Đế Sư Xuất Sơn

Chương 212: Chương 212




Vào lúc này, tất cả các tông sư, bao gồm cả Hoàng sư phụ đang trọng thương thổ huyết, sắc mặt vô cùng khó coi giống như bị ép ăn sâu bọ!

Hai tông sư xứng danh hàng đầu trong giới võ lâm, chưởng môn Thái Cực Môn và Bát Cực Quyền, là đệ tử của người ta?

Bản thân đám người này giống như tên ngốc đi tìm người ta rước phiền phức, làm cả nửa ngày cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, tự rước nhục nhã!

Nhìn hai người quỳ ở bên cạnh, Diệp Phùng khẽ cười, ngẩng đầu lên: “Đứng dậy đi!”

“Vâng!”

Hai người cung kính đứng lên, Lôi Hành khí thế cường hãn, ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên hung tợn mà ngông cuồng: “Chính là đám người khốn kiếp này dám động tới cánh tay của thầy ta à?”

“Hừ, cũng to gan quá nhỉ!”

Nghe thấy giọng điệu tức giận của ông ta, đám người kia tái mặt và lùi lại một bướ!

c Lực sát thương của Bát Cực Quyền cả thiên hạ đều biết!

Hoàng sư phụ hiện tại chính là một ví dụ sống động!

“Lôi… Lôi sư phụ, chuyện này… đây là hiểu lầm!”

“Chúng… chúng tôi không biết, người chúng tôi muốn đối phó là Diệp đại sư!”

Có thể dạy những đệ tử như Lôi Hằng và Trương Tấn Nghĩa, Diệp Phùng trước mặt đám người được gọi là võ đạo tông sư như bọn họ giống như một đại nhân vật cấp đại sư!

“Không biết? Vậy ông đây đánh gãy tay ông rồi cũng nói không biết có được không?”

Khoan nói đến Lôi Hằng tính tình hay nóng nảy, ngay cả một con người điềm tĩnh như Trương Tấn Nghĩa sắc mặt lúc này cũng không mấy dễ chịu!

Sư giả như thiên, vị trí của Diệp Phùng trong lòng bọn họ cũng giống như cha mẹ tái sinh của họ vậy!

“Được rồi!”

Đột nhiên, giọng nói nhàn nhạt của Diệp Phùng vang lên.

Nộ khí trên người hai học trò đó cũng tiêu tan, cung kính đứng hai bên anh.

Diệp Phùng chậm rãi ngẩng đầu nói: “Trở về nói cho người thuê các người biết, Diệp Phùng ta không muốn gây chuyện, khuyên anh ta nên tự giác biết điều đi!”

“Nếu như động đến giới hạn của tôi thì…” Sau khi dừng lại một chút, giọng nói sắc bén của Diệp Phùng lại vang lên: “Hậu quả tự gánh”

Nói xong, anh nhìn bọn họ thật kỹ, rồi xoay người rời đi.

Mấy tông sư đều đứng im tại chỗ, bọn họ vẫn còn run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên!

Cho đến khi bóng lưng của Diệp Phùng khuất xa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ quần áo ướt đẫm, không ai nói một lời, từng người lẳng lặng rời đi!

Nào ngờ, trên một đài cao cách đó không xa, Lương Thành tức giận ném chiếc kính viễn vọng quý giá trong tay xuống đất: “Vô dụng! Đều là một lũ vô dụng!”

“Còn tự xưng cái gì mà tông sư một phương, ngay cả một tên Diệp Phùng cỏn con cũng không đối phó nỗi!”

Sau khí tức giận, Lương Thành châm một điếu thuốc, hút thật mạnh một hơi, rồi nói: “Tra ra hướng hành độn của Diệp Phùng chưa?”

Một hạ nhân bên cạnh lập tức mở miệng nói: “Ở sân bay Đại Bình có một chiếc máy bay riêng của nhà họ Khúc đang chuẩn bị chờ bay, chắc là chuẩn bị cho Diệp Phùng!”

“Căn cứ vào tình hình của chúng ta, đích đến của chiếc máy bay đó chính là Tây Tương!”

“Tây Tương?”

Đôi mắt Lương Thành hơi nheo lại: “Nếu tôi nhớ không lầm, tướng quân phòng giữ của Tây Tương, cũng là ngoại thích nhà họ Lương?”

“Đúng vậy, xét theo bối phận, anh phải gọi tướng quân Uyển Hổ một tiếng cậu họ!”

“Hừ!”

Khóe miệng Lương Thành nhếch lên một vòng cung nghiêm nghị: “Lấy danh nghĩa nhà họ Lương, thông báo cho tướng quân Uyển Hổ biết!”

“Chuyến đi đến Miêu Cương lần này của Diệp Phùng, không thành công thì thôi, lỡ như may mắn để hắn thành công, nhất định phải chặn hắn ở lại Tây Tương!”

“Tuyệt đối không thể cho hai cha con nhà họ Khúc có cơ hội sống sót!”

Sau khi từ chối yêu cầu hộ tống của Trương Tấn Nghĩa và Lôi Hằng, Diệp Phùng một mình lên máy bay riêng của nhà họ Khúc, tiến tới Tây Tương.

Sau vài vòng, nhìn cảnh rừng núi rậm rạp trước mặt, trong lòng Diệp Phùng đột nhiên có rất nhiều cảm xú!

c Từng giáo hóa thiên hạ, chu du khắp Thiên Triều Cửu Châu, ở mảnh đất cổ xưa này vẫn còn rất nhiều địa điểm bí ẩn mà chúng ta chưa khám phá, và Miêu Cương chắc chắn là một trong số đó!

