Trương Vô Kỵ mang theo thanh âm run rấy nói, theo sau bước nhanh đi tới. Đường đường là giới nhà giàu ở Thủ đô, ông chủ tập đoàn Ngọc Hài, giờ phút này lại giống chó săn cười ninh not: “Chủ tịch Tổng, thật sự là ngài sao? Tôi từng thấy ngài trên TV rồi đầy. Thật không ngờ hôm nay tôi lại may mắn được nhìn thấy người thật ngoài đời!”
“Tôi hâm mộ ngài đã lâu, ngài xem, hôm nay tôi có thể có vinh hạnh cùng ngài ăn cơm tối không?”
Trương Vô Kỵ không hồ là người làm ăn, Tập đoàn Ngọc Hải không biết đã đắc tội vị nào, sự sụp đổ đã trở thành kết cục đã định, nhưng ông ta biết Tổng Chính Đăng ở trước mặt mình có trọng lượng như thế nào!
Thần tài của Hồng Bắc Tống Chính Đăng, một mình ông ta cai quản tài phú của chín tình, thậm chí còn nhiều hơn cả một số gia đình quý tộc. Trước đây nghe nói ông ta có ý định vào Thủ đô, có vẻ như lời đồn là sự thật.
Chỉ cần có thể buộc chặt vào con tàu lớn này vào mình, cho dù hôm nay tập đoàn Ngọc Hải có hai bản tay trắng đi chăng nữa. Ngày mai liền có thể quật khởi một lần nữa!
Khỏe miệng Tống Chính Đăng nở một nụ cười đầy châm chọc: “Ăn cơm? Đương nhiên là tôi rảnh rồi!”
“Chỉ là, lúc trước em trai của anh không biết như thể nào mà làm cho hai người chúng tôi phải phật ý, bữa cơm này chúng ta còn phải từ từ chờ rồi!”
Một câu nói này giống như sét đánh giữa trời quang, Trương Vô Kỵ đột nhiên đứng ngây người ở nơi đó!
Hiểu rồi! Hiểu rồi!
Ông ta luôn nghĩ không ra, tuy rằng tập đoàn Ngọc Hài của ông ta hoành hành ngang ngược. Nhưng ông ta vẫn luôn cần thận, thận trọng. Thế lực không thể đắc tội, ông ta sẽ không bao giờ tự đi đắc tội với người ta!
Ngoài những thế lực đứng đầu kia, ai lại có khả năng khiển Tập đoàn Ngọc Hài nhà cao cửa rộng sụp đổ trong tích tắc?
Nhưng nếu đổi thành Tổng Chính Đăng trước mặt, mọi chuyện đều có thể giải thích được!
Là Thần tài của Hồng Bắc của chín tinh. Đừng nói một cái Tập đoàn Ngọc Hài nho nhỏ, ngay cả những gia tộc cao cao tại thượng kia cũng phải cân nhắc hầu quả của việc đắc tội Tổng Chính Đăng!
Diệp Phùng lúc này đang nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, khẽ nhíu mày nói: “On ào quá!”
Tổng Chính Đăng tức khắc hiểu ý, búng tay một cải, sau đó không biết từ đâu đi ra một ít đàn ông lực lưỡng, lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, chi còn lại có một người, Tống Chính Đăng cung kính hỏi: “Ông ta phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy Lâm Bách Tường run lên, trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Không có y đức nhưng vẫn có thể lưu lại một con đường sống, nhưng nếu không có lương tâm thì có cho sống cũng là lãng phí không khí!”
Lâm Bách Tường cuối cùng đã phải trà cái giá đất nhất cho những gì mình đã làm!
Trước cửa phòng mổ toàn bộ không một bóng người, khôi phục sự yên tinh. Diệp Phùng liếc nhìn Tổng Chính Đăng một cái, khóe miệng no một nụ cười nghiên ngẫm: “Thảo nào anh không rời Thủ đô, Như thể nào, chín tinh Hồng Bắc lại có thể không thỏa mắn được Thần Tài như anh ăn uống sao?”
“Thấy, ngài nói đùa rồi!”
Tổng Chính Đăng voi vàng nói: “Ngài ở Thủ đô, tuy rằng có rất nhiều anh em ở bên cạnh, dù sao Thủ đô ở đây cũng là nơi rồng cuộn hồ ngồi, thế đất hiểm hóc. Nếu tôi có thể ở bên cạnh ngài, cũng yên tâm hơn một chút!”
Diệp Phùng hơi hơi cảm động, anh có thể nhận ra Tổng Chính Đăng quan tâm anh từ tận đáy lòng.
