Đế Sư Xuất Sơn

Chương 242: Chương 242




Răng rắc! Một tiếng sấm đánh xẹt qua không chỉ lướt ngang lòng Lương Hữu Vân mà còn xẹt qua lòng của tất cả những vị khách có mặt ở đây!

Cái này…

Cái này chính là quyền thế chân chính của để sư hay sao?

Ông ta vốn cho rằng mình đã coi trọng Diệp Phùng rồi, nhưng không nghĩ tới thật ra mình chỉ thấy được một góc rất nhỏ của tòa núi băng là Diệp Phùng mà thôi! Chỉ dựa vào cái nhìn của những người này, đừng nói chỉ một nhà họ Lương, cho dù là mười gia tộc lớn tụ lại cũng không chắc sẽ là đối thủ của Diệp Phùng!

Giờ phút này Lương Hữu Vân có hơi mờ mịt nhìn về phía đám người nhà họ Lương, trong ánh mắt của họ, chỉ có một loại cảm xúc duy nhất!

Đó chính là hối hận, sợ hãi!

Cho dù bọn họ không muốn thừa nhận thì cũng không thể bỏ qua được chính là họ đã chọc phải một người không nên chọc!

Cá người Lương Hữu Vân trút hết sức lực ra một hơi, trên mặt còn sót lại cũng chỉ là thất bại và sợ hãi: “Để sự… Ngài đầu sư.”

“Hiểu… Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm mà thôi! “Ngài nhìn đi, người đó ngài cũng đã giết, cũng có nghĩa là cũng hết rồi, nên ngài có thể buông tha cho chúng tôi một đường hay không?”

Lương Hữu Vân cố gång cầu xin tha thứ!

Là ông chủ của nhà họ Lương, một trong mười dòng tộc lớn nhất thủ đô, là một nhân vật mà mọi người đều sợ nhưng giờ phút này, ông ta cũng đang sợ sệt y như vậy!

Không sợ không được mà!

Uy nghiêm là quan trọng, mặt mũi cũng quan trọng không kém nhưng có quan trọng tới đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình!

Hơn một trăm thi thể lạnh như băng còn nắm dưới lôi đài kia kìa, đó chính là một minh chứng tốt nhất đó! “Thả cho các người một con đường hay sao?”

“Ha ha…”

Diệp Phùng bất ngờ cười rộ lên: “Đây là lần đầu tiên, Diệp Phùng tôi vận dụng hết sách để sư, lần đầu tiên tụ tập tất cả đệ tử lại đây.”

“Tôi đã gióng trống khua chiêng đến như vậy tới chơi với các người, vậy mà ông lại nói không chơi nữa, ông chủ nhà họ Lương à, ông nói chuyện này có thể thương lượng hay sao?”

Lương Hữu Vân muốn phun máu một trận! Đại gia à! Lần này ngài là đánh trận nhưng ai dám đùa với ngài cơ chứ? Ai có khá năng theo nối ngài đây chứ?

Nếu ngài nói sớm là đệ tử mình trâu bò như vậy thì cho dù cho tôi mượn ba lá gan tôi cũng không dám đối nghịch với đệ tử của ngài! “Diệp… Đế sư Diệp! Nhà họ Lương chúng tôi đã biết sai rồi!”

“Chỉ cần ngài chịu buông tha cho nhà họ Lương, mặc kệ ngài đưa ra yêu cầu gì thì nhà họ Lương chúng tôi cũng đều sẽ đồng ý.”

Khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng cong lên, đột nhiên nhìn về phía Lương Thành: “Muốn tôi buông tha cho các người sao? Nhưng ai kia có từng buông tha cho một cô gái đáng thương hay không?”

“Nếu không nhà họ Lương các người có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu, tôi sẽ đồng ý toàn, chi cần các người có thể làm cho La Hồng An sống lại!”

“Có thể không hả cậu chủ nhà họ Lương?”

Lương Thành bị Diệp Phùng điểm danh thì sắc mặt nhanh chóng trắng bệch lại, theo bản năng lùi về sau hai bước!

Để người chết sống lại vậy đó không phải là chuyện vớ vẩn hay sao?

