ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.

Trần Hùng ngây ngốc, có chút quỷ dị mở miệng gọi: “Ba?”

Người đến, chính là người đứng đầu nhà họ Trần, Trần Vệ Minh!

Nhìn thấy Đường Cẩm cẩn thận dè dặt ở phía sau ông ấy, Trần Bạch ngay lập tức hiểu ra, e rằng là Đường Cẩm cảm thấy tình hình không đúng, liền thông báo cho Trần Vệ Minh.

“Tất cả các người, đều ra ngoài hết đi!”

Trần Vệ Minh mở miệng, tất cả các vệ sĩ có mặt không dám không nghe, lập tức đi ra ngoài!

Nhìn thấy ba mình đến, Trần Hùng như có được chỗ dựa, một mặt hưng phấn đi qua: “Ba, ba xem những vết thương trên người con, đều là do tên vô dụng này gây ra!”

“Ba nhất định phải làm chủ cho con! Tên vô dụng này chính là…”

Chát!

Một cái tát tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người trong phòng ngây ngốc!

“Ba? Sao… sao ba lại đánh con?” Trên mặt Trần Hùng tràn đầy vẻ không thể tin được!

Trần Vệ Minh một mặt lạnh lùng nói với anh ta: “Trần Hùng! Con thật sự quá hỗn xược rồi!”

“Mở miệng ra là tên vô dụng, con cho rằng con đang gọi ai?!”

“Nó là anh con!”

Trần Hùng vốn luôn được nâng niu chiều chuộng, triệt để nổi điên: “Con không có người anh thái giám này!”

kỳ vọng duy nhất của ba, con mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần!”

“Trước đây là vậy, nhưng sau này, không phải rồi!”

Cả mặt Trần Hùng ngây ngốc: “Ý… là ý gì?”

Sau đó, Trần Vệ Minh nhìn về phía Trần Bách vẫn luôn cung kính, trên mặt, tỏa ra một nụ cười vừa lòng: “Chuyện của con, ba đã nghe chị Cẩm nói rồi!”

“Bách Nhi à! Đừng trách ba, cho dù lúc trước con có ưu tú, nhưng vì căn bệnh của con, ba cũng không có cách nào trọng dụng con!”

“Bởi vì sự tồn tại của con, đối với nhà họ Trần mà nói, là một chuyện cười!”

Trần Bách gật đầu thật sâu, lúc nghe được hai chữ chuyện cười, trong mắt hiện lên một tầng phẫn hận, chẳng qua chỉ là một thoáng, ngữ khí vẫn cung kính như cũ: “Ba, con hiểu!”

“Con hiểu là tốt!”

“Chẳng qua bây giờ không giống nữa!”

“Con vốn đã có thiên phú rất cao về thương nghiệp, lại tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, bây giờ lại hồi phục sức khỏe như ban đầu, bắt đầu từ ngày mai, con đến Trần thị làm việc đi!”

“Vị trí phó giám đốc, ba vẫn luôn để lại cho con!”

“Đây cũng coi như người làm cha này, bù đắp cho con hai mươi mấy năm qua đi!”

“Cảm ơn ba. Con nhất định sẽ cố gắng!”

“Không! Con không đồng ý!”

Trần Hùng đột nhiên mơ hồ, cái gì mà phục hồi như ban đầu? Sao lại thành phó giám đốc rồi?

Cái vị trí đó, bản thân anh ta đã cầu xin Trần Vệ Minh rất lâu, nhưng không có được!

Trần Vệ Minh xoay người trừng anh ta: “Ở đây, có phần để con nói chuyện sao?”

“Trần Hùng! Khoảng thời gian này ta không dạy bảo con, con đúng là càng ngày càng hỗn xược rồi!”

“Bây giờ, cút về nhà cho ta, đóng cửa suy ngẫm, khi nào nghĩ thông rồi, khi đó mới được ra ngoài!”

Nhìn thấy ba thật sự nổi giận, Trần Hùng rụt cổ lại, không dám hó hé nửa lời.

“Bách nhi, xử lí tốt mọi thứ ở đây, ta dẫn em trai con đi đây!”

“Ba, ba đi thong thả!”

Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Trần Bách đều vô cùng cung kính, không có nửa điểm thất lễ.

