Chỉ một lát sau thì âm thành đòi tiền đã vang lên khắp khán đài: “Cút ra đây, cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!”
“Trả tiền! Ông đây muốn được trả tiền lại!”
Đúng lúc này đột nhiên bóng dáng Hướng Dương xuất hiện ở tầng hai, anh ta nhìn xuống đấu trường rồi mở miệng nói: “Yên lặng một chút!”
Một câu nói này của anh ta thành công khiến cho toàn bộ khán giả im lặng: “Chào mọi người, tôi là người phụ trách của quyền đài dưới mặt đất. Tôi tin rằng không ít người ở đây biết tôi!”
“Đúng thế, tôi chính là cậu cả của nhà họ Hướng, Hướng
Dương!”
“Mà cái quyền đài dưới mặt đất này cũng thuộc về nhà họ
Hướng!”
“Trước khi mở cuộc cá cược quyền đài đã nói rõ Diệp
Phùng phải đối mặt với mười đối thủ, nhưng chúng tôi cũng không có nói mười đối thủ này chắc chắn phải là người!”
“Hơn nữa chúng tôi cũng dám để cho mọi người quan sát trước năm trận đấu của Diệp Phùng, trừ khán giả xem xét thực lực của anh ta thì còn có quyền đài chúng tôi nữa!”
“Dù sao chúng tôi đã dám mở tỷ lệ cược là cược một ăn mười đơn phương, chẳng lẽ mọi người nghĩ rằng số tiền kia dễ cầm như sao?”
Chỉ mấy câu của Hướng Kinh Dương thôi đã để cho đám khán giả ngậm miệng không trả lời được. Đúng thế, quyền đài cũng đâu phải là kẻ ngu, nếu như không chắc chắn trên chín mươi chín phần trăm thì sao bọn họ dám mở tỷ lệ đặt cược cao như thế này chứ?
Phải biết rằng một khi Diệp Phùng thắng thì với tỷ lệ cược một ăn mười quyền đài phải trả gấp mười lần số tiền cược. Số tiền đỏ đều do quyền đài bỏ ra!
Nhưng đối thủ thứ chín này thực sự là…
Không sai, thứ xuất hiện trước mặt Diệp Phùng không phải là người mà là một con hổ hung dữ! Hơn nữa cái bụng của nó xẹp lép, trong ảnh mắt của nó mang theo sự đói khát. Nó nhìn về phía Diệp Phùng rồi há to miệng ra, hàm răng sắc bén dính đầy nước miết. Nó không biết người đứng trước mặt nó có thân phận như thế nào, cao quý ra sao, nó chỉ biết rằng mình đã đói bụng ba ngày, nó phải giết chết kẻ đứng trước mặt rồi nhét đầy cái bụng rồng tuếch của mình!”
Cuộc chiến đấu giữa người và hổ hết sức căng thẳng!
Trong lúc nhất thời, thế cục trên quyền đài lại thay đổi khó lường. Đấu với người thì bọn họ có thể tin chắc rằng Diệp Phùng sẽ thắng, thế nhưng là đối thủ lại là một con hổ, hơn nữa còn là con hổ đối! Cho dù Diệp Phùng có mạnh tới cỡ nào đi nữa thì bọn họ cũng không thể yên tâm được!
Nhưng thứ bọn họ lo lắng không phải là tính mạng của Diệp Phùng, mà là Diệp Phùng có thể giết chết con cọp này hay không. Phải biết rằng đây mới là đối thủ thứ chín, vậy thứ mười sẽ là cái gì đây?
Diệp Phùng khôi phục lại bình tĩnh trong nháy mắt. Nói thật là lúc anh nhìn thấy con cop này thì cũng có chút hoảng hốt nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Anh đối diện với ánh mắt thèm khát của con hổ thì có chút thích thú. Hay låm, bây giờ mới vui chứ, nhưng nếu Hướng Kình Dương sắp xếp con hổ này như một quân bài cuối cùng thì sợ rằng Diệp Phùng sẽ để anh ta thất vọng rồi.