Khẽ vỗ vai anh ta một cải, Diệp Phùng cười nói: “Tâm ý của anh, tôi đã hiểu rồi.”
“Thù độ cũng là một nơi tốt, nếu có thể chiếm một vị trí nhỏ, đổi với cậu cũng là trăm lợi mà không một hai!”
“Chờ chuyện này qua rồi, tôi sẽ giới thiệu một ít anh em phát triển không tồi ở Thù đô cho cậu, nhưng mà…”
Diệp Phùng dừng lại một chút, trong mắt chot lóe một tia thu dịch: “Trước mắt phải tính món nợ của Thị Nguyệt trước đã!”
Tổng Chính Đăng dường như đã chuẩn bị từ lâu, lien nói: “Khi biết được em gái nhỏ bị thương, tôi đã phái người đi điều tra rồi!”
Nói rồi giao một bức ảnh, trong bức ảnh, một người đàn ông to lớn với hình xăm trên lưng trông cực kỳ cứng cáp!
“Chủ quán bar Hummer, Dương Dịch Phong, là người có chút mặt mũi, có chút tiền, cũng có chút tên tuổi ở Thủ đô!”
Diệp Phùng ánh mắt đột nhiên phát lạnh!
“Người này bây giờ đang ở đâu?”
“Đương nhiên là o địa bàn của gã ta, quán bar
Hummer.”
Diệp Phùng gật gật đầu, đứng dậy rời đi: “Chăm sóc cô và em gái thật tốt!”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Tổng Chính Đăng cung kính nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của ngài!”
Nói đến địa điểm ăn chơi lớn nhất ở Thủ đô thì phải nói đến phố Phong Nguyệt, nói đến pho Phong Nguyệt thì phải nói đến quán bar lớn nhất trên con phố này, quản bar Hummer!
Ngay sau buổi trưa, trong quán bar bắt đầu chào đón những vị khách đặc biệt!
Người phục vụ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn Diệp Phùng vừa mở cửa, yếu ớt nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi còn chưa mở cửa!”
Diệp Phùng không có nghe nói qua, tìm một chỗ ngồi xuống: “Nếu không mở cửa, cậu có thể không tiếp khách sao?”
“Ai u!”
Người phục vụ mở trừng mắt, có chút bất mãn nhìn Diệp Phùng. Sau đó cà lơ phất phơ đi đến gần anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới. Anh mặc một bộ quần áo rẻ tiền, trong mắt cậu ta lóe lên một tia khinh thường, rồi cậu ta ném chiếc khăn trên tay lên trên bàn trước mặt anh, có chút khinh thường nói: “Uống cái gì?”
“Một ly bia!”
Diệp Phùng không chút nào để ý thái độ của cậu ta, đáp lại. “Chờ chút!”
Một lúc sau, người phục vụ bưng một ly bia tới: “Của anh đây!”
Diệp Phùng đưa tay ra đón, khi hai mắt chạm vào nhau, người phục vụ bất ngờ buông tay, ly rượu rời khỏi tay Diệp Phùng, đập mạnh và rơi xuống đất!
Trên mặt người phục vụ lộ ra một tia tươi cười khi kế hoạch thành công, đôi mắt nhíu lại: “Ai ôi, sao anh bất cần như vậy!”
“Cám ơn đã chiếu cố, cốc bia này trị giá ba trăm rười, bối thường tiền đi!”
Diệp Phùng nhướng mày: “Cốc bia của cậu nhiều nhất cũng chỉ là bảy mươi ngàn. Cậu lại bắt tôi trà ba trăm rưỡi. Có phải là hơi cắt cổ quá rồi không?”
Vừa nghe lời này, người phục vụ đột nhiên hăng hái: “Cái gì? Anh nói tôi cắt cổ khách hàng à, được rồi vậy trả bảy trăm ngàn, thiếu một xu thôi, anh cũng không thể đi ra ngoài!”
“Thật là buồn cười! Tôi cũng không tin, một mành thủy tinh nhỏ lại có thể đáng giá nhiều tiền như vậy!”
“Gọi quân lý của cậu ra đây!”
Người phục vụ liếc hắn một cái, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh nghĩ cũng hay thật đấy, đế quản lý của tôi ra đây, thiếu một xu, chuyện này sẽ không xong đâu!”
“Hừ! Tôi cũng không tin, còn có người không biết phân rõ phải trái như vậy!”
“Ha ha, vậy anh cứ chờ Ở đây!”
Một lúc sau, một người đàn ông cao to thô kệch mặc vest đen đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Phùng ổm ôm nói: “Thế nào, nghe nói anh làm vỡ ly không muốn bồi tiền?”