Mã Vệ Quốc chậm rãi đi tới, nở nụ cười: “Vừa nãy tôi có nghe nói thầy Diệp hình như đang lo lắng chuyện ở trung tâm y tế Hoà Bình?”
Diệp Phùng cũng không giấu giếm, nhẹ gật đầu: “Nếu như trung tâm y tế Hoà Bình đã rơi vào tay tôi, thì tôi đương nhiên không muốn để nó lãng phí, có điều tôi đây chỉ một người một tay, rất khó để chống đỡ một trung tâm y tế lớn như vậy.”
Anh chắc chắn sẽ không nói ra mục đích mở trung tâm này, vì vậy chỉ cần nói muốn mở một trung tâm y tế để kiếm tiền là được, nhưng nếu như muốn đạt được mục đích của mình, thì trung tâm y tế này nhất định phải mở lại!
Suy cho cùng thì trung tâm y tế có danh tiếng càng lớn thì mới có nhiều người đến đây, vậy thì cơ hội tìm Thám Hoa càng lớn!
“Trung tâm y tế Hoà Bình chuyên về y học cổ truyền, trang thiết bị trong đó cũng đều chuẩn bị chuyên cho trung y, mà thầy Diệp đây cũng thuộc dòng y học cổ truyền, lại có thể bổ trợ cho nhau, mặc dù họ Mã tôi cũng hành nghề y, nhưng chủ yếu chuyên về Tây y, cũng muốn giúp đỡ, nhưng chỉ sợ là không giúp được gì.”
“Có điều, trái lại tôi có một cách này có thể giúp anh giải quyết vấn đề này.”
“Ồ? Cách gì?”
“Trước khi nói đến cách này, thầy Diệp phải giải thích rõ nghi hoặc của lão già cổ hủ này, hai bệnh nhân cuối cùng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lời của Mã Vệ Quốc khơi dậy sự quan tâm của mọi người xung quanh, ngay cả Hoa Thanh Chỉ đang chán ngán thu dọn đồ đạc gần đó cũng dừng lại, vểnh tai lên chờ đợi câu trả lời của Diệp Phùng.
Diệp Phùng mỉm cười nhẹ: “Chuyện này cũng không có gì là không thể nói, bệnh tình của cậu bé đó lúc nãy tôi cũng giải thích qua rồi, giống như loại bệnh cực kì hiếm gặp, vả lại độc tính vô cùng đặc biệt!”
“Nếu chỉ là một bác sĩ bình thường, nếu thực hiện châm cứu loại bỏ máu, người bệnh chỉ cần cử động nhẹ, máu độc vốn dĩ tích tụ ban đầu sẽ tràn ra ngoài và gây tử vong, vì vậy trong lúc điều trị cho cậu bé, tôi đã cẩn thận dùng một chiếc kim bạc châm vào sau não, làm cho cậu ta rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó khống chế máu độc theo hướng mà tôi châm kim, sẽ không xảy ra hiện tượng tử vong do cử động!”
Có lẽ Hà Tố Nghi và Nguyệt Xuyên Nhi không nghe ra được điều gì kì lạ, nhưng Mã Vệ Quốc lại chau mày trầm ngâm, mơ hồ nhìn về hướng Hoa Thanh Chỉ, nhưng lại không nói gì, Nguyệt Xuyên Nhi ở một bên tò mò hỏi lại: “Hóa ra là vậy ư, anh Diệp anh thật không may, nếu như chọn ông già kia, sẽ không phải mạo hiểm như vậy rồi!”
“Có điều cũng may anh lợi hại, nếu không thì đen đủi rồi!”
“Hừ! Không phải anh Diệp đây lợi hại, mà có một số người quá nham hiểm rồi!”
Lão già muôn đời hiền lành Mã Vệ Quốc này, trong lời nói cũng đã lộ ra chút tức giận!
Chả trách tên Hoa Thanh Chỉ này lại trị bệnh nhanh khỏi đến vậy, chả trách anh ta lại điềm nhiên như không trước sự lựa chọn của Diệp Phùng, anh ta bây giờ mới nghĩ ra một loại bệnh, đại khái cũng giống với cậu bé này, chỉ có điều, bệnh của cậu bé này là máu độc, mà gốc bệnh của loại bệnh này chính là kết sỏi ở bụng!
Bất kỳ một sơ suất nhỏ nào cũng sẽ khiến cho bệnh nhân tử vong ngay lập tứ!
c Hai bệnh nhân được lựa chọn cẩn thận này, chính là đặc biệt chuẩn bị để hãm hại Diệp Phùng!
Đường đường là một mạng người, dẫu cho là mắc phải bệnh nan y, nhưng cũng có quyền được tôn trọng, chứ không phải là công cụ để người khác đem ra lợi dụng!
Mã Vệ Quốc càng nghĩ càng tức, quay người đi về phía Hoa Thanh Chỉ, vừa đi được một bước đã có người nắm lấy ống tay áo, quay đầu nhìn lại, chính là Diệp Phùng.
Diệp Phùng khẽ lắc đầu, ánh mắt Mã Vệ Quốc nheo lại, kìm nén sự tức giận, nhẹ hỏi: “Tại sao?”
“Không có chứng cứ, ông đi tìm hắn ta thì được gì?”