Nơi này có rất nhiều dãy núi cao chập chùng, những khu rừng nguyên sinh, những cây cổ thụ cao chót vót, dây leo và gai nhọn giăng bố khắp nơi, côn trùng và thú dữ, đầm lầy và chướng khí, đầy rẫy nguy hiểm chết người!

Đặc biệt là đối với một số làng dân tộc nằm ở những nơi sâu thẳm của Tây Tương vẫn còn duy trì đến nay, bọn họ vừa thần bí lại bài ngoại, vô số lời đồn càng giúp bọn họ phủ lên thêm một lớp màn bí ẩn!

Vùng đất Miêu Cương, thuật cổ độc rất thịnh hành, thuật ngự trùng được truyền lại hơn trăm ngàn năm nay khiến cho mảnh đất chưa từng được khai phá này càng trở nên bí ẩn!

Phương pháp tạo ra Thôi Tâm Phấn chính là đem các loại cổ trùng đặc hữu nghiền thành bột, có độc tính cao, cho nên muốn giải được độc thì phải nhờ độc sư Miêu Cương chuyên nghiệp đích thân ra tay!

Và ngôi làng dùng để nuôi cổ trùng, thông thường thường nằm trong những khu rừng rậm ở Miêu Cương.

Cây cối che phủ bầu trời, sương mù độc chướng bao phủ quanh năm, cho nên khi bước vào đây, cho dù có công cụ khoa học kỹ thuật tiên tiến thì cũng đều vô dụng. Mặc dù Diệp Phùng đã đến đây một lần cách đây hơn chục năm, nhưng cũng không mấy quan tâm đến điều đó, khi ở bên ngoài, anh đã chuẩn bị đồ ăn và nước uống xong xuôi, sau đó dựa theo ký ức rời rạc, tiến sâu vào trong!

Vừa mới vào chưa được lâu, nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Hơn nữa, trong khu rừng nguyên sinh yên tĩnh, thỉnh thoảng bên tai có âm thanh truyền đến, càng lúc càng tới tấp!

Diệp Phùng giống như đang đi dạo trong vườn, nhưng vẫn cảm nhận mọi thứ xung quanh để duy trì được trạng thái tốt nhất!

Đột nhiên, một bóng đen lao về phía anh!

Ánh mắt Diệp Phùng chợt lạnh đi, bóng ảnh đó lướt ngang qua bên má anh, bay vụt tới!

Trong thời khắc nhanh như chớp này, Diệp Phùng đột nhiên giơ tay ra nắm lấy, tóm lấy bóng đen trước mặt, sau đó toàn lực xoay tròn, nện về phía tảng đá lớn bên cạnh!

Bops!

Máu bắn tung tóe, bóng đen đó bỗng chốc yếu đi.

Diệp Phùng nhặt cái xác trong tay lên, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chà chà, xem ta là vật săn à, mi chọn sai mục tiêu rồi đấy!”

Sau khi nhìn rõ, thứ trong tay Diệp Phùng không phải gì khác, chính là một con rắn đen!

Thân rắn dài ít nhất nửa mét, to bằng cả cánh tay của một đứa con nít, đầu bị gãy lộ ra vài chiếc răng rắn còn rỉ nọc độ!

c Diệp Phùng tuy rằng không biết loại rắn độc này, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng xanh mờ nhạt phát ra trong miệng, anh liền biết nọc độc của nó chắc chắn rất mạnh!

Người bình thường nếu bị cắn, e rằng chết ngay tại chỗi Vừa mới tiến vào khu rừng chưa được bao lâu, thì đã gặp phải loại độc này, nếu như tiến vào càng sâu nữa, chắc chắn rất là nguy hiểm!

Quả nhiên, khi vào càng sâu nguy hiểm càng nhiều, thậm chí còn gặp phải mấy con dã thú khổng lồ!

Nhưng mà, với sức mạnh của anh đều tránh được một cách thuận lời.

Thời gian chậm rãi trôi, sắc trời cũng dần dần âm u.

Diệp Phùng dừng lại, nhìn về khoảng xa xăm.

Đột nhiên, ánh mắt anh sững sờ, bởi vì khi nhìn xuyên qua khu rừng rậm ấ phía trước mắt là một màn khói bếp bốc nghi ngút.

Anh đã thật sự tìm thấy làng Miêu Cương rồi!

Diệp Phùng thở phào nhẹ nhõm, trong rừng rậm ít người đặt chân đến như vậy, một khi đã vào ban đêm, nguy hiểm còn nhiều gấp mấy lần ban ngày!

Với sức mạnh của Diệp Phùng, nếu không phải trong tình huống nguy cấp, cũng không đồng ý qua đêm ở một nơi như vậy.

Thế là anh quyết định lân mò về phía nơi đang bốc khói nghi ngút đó.

Trông thì có vẻ không xa, nhưng lại đi mất hơn cả tiếng, cuối cùng, dáng vẻ ngôi làng ấy cũng hiện ra trước mắt anh.

Nhìn từ xa, nơi đây giống như một ngôi làng miền núi nhỏ bình thường, nhà trúc ngói xanh, khói bếp lượn lờ, trông rất là bình yên!

Thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Phùng khẽ hiện lên ý cười, cảnh tượn trước mắt, nhưng đang dần dần tái hiện lại khung cảnh mà mười mấy năm trước đây anh từng đặt chân đến, nơi này, chính là nơi mà anh đang muốn tìm!

Khi anh chuẩn bị vượt qua một ngọn đồi nhỏ cuối cùng thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nước chảy, Diệp Phùng hiếu kỳ vạch bụi cỏ trước mắt ra, khi nhìn kỹ, đồng tử, đột nhiên co rút lại!

Trong một hồ bơi nước trong vắt, có một cô gái xinh đẹp, đang tắm trong đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.