Đế Sư Xuất Sơn

Chương 296: Chương 296




Người xứng đáng đứng đầu trong Cửu Lang, hoa hồng độc, có thể làm tổn thương người khác, có thể gây mê say, có thể hãm hại thể xác và tinh thần!

Bông hồng lạnh, Mục Vân Sơn!

Mục Vân Sơn nhìn về phía Diệp Phùng, nhẹ giọng mở miệng: “Lang đại ca muốn gặp anh!”

Đồng tử Diệp Phùng sâu thăm thẳm!

Lang đại ca Ông ấy không phải đã xảy ra chuyện rồi sao?

Trong Băng đảng Lang, Lang đại có chính là người được tôn trọng!

Dưới Lang đại ca, chính là Lang Vương, Lang Tước và Lang Tử phân chia nhau điều hành!

Lang Tước tuy rằng địa vị thấp hơn tam đại Lang Vương, nhưng cũng thuộc về tam đại Lang Vương quản lý!

Trong Băng đảng Lang, Lang Vương còn phải gánh vác trách nhiệm quản lý nhất định, cho nên ngoại trừ thực lực, còn cần phải có trí mưu nhất định.

Nhưng Lang Tước không giống như vậy, Lang Tước là lưỡi dao sắc bén nhất của Băng đảng Lang, bọn họ có thực lực vô song, đại biểu cho sự đỉnh cao của sát thủ Băng đảng Lang!

Mà Mục Vân Sơn, càng là người được nhất trong số bọn họ!

Chính là một nữ sát thủ xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng tựa như bông hồng đỏ nhuốm máu, cô ta cũng chính là cơn ác mộng trong lòng của vô số người.

Dọc theo đường đi, hai người không nói gì, anh đi theo cô ta xuyên qua thôn, đi tới một nơi cực kỳ hẻo lánh, vén rèm cửa, người còn chưa vào trong phòng, một tiếng khàn khàn liền truyền đến: “Ha ha, cậu đã tới rồi đấy à…”

Cho dù nhoáng một cái đã tám năm, nhưng nghe được thanh âm quen thuộc này, trong lòng Diệp Phùng nhất thời an tâm, anh nở một nụ cười với người đã lâu không gặp, bước chân cũng nhất thời vội vàng hơn.

Chỉ thấy anh đi nhanh hai bước, một lão già đang ngồi trên ghế, ăn mặc quần áo giản dị như người đi làm nông, mỉm cười nhìn theo anh.

Trên mặt Diệp Phùng hiện lên một ý cười, đi đến bên cạnh ông lão, nửa khom người xuống, không có chút ngạo nghễ ỷ mình là Đế sư, trong giọng nói hơi mang ý trêu chọc: “Ôi, lão già này, ông còn chưa chết sao?” “Ha ha…”

Ông ta mặc áo vải lanh thô kệch, ngồi trên xe lăn, cười rất hiền lành, giống như những ông lão khác ở khắp mọi nơi trên đất nước, nhìn qua cũng không ai nghĩ rằng đây chính là ông trùm khủng bố của tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới.

Ông lão nhìn anh một cái, tức giận nói: “Cái tên nhóc này, thân thể ta khỏe mạnh như nào thì ta biết, cậu còn chưa chết thì làm sao ta lại chết được.”

Dừng một chút, sau đó từ trên xuống dưới đánh giá anh, lại cười tủm tỉm nói: “Tám năm trước, lão già ta đây đã biết, tên nhóc nhà cậu tuyệt đối không phải vật trong ao, quả nhiên, tám năm sau, cậu trở thành Đế sư vang danh khắp nơi, học trò trải rộng khắp thế giới, không tồi, thật sự không tồi!”

“Nhìn thấy thực lực của cậu bây giờ, lão già ta giao Băng đảng Lang vào trong tay anh, ta cũng yên tâm!”

Nghe Lang đại ca khen ngợi, Diệp Phùng cười hắc hắc: “Ha ha, đó là chuyện đương nhiên, em chính là người được thiên hạ tôn danh Đế sư, chính là người mang dòng máu rồng phượng chảy trong huyết quản mà.”

“Ơ…Chờ đã, chờ đã!”

“Thầy vừa nói gì cơ? Giao Băng đảng Lang cho em?”

Diệp Phùng đột nhiên lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía Lang đại ca.

Mà Lang đại ca giống như nói những lời đầy sự tùy ý, vẫn cười tủm tỉm gật gật đầu như trước: “Đúng vậy!”

“Dưới trời cao, còn có ai có thể so với cậu, còn ai có thể thích hợp hơn vị trí này sao?”

“Không được. không được!”

Diệp Phùng theo bản năng lắc lắc tay: “Thầy cũng không phải là không hiểu em, từ trước đến nay em thích cuộc sống tự do thoải mái, nếu em thật sự tham lam thế lực thì tám năm trước, em cũng sẽ không rời khỏi Băng đảng Lang rồi!”

Lang đại ca hình như biết Diệp Phùng sẽ cự tuyệt mình, cũng không có cưỡng ép: “Cũng được, đợi cậu nghĩ thông suốt, tùy thời có thể trở lại Băng đảng Lang. Lời mà ta nói hôm nay, vẫn sẽ có hiệu lực với cậu!”

