Đế Sư Xuất Sơn

Chương 271: Chương 271




“Ông nội! Ông nội!”

Nguyệt Xuyên Nhi vội vàng chạy đến với vẻ mặt căng thẳng. Diệp Phùng không kịp nói nhiều, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng đặt lên mạch của ông ấy, chăm chú nói: “Không hay rồi.”

“Hỏa độc trong cơ thể đột nhiên nghiêm trọng hơn rồi.”

“Không ổn rồi.”

“Bây giờ tôi cần vài vị thuốc để có thể chữa bệnh cho ông Nguyệt.”

“Cái này… Được rồi, anh Diệp, tôi tin anh.”

Mà lúc này, Nguyệt Bằng nghe được động tĩnh bên ngoài cũng vọt ra, mắt đỏ hoe: “Chị sao chị có thể tùy tiện tin tưởng một người xa lạ như vậy.”

“Chị nhìn anh ta giống người có cách chữa bệnh sao?”

“Em im miệng cho chị.”

Nguyệt Xuyên Nhi quát lớn một tiến: “Bây giờ bệnh tình ông nội đang nghiêm trọng, nhà họ Nguyệt này phải để chị làm chủ.”

“Chị giao cho em chăm sóc tốt cho ông nội. Nếu em dám cẩu thả chị sẽ không để yên cho em.”

Nói xong, cô ta cùng Diệp Phùng vội vàng rời đi. Dựa vào các mối quan hệ của nhà họ Nguyệt ở thành phố Hữu Thiên. Tuy rằng đêm hôm khuya khoắt, nhưng vẫn có nhiều dược liệu hiếm được đưa đến.

Nhìn thấy những điều này, Diệp Phùng trong lòng yên tâm hơn một chút. Có những dược liệu này trong tay, bệnh tình của Nguyệt thiên hạo có cơ hội khỏi tăng lên không ít. Đợi đến khi bọn họ vội vàng chạy về nhà họ Nguyệt, nhìn cảnh trước mắt dường như không có chuyện gì xảy ra, Nguyệt Xuyên Nhi hơi ngơ ngác.

“Chị, chị về rồi?”

Trong phòng khách, Nguyệt Bằng đang ngồi trên sô pha, thoải mái uống trà.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Nguyệt Xuyên Nhi nhất thời tức giận không có có đánh, lông mày dựng thẳng lên: “Nguyệt Bằng, ông nội nằm ở bên trong, phúc họa chưa rõ. Em lại ở bên ngoài bộ dáng thờ ơ. Thật sự nói không nên lời.”

Nguyệt Bằng lại mỉm cười, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn Diệp Phùng, lập tức mở miệng nói: “Chị nói oan cho em rồi.”

“Ông nội bị bệnh em đương nhiên lo lắng hơn bất cứ ai. Nhưng trùng hợp là bác sĩ Hoa nổi danh thiên hạ đột nhiên đến đây hành nghề. Em nhận được tin tức đã mời ông ấy tới đây. Bây giờ đang ở bên trong điều trị cho ông nội.”

Trên mặt Nguyệt Xuyên Nhi lộ ra một tia kinh hãi: “Ý em là, vị bác sĩ nổi danh phương Nam, truyền nhân nhà họ Hoa – Hoa Thanh Chỉ?”

Nguyệt Bân gật đầu: “Không sai. Chính là bác sĩ Hoa nổi tiếng, phương pháp chữa bệnh tuyệt nhất. Chỉ cần ba ngón tay mạch, có thể chẩn đoán ra bệnh. Tuy không đứng trong chín bác sĩ lớn hàng đầu Đông Ngọc nhưng phương pháp chữa bệnh của ông ấy không hề thua kém chín bác sĩ lớn của Đông Ngọc.”

“Hừ, người này so với một tên lừa gạt đáng tin hơn nhiều.”

Những lời cuối cùng này kẻ ngốc cũng có thể nghe ra là đang nói cho ai nghe. Mặt Nguyệt Xuyên Nhi vô cùng xấu hổ, vừa định giải thích, Diệp Phùng lại cười ha hả: “Nếu nhà họ Nguyệt đã mời bác sĩ giỏi tới, vậy thì không cần tôi ra tay nữa rồi. Nếu đã như vậy, tôi xin đi trước.”

“Anh Diệp Phùng, anh nghe em…”

Kẽo kẹt.

Đột nhiên, cửa phòng ngủ của Nguyệt Thiên Ngạo bị mở ra, một người đàn ông trung niên tóc hơi bạc từ bên trong đi ra.

Nguyệt Bằng dẫn đầu đi đến nói khách khí: “Bác sĩ Hoa, ông nội tôi thế nào rồi? Mất bao lâu để phục hồi?”

Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta đã mất rất nhiều thời gian mời Hoa Thanh Chỉ ra tay thì làm sao không hồi phục được.

Thế nhưng, trái với nguyện vọng, Hoa Thanh Chỉ nhìn anh ta một cái, thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bệnh tình ông Nguyệt quá nặng, đã động đến lá lách dạ dày, chỉ sợ muốn khỏi hẳn rất khó.”

Sắc mặt Nguyệt Bằng và Nguyệt Xuyên Nhi nhất thời trở nên trắng bệnh, sau đó là vẻ mặt không thể tin được: “Không thể được! Bác sĩ Hoa, ông là bác sĩ giỏi sao có thể không có cách nào.”

“Haizz, cô Nguyệt, tôi đã cố gắng hết sức. Trong khoảng thời gian này, hãy chăm sóc ông Nguyệt thật tốt đi.”

Nguyệt Bằng ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần: “Ông nội sao có thể…”

Lúc này, một tiếng hờ hững vang lên: “Anh có thể cho tôi vào xem không?” Thanh âm của Diệp Phùng vang lên, ánh mắt mọi người nhất thời chuyển đến trên người anh. Trong mắt Nguyệt Xuyên Nhi, thoáng chốc có một tia hy vọng: “Đúng! Phải, phải! Anh Diệp, anh mau cứu lấy ông nội tôi.”

Hoa Thanh Chỉ đương nhiên không biết Diệp Phùng. Nhìn thấy anh, anh sáng trong mắt chợt lóe lên đột nhiên mở miệng hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu cũng là bác sĩ?”

Diệp Phùng lắc đầu: “Tôi không phải bác sĩ, chỉ biết một vài phương pháp chưa bệnh thôi.”

“Hừ!”

Hoa Thanh Chỉ nhìn anh một cách kiêu ngạo: “Đã như vậy, tôi khuyên cậu đừng lãng phí công sức. Ông Nguyệt giờ phút này hôn mê bất tỉnh, thời gian không còn nhiều, cậu đừng quấy rầy ông ấy nữa.”

“Ồ. Cố gắng cũng chưa cố gắng, làm sao biết tôi cũng không thể?”

Ánh mắt Hoa Thanh Chỉ nhất thời lạnh lùng: “Cậu đang nghi ngờ phương pháp chữa bệnh của tôi?”

“Hơn nữa, bây giờ ông Nguyệt đang trong thời điểm suy yếu, sao lại để cho cậu tùy tiện thử?”

“Ông không thể, không có nghĩa là người khác cũng không thể. Mọi chuyện trên đời chẳng phải đều không tuyệt đối sao?”

Tuy thanh âm Diệp Phùng nhàn nhạt, nhưng không đồng ý với ý kiến của ông.

“Hừ!”

Hoa Thanh Chỉ phất tay áo, nhìn về phía Nguyệt Bằng: “Được lắm! Người trẻ bây giờ đều khinh người, nhưng dùng khẩu khí này thì cũng hơi lớn gan quá.”

“Theo lý thuyết, đây là chuyện của nhà họ Nguyệt. Muốn làm thế nào, tôi đường nhiên không can thiệp. Chẳng qua, ông Nguyệt bây giờ đang trong trạng thái không tốt. nếu tìm một bác sĩ không biết từ đâu tới, làm bệnh tình thêm trầm trọng, tôi chỉ có thể mặc kệ.”

“Tính tình thật bướng bỉnh. Lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời sao?”

Thấy lời nói của anh không khách khí, Diệp Phùng đương nhiên cũng không quen ông. Địa vị Hoa Thanh Chỉ cao quý đã bao giờ bị người ta nói như vậy, lập tức trở nên tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phùng: “Tổ tông ông đây làm nghề ý lâu đời, từ nhỏ đã nghiên cứu cách chữa bệnh, lấy thuốc. Số người đã gặp chắc chắn còn nhiều hơn của cậu gặp. Chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi cũng dám so với ông đây?”

“Thôi! Vốn ông đây còn định ở lại đây ba tháng vì ông Nguyệt. Nếu cậu đã có bản lĩnh như vậy, chuyện này ông đây sẽ mặc kệ.”

Nguyệt Bằng vội vàng bước lên ngăn cản: “Bác sĩ Hoa Đừng tức giận. Cái này… Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Nguyệt chúng tôi. Y thuật của anh ta, làm thế nào có thể so sánh với ông được.”

“Nhanh lên! Nhanh xin lỗi bác sĩ Hoa đi.”

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng: “Tôi nói gì sai đâu? Vì sao phải xin lỗi?”

Trên mặt Nguyệt Bằng hiện ra một tia lạnh lùng: “Diệp Phùng, bây giờ ta ra lệnh cho anh, xin lỗi bác sĩ Hoa đi. Nếu không, tôi sẽ coi anh là kẻ thù của nhà họ Nguyệt.”

Diệp Phùng hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo: “Làm kẻ thù với tôi? Anh xứng sao?”

Nguyệt Bằng mắt lộ ra ánh sáng hung dữ: “Vậy anh cứ thử đi. Có thể anh sẽ phải rời khỏi thành phố Hữu Thiên này.”

“Nguyệt Bằng, em…”

“Chị! Bây giờ ông có thể chỉ còn lại ba tháng cuối cùng. Chẳng lẽ, chị muốn vì người ngoài không đủ kiến thức, mà mất đi ba tháng cuối cùng của ông nội sao?”

Nguyệt Xuyên Nhi há miệng thở dốc, quay đầu nhìn về phía Diệp Phùng, trên mặt lộ ra một tia mờ mịt xin giúp đỡ. Diệp Phùng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoa Thanh Chỉ: “Bệnh ông không chữa được, chẳng lẽ người khác không chữa được sao?”

“Ha ha…” Hoa Thanh Chỉ cực kỳ tức giận mà cười, nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới: “Người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, nhưng giữ mạng người là lớn nhất. Những lời mạnh miệng như thế này, không phải muốn nói là có thể hOI.

“Cô Nguyệt, tôi muốn thử một lần, không biết, có được không?”

Diệp Phùng mặc kệ Hoa Thanh Chỉ, nhìn về phía Nguyệt Xuyên Nhi.

“Chỉ là ông đây muốn nhắc nhở chút.”

Hoa Thanh Chỉ đột nhiên mở miệng nói: “Ông đây có thể bảo đảm, trạng thái bây giờ của ông Nguyệt còn có thể duy trì thọ ba tháng. Nhưng một khi đã qua tay người khác mà xảy ra chuyện gì thì tôi không thể đảm bảo được.”

Nguyệt Bằng nhất thời nhảy dựng lên: “Người đâu, đuổi tên này đi cho tôi.

“Nguyệt Bằng! Em câm miệng lại “Chị…

Lúc này, ánh mắt Nguyệt Xuyên Nhi nhìn thẳng về phía Diệp Phùng, vẻ mặt quyết định: “Anh Diệp, anh có chắc chắn không?”

Diệp Phùng gật đầu, Nguyệt Xuyên Nhi khẽ nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được! Tôi tin anhl”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.