Một người một hổ giằng co trong im lặng một lúc lâu. Có lẽ là quá đói rồi nên đột nhiên con hổ kia nằm sấp xuống, nó gầm nhẹ một tiếng rồi lao thẳng về phía Diệp Phùng. Ánh mắt của Diệp Phùng nhìn chằm chằm vào nó mà chẳng hề có chút bối rồi, đột nhiên anh chĩa mũi chân xuống đất rồi tung người về phía sau. Anh vừa rời khỏi thì thân thể to lớn của con hổ kia đã nhào tới chỗ vừa nãy anh đứng. . truyện tiên hiệp hay
Nó thấy mình vồ hụt thể là gầm lên một tiếng như là tức giận, nó không do dự một chút nào mà tiếp tục nhào về phía anh.
Mà Diệp Phùng cũng không chơi đá chọi đá với nó, anh vẫn luôn dùng khinh công để trốn tránh. Cứ như thế mà hổ đuổi người chạy, mày tới tao đi. Sau hơn mười lần như thế thì con hổ kia không lập tức nhào tới nữa, Diệp Phùng cũng dừng lại không tiếp tục tránh nhé mà lao tới. Bị đuối lâu như thế rồi cũng đã tới lúc anh đảnh trá!
Việc Diệp Phùng đột nhiên lao tới khiến cho con hổ kia có chút sững sờ. Nhưng rất nhanh sau đó bản tính hung dữ của nó khiến cho nó nối giận, cái con mồi nho nhỏ này còn dám phản kháng, đây chính là sự khiêu khích lớn nhất dành cho vua của muôn loài. Nó dồn sức rồi nhảy người lên, móng vuốt của nó tóe lên ánh sáng!
Tất cả khán giả đều nín thở nhìn chằm chằm lên đài thi đấu. Ngay lúc móng vuốt của con hổ kia cách đầu của Diệp Phùng chỉ một chút thì đột nhiên anh nâng đùi phải lên, sau đó quay người đá vào đầu của nó. Móng vuốt của con hổ lướt qua mặt anh, rồi nó ngã uỳnh xuống đất. Diệp Phùng lại dồn sức đá một củ khiến cho con hổ kia choáng váng, nhưng cũng đã đánh thức dã tính trong nó!
Nó giương đầu rồi đứng dậy, phát ra một tiếng gào thét còn to hơn lúc nãy. Lúc nó đang tìm kiếm mục tiêu thì đột nhiên cả người nó trầm xuống, ngay sau đó trên đầu nó lại vang lên một tiếng gió.
Đầu hổ gục xuống hộ ra gương mặt lạnh lùng không chút tình cảm của Diệp Phùng. Anh cưỡi trên lưng con hổ, tay trái anh tóm lấy da lông trên cố nó còn tay phải thì nằm lại thành đấm. Anh đấm từng cú từng cú vào đầu con hổ, nhưng những cú đấm của anh khiến cho con hổ kia tỉnh táo lại. Bây giờ nó mới nhận ra hóa ra con mồi khiêu khích nó đang cười lên lưng nó.
Nó gầm lên theo từng chuyển động thể nhưng Diệp Phùng cứ như là sinh trưởng trên lưng nó vậy. Cho dù con hổ đó có giãy dụa có lắc như the nào thì cũng không thể hất Diệp Phùng xuống khỏi lưng nó. Mà từ đầu tới cuối Diệp Phùng chẳng hề có chút biểu cảm nào, anh vẫn luôn làm đi làm lại một động tác!
Nhấc tay, sau đó giáng xuống!
Một cú đấm, hai cú đấm… dường như anh chẳng biết mệt mỏi là cái gì. Theo từng cú đấm mà anh đánh xuống thì hành động của con hổ ngày càng trở nên chậm chạp, nhưng cú đấm của anh càng ngày càng nặng. Tất cả mọi người đều im lặng, những người ngồi gần có thể nghe được tiếng gió lúc Diệp Phùng tung cú đầm!
Cuối cùng không biết là Diệp Phùng đã tung bao nhiêu cú đấm, con hổ kia gâm lên một tiếng rồi năm rạp trên mặt đất, chẳng còn sự hung dữ lúc nãy nữa. Bây giờ Diệp Phùng mới bước xuống khỏi lưng con hổ rồi đi tới trước mặt nó, cúi đầu nhìn nó với tư thế của người thắng! Mà con hổ kia cũng ngãng đầu lên, trong mắt nó đã không còn sự thèm khát nữa mà biển thành cầu xin tha thứ rồi!
Diệp Phùng nhìn nó với vẻ lạnh lùng, anh không hề có chút rung động nào, ánh mắt anh như thần chết nhìn chằm chằm con hổ. Rồi sau đó anh dần nâng đùi phải lên rồi giảng xuống, đôi mắt đang cầu xin của con hổ kia trở nên ngơ ngác. Nó nghiêng đầu rồi tắt thở!
Một cú đá của Diệp Phùng lại có thể đánh vỡ xương đầu của hổ, nơi cứng nhất trên người của nó! “Chiến thần vô địch! Chiến thần vô địch!”
Sau khi con hổ chết đi, thời gian như ngừng lại. Một lúc sau thì tiếng gào thét mới bộc phát, vô số người đứng lên rồi hò hét một cách điên cuồng. Bọn họ nhìn về phía Diệp Phùng với ánh mắt đầy cuồng nhiệt, bây giờ trong mắt bọn họ anh không còn là người có thể mua vui cho bọn họ nữa, mà là một anh hùng! Một anh hùng dùng một cú đá giết chết con hổ!
Diệp Phùng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hướng Kình Dương đang ngồi trên tầng hai, ánh mắt của anh ấy lạnh lùng như băng, vào trong mắt của Hướng Kình Dương thì lại cất chứa sự mia mai vô tận. Mà Hướng Kinh Dương bây giờ cũng chẳng còn giữ vững nụ cười được nữa, sắc mặt của anh ta cũng trở nên nghiêm trọng.
Từ các trận đấu trước đó Hướng Kình Dương có thể nhận ra được là Diệp Phùng rất mạnh, nhưng anh ta không ngờ rang Diệp Phùng lại mạnh tới cỡ này. Dưới tình huống tay không tấc sắt mà còn có thể đánh chết một con hổ, mặc dù con hổ này đói nhưng dù gì cũng là vua của muôn loài. Mà hiện tại, giờ thứ ba vừa mới bắt đầu!
Chẳng lẽ mình sắp thua rồi sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong não của Hướng Kình Dương là đã bị anh ta bác bỏ một cách điên cuồng. Không! Sao mình lại thua được chứ, dựa theo ý nghĩ của anh ta thì năm người đầu chi là để cho Diệp Phùng khai vị mà thôi. Để cho người xem cảm thấy Diệp Phùng là vô địch sau đó đặt cược. Từ đó anh ta sẽ thu hoạch được tiền tài.
Một bước này Hưởng Kinh Dương làm rất tốt, lần này tiền đặt cược lên tới sáu nghìn tỷ, là thu nhập ba tháng của quyền đài!
Sau đó Hướng Kình Dương nghĩ răng cho dù Diệp Phùng có thể đánh thắng người nhưng còn có thể đánh thắng được hổ chắc. Không ngờ Diệp Phùng thật sự dánh thång ho dưới tình trạng tay không tấc sắt, điều này khiến cho anh ta không thể nào tướng tượng được!
Hơn nữa Hướng Kinh Dương không thể thất bại, sáu nghìn tỷ tiền đặt cược đó! Dựa theo tỷ lệ đặt cược thì một khi Diệp Phùng thắng trong thời gian quy địch anh ta phải bỏ ra sáu mươi nghìn tỷ để trả cho con cược. Số tiền này… cho dù là nhà họ Hướng mà có muốn lấy ra được cũng phải bị thương nặng một trận. “Không! Mình không thể thua!”
Đôi mắt của Hướng Kinh Dương trở nên đỏ bừng, anh ta cũng chẳng thèm để ý tới sự đau sót trên chân nữa mà nhìn chằm chằm Diệp Phùng: “Còn một tiếng cuối cùng, Diệp Phùng không thể nào đánh thắng đối thủ cuối cùng trong một tiếng này được!”
“Trận đấu tiếp tục!”