“Đúng rồi, Mục Vân Sơn, đem thứ kia lấy ra đây!”

Nói xong, vẫy vẫy tay với Mục Vân Sơn. Mục Vân Sơn trở về phòng bí mật, lấy ra một hộp gỗ đàn hương, trên hộp đầy bụi bặm, xem ra đã mấy năm rồi chưa từng bỏ ra ngoài.

Ông lão nhận cái hộp, nhẹ nhàng lau bụi bặm phía trên nắp hộp, sau đó ánh mắt nghiệm trọng nhìn Diệp Phùng, rồi đưa cho anh: “Để cảm ơn cậu đã dẹp yên nội bộ nhiễu loạn trong Băng đảng Lang, ta tặng vật này cho cậu như một món quà.”

Diệp Phùng chậm rãi mở ra, trong nháy mắt khi hộp mở ra, một luồng khí lạnh lẽo tràn ngập khắp không gian, đồng tử Diệp Phùng đột nhiên co rúm lại. Khi nhìn thấy đồ đạc trong hộp dù là anh hay cả người khác cũng cảm thấy có chút lạnh như băng.

Đây là một con dao găm, hoa văn đầy lưỡi lộ ra, tựa như ruột cá. Trên mặt lưỡi sắt đen, lóe lên một thứ ánh sáng hấp dẫn, hơi thở cổ xưa phả vào trước mặt, trải qua bao năm tháng cũng không thể làm giảm khí thế của nó, đây là một cây dao găm giết người, càng là một thanh hung khí tuyệt thế!

“Con dao găm trước mắt cậu, chính là con dao mà sát thủ đầu tiên Kinh Hoàng dùng ngàn năm trước để ám sát Tần Thủy, đây là tác phẩm do thiên hạ đệ nhất, bậc thầy vũ khí làm ra!”

Đồng tử Diệp Phùng co rút, con dao găm này lại chính là thanh Kiếm Thánh trong truyền thuyết!

Anh khẽ chạm môi mình lên đầu thanh Kiếm Thánh, trên tay bất chợt có cảm giác lạnh lẽo truyền đến, sau đó có cảm giác hình như mùi máu xộc vào trong đại não, không gian trước mắt u ám, nhưng chỉ có anh chính là ánh sáng quang minh duy nhất trong bóng tối này, cảm giác thanh Kiếm Thánh này như cùng anh cùng sinh ra, chỉ có một người nhân, dung hợp thành một thể!

“Đây chính là một thanh Kiếm Thánh tuyệt vời!”

Diệp Phùng rụt tay lại, cầm con dao găm múa lên không trung vài đường, cảm giác như lưỡi dao có thể chém rách được bầu không khí!

Ông lão ngồi trên ghế vui vẻ cười nhìn anh, sau đó nói: “Từ bây giờ, con dao này sẽ thuộc về cậu!”

Lần này Diệp Phùng cũng không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu với Lang đại ca: “Cảm ơn thầy!”

“Quà tặng này, em sẽ nhận lấy!”

“Được rồi! Ta hơi mệt rồi!”

Nói xong, mắt liền nhắm lại, Diệp Phùng trợn mắt há hốc mồm, vài giây sau, đã có tiếng ngáy nhỏ vang lên.

Anh khẽ lắc đầu, nếu mọi chuyện ở đây đã yên ổn, anh cũng không cần phải ở lại nữa nên xoay người rời khỏi phòng.

Diệp Phùng chân trước vừa đi, vài phút sau, Lang đại ca đột nhiên mở mắt ra, hơi ngẩn người mấy giây, mở miệng nói: ‘Còn chưa định đi ra sao?”

Lời nói vừa nói xong, một người đàn ông trung niên đi vào trong phòng, tựa như đã rất quen thuộc, trên mặt mang theo một ý cười thoải mái, nhìn Diệp Phùng rời đi: “Thanh Kiếm Thánh đó chính là dấu hiệu của Băng đảng Lang, người sở hữu nó chính là chủ nhân mới, ông giao Băng đảng Lang cho một người ngoài cuộc như thế, bao công sức gây dựng ông có tiếc nuối không?”

Vẻ mặt Lang đại ca thờ ơ::Chủ nhân của Băng đảng Lang phải là người có năng lực, tôi tin chắc rằng cậu ấy sẽ có khả năng dẫn dắt Băng đảng Lang tiến tới con đường vinh quang hơn!”

“Hơn nữa…

Lang đại ca nhìn người đàn ông trung nên kia, cười nói: “Đây không phải là mục đích anh tới nơi này tìm lão già tôi sao?”

“Phải không?”

Người đàn ông kia gãi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười nói: Mục đích của tôi có rõ ràng như vậy sao?”

Lang đại ca chỉ biết cười cười: “Anh ấy, vẫn cứ thật thà như trước đây!”

Người đàn ông trung niên cười giả lả, nhìn Diệp Phùng rời đi, trong mắt lóe lên một tuy uy nghiêm: “Diệp Phùng cố lên, con đường kế tiếp của con, còn rất nhiều gánh nặng phía trước đấy…”

Trên mặt người đàn ông đó có chút lo lắng, trong lúc mơ hồ, gương mặt đó có vài điểm giống Diệp Phùng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.