Lương Thành không có ngu ngốc, nhìn trong mắt Diệp Phùng không che giấu chút ý định giết người nào, anh ta hiểu được, hôm nay ai cũng có thể sống chỉ có duy nhất mình anh ta là tuyệt đối không sống được!

Mà ba của anh ta cũng tuyệt đối sẽ không bảo vệ mình được!

Sự sống sau đó, anh ta biết mình dù có cầu xin cũng không có tác dụng gì, ngay lập tức trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng, nhìn những khách mời dưới khán đài: “Tất cá mọi người đều là ông lớn của một phương, đều là nhân vật từ trong mưa máu gió tanh mà chém giết cho tới vị trí ngày hôm nay!”

“Bọn họ cũng chỉ có mười mấy người, chúng ta có tới mấy nghìn người vậy thì sợ cái gì cơ chứ?”

“Hơn một trăm người có thể đánh không lại, vậy mấy nghìn người cho dù là dùng nước bọt cũng có thể dim chết bọn họ!”

“Chỉ cần các vị ở đây chịu ra tay, Lương Thành tôi chắc chắn nhà họ Lương của tôi nguyện ý là bạn bè tốt vững chắc cho các vị sau này.”

Lương Thành có một chủ ý vô cùng tốt, kích động tất cả mọi người ở đây để đối phó với Diệp Phùng, cho dù đánh không lại vậy cũng có thể tạo cho anh ta một cơ hội chạy trốn!

Hơn nữa, tất cả người ở đây đều đông đúc, mà khi họ đối mặt với lợi ích thì tuyệt đối sẽ có người không muốn liều mạng một trận!

Chỉ cần có người dẫn đầu thì có thể tạo ra một cơ hội cho chính mình!

Hiển nhiên, anh ta nói điều này cũng đã có tác dụng, vốn dĩ là một đám người đang ngây ngốc thì giờ phút này họ đã hoàn toàn phản ứng lại kịp!

Lúc này đột nhiên có người rống lớn tiếng một cái: “Các anh em, cùng nhau xông lên nào!”

Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía

Diệp Phùng rồi nhanh chóng lao hết lên hành động!

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Lương Thành lộ ra nụ cười đạt được âm mưu, chỉ là anh ta vừa mới cười có một nửa thì trong nháy mất vẻ mặt trở thành cứng đờ!

Chỉ thấy bọn người Diệp Phùng không hề động đậy chút nào, tất cả khách mời đều lao về phía bọn họ cứ thế nối đuôi nhau mà phóng ra, những người này đều thuộc kiểu không muốn sống mà lao thật mạnh mẽ tới đó!

Không đến mười phút, ròng rã hơn nghìn người cứ thế có đi mà không về, trở thành một đống hỗn độn trên bãi đất! “Ha ha…”

Một tiếng cười khẽ vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Diệp Phùng nhẹ nhàng giương mất lên nhìn, nhìn vẻ mặt Lương Thành đang đờ đẫn ra, mặt mũi tràn đầy trêu tức: “Cậu chủ Lương à, xem cậu còn tính toán gì nữa đây, thất bại rồi…”

“Sao… Tại sao có thể như vậy chứ?”

Trong mắt Lương Thành lóe lên sự ngạc nhiên và tuyệt vọng!

Tất cả mọi người đều không còn lại người nào, tất cả đều chạy trốn hết sao?

Vừa rồi rõ ràng anh ta nhìn thấy, dù chen lấn cả đoàn, dù giẫm lên những thi thế buồn nôn kia nhưng không có ai dám tới gần 3m xung quanh đám người Diệp Phùng!

Đầy đất toàn là giày dép, túi xách, tất cả đủ để chứng minh là họ đã trốn chạy trong sợ hãi ra sao!

Nói nhảm à!

Chính vì họ là những người quyền quý một phương nên họ càng quý trọng tính mạng của mình hơn!

Họ cũng không phải người ngu, hơn một trăm ám vệ nhà họ Lương bị người kia chặt đầu giống như dưa hấu, giết sạch không chừa một người, nên nếu mình lại tiến lên không phải là đi chịu chết hay sao?

Tuy tiền tài rất tốt, nhưng phải nắm trong điều kiện tiên quyết là có mạng hưởng thì mới được! Người đi nhà trống, một hội trường lớn như vậy cứ thể trở nên trống trải!