Trần Hùng đi theo phía sau Trần Vệ Minh, lúc đi ngang qua Trần Bách, trừng anh bằng ánh mắt căm phẫn, trong mắt có ý giận nồng đậm, không che giấu chút nào, mà tất cả, Trần Bách đều làm như không thấy gì.

Đợi bọn họ đi rồi, Trần Bách mới đứng thắng lưng, trên mặt, là một mảnh âm trầm!

“Chúc mừng anh! Trần Bách, anh bây giờ, mới xứng với danh xưng cậu hai nhà họ Trần!”

Đối mặt với lời chúc của Diệp Phùng, trên mặt Trần Bách không có chút vui vẻ nào, ngược lại nói: “Anh Diệp, anh cho rằng ông già thật sự muốn bù đắp cho tôi sao?”

Sự lạnh nhạt bây giờ so với khiêm nhường lúc nãy, hoàn toàn tương phản!

Diệp Phùng nâng chân mày, yên lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ấy.

“Ông già từ nhỏ đến giờ chưa từng thích tôi, trước đây là vậy, sau này vẫn là vậy!”

“Ông ta đột nhiên tốt với tôi như vậy, chẳng qua chỉ là diễn một vở kịch mà thôi, ông ta muốn trải sẵn đường cho Trần Hùng, cũng muốn ở trước mặt gia tộc nhà họ Trần giữ vững hình tượng ngay thẳng của mình!”

Nghĩ đến đây, trên mặt Trần Bách một mảnh âm trầm, càng ngày càng đậm!

“Anh Diệp, tôi cần sự giúp đỡ của anh!” Đột nhiên, Trần Bách nhìn Diệp Phùng, trịnh trọng mở lời!

“Chỉ cần anh gật đầu, sau này Trần Bách tôi, bất luận sau này thân phận như thế nào, đều sẽ là người trung thành nhất của anh!”

Anh ấy biết, Diệp Phùng không phải người thường, anh ấy không đi thăm dò thân phận của Diệp Phùng, cũng sẽ không thăm dò, chỉ là trong lòng anh ấy kiên định biết, chỉ cần Diệp Phùng đồng ý, vậy bản thân sẽ có được sự trợ giúp ai sánh được!

Nhìn ánh mắt của Trần Bách, rất lâu, Diệp Phùng cười rồi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật là hết cách…”

“Ai bảo anh là người bạn duy nhất tôi xem trọng ở thủ đô?”

“Anh muốn làm thế nào?”

Trên mặt Trần Bách, nhiễm một tia điên cuồng: “Tôi muốn cả nhà họ Trần, đều thuộc về tay tôi!”

Không ai biết hai người họ đã bí mật nói gì, chỉ biết, sau một tiếng đồng hồ, Trần Bách cả mặt tươi cười bước ra từ phòng bao!

Diệp Phùng duỗi eo lười biếng: “Đêm nay, trôi qua thật không yên tĩnh!”

“Anh Diệp!”

Đột nhiên, một âm thanh từ xe truyền đến, quay đầu nhìn, cách không xa, La Hồng An đang ở đó nhìn anh.

“Hồng An? Sao em còn chưa đi?”

Trong lòng Hồng An ảm đạm xuống, anh Diệp không thích nhìn thấy mình như vậy sao?

Lúc đó, nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng không ít, âm thanh lại hạ xuống: “Em đến nói cảm ơn với anh hai Diệp!”

Diệp Phùng không nghe ra ngữ khí không đúng, cười nhạt nói: “Đã nói đây là thứ do em làm việc mà có được, không cần cảm ơn.”

“Mau trở về chăm sóc cho mẹ em đi!”

La Hồng An gật đầu, sau đó ngẩng đầu mong chờ: “Anh Diệp, chúng ta, còn có thể gặp lại không?”

“Nếu như có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!”

Diệp Phùng đã cho cô gái nhỏ này, một tia hy vọng như có như không!

Nghe được lời này, ánh mắt của La Hồng An sáng lên, hướng về phía Diệp Phùng gật đầu thật mạnh: “Em tin, em nhất định có thể gặp lại anh Diệp!”

“Tạm biệt anh Diệp!”

Nhìn thân ảnh tung tăng nhảy nhót kia, Diệp Phùng lắc lắc đầu, con bé này..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.