“Vả lại, chuyện này cũng không liên quan nhiều đến Hoa Thanh Chỉ!”
Diệp Phùng đương nhiên biết được, khả năng Chu Thành Tu chủ mưu đẳng sau rất lớn, nhưng mà chuyện này không liên quan đến Mã Vệ Quốc, cũng không nên lôi ông vào chuyện này.
“Người hành nghề y như tôi, đương nhiên coi việc chữa bệnh cứu người này là trách nhiệm của mình, người bệnh đem tính mạng của mình phó thác cho bác sĩ, chính là sự tín nhiệm lớn nhất trên thế giới này!”
“Nhưng lại có người, đem bọn họ coi như đồ chơi, tùy ý chơi đùa, quả là sỉ nhục tổ tiên!”
Giọng nói Mã Vệ Quốc không quá lớn, nhưng lại vừa hay truyền đến tai của Hoa Thanh Chỉ, tên thầy thuốc cũng có tiếng tăm nhiều năm trong giới trung y này mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói ra được lời gì, quay đầu đi, dưới ánh nắng sống lưng từ từ cúi thấp xuống.
Người đáng ghét, cũng có chuyện đáng thương!
“Ông Mã, tới lượt ông nói đó là phương pháp gì!”
Cảm xúc trên người Mã Vệ Quốc cũng tiêu tan đi, cười nói: “Chính là ở thành phố Thiên Hữu có một nhà trung y, mặc dù không nổi tiếng trong giới trung y như con cháu họ Hoa, nhưng cũng là xuất thân gia thế!”
Nguyệt Xuyên Nhi đứng một bên đột nhiên nghĩ: “Ý của hội trưởng Mã có phải là chỉ Khuyết Danh thảo đường ở phía tây thành phố Thiên Hữu?”
Mã Vệ Quốc gật đầu: “Chính xác!”
Nguyệt Xuyên Nhi cười khổ một tiếng: “Nhưng mà người ở Khuyết Danh thảo đường này rất khó mời!”
Diệp Phùng với Hà Tố Nghi lần đầu tiên nghe nói đến cái tên xa lạ này, liền tò mò hỏi: “Tại sao lại khó mời, lẽ nào họ đòi rất nhiều tiền sao?”
“Hoàn toàn ngược lại, bọn họ chẳng những không muốn nhiều, nếu như anh cho họ nhiều, họ cũng không cần!”
Diệp Phùng bỗng nhiên thấy có chút thú vị, tuy là bác sĩ lấy việc chữa bệnh cứu người làm trách nhiệm, nhưng bác sĩ cũng là người, đặc biệt là với xã hội hiện nay, cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình, lẽ nào vẫn có người không muốn kiếm tiền ư?
Nguyệt Xuyên Nhi tiếp tục nói: “Chủ nhân của Khuyết Danh thảo đường này gọi là Hoàng Phúc Định, nghe nói ông ấy là hậu duệ của Hoàng Phúc Minh, danh y thời Đông Hán, y thuật tinh thông, đặc biệt là sở trường châm mạch.”
“Con người Hoàng Phúc Định này tính cách kỳ quặc, khu vực phía tây thành phố Thiên Hữu thuộc khu ổ chuột nổi tiếng ở tỉnh Đồng Tam. Đa phần đều là khu vực của một số người nhập cư với những nông dân nghèo địa phương, với y thuật của Hoàng Phúc Định, đừng nói là trộn lẫn danh tiếng Hoa Thanh Chỉ khắp nơi, cũng đủ để chắc chắn là một nhà phú quý giàu sang.”
“Nhưng mà người này cũng trải qua một thời gian khó khăn, một căn Khuyết Danh thảo đường, cộng thêm một gia đình, chỉ có một căn nhà cũ nát rộng hơn trăm mét.”
“Làm sao có thể được? Cho dù có là một phòng khám nhỏ bình thường, chỉ cần khám bệnh tốt, cũng không cần chán đến mức này chứ!”
“Khuyết Danh thảo đường chữa bệnh ưu tiên cho người nghèo, vả lại còn chữa bệnh miễn phí, chỉ tính một chút lợi nhuận nhỏ từ dược liệu thuốc, gặp người nào khám không ra bệnh, không những không lấy tiền mà còn bù thêm nhiều dược liệu, cứ như vậy, ngày tháng của bọn họ không nghèo mới lạ.”
Nguyệt Xuyên Nhi có chút cáu kỉnh nói, bởi vì cô ấy cũng không hiểu tại sao Hoàng Phúc Định lại có những suy nghĩ cực đoan như vậy: “Hơn nữa, nếu đã như vậy thì thôi đi, đối với những người giàu có đi khám bệnh, hay là những nhà từ thiện có tiếng tăm thì Hoàng Phúc Định cũng bỏ qua một bên mặc kệ, bất luận có bỏ ra bao nhiêu tiên thì cho dù là những lúc rảnh rỗi không có bệnh nhân, cũng chỉ có hai chữ “đừng đợi “Nhiều năm gần đây, cũng đã đắc tội với nhiều nhà quyền quý, cộng thêm việc có người cố ý trấn áp, ngày tháng của Khuyết Danh thảo đường này càng lúc càng thê lương”