Hai chân Lương Thành cũng bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không còn chút khí tức kiêu ngạo trước đó!

Nhìn Diệp Phùng từng bước một đi về phía anh ta, anh ta kêu gào một tiếng quái dị, nên lùi lại liên tiếp về sau ba bước: “Anh… Anh đừng tới đây.”

“Tôi… Nhà họ Lương tôi còn nâng đỡ mấy bang phải, thủ hạ còn hơn một nghìn anh em, nếu anh dám làm gì tôi thì họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Hử? Mấy nghìn anh em lận sao?”

Khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng cong lên! “Đến đây, anh nghe..”

Nói xong thì chỉ nghe một tiếng động ồn ào từ bên ngoài truyền tới dữ dội, âm thanh cực kỳ lớn, giống như có thể chan động mặt đất!

Giống như có thiên quan vạn mã tiếng la giết, xông thẳng lên trời!

Trăm người Nghìn người! Mười nghìn người!

Đếm không hết những âm thanh âm ĩ đó, mang theo một loại khí thể như sắt thép đâm thẳng vào lòng người! Sát ý này xông thẳng lên trời, khiến cho nhà họ

Lương vốn đã quen sống an nhàn sung sướng đều chấn động tột độ, chân của từng người đều như nhũn hết ra, suýt chút nữa là quỳ xuống đất! Sau đó là một binh sĩ cả người tràn ngập máu đi tới, chào bọn người Thiết Chinh Nhạc một tiếng: “Khởi bấm chiến thần!”

“Dựa theo mệnh lệnh của ngài, tất cả nhân viên dưới cờ bang phái nhà họ Lương đều bị diệt toàn bộ, gần như không còn ai.”

Lương Thành nghe vậy thì sững sờ, sau đó run rẩy mở miệng: “Anh… Anh có ý gì đây?”

Thiết Chinh Nhạc quay lại nhìn anh ta cười thâm trầm một tiếng: “Ý là người nhà họ Lương các người, xong đời rồi!”

“Từ hôm nay trở đi, các công việc dù là trong quân đội hay chính phủ, các ngành khác đều không còn tên nhà họ Lương các người!”

Bịch bịch!

Thân thể Lương Thành cũng nhịn không được nữa rồi, cứ thế đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào!

Làm mưa làm gió hơn hai mươi năm, vẻn vẹn chi sai một ý nghĩ thi đã không còn gì rồi sao?

Bịch bịch bịch!

Tiếng giày da vang lên thanh thủy trong không trung, Lương Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên một cái, vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Phùng lập tức đập vào mát!

Anh ta há hốc mồm, muốn cầu xin tha thứ nhưng đột nhiên anh ta phát hiện mình không thể nói nên lời dù chỉ một câu xin tha…

Hối hận, giờ phút này sự hối hận tràn ngập trong đầu anh ta!

Lương Thành đã không còn cao ngạo như xưa,anh ta quỳ gối trước mặt Diệp Phùng, trong mắt hoàn toàn là sự chờ mong sống sót: “Ngài… ngài để sư!”

“Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”

“Lần này, ngài có thể… Buông tha cho tôi được không?”

“Tôi có thể buông tha cho cậu, nhưng những sinh mạng vô tội mà cậu giết có thể buông tha cho cậu sao?”

“Lương Thành!”

“Người đang làm, trời đang nhìn đó! Thiên đạo có luân hồi, hôm nay, chính là tới lượt cậu phải hoàn trả lại những báo ứng này!”

Lời này lạnh như băng giống như một vị vua đưa ra phán quyết! Trong mắt Diệp Phùng toàn là sát ý, càng lúc càng nồng đậm!

Chỉ thấy đột nhiên anh vươn tay đánh một chưởng ra, bịch một tiếng đã bổ nhào lên trên gáy của Lương

Thành!

Lương Thành vẫn còn giữ tư thế quỳ xuống trên đất, hai con mắt đều hiện lên vẻ hoáng sợ, dan dan ám đạm lại rồi sau đó đập một cái thì hoàn toàn không còn tiếng động nào! “Hồng An, anh Diệp đã thay em báo thù